Hồi Hai Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— —— —— —— ——

Thái Anh ngẩn người, sau đó hai tay không khỏi run rẩy, hai hàng nước mắt chua xót trào ra.

Khi hai người ngã xuống, một tay Đoan Vương ôm nàng vào lòng, một tay khác túm chặt dây leo bên vách đá, nhưng rốt cuộc dây leo cũng không chịu nổi sức nặng của hai người, lại đứt lần nữa.
Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, Đoan Vương đã ôm chặt nàng vào lòng, dùng lưng chạm đất, chịu mọi vết thương về mình.

“Đừng khóc Tiểu Anh……” Lệ Sa.

Giọng nói khàn khàn truyền đến, một bàn tay chạm vào mặt Thái Anh, lau nước mắt cho nàng.

“……Ta không sao.” Lệ Sa.

“Nhưng chàng chảy máu……” Thái Anh.

Nước mắt nàng tuôn như vô hạn, Thái Anh nghẹn ngào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.

“Rất nghiêm trọng.” Thái Anh.

Đoan Vương nghe vậy thì cười khẽ, ý thức đã tỉnh táo lại, cố hết sức ngồi dậy.

“Chàng định đi đâu?” Thái Anh vội vàng đỡ Lệ Sa.

“Trời sắp tối rồi, tiếp tục ở đây không an toàn.” Lệ Sa.

Đoan Vương không từ chối sự giúp đỡ của Thái Anh, người mượn lực đứng dậy, nhìn quanh bốn phía nói.

“Có lẽ đêm nay trời sẽ mưa, phải tìm chỗ trú đã.” Lệ Sa.

“Ừm.” Thái Anh ngừng khóc, hai tay đỡ Lệ Sa, nói bằng giọng mũi.

“Ta đỡ chàng.” Thái Anh giọng điệu vô cùng tự trách.

Đoan Vương không đành lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt ướt át của thiếu nữ, cuối cùng vẫn gật đầu, loạng chạng đi với Thái Anh về phía trước.

Nàng sức yếu, tuy Đoan Vương không đè cả người lên, nhưng nàng vẫn đi rất gắng sức.
Đoan Vương nghiêng mặt, thấy vành tai trắng nõn và khóe mắt đỏ bừng của thiếu nữ, dừng một chút, nói.

“Đừng lo, ta không sao.” Lệ Sa.

Đoan Vương thực sự không sao, cây gỗ đâm vào lưng cũng không sao, vẫn chưa bị thương đến gân mạch, chẳng qua nhất thời máu phun ra trông rất nghiêm trọng.

Kiếp trước, người đã từng dẫn binh xuất chinh chịu vô số vết thương lớn nhỏ, bây giờ vết thương như này thực sự chẳng đáng là gì.
Nhưng vẻ mặt sốt ruột lo lắng của người bên cạnh lại khiến tim người ngứa ngáy, nhất thời không nhịn được, liền thuận thế giả vờ bị thương nặng.

Nghe vậy, Thái Anh quay đầu nhìn Đoan Vương sau đó quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Trời nhanh chóng sẩm tối, và trước khi tia sáng cuối cùng ẩn vào đám mây, hai người đã tìm thấy một sơn động tương đối khô ráo.
Sơn động không lớn, cùng lắm chỉ có thể đủ cho ba bốn người, phần đáy dốc.
Thái Anh đỡ Đoan Vương đi vào, nhớ tới lời người nói tối nay có lẽ trời sẽ vũ, liền đỡ tay để người ngồi lên chỗ cao hơn.

Đương nhiên Đoan Vương cũng phát hiện ra điều này, cũng không từ chối, chỉ đưa tay ra với nàng.

“Lại đây ngồi cùng đi.” Lệ Sa.

Đầu ngón tay người trắng bệch vì mất máu, Thái Anh rũ mắt xuống, nhìn một lát, lắc đầu.

“Ta đi nhặt vài cành cây để nhóm lửa, ban đêm trời mưa sẽ lạnh, không tốt cho miệng vết thương.” Thái Anh.

Nói rồi xoay người định đi ra ngoài, Đoan Vương nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nàng, bắt gặp đôi mắt ươn ướt của cô, khàn giọng nói.

“Nàng đau lòng vì ta?” Lệ Sa.

Trong lòng người vô cùng kích động, muốn chính tai nghe được thiếu nữ yếu ớt trước mặt tự mình nói ra mấy chữ đó, nhưng một lúc sau, chỉ nghe thấy một tiếng.

“Xin lỗi” Thái Anh.

Một tay Thái Anh bị người nắm lấy, một tay khác dụi mắt, lúc buông xuống đôi mắt đã ngấn nước.

“Là ta liên luỵ tới chàng…xin lỗi…Lệ Sa.” Thái Anh.

Sự kích động trong lòng Đoan Vương biến mất không còn tăm hơi, người từ từ buông lỏng tay, ánh mắt lại lạnh nhạt như trước, nhìn chằm chằm Thái Anh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng.

“Vậy phiền nàng.” Lệ Sa.

Thái Anh giật mình, không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa động.

Thấy nàng rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, ánh mắt Đoan Vương tối sầm lại, khoảng một nén nhang sau, bỗng dưng đứng dậy, đi ra khỏi động.

Thái Anh đi rất chậm, Đoan Vương chẳng mấy chốc nhanh chóng nhìn thấy nàng từ xa.
Hiển nhiên là thiếu nữ chưa thích ứng được với núi rừng, chân cao chân thấp, tay ôm mấy nhành cây khô, đi lại rất khó khăn.

Người không tiến lên, chỉ đứng cách nàng không xa lặng lẽ nhìn, thấy làn váy nàng bị lấm lem bùn đất, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Người yêu Thái Anh.
Cho nên vĩnh viễn không thể thực sự nổi giận với nàng, mặc dù có lẽ cả đời này nàng không thể dành cho người tình yêu tương xứng, nhưng không sao cả, chỉ cần Thái Anh ở bên, bất luận thế nào cũng tốt.

Thấy Thái Anh càng ngày càng ôm nhiều nhánh cây, Đoan Vương liền quay về sơn động trước.

Không lâu sau, nàng ôm một bó củi về, thấy Đoan Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cây gỗ kia đã bị rút ra, sau lưng được băng bó qua loa.

Thái Anh bước nhẹ chân, yên lặng nhìn Đoan Vương mệt mỏi, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy chua xót, khó chịu —— Lệ Sa đã bị nàng làm liên luỵ rồi.

Đoan Vương vì cứu nàng mà rơi xuống vách núi, bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn an ủi nàng.
Lúc đầu nàng còn hoang mang lo sợ, hận không thể khóc hết nước mắt, chỉ khi Đoan Vương tỉnh lại mới cảm thấy an tâm.
Nàng vốn định sau khi về sẽ băng bó vết thương cho Đoan Vương, nhưng bây giờ hình như việc này cũng không cần đến nàng, Thái Anh cảm thấy mình thực vô dụng.

Màn đêm buông xuống, trên trời bắt đầu mưa lấp phất, Thái Anh nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xổm xuống định nhóm lửa trước, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư được cưng chiều, dù đã sống đến hai kiếp cũng chưa từng làm việc này.
Hai bàn tay trắng nõn dường như đã bị ma sát trầy da, nhưng vẫn không nhóm được lửa.

Nàng không chịu thua, liên tục ma sát cục đá trong tay, cổ tay đau đến mức không nâng lên được vẫn không nhóm được lửa. Lại tự trách bản thân.

“Sao lại đần như vậy! Sao lại vô dụng như vậy!” 

Thấy cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa lạnh buốt hắt vào mặt, vào đầu nàng. Thái Anh gấp đến độ rơi nước mắt, nghĩ tới Đoan Vương bị thương, phải mau được sưởi ấm, liền vén tay áo lên, cầm một cục đá dùng hết sức ném vào cục đá khác.

Một bàn tay dày rộng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đầy bùn và vết thương của nàng, sau đó Thái Anh được ôm trong vòng tay ấm áp, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy bất đắc dĩ xen lẫn sự cưng chiều của Đoan Vương.

“Sao lại khóc?” Lệ Sa.

Cái ôm vững vàng đã cản lại mọi mưa gió rét buốt ngoài kia, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lập tức làm Thái Anh thả lỏng, nàng mím môi, không kìm được nước mắt, khóc thành tiếng.

“Ta không nhóm được lửa……” Thái Anh.

“Không sao.” Lệ Sa.

Sau khi Thái Anh nói xong, dường như nghe thấy tiếng cười nhẹ trên đỉnh đầu, sau đó là tiếng tim đập bình bịch.

“Để ta nhóm lửa, để ta.” Thái Anh.

“Nàng không cần ép buộc bản thân, hoàn toàn không cần.” Lệ Sa.

Đoan Vương ôm nàng, thấp giọng nói, trong giọng nói ẩn chứ sự vui sướng chưa từng có.

“Ta có thể làm mọi chuyện vì nàng, ta muốn làm mọi chuyện vì nàng, được chứ?” Lệ Sa.

Người dành lại hòn đá trong tay Thái Anh, bắt đầu tự thân nhóm lửa, cuối cùng trong sơn động ẩm thấp, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, tạo nên sự khô ráo, ấm áp ở nơi u tối này.

Đoan Vương ngồi dựa vào vách đá trong động, Thái Anh được người ôm vào lòng, thường thường lại phát ra tiếng nức nở.

Đoan Vương không nói gì, sau khi tiếng nức nở dần ngừng lại, mới thấp giọng hỏi.

“Không khóc nữa à?” Lệ Sa.

“Ừ……” Thái Anh rầu rĩ đáp, không chịu ngẩng đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Lệ Sa không quản nàng, tự mình nói tiếp.

“Không thì mắt sẽ sưng lên đấy.” Lệ Sa.

Thái Anh nghe xong thì hơi xấu hổ, nàng cũng không biết phải làm sao, rõ ràng là muốn làm chút chuyện gì đó bù đắp cho Đoan Vương, cuối cùng chính bản thân lại được Đoan Vương an ủi.

Lửa là do người nhóm, lúc người nhóm lửa thì mình đang làm gì?
Khóc và cứ khóc lóc vô cớ, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc lên.
Cuối cùng Đoan Vương phải ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng để nàng thả lỏng.
Như dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, Thái Anh khóc xong thì trong lòng thấy dễ chịu rất nhiều, những lời tích tụ trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tranh nhau bật nói.
Nàng muốn nói gì đó.

“Điện hạ.” Thái Anh.

“Hử?” Lệ Sa.

Nàng không ngẩng đầu, cứ dựa vào ngực người như vậy.

“Ta vẫn luôn cảm thấy……có lỗi với chàng.” Thái Anh.

Vừa dứt lời, nàng nhạy cảm đã cảm nhận được cánh tay đang ôm mình cứng đờ, bên tai truyền đến giọng nói gian nan của Đoan Vương.

“Ta nói rồi, nàng không cần xin lỗi.” Lệ Sa.

“Không phải.” Thái Anh lắc đầu, ngắt lời.

“Không chỉ lúc này, mà còn có từ trước nữa, trong suốt một thời gian dài, ta đều có lỗi với chàng.” Thái Anh.

Hơi thở trên đỉnh đầu lập tức trở nên nặng nề như thể đang cố chịu đựng điều gì đó. Thái Anh như không cảm nhận được, mỉm cười nói tiếp.

“Chàng nghe ta nói xong đã.” Thái Anh.

“Còn nhớ rõ không, lúc trước lần đầu tiên chàng nói thích ta, lúc đó ta rất hoảng loạn, chỉ cảm thấy chàng điên rồi sau đó chàng không ngừng thổ lộ với ta, ta vẫn không tin, tự nhủ rằng chàng chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi. Bây giờ ngẫm lại lúc đó không phải là không tin chàng mà rõ ràng là không tin mình sẽ được chàng thật lòng thôi.” Thái Anh.

“Sau này, đến khi chàng cố ý đi cầu thánh chỉ tứ hôn đó, ta mới ý thức được rằng chàng đang nghiêm túc. Lúc nghe được tin đó, đầu óc ta trống rỗng không hiểu tại sao ngủ dậy một giấc đã bị ban hôn nhưng khi ta biết người đó là chàng, ta thật sự rất vui, dù lúc ấy ta không nhận ra.” Thái Anh.

Nàng vừa dứt lời, hơi thở của Đoan Vương trở nên rối loạn.

“Trong lòng ta rất rối, nghĩ tới chàng vì ta mà dính vào cục diện rối rắm của phủ Tướng quân, mà ta lại không thể cho chàng thứ mà chàng muốn, ta sợ chàng sẽ không vui.” Dừng một chút, Thái Anh nói tiếp.

“Trong lòng ta rất áy náy, muốn nói cho chàng nghe suy nghĩ của mình muốn xin lỗi chàng nhưng lần nào cũng làm chàng không vui. Chàng sẽ tức giận sẽ không để ý tới ta mà ta lại không biết mình sai ở đâu, ta thật sự……thật sự rất ngốc.” Thái Anh.

Nàng mím môi, đang định nói tiếp thì cánh tay cường tráng bên eo bỗng bế nàng lên, để nàng phải mặt đối mặt nhìn về phía Đoan Vương.
Đôi mắt người thâm thúy, ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt nàng.

“Đừng nói như vậy, trong lòng ta, nàng luôn là người thông minh nhất.” Lệ Sa.

Thái Anh nghe vậy thì cười nhẹ, lộ ra lúm má đồng tiền xinh đẹp, nghe người chậm rãi phun ra mấy chữ.

“Vậy……hiện giờ thì sao?” Lệ Sa.

“Bây giờ sao?” Thái Anh thu lại nụ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Lệ Sa.

Nàng xoa nhẹ thái dương người.

“Có một người thân phận tôn quý nhưng vì chăm sóc ta mà cả đêm không ngủ, là người đầu tiên tới khi ta gặp nạn, sẽ vì ta……liều mình nhảy xuống vách núi.” Giọng nàng hơi run.

“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ trái tim mình, bây giờ chỉ muốn hỏi người một câu, có còn đồng ý không, có đồng ý không……” Thái Anh.


Chưa dứt lời, nước mắt trong suốt đã chảy dài trên má, Thái Anh đưa tay định lau đi, nhưng lại bị giữ lấy sau đó bị một lực lớn ôm vào lòng, người đó ôm chặt nàng, như muốn khảm nàng vào tận xương.

“Nàng có biết mình đang nói gì không?” Lệ Sa.

Thái Anh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền bị đẩy ra một chút.
Đoan Vương giữ chặt tay Thái Anh, sau đó hôn mạnh lên môi nàng như muốn trút bỏ mọi tình cảm ra ngoài và như muốn nhấm nháp mỹ vị trân quý nhất thiên hạ.

Không biết sau bao lâu, Đoan Vương mới kết thúc nụ hôn này, sau khi hôn lên những giọt nước mắt trên má Thái Anh, lúc này nhếch khóe miệng, khàn giọng nói.

“Ta đồng ý.” Lệ Sa.

Sau đó lại nói.

“Cảm thấy thế nào?” Lệ Sa.

Thái Anh đã sớm bị hôn đến đầu óc choáng váng, bây giờ chỉ có thể mềm như bông rúc vào lòng Đoan Vương, nghe vậy thì đỏ mặt đấm nhẹ vào vai người, muốn mắng người càn rỡ, rồi lại nhớ ra mình là người khơi mào trước, xoắn xuýt nửa ngày, chỉ có thể thẹn thùng, giận dữ đáp.

“Sao chàng lại hư như vậy chứ.” Thái Anh.

Đoan Vương cười khẽ, ôm chặt thiếu nữ vào lòng, lúc này mới nói.

“Ta vốn không phải là người tốt, đã rơi vào tay ta rồi, nàng đừng mong chạy thoát.” Lệ Sa.

“Ta sẽ không chạy.” Thái Anh.

Nàng hưởng thụ cái ôm ấm áp, chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên mềm mại, nhỏ giọng nói.

“Không nỡ chạy.” Thái Anh.

Nói rồi, cảm thấy hô hấp trên đỉnh đầu cứng lại.
Đoan Vương nâng mặt nàng lên, con ngươi đen nhánh u ám, ngón trỏ thon dài xoa cánh môi nàng, khàn giọng nói.

“Đừng nói mấy lời như vậy, nàng có biết mình mê người đến mức nào không?” Lệ Sa.

Thái Anh bị người nhìn chằm chằm đến choáng váng, rũ mắt một lát, không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm đối phương như nai con.


Người Đoan Vương cứng đờ, chợt hôn lên môi Thái Anh lần nữa, lực đạo như muốn nuốt nàng vào bụng.

Lúc hai người đang hôn nhau đến khó tách rời, một tiếng ùng ục vang lên, trong sơn động trống trãi thì càng rõ tiếng hơn.

Hai người đều cứng đờ, Đoan Vương dừng một chút, buông cánh môi hồng nhuận của Thái Anh ra, ánh mắt mang ý cười, nhìn chằm chằm thiếu nữ mặt đỏ bừng nói.

“Đói bụng à?” Lệ Sa.

“Không…không có.” Thái Anh xấu hổ vô cùng, một tay ôm bụng, cuống quít lắc đầu.

“Chàng nghe lầm rồi, không phải ta……” Thái Anh.

- Ùng ục… - Lại có âm thanh vang lên, sau vài giây im lặng, trong động vang lên tiếng cười trầm thấp.

“Haha…”  Lệ Sa.

“Không được cười ta……” Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Thái Anh đỏ bừng, sắc mặt thiếu tự tin.

“Không cười nàng.” Lệ Sa dừng lại, kéo nàng dựa vào lòng mình, an ủi.

“Đói bụng không phải chuyện mất mặt mà.” Lệ Sa nói rồi dừng một chút, lại nói tiếp.

“Tiếc là bên ngoài chỉ có quả dại, không có cá hấp hạt thông, phật thủ hạnh nhân, bánh mứt táo, vịt hầm bát bảo……” Lệ Sa trêu ghẹo.

“Đừng nói nữa!” Thái Anh phồng má.

Người toàn nói mấy món nàng thích ăn, lúc này nhắc tới chỉ khiến nàng thèm càng thêm thèm, lát nữa bụng lại không ngừng kêu.

“Không nói nữa.” Lệ Sa.

Đoan Vương không giấu được ý cười trong mắt, lại ôm Thái Anh vào lòng, nói.

“Cứ ngủ trước đã, tối nay muộn rồi, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm gì đó ăn.” Lệ Sa.

Cái ôm ấm áp, vòng tay vững vàng, không lâu sau Thái Anh đã mơ màng sắp ngủ, nghe người nói xong, mơ hồ lên tiếng, một lát sau lại nói.

“Ngày mai không cho phép chàng đi một mình, người chàng đang bị thương, ta phải đi cùng chàng.” Thái Anh.

“Tuân mệnh.” Lệ Sa thấp giọng đáp.

Thái Anh an tâm, ngay sau đó cơn mệt mỏi như thủy triều dâng tới, khiến nàng rơi vào giấc ngủ nặng nề.

Một đêm không mộng mị.

—— —— —— —— ——

Ngọt quá chời ngọt, tôi viết còn cười tủm tỉm mà.
Ngọt trước ngược sau ha😂.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net