12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Em...em vẫn chưa hỏi.

- Đấy, thông minh như em mà cũng có lúc hóa ngốc thế này đây!

- Thì người ta ghen mà a... Còn không phải tại chị?

- Được rồi, được rồi. Mà em đấy, mau đền điện thoại cho chị đi. Em nhìn xem, nó bị em làm cho thành ra thế kia rồi.

Chaeyoung nhăn mặt cáu nhặng xị ngầu lên, tay chỉ về hướng chiếc điện thoại xấu số.

- Tiền mua lại điện thoại cho chị, em không thiếu, nhưng em còn có cái này quý hơn cả điện thoại, chị muốn không?

- Cái gì cơ?

- Em chính là muốn đền em tấm thân ngọc ngà này của em nha, chị tạm chấp nhận được không?

Lisa từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Chaeyoung thì cô đã chẳng còn xem tự trọng là cái thá gì trong mắt cả. Độ mặt dày của cô ngày càng nâng cấp lên một level mới.

Chaeyoung nghe cô nói, liền bĩu môi:

- Chị mới không thèm. Không nói với em nữa, mau mua trả chị cái khác.

- Tuân lệnh vợ. Một tiếng sau liền đền chị cái mới.

Lisa xếp tay hình ngũ trên trán, ra hiệu đã rõ.

- Được, chị chờ tin em.

Nàng cũng vô cùng phối hợp, vỗ vai cô tán thưởng. Cả hai cùng nở nụ cười trong hạnh phúc.

Quãng thời gian trước, cô vì cái tôi và cả nỗi hận của bản thân mà đã vô tình đánh mất nàng. Quãng thời gian sau này, cô và nàng có nhau, hi vọng sẽ bên nhau mãi mãi, cho đến khi đầu bạc răng long, sinh-lão- bệnh- tử, mãi không xa rời.

Chuông điện thoại Lisa vang lên thật không đúng lúc:

- Alo?

- Thưa chủ tịch, là tôi đây.

- Gọi tôi có việc gì?

- Chủ tịch, hôm qua đến giờ ngài ở đâu? Việc trao đổi có thuận lợi không?

- Trao đổi thì chưa, nhưng trao thân thì rồi.

- Trao...trao thân á? - Anh thư kí xém rớt điện thoại khi nghe được câu nói thần kì ấy từ miệng vị chủ tịch cao ngạo của họ.

- Ừ, tôi tìm được cô ấy rồi, La phu nhân.

- Chúc mừng chủ tịch, thật may..- anh thư ký nghe giọng hưng phấn hẳn lên. Thế là chủ tịch đã không còn tự dày vò bản thân nữa rồi. Chủ tịch được sống rồi.

- Ừ. Mau đặt mua cho tôi một chiếc phone hãng Apple, màu giống với màu phone của tôi. Tôi muốn thấy nó vào một tiếng sau, địa điểm sẽ nhắn qua. - giọng cô bỗng nhỏ lại, dường như không muốn để nàng nghe thấy.

- Vâng, tôi đã rõ.

- Lisa, ai vậy em?

Tắt điện thoại để xuống bàn, Lisa tiến đến ghế sofa ôm lấy nàng:

- Thư ký của em.

- À, chị biết anh ta. Trông có vẻ cũng khá đẹp...

Nàng còn chưa kịp nói hết câu liền bị nụ hôn của Lisa chặn lại.

- Không cho phép chị khen người khác khác trước mặt em.

Chaeyoung mặt đỏ phừng phừng. Cái con người này, sao có thể khiến nàng xấu hổ thế chứ lị?

- Em không cho phép đâu đấy.

- Èo, người ta nghe rồi.

Như chợt nhớ ra điều gì, Chaeyoung nhẹ hỏi:

- Lisa, chị nhớ lúc đầu em đến đây là có chuyện gì vậy?

- À, chuyện đó ấy hả? Là thế này, công ty em dự định cho ra một dự án mới, bản thiết kế có một số chỗ trang trí cần đến hoa...

- Chị thừa biết, em lại chọn oải hương chứ gì?

Lisa cười nhẹ, để lộ lúm đồng tiền sâu hoắm, cô với tay cốc yêu nàng:

- Chị giỏi, đoán đúng rồi đấy.

- Chị còn biết sau đó em đến Provence này tìm mua oải hương nữa cơ. Còn vì sao em lại đến đây? Nông trại của chị cũng không lớn?

- Bác chủ trại dưới đồi giới thiệu em lên đây. Bác nói chị giỏi lai tạo hoa oải hương đấy. Trốn em đi một năm ròng, chỉ để học được cái này hả ngốc?

- Không có, chỉ mày mò mua vui thôi. Chị cũng chẳng nghĩ sẽ thu được kết quả tốt. Ấy thế mà may sao lại tạo ra được mới hay chứ.

- Vợ em giỏi mà. Giỏi hệt em vậy.

Câu trước nàng nghe sao mà mát ruột mát gan dễ sợ, câu sau lại làm nàng tụt cả hứng. Em ấy vẫn không bỏ được thói tự luyến. Hầy, Chaeyoung không khỏi lắc đầu bất lực.

- Thế giờ em định sao?

- Vợ đồng ý hợp tác với em không?

- Hợp tác với em, chị được cái gì?

- Được tấm thân ngàn vàng này a, chị lời quá còn gì, chỉ tội em phải chịu thiệt thòi. Nhưng thôi, em chấp nhận vậy.

Vừa nói, cô vừa phô trương cái thân hình hoàn mĩ không phải ai muốn thấy cũng được đâu.

- Chị mới không thèm.

- Chị chắc không thèm chứ?

Nhìn cái thân hình với từng tỉ lệ hoàn hảo kia, nói không động lòng là nói dối. Chaeyoung nuốt nước bọt, nàng lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ bậy bạ ấy.

- Đúng, chị chính là không thèm.

Ầy, Chaeyoung cũng thật là, mỡ dâng tới miệng mà mèo còn chê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net