Chap 54: Bất đắc dĩ rời xa em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Oppa, một tuần nữa anh vẫn sẽ chào đón em chứ".

- "Em thay đổi quyết định rồi sao? Có thể nói cho anh biết vì sao được không?". Chẳng phải Chaeyoung từng nói sẽ không rời Lisa sao? Nơi có Lisa là nơi Chaeyoung yêu thích, vậy bây giờ lí do gì lại khiến Chaeyoung rời đi. Jungkook thật sự rất thắc mắc. Có phải như anh đang nghĩ không? Họ xảy ra chuyện.

- "Hàn Quốc không còn là nơi mà em cảm thấy vui vẻ nữa rồi". Phải, nơi này vẫn có sự hiện diện của Lisa, nhưng nó không còn tồn tại niềm vui nào nữa, nhưng ngoài ra cũng có một lí do nhỏ khác là bên London sẽ là nơi có nền y học tiên tiến hơn giúp Chaeyoung giữ lại Tiểu cục cưng trong bụng, ít nhất cũng tốt hơn so với Hàn Quốc.

- "Được. Anh sẽ book vé cho em". Với tình yêu Jungkook dành cho Chaeyoung ngần ấy năm, tin này chắc chắn là tin vui. Anh nghĩ nếu nơi đó không làm em vui anh sẽ bù đắp, sẽ cố gắng thay thế người đó, nối tiếp hạnh phúc cho em.

- "Cảm ơn anh. Em phiền anh quá rồi". Chaeyoung cười buồn bã, nàng quả thật là một gánh nặng, ai vướng vào nàng cũng đều trở thành nơi cho nàng nương tựa. Nhưng không phải nàng muốn như vậy , chỉ là căn bệnh mang trong người, Tiểu cục cưng ốm yếu. Chaeyoung một mình tất nhiên sẽ không trụ được. Nàng còn cách nào khác hay sao?

- "Anh rất vui lòng Chaeyoung. Hẹn gặp lại em". Nếu có cơ hội Jungkook còn nguyện chăm sóc Chaeyoung cả đời, vài việc nhỏ này đã là gì?
.....
Ngày Chaeyoung quay về Seoul, ở căn phòng từng mang đậm mùi hương của cô và nàng. Chaeyoung đã khóc rất thương tâm, dặn lòng đây sẽ là lần cuối cùng nàng khóc, khóc hết niềm đau, ủy khuất, tủi hờn. Khóc một lần cho đáng, rồi bỏ lại mọi thứ ở sau lưng.

Cầm bệnh án trên tay. Tuyệt vọng ư? Cũng không hẳn vì Chaeyoung có cái để cố gắng chính là kết tinh của nàng và Lisa.

Có phải ngày Chaeyoung sinh ra là ngày sao chổi rớt xuống hay không? Mẹ mất sớm, ba bán mình trả nợ, bây giờ...chồng không nhớ mình là ai, lại mang căn bệnh quái ác lúc mang thai. Chaeyoung dạo gần đây hai chân thường xuyên đau nhức, có đôi lần đã khiến Chaeyoung đau đến suýt ngất, mặt mày tái xanh, không bước nỗi một bước. Phải mất rất lâu mới có thể đứng dậy. Bác sĩ bảo, dây thần kinh hai chân Chaeyoung bị chèn ép rất nặng, bây giờ mang thai nên nó bộc phát, khả năng nàng liệt hoàn toàn rất cao, muốn trị liệu cũng rất khó. Một là phải bỏ đứa bé trị liệu càng sớm càng tốt, hai là nếu giữ đứa bé khả năng hai chân Chaeyoung liệt đến 70% và đứa bé cũng khó giữ vì sức khỏe người mẹ quá yếu. Chaeyoung quyết định đi London là vì nàng muốn giữ đứa bé, dù bản thân có ra sao cũng được Chaeyoung muốn giữ lại giọt máu của Lisa, vì vốn dĩ Chaeyoung không biết mình có thật sự bình an sinh đứa bé ra hay không, nếu sinh bình an Chaeyoung có thể sẽ ngồi xe lăng cả đời. Cuộc đời nàng ở phía trước chỉ là một màn đêm u tối. Nàng tìm mãi cũng thấy ngôi sao nhỏ duy nhất ở trong bụng là niềm hi vọng.

Lisa điều trị khá tốt các vết thương, nên hiện tại đã có thể xuất viện, cùng Hyori trở về nhà của chị ấy, là nơi Lisa từng được Hyori cứu lúc bị truy sát. Hyori mở một quán ăn nhỏ, bán các món ăn như mì, phở, hủ tiếu với mức giá bình dân. Quán ăn này tuy nhỏ nhưng gia truyền nên rất đông khách, cuộc sống xem như ổn định, vui vẻ. Chăm sóc Lisa ở Jeju bao lâu Hyori đã đóng cửa quán bấy lâu. Bây giờ mở lại thì cũng chưa đông khách lắm do khách quen vẫn chưa biết Hyori mở cửa quán lại.

Lisa vì mất trí nhớ nên cứ nghĩ từ nào đến giờ đều phụ Hyori, cùng chị ấy mở quán ăn. Như một đứa trẻ lạ lẫm học viện, Lisa chưa bao giờ làm những việc này, thập phần luống cuống.

Xoảngggg

Một chồng tô trượt khỏi tay Lisa, vỡ tan tành.

- "Em xin lỗi...Em". Lisa ngại ngùng gãi đầu, gương mặt đáng thương tội nghiệp

- "Không sao. Em ra ngoài đi, chị dọn cho, coi chừng đứt tay". Hyori vui vẻ cười, chị ấy không muốn Lisa động tay động chân gì vì biết cô không quen làm việc này, chỉ là Lisa cứ không muốn ăn không ngồi rồi thôi, nhất quyết đòi phụ cho bằng được.

Lisa gật nhẹ đầu rồi ly khai ra ngoài, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa. Không khí ở con hẻm nhỏ này cũng không làm Lisa cảm thấy ổn hơn. Nhìn vào sợi dây chuyền có mặt là cúc họa mi, Lisa cảm thấy bản thân mình nhớ ai đó, rất nhớ nhưng...có phải là chị Hyori không? Chưa bao giờ Lisa có câu trả lời cho cảm xúc của mình.

- "Cướp...cướp...". Một cô gái bỗng dưng hét toán lên

Lisa liền theo phản xạ đuổi theo tên vừa chạy ngang mặt mình. Vốn dĩ rất giỏi võ, thân thủ lại cực kì nhanh nhẹn. Lisa thuận lợi lấy lại được túi xách của cô gái ban nảy. Mà Lisa rất ngạc nhiên với khả năng của minh, lúc nảy nghe cướp mọi thứ chỉ bộc lộ như một bản năng. Cô giỏi võ đến vậy sao??

- "Cái này của cô. Xem có mất gì không?". Lisa thở hồng hộc vì phải chạy nhanh như vậy, đưa chiếc túi ra trước mặt cô gái đó.

Ở một góc khuất, tên cướp được ai đó đưa số tiền vì đã hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi.
....
Quả thật em ấy chả nhớ mình là ai? Lalisa em hay lắm, vợ em bỏ đi biệt tăm, em lại ở chỗ khác nhận người kia là vợ, không cùng cha cùng mẹ nhưng chị khác nào là chị của em. Bây giờ chị sẽ thay Chaeyoung dạy dỗ lại em ...IU trưng ra nụ cười giả trân cảm ơn Lisa rồi kiểm tra cái túi.

- "Chết rồi. Mất rồi..". IU hét toáng lên.

- "Chị mất cái gì? Tôi đuổi theo tên đó lấy lại chứ chưa mở túi ra". Lisa nhăn mặt, mình đã lấy lại túi giúp cô ấy mà cô ấy có thái độ như mình lấy đồ vậy chứ?

- "Sợi dây chuyền của em gái tôi. Chồng nó tặng cho nó, nhưng sắp đứt dây nên đưa tôi đi sửa hộ. Bây giờ không thấy nữa. Nó quý sợi dây chuyền như tính mạng. Toang rồi, toang thật rồi". IU đau khổ khóc rống lên, vài người đi ngang qua liền đưa cặp mắt không mấy thân thiện nhìn Lisa cho lắm

- "Nó trông như thế nào?" . Mấy người kia nhìn vậy là có ý gì chứ? Thật là bực mình.

- "Sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là cúc họa mi ở giữa có đính viên kim cương nhỏ, chỉ có duy nhất một sợi". IU kể chi tiết sợi dây chuyền đã từng theo lời Chaeyoung kể. Em ấy nói mình đã tìm rất lâu sợi dây chuyền đó nhưng không thấy, không biết đã làm rơi đâu rồi, Jennie cũng nói Lisa cầm trên tay sợi dây chuyền cỉa Chaeyoung ở bệnh viện Jeju. IU chính là đang làm một phép thử tên mấy trí vô lương tâm này.

Thật ra, chính vào đêm ân ái cuối cùng, sợi dây chuyền của Chaeyoung bị đứt rơi xuống nệm, Lisa chỉ tiện tay cầm đưa vào túi áo khoác, dự sẽ đem đi sửa lại cho Chaeyoung. Và đêm đó cũng là ngày Lisa gặp chuyện. Lúc rơi xuống vực cho đến lúc đưa vào viện, sợi dây chuyền chính là thứ chưa bao giờ Lisa buông lơi, lúc đó Lisa chỉ nghĩ được, đây là Chaeyoung, cô giữ chặt Chaeyoung trong tay.

- "Chị nói sao? Mặt dây chuyền cúc họa mi? Có viên kiêm cương nhỏ?". Hai hàng chân mày nhíu chặt, sao nó y chang sợi dây chuyền của chị Hyori vậy?

- "Chị có chắc là chỉ có một sợi duy nhất không?". Lisa ngờ vực. Cô gái này mình gặp lần đầu, tả y hệt sợi dây chuyền mình đang giữ, lại còn là độc nhất.

- "Đúng. Thật sự chỉ độc nhất một sợi. Vì chồng của em gái tôi đã đặt thợ riêng để thiết kế nó. Em gái tôi thích Cúc họa mi". IU vừa kể, vừa quan sát nét mặt Lisa. Quả nhiên nhắc tới sợi dây chuyền, Lisa có biến động

- "Chị tìm kĩ xem". Lisa cảm thấy quá vô lí rồi. Sao có thể được?

IU thở dài, mắt lúc này rơi vào một phần sợi dây nhỏ từ túi áo khoác Lisa chìa ra. Nhanh tay giành lấy.

- "Đây. Không ngờ, cô xinh đẹp, giúp tôi giành lại túi có phải cũng chỉ có ý xấu đúng không. Cô chẳng phải đang giữ nó sao? Còn hỏi nhiều làm gì chứ?". IU giơ sợi dây chuyền trước mặt Lisa, giả vờ giận dữ.

- "Nó là của vợ tôi". Lisa giật lại sợi dây chuyền, giơng mặt rất giận dữ nhìn IU. Ánh mắt này sát khí đằng đằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net