Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Đầu tiên Chaeyoung khởi động máy tính trên bàn gần đó, cô rút dây âm thanh, khởi động lên cũng không thấy xuất hiện mật mã.

Chaeyoung dựa theo lời Jennie lên mạng vào hộp thư của mình, mở tệp Jisoo đã gửi đến.

"Xong rồi."

Chaeyoung nhẹ giọng nói với Jennie bên kia đầu dây.

Bên kia chỉ nghe thấy một tiếng hừ, tiếp theo là tiếng ngón tay gõ phím, chẳng được bao lâu, bên Jennie hơi nhớn nhác nói.

"Không phải máy này, máy này chẳng có tin tức bên Pháp nào để xem cả, tôi tìm hết rồi."

Chẳng có gì để xem vậy để đây làm gì? Khoe của sao?

Chaeyoung nhìn hai cái máy tính kia, đều là laptop mỏng, hơn nữa mỗi cái đều là hàng đắt, chỉ là màu sắc với độ lớn khác nhau. Dù lần này thoáng thấy rõ có thể Joohuyn sẽ tắm lâu, nhưng lấy tính cách của em ấy lâu mấy cũng sẽ không để mình đợi lâu, phải nhanh nhanh chọn ra một cái.

Nếu Joohuyn phải dùng vào công việc, nhất định sẽ luôn mang theo đúng không? Ánh mắt Chaeyoung nhìn về chiếc laptop nhỏ màu trắng bạc 11 inch, so với cái kia chiếc này nhẹ hơn rất nhiều, hẳn là chiếc này rồi. Hơn nữa bốn góc của nó có nhiều vết trầy xướt, trong quá trình mang theo có lẽ vô tình va đụng...

Ấn nút power on, chẳng được bao lâu, máy tính khởi động hiện lên mật mã, Chaeyoung cảm thấy hẳn đã đoán trúng rồi. Dựa theo lời Jennie, Chaeyoung chuẩn bị USB. Cắm USB vào rồi, lại nối tiếp nó với máy tính bảng, mạng lưới được liên lạc, Jennie sẽ có thể điều khiển từ xa thông qua máy tính bảng này.

"Ok..."

Jennie thở phào nhẹ nhõm, mật mã máy nhà Irene thiệt phức tạp, hơn nữa còn loại bỏ hết âm thanh khởi động máy.

"Tôi sẽ gửi lại tệp virus cho cô, cô hãy mở chúng ra trên chiếc mày này."

"Ừ."

Chaeyoung lòng không yên trả lời, mở máy ra trên màn hình lại là ảnh cô, chụp lén ở phòng tranh, mặc quần áo mùa hè, hơn nữa ngày tháng hiển thị bên trên là các cô vừa quen mới mấy ngày, lúc đó Irene đã liền...

Mail của Jennie rất nhanh được gửi đến, Chaeyoung không chút do dự mở ra.

"Được rồi... đợi đã, tường lửa hiện báo có trojan* xâm nhập."

(*) Trojan (gián điệp máy tính) là một chương trình với sức phá hoại không bằng virus, nhưng rất có lợi cho việc điều tra sự riêng tư của người khác.

Sau khi mở mail, laptop của Irene ngay lập tức hiện lên ô vuông nhỏ màu đỏ, báo động có trojan xâm nhập.

"Tôi có linh cảm, máy này là máy tính trung tâm của cô ấy, nếu không mấy cái tường lửa này cũng không mạnh như vậy."

Cho dù mình ở đây điều khiển từ xa được thông qua máy tính bảng, cũng rất không được thuận tiện, cần Chaeyoung phải tự mình làm. Phần mềm trojan này là cô tự thiết kế, tường lửa kiểu như này cũng không làm gì được nó, thậm chí có khi không phát hiện được.

Đại khái qua được mấy phút, nhưng đối với Jennie và Chaeyoung mà nói tựa hồ dài đằng đẵng như mấy thế kỷ.

"Được rồi, mẹ ơi, tường lửa quá mạnh, nếu không phải máy tính bảng vào trực tiếp IP ở đấy, tôi cũng chẳng làm gì được nó."

Bên kia truyền đến tiếng gõ phím thần tốc, ngay sau đó truyền đến tiếng ấn phím trùng trùng điệp điệp.

"Trong máy tính cô ấy trừ một vài tài liệu về tổng công ty đa quốc gia Pierre ra, tất cả còn lại đều là hình cô... cô hãy nhớ dãy số hòm thư với mật mã cô ấy, cô đăng nhập vào đó, nhất định phải cẩn thận."

Chaeyoung dựa theo lời Jennie, vào hòm thư Irene, tra xét danh sách tất cả mọi người, không chỉ danh sách thành viên gia tộc Bùi, còn bao gồm danh sách cấp cao công ty đa quốc gia Pierre và một ít bạn bè Irene.

"Tôi gửi thêm một tệp cho cô, con trojan này với cái tôi vừa gửi không giống nhau, nhứt thiết không được mở chúng ra trên máy tính này."

Rõ ràng tường lửa máy Irene đã đủ lợi hại, tường lửa máy công tước Tuấn sẽ còn đi đến đâu, để ngừa chuyện ngộ nhỡ, Jennie đều đem hết bản lĩnh nhà mình ra.

"Sau đó cô hãy gửi tệp này đi đến tất cả danh sách bạn bè."

Bất quá con trojan này là đích thân cô hacker Deuk làm ra, vậy nên, công tước Tuấn cũng dễ dàng biết được là do ai làm...

"Tất cả mọi người?"

Chaeyoung kinh ngạc, vậy chẳng phải muốn đẩy Irene lên đầu ngọn gió sao? Dùng hòm thư của em ấy phát tán trojan, vậy chẳng phải những người quen thuộc với em ấy mở tệp từ hòm thư em ấy gửi đến đều sẽ bị dính trojan sao?

"Đúng!"

"Nhưng mà... nhưng mà... không thể chỉ gửi cho những người đặc biệt?"

Chaeyoung không thể nhẫn tâm, Joohuyn lại không biết chân tướng sự thật, em ấy chỉ đơn thuần thích mình thôi, mà mình lại làm chuyện quá đáng với em ấy như vậy.

"Để ngừa cá lọt lưới, dù sao cũng phải đề phòng cô ấy vì phòng trộm mà sửa đổi danh sách tên họ, có thể danh sách đã xuất hiện không phải đồ thật."

Thà giết lầm cả ngàn, tuyệt không bỏ sót một người.

Chaeyoung tự an ủi, có lẽ bọn họ sẽ thông cảm cho Joohuyn, hòm thư Joohuyn chỉ là bị trộm viếng, không phải bản thân em ấy cố ý làm, em ấy vô tội. Hơn nữa Lisa trước khi về đã hứa với mình, sẽ không đối địch Joohuyn, chị ấy sẽ không thâm nhập máy tính họ ăn cắp tài liệu quan trọng để báo thù, chị ấy chỉ tiêu hủy tài liệu gây bất lợi mà thôi, hơn nữa mình cũng đã nói cho chị ấy, không làm chuyện gì sai trái, ai cũng sẽ không uy hiếp được các cô, cây ngay không sợ chết đứng. Cô làm vậy ngoại trừ không muốn đối địch công tước Tuấn ra, còn chẳng phải là muốn cho Lisa chặt đứt những ý niệm không tốt, hy vọng chị ấy sau này đừng làm những chuyện kinh khủng khiếp khiến cho cuộc sống hai người phải kinh hãi run sợ. Cơ mà, Lisa có thù phải báo sẽ đễ dàng đồng ý với cô sao? Hay chẳng qua chỉ là bằng mặt không bằng lòng? Chỉ có điều, Lisa thay đổi cô đã nhìn thấy trong mắt, hơn nữa bây giờ cô còn là người yêu của nàng, giữa người yêu với nhau cần sự tin tưởng qua lại, đúng thế, cô có lòng tin với Lisa.

Cuối cùng, Chaeyoung dùng ngón tay run rẩy nhấp chuột phát tệp đi, lúc cô lấy lại tinh thần, trán cũng đã lấm tấm mồ hôi, thậm chí quên mất cả trời đông giá rét.

Chaeyoung nhìn toàn bộ mail đã được gửi xong, cô mới thở ra được, trực tiếp giữ ấn nút tắt máy, bỏ laptop về lại chỗ cũ, lại mở rèm cửa ra, khôi phục lại bộ dạng như lúc chưa bước vào đây, sau đó cầm USB với máy tính bảng rời khỏi thư phòng.

Lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân, Irene tắm xong đang xuống dưới lầu. Tim Chaeyoung muốn nhảy lên cổ họng, thậm chí thở cô cũng thở nhỏ xíu, cố gắng suy nghĩ đối sách. Nước trong phòng tắm phòng ngủ chính còn để, tiếng bước chân Joohuyn xuống lầu tương đối nhẹ nhàng chậm rãi, hẳn chưa phát giác mình vừa đi ra, vậy em ấy xuống lầu mục đích có lẽ là uống nước hay lấy đồ gì đó không?

Irene mặc áo choàng tắm xong chậm rãi lau chùi tóc vịn tay vịn bước xuống lầu, mới vừa rồi cô vào phòng ngủ chính, nước trong phòng tắm vẫn để, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tự trách mình đã tắm quá lâu, Chaeyoung tại sao còn tắm lâu hơn cả mình? Chẳng lẽ cũng vì khẩn trương sao? Trong lòng Irene trộm vui vẻ, ít nhất khẩn trương không chỉ mình cô.

Cô chuẩn bị xuống lầu đến tủ rượu lấy một chai rượu đỏ trợ hứng, biết đâu sẽ không khẩn trương đến vậy, dù sao lần trước các cô cũng uống một chút rượu đỏ mới có triền miên như vậy.

"A..."

Trong đầu cô đang nghĩ đến chút chuyện không thích hợp cho thiếu nhi, một đôi tay ngọc dài trắng nõn vòng qua chiếc eo, từ sau lưng ôm lấy cô. Cô kinh hô thành tiếng, theo bản năng muốn nèm người sau qua vai, nhưng cũng may lỗ mũi còn đủ nhạy bén, đánh hơi được hương thơm độc hữu của người nọ.

Lúc Irene xuống lầu, Chaeyoung đã mai phục ở sau ôm lấy cô, dù sao cô đi chân trần, nếu không phát ra tiếng sẽ rất dễ dàng, hơn nữa Irene tựa hồ cũng đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên cô chuẩn bị đi đánh lén em ấy.

"Dọa được em?"

Chaeyoung từ sau lưng ôm lấy thắt lưng cô ấy, ôn nhu bên tai hỏi.

"Chị thử mà xem?"

Irene tức giận quát, người bị dọa sợ hú hồn như vậy, bị chết bao nhiêu tế bào não a?

Nếu là những người khác dọa cho cô sợ như vậy, cô sẽ cho ngã qua vai không cần thương lượng. Nhưng đối với Chaeyoung, người con gái cô yêu nhất, cô làm sao sẽ chấp nhận chứ? Bây giờ cô chỉ hận không thể hái trăng sao trên trời xuống cho chị ấy...

"Xin lỗi, chị chỉ muốn lấy máy tính bảng với di động, vốn là muốn đến trước cửa phòng tắm đợi em, không ngờ em xuống nhanh như vậy."

Chaeyoung đặt chiếc cằm tinh tế lên vai Irene, tay cũng từ từ thăm dò trong áo choàng tắm, như có như không xoa nắn chỗ mềm mại của Irene. Bây giờ cô phải để Irene không kịp suy nghĩ, nếu không để em ấy có khả năng suy xét sẽ phát hiện ra dấu vết của mình, sẽ đi kiểm tra laptop hoặc liên lạc người khác, vậy cô sẽ nhanh chóng bị bại lộ, phải kéo dài đến khi Lisa lấy được tài liệu mới thôi.

"A... ưm..."

Irene không thể tự chủ líu ríu kêu ra tiếng, cực kỳ mị hoặc, ngón tay Chaeyoung lại kẹp đầu ngực cô lôi kéo.

"Lên... lên giường..."

Irene ngẩng đầu lên, ngăn chặn từ trong cổ họng mình tiếng rên rỉ sắp bùng nổ.

Chaeyoung buông Irene, chuyển thân thể cô lại.

"Nóng lòng như vậy?"

"Ai... ai nóng lòng chứ?"

Trên dung nhan vốn kiều mị của Irene tràn ngập đỏ ửng, thoáng chốc mềm mại xinh xinh, đẹp động lòng người, cô như vậy chỉ cần nam nhân nhìn thấy sẽ muốn đè cô dưới thân hung hãn yêu thương. Nhưng chỉ đành chịu người này tim đã có chốn, hơn nữa còn là người con gái của Chaeyoung.

"Vậy không làm chuyện em không nóng lòng nữa chúng ta xem phim một chút ha?"

Chaeyoung nói.

Irene nổi đóa, rõ ràng khơi mào ngọn lửa ham muốn trong mình, không dập tắt thì thôi đi, còn trêu chọc mình như vậy, mình sao có thể chịu thua được.

"Hừ."

Irene xấu hổ hừ hừ.

"Vậy chị ở trên giường đợi em nga."

Chaeyoung hôn vành tai nho nhỏ ửng đỏ của Irene, xoay người thả máy tính bảng di động các thứ bên người lên bàn, như một làn khói lên lầu.

Chạy nhanh vậy làm gì? Em cũng không ăn chị, hơn nữa hình như là chị đến ăn em...

Chaeyoung vào phòng ngủ xong chuyện đầu tiên là tắt nước trong phòng tắm, rồi xả nước trong bồn, tận lực cho động tác cần bao nhiêu nhanh thì có bấy nhiêu nhanh.

"Ái chà chà, tôi vừa nghe được thứ thiệt hay. Không ngờ, không ngờ, người đẹp ấy vậy mà lắm mưu nha."

Điện thoại trong lỗ tai chưa kịp tắt có tiếng nói chuyện, Jennie đã nghe thấy rõ cuộc đối thoại giữa Chaeyoung với Irene, còn có tiếng rên rỉ quyến rũ đạt trình độ cao nhất.

Chaeyoung không trả lời Jennie, mà là trực tiếp tắt máy. Lúc này, Irene cũng tiến vào, cô đã đổi lại váy ngủ màu trắng hơi trong suốt, đầy đặn trước ngực như ẩn như hiện, hai điểm đỏ như vô tình mà cũng như cố ý được hoa văn trên áo lụa mỏng che lại. Bắp đùi trắng nõn thon dài bại lộ trong không khí, nhìn một hồi, Chaeyoung cũng mắc cỡ đỏ mặt, thậm chí quần lót Irene cũng không mặc, cô có thể loáng thoáng thấy rõ kia khu rừng rậm yếu đuối hiện lên. Hơn nữa vết hôn lần trước trên người Irene vẫn chưa tan hết, vẫn còn trên thân thể em ấy, từ cổ ngọc thẳng lan tràn đến ngực. Nhưng mà để cho cô để ý nhất là sợi dây đỏ trên cổ mà Irene dùng để xuyên qua vật thể kim loại, là đầu đạn xuyên qua cơ thể hai người khi đó.

Irene bị ánh mắt quái dị của Chaeyoung nhìn có chút đỏ bừng mắc cỡ, trên hai gò má đều là hồng diễm đỏ ửng, này là lần trước Eunjung mua cho cô, nói là sẽ giúp đỡ được cho cô.

Chaeyoung bước lên trước, kinh ngạc nhìn đầu đạn đeo trên xương quai xanh Irene.

"Tại sao muốn đeo nó?"

"Em luôn đeo nó, từ ngày quen với chị chưa bao giờ em tháo xuống, trừ ngày đó cùng chị đến suối nước nóng, dù sao người ở đó miệng nhiều rất phức tạp, bị phát hiện đeo đầu đạn ra ngoài còn không sợ bị tố cáo sao? Hơn nữa quốc gia chị quản nghiêm súng ống đạn dược như vậy..."

Hai tay Irene xoa đầu đạn, nhẹ nhàng mà ôn nhu như an ủi người yêu vậy.

Mặc dù vết thương bị đạn bắn trên vai Chaeyoung đã biến mất hầu như không còn, nhưng miệng vết thương trên bả vai cơ hồ vẫn còn đấy, dù nhìn bằng mắt không được rõ, nhưng sờ lên sẽ cảm nhận được khá rõ sự nhô ra. Chỉ có điều cô vẫn cho rằng vết thương này là ngọt ngào, vết thương là đại biểu cho hai người, cũng có thể nói rằng nhờ nó mà cô với Chaeyoung mới ở bên nhau.







.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net