Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, vậy chị giải thích cho em nghe"

Jennie vào phòng được một lúc bình tĩnh lại sau đó mở cửa, làm người nào đó hết hồn, giọng run rẩy:

"Chị, chị chỉ là đi tiếp khách xã giao một chút....."

"Tiếp khách xã giao ngồi uống rượu với tiếp viên?!"

Nàng rõ ràng không hài lòng với lý do của cô.

"Không có, không có, chỉ là, chỉ là mọi người uống có chút say sau đó chơi trò chơi, chị thua cho nên mới....."

"Yah! Kim Jisoo!"

"Có chị!"

"Chị tối nay cút ra sô pha cho em!"

Nàng thở hổn hển, càng nghe cô nói càng giận, cái tên trăng hoa này, Kim phó tổng không muốn thì ai có thể ép cơ chứ, nàng phải trừng phạt cô một chút cho cô nhớ. Jisoo ủ rũ đứng bên ngoài, trong lòng không ngừng gào thét

"Tiêu rồi tiêu rồi, chọc phu nhân tức giận, aaa, thế nào chỉ là vui đùa một chút lại bị phu nhân bắt quả tang, chuyến này cô đi đời rồi"

Cô lủi thủi đi tắm sau đó ra sô pha co ro nằm ngủ. Thân hình cô có chút không vừa với cái sô pha này, ngủ đến sáng khiến cái lưng ê ẩm không ngừng. Jennie vẫn làm bữa sáng bình thường, cô nhẹ tay nhẹ chân thay đồ tươm tất sau đó xuống phòng ăn chuẩn bị xin lỗi phu nhân. Không khí trong phòng xuống âm đọ, cô đứng ở một góc mồ hôi từ thái dương chảy xuống, nàng lườm cô một cái sắc lẹm, buông nĩa xuống hỏi:

"Thế nào?"

"Phu nhân chị thật sự không cố ý, em đừng giận nữa có được không, chị hứa sẽ không dám tái phạm"

Nàng đương nhiên không thể bỏ qua cho cô dễ dàng thế được, thói trêu hoa ghẹo nguyệt của cô đã nổi tiếng từ thời ở Đại học, lần này phải cho cô một bài học nhớ đời.

"Chị đi lấy ván giặt đồ ra cho em"

"Ván, ván giặt đồ?! Nhà mình khi nào có ván giặt đồ?"

"Là em tối qua đặt, lúc nãy để ở ngoài cửa, chị đi ra lấy cho em."

Cô trong lòng run rẩy, ở nhà phu nhân là trời a, hiện tại không phải là muốn cho cô quì ván giặt đồ chứ. Sự thực chứng minh, Jisoo có thể đi làm thầy bói được rồi, nàng trực tiếp bắt cô quì liên tiếp ba tiếng đồng hồ, đến lúc được tha cho đứng lên cô xém xíu nữa chảy nước mắt. Quá kinh khủng, lần sau không dám chọc phu nhân giận nữa. Jisoo quì lâu đến nỗi lúc đứng lên tí nữa đã ngã xuống lại, hai đầu gối tê nhức, chân như bị gắn cục chì không nhấc lên được, nếu không nhờ Jennie đỡ cô vào giường chắc chắn cô chỉ có thể thê thảm tự lết đi mà thôi. Jennie cũng xem như tạm bỏ qua cho cô, cũng may cô chỉ uống rượu chứ nếu nàng bắt gặp cô dám đụng chạm nữ nhân khác, đảm bảo sẽ chặt đứt tay cô luôn. Jisoo vừa nằm trên giường kéo ống quần lên cho nàng bôi thuốc, hôm nay xem như nghỉ làm một ngày, tình trạng này còn đi làm chỉ có làm trò cười cho nhân viên xem. Jennie vừa bôi cho cô vừa lo lắng, hình như bắt cô quì hơi lâu, hai đầu gối đỏ lên hết rồi. Động tác của nàng rất nhẹ sợ làm cô đau, Jisoo cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cô thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt cả khuôn mặt. Nàng dịu dàng lấy khăn lau cho cô, Jisoo phì cười:

"Em là vừa đấm vừa xoa đó hả"

"Đáng đời chị!"

Jennie tức giận liếc xéo cô, nhưng mà đồng thời cũng đau lòng, nước mắt không nhịn được bắt đầu trào ra. Jisoo vội vàng ngồi dậy ôm lấy nàng an ủi

"Đừng khóc, đừng khóc, lần sau chị sẽ không như vậy"

"Còn dám có lần sau?!"

Nàng sụt sùi trong lòng cô, Jisoo đau lòng muốn chết, ôm nàng vỗ về, là cô đáng chết, chọc phu nhân tức giận, lại lo lắng như vậy. Loay hoay một lúc, nàng mới nhớ ra cô còn chưa ăn sáng, cưỡng ép bắt cô đi ăn sáng xong, nàng mới nhớ ra có việc cần nói với cô:

"Chị có nhận được thiệp mời bữa tiệc tối nay của Choi gia không?"

"À chị có"

"Vậy tốt quá, tan tầm chị đến đón em, Ye Eun là bạn thân của em, lâu rồi em cũng chưa gặp lại cậu ấy"

"Ừm"

Cô nhẹ nhàng gật đầu, phu nhân muốn đi, cô đương nhiên không từ chối. Jennie hôn lên má cô một cái mới ra cửa đi làm, hôm nay chân của cô như vậy chỉ muốn ở nhà hết buổi sáng.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối nay là một bữa tiệc đứng sang trọng tại Choi gia, nhân vật chính của bữa tiệc đương nhiên là cô con gái xinh đẹp của Choi tổng, Choi Ye Eun, cô ta chính thức được ngồi lên chiếc ghế phó tổng Choi thị. Choi Ye Eun là bạn thân của nàng ở Đại học, đương nhiên cô ta biết Kim Jisoo, thậm chí còn ganh tị với nàng, cô ta len lén ở phía sau đâm chọt, nói xấu nàng quyến rũ Jisoo, nhưng những tin đồn đó đều bị Jisoo ép xuống hết khiến cô ta tức điên lên được.

"Ye Eun, lâu lắm mình mới gặp cậu"

Jennie khoát tay Jisoo bước vào. Hôm nay nàng mặc một chiếc đầm dạ hội khoét cổ chữ V màu đen sang trọng, còn cô vẫn là quần tây áo vest sơ mi trắng thắt caravat đỏ, nhìn hai người đi cạnh nhau xứng đôi vô cùng, làm cho Chơi Ye Eun lại âm thầm khinh bỉ nàng.

"Jennie, mình cũng lâu lắm mới gặp cậu đó nha, đây không phải là học trưởng Jisoo sao, chào chị, em là Choi Ye Eun, chị.....còn nhớ em không?"

Cô ta cười giả lả thân thiết chào hỏi nàng, sau đó quay sang cô, Jisoo gật đầu lãnh đạm trả lời:

"Xin chào"

Jennie cũng không để ý, kéo tay cô ta trò chuyện rôm rả, cũng lâu rồi hai người không có ôn lại chuyện cũ. Jisoo buồn chán cầm ly rượu đứng ở một góc. Choi Ye Eun bị nàng kéo đi mắt vẫn không quên liếc nhìn cô. Cô ta từ năm đầu tiên Đại học đã để mắt đến cô, biết cô ở trong trường rải hoa đào khắp nơi cũng không quan tâm. Cô ta vất vả tìm cách bắt chuyện với cô, lần đầu tiên có tin đồn hai người đi chung với nhau ở trong trường cô ta mới tìm nàng làm quen, sau đó liền kết làm bạn thân. Jennie năm đó đơn thuần cũng không nghĩ nhiều, nàng vô tư không biết mình bị lợi dụng, có một lần Choi Ye Eun nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn nàng, liền hiểu hết tất cả. Cô ta vừa tức giận vừa ghen tị, rõ ràng Kim Jennie đã có bạn trai, tại sao cô vẫn thích nàng. Choi Ye Eun không cam tâm, cô ta tìm cách tiếp cận cô nhưng đều bị cô cự tuyệt, đều đó khiến cô ta càng hận Jennie hơn, nhưng mà, mặc kệ thế nào, cô ta vẫn cứ bám lấy cô không buông. Ngay cả khi đã ra trường, mà bữa tiệc hôm nay cô ta vẫn gửi thư mời cô, chứng tỏ là, nhớ mãi không quên. Ở bên kia Jisoo vừa lắc lắc ly rượu trong tay cúi đầu nhìn mũi chân, lại thấy được có đôi giày khác đang đứng trước mặt mình, ngước mặt lên, cô nhìn thấy khuôn mặt cả đời mình không muốn gặp lại nhất, Kang Tae Min.

"Kim Jisoo, đã lâu không gặp"

Hắn, chính là tên bạn trai cũ năm đó của nàng. Năm đó hắn vừa nói chia tay nàng xong liền đi du học, bỏ lại nàng đau khổ một mình, cô nhìn nàng mỗi ngày khóc đến sưng mắt, trong lòng như bị ai hưng hăng rạch một nhát. Cũng may tên cặn bã này đi mất, để cô có cơ hội, nếu nàng thật sự lựa chọn ở bên hắn, cô chắc chắn tức chết. Jisoo mặt lạnh lùng nhìn hắn, không nói, nhưng bàn tay cầm ly rượu đã siết chặt, cô không bao giờ quên năm đó nàng đã tốn bao nhiêu nước mắt vì hắn, hiện tại cô chỉ muốn đấm cho hắn một đấm. Hắn ta hứng thú nhìn cô, mày nhướn lên tỏ vẻ khiêu khích, hắn biết tình cảm của cô dành cho Jennie, thái độ cô rõ ràng như vậy, người duy nhất tưởng hai người là bạn có lẽ chỉ có mình nàng mà thôi. Jisoo nhìn hắn, chưa kịp lên tiếng đã bị ai đó cắt ngang:

"Kang Tae Min?"

-----------------------------------------------------------------------

Hic mặc dù dịch nhưng vẫn phải học online, mình đang cố gắng sắp xếp đăng chap vào buổi trưa, thời gian này mọi người thông cảm tí nha :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net