Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hỡi anh chị em chiến sĩ, tôi là anh cả Giáp, hôm nay mọi người ở đây đều có chung một mục đích duy nhất đó chính là bảo vệ nước nhà, bảo vệ người thân chúng ta ở hậu phương, ngày mai thôi, chúng ta sẽ tiến đánh thực dân Pháp và bè lũ tay sai ở Mường Thanh, nơi chúng gọi là địa hình vàng sẽ là mồ chôn giặc Pháp."

Tướng Giáp đứng phía trên hô lớn khẩu hiệu Việt Nam tất thắng, phía dưới chiến sĩ đồng loạt làm động tác nghiêm trang, Lisa đặt tay lên ngực trái mình đang đập vội vã, cô đang đứng đây với tư cách là một người lính của Việt Nam.

Toàn đội tập trung nhận thêm người quân y, Lisa không quan tâm đến đi tìm một góc ngồi lau chùi khẩu súng trên vai, mai đây cả hai sẽ là bạn đồng hành, mà đã là bạn thì phải đối xử tế với nhau, súng là vật bất li thân của người lính, lính mà mất súng thì chẳng khác gì người chồng mất vợ.

"Em không đi xem người mới hả Lệ Sa?"

"Không ạ."

"Nghe bảo là con gái nha."

"Dù sao cũng có đẹp hơn Thái Anh được đâu chị."

Cô cười một cái rồi tiếp tục lau súng, chẳng hiểu sao trong lòng cứ liên tục cồn cào, từ sáng tới giờ bụng dạ không yên, không biết tía má với Thái Anh ở nhà có làm sao không nữa. Thời điểm đánh Pháp đã đến, biết là không nên lo gì khác ngoài việc ra chiến trường giết giặc, nhưng Lisa lo cho em ở trong Nam, nơi mà còn sự cai trị của thực dân Pháp, tía má cũng có tuổi hết rồi, Thái Anh lại còn là con gái, lỡ mà bọn nó xông vào nhà cướp bóc thì sẽ rất nguy hiểm.

Bọn nó là con người nhưng lại chẳng khác gì quỷ dữ.

Đầu trên là Thái Nghiên đang đi đến với một người nữa sau lưng, Lisa một chút cũng không thèm nhìn đến, việc ai nấy làm.

"Giới thiệu với mọi người, đây là quân y trong đội chúng ta, mọi người làm quen với nhau cho tăng thêm tình cảm."

"Cô tên là gì đó?" Một người trong đội lớn tiếng hỏi.

"Dạ, em tên Anh."

Lisa ngẩn đầu lên nhìn người đang đá vào chân mình, ánh mắt liền trở nên ngạc nhiên, kể cả Trí Tú bên cạnh cũng há mỏ nhìn lấy.

"Minh Ân, sao anh ở đây?"

"Ơ...Lệ Sa lạ ha, em đi làm cách mạng được mà không cho anh đi làm hả?"

"Bữa đi em có thấy anh đâu?"

"Anh đi trễ mọi người một ngày, cố lắm mới bắt kịp đoàn."

"Chậm như rùa bò."

"Coi kìa coi kìa, xóm giềng với nhau không hỏi thăm mà còn chằn gây."

Minh Ân lắc đầu chán nản, anh biết Lệ Sa không có thích anh, qua nhà tía Phác mấy lần mà có Lệ Sa là cô lại liếc hấy anh quá trời, da gà nổi đến mức chỉ còn thiếu chén muối tiêu chanh.

"Ở nhà lo cày ruộng không lo, bày đặt."

Trí Tú cũng lên tiếng góp vui, chị cũng có ưa gì Minh Ân cho cam, lúc trước xà nẹo với Trân Ni là chị muốn cho bay xuống hầm cá dồ rồi.

"Hai đứa này sao á ta? Bộ anh có lỗi gì với hai đứa hả?"

"Anh không sai, Trân Ni sai."

"..."

Lisa cười lớn giơ ngón tay cái với Trí Tú, xem ra về khoản chằn gây chắc là cô nên học hỏi chị thêm, xem Minh Ân uất nghẹn kìa, nhìn mắc cười muốn chết.

Thái Nghiên từ xa đi lại, nhìn hai người đang cười ngả nghiêng, còn một người con trai thì đứng đó với vẻ mặt bất lực thì lấy làm lạ.

"Nè, sao ngồi đây, báo hại chị đi tìm muốn chết luôn."

"Tụi em gặp người quen nên ngồi ba xàm ba láp."

"Lại làm quen với người ta, sao này có bệnh thì người ta chữa cho."

"Thôi chị, trách nhiệm mà không làm thì đuổi đi chị." Lisa nhún vai một cái rồi tiếp tục nhìn ngắm khẩu súng.

"Em hay quá he?"

"Chứ tụi em khỏe như trâu, với cả có người quen ở đây, chị về đi, lát tụi em về."

"Nhanh đó, sắp tới giờ cơm rồi."

Thái Nghiên chào Minh Ân một cái rồi bước đi, trả lại không gian cho ba người.

Trí Tú ngồi đó nói vài câu với Minh Ân, chỉ là không biết từ bao giờ trời dần ngả sang màu vàng nhạt của ánh nắng buổi chiều, một dáng người từ xa hớt hả chạy lại gọi Minh Ân về, hình như là đội của anh giờ này mới có quân y đến. Lisa còn nghe loáng thoáng là đẹp dữ dằn.

Quả nhiên là con trai, vừa nghe gái đẹp là thiếu điều muốn vắt chân lên cổ mà chạy, kiểu này thì ba đời nữa Lisa mới nhường Thái Anh cho anh, mà giờ thì nằm mơ đi, đợi ngày đất nước thái bình, cô sẽ trở về cưới em, chắc chắn là vậy.

Nhận lấy chén cơm từ chỗ Trí Tú, Lisa lùa vội vài đũa, quân y mới đến cũng tên Anh, sao trên đời nhiều người trùng tên với em quá, chắc sau này cô phải đặt cho em một cái tên mới, thiệt độc và là duy nhất, để khỏi bị giống với người ta.

"Ê hai đứa."

Minh Ân lần nữa gọi lớn tên hai người, nhìn mặt anh hớn hở còn hơn tết đến xuân về.

"Gì nữa vậy cha, kêu gì kêu quài dị? Ăn cơm cũng không tha." Trí Tú nhăn mày.

"Tên là Lệ Sa, ê ê là ai." Lisa khó chịu ăn thêm miếng cơm.

"Bất ngờ lắm nè, xem coi đây là ai."

Minh Ân tránh người sang một bên thì Lisa liền kinh ngạc đến mức rơi cả chén cơm đang cầm trên tay xuống, thôi giờ còn cơm nước gì nữa, Phác Thái Anh của cô sao lại ở đây rồi.

"Thái Anh...em...sao lại..."

"Lệ Sa...hức...em nhớ mình lắm...hức..."

Thái Anh thấy Lisa liền dính chặt lấy cô, gương mặt mà em ngày nhớ đêm mong đây rồi, cô đây rồi, em tìm được cô rồi.

"Sao em ở đây? Còn tía má..."

"Em không thể ở nhà khi mà đất nước đang chịu tổn thương thế này được đâu...ở nhà tía má có chị Trân Ni..."

"Mèn đét ơi..."

Lisa vỗ trán mình cái bép, cô vì em mà đi làm cách mạng, giờ thì em cũng chạy lên tới tận đây, dặn dò ở nhà chờ người ta về mà cũng không nghe, biết trước em lì như vậy thì cô bỏ về Thái Lan luôn cho rồi.

"Ngày mai ra trận rồi, em là quân y phải không Thái Anh?"

"Dạ..."

"Đội nào?" Lisa trầm giọng.

"Đội của anh Ân..."

Rắc

Đôi đũa tre trong tay Lisa chính thức bị bẻ gãy, cô nhìn sang Minh Ân với ánh mắt rực lửa như thể muốn thiêu cháy cả người anh.

Thà là em ở nhà luôn đi, chứ mà nhìn em chăm sóc anh ta thì sao Lisa chịu cho nổi, cô biết là cô vô lý nhưng Lisa lại chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ cần dính đến Thái Anh thì Lisa đều như vậy, nó như một kiểu bộc phát bất chợt mà đến cả cô cũng không ngờ.

"Lệ Sa..."

"Về ăn cơm đi, ngày mai còn lo cho những người sẽ bị thương."

"Em nhớ Lệ Sa lắm...cho em nhìn Lệ Sa một xíu..." Thái Anh nắm lấy tay cô nhưng bị Lisa từ chối.

"Làm lòng quân không yên là không được nha Thái Anh." Trí Tú bên cạnh nhắc khẽ, chị biết Lisa hiện giờ khó ở lắm rồi.

Thái Anh cắn môi lưỡng lự rồi đứng lên về lại tiểu đội của mình, trước khi đi còn ngoáy lại nhìn Lisa thêm một lần, em mơ hồ đoán ra được vì sao Lisa lại như vậy, nhưng đây đâu phải lỗi em, cấp trên sắp xếp sao thì em theo vậy, đâu có quyền đòi hỏi.

"Đừng có mà giãy đành đạch ở đây nha cô." Trí Tú khều khều Lisa.

"Tất cả là tại chị."

"Ơ kìa..."

Ngồi không cũng bị lên thớt, kiếp trước chắc Trí Tú nợ Lisa dữ lắm, nên kiếp này có cái chi cô cũng đổ lên đầu chị.

---------

Mới sắm được con xe phóng 100km/h, đội nón vào đi các pà dợ :))) mới gặp mà đã có mùi gòi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net