Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Anh nhìn xung quanh một lượt căn nhà mới, nó tuy không to bằng nhà cũ nhưng vẫn rất rộng rãi, ông bà Hội đồng Phác đã vào bên trong nghỉ ngơi, sức khỏe cũng đã giảm sút sau hàng loạt biến cố cũng ráng cắn răng cắn cỏ mà bỏ lại quê hương cùng nhà cửa mồ mả tổ tiên mà chạy giặc ra đến tận đây, Thái Anh thì lén chạy đi làm cách mạng, anh Cả cũng chạy đôn đáo sắp xếp lại mọi thứ cho căn nhà mà họ sắp ở, chỉ còn Phác Mỹ Anh ở lại cùng nói chuyện với Konhit và Satra.

Họ nhìn thấy Phác Mỹ Anh quá đỗi thông minh, khi nói chuyện cùng chị phải luôn thật cẩn trọng nếu không thì sẽ bị nắm thóp như cá nằm trên thớt, đến cả việc phản kháng cũng không thể.

"Cảm ơn hai người."

"Chúng tôi sẽ ở lại bảo vệ mọi người đến khi có lệnh mới, mong tất cả vì an toàn mà đừng đi lung tung."

"Tôi sẽ nói lại với người nhà, còn cái này..."

Mỹ Anh đặt vào tay Satra một cái khăn trắng.

"Phiền anh gửi đến Thống đốc LaLisa."

Mỹ Anh cúi đầu cảm ơn rồi rời đi, chị cũng cần phải cho họ thời gian bàn bạc để ai sẽ là người về dinh Thống đốc để báo tin cái chết của Thái Anh cho Lisa.

Satra nhìn quanh một lượt rồi quyết định bản thân sẽ là người về báo tin.

"Anh ở lại liệu tính cho họ an toàn, tôi về vài ngày rồi trở lại."

"Hay anh để tôi đi cho."

"Tánh tình Thống đốc nóng nảy thêm anh cũng như mồi lửa, sợ hai người không ai bình tĩnh."

Konhit gật gật đầu mình nhìn theo Satra bước xuống chiếc ghe lớn mà chạy ngược vào trong miền trong, anh thở dài một hơi, liệu rằng Thống đốc sẽ ra sao nếu biết được tin tức người con gái cô yêu thương hết lòng hết dạ đã tự vẫn mà chết.

Mỹ Anh đứng bên trong ngó ra phía xa mà nhìn Satra rời đi, chị nở nụ cười nhẹ rồi cùng Trân Ni sắp xếp lại mọi thứ.













Lisa ngồi trong gian phòng làm việc, trên tay cầm bức thư được gửi từ bộ chỉ huy quân sự Thái Lan, là lệnh phát động tấn công, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến, ngày mà cô chính tay tàn phá đất nước xinh đẹp của em.

Hai tay Lisa ôm lấy đầu mình đầy mệt mỏi, trong trái tim hiện lên những trận nhoi nhói khó tả, Lisa lo cho em quá, Thái Anh của cô sẽ phải làm sao đây?

Cánh cửa phòng bật mở, Satra một thân ướt nhẹp mồ hôi đứng đấy, đường xá xa xôi Satra không dám nghỉ chân, chỉ biết phải thật nhanh về báo cáo tình hình cho Thống đốc nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng nói thì đã thấy Lisa đến đứng trước mặt mình, cô nắm lấy hai bả vai anh mà ghì chặt, ánh mắt có tia hy vọng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười đầy sự âu lo, nhìn Thống đốc khổ sở như vậy thì bản thân là cận vệ lâu năm của cô khiến Satra không nỡ nói ra tin tức mà anh mang về.

LaLisa sẽ đau lòng mà chết mất.

"Satra, em ấy vẫn ổn chứ?"

"Ah...em ấy..."

"Sao vậy?"

Lisa nhíu mày nhìn anh, cô nhận ra trong ánh mắt Satra chứa đựng bí mật gì đó, tác phong làm việc của anh chưa bao giờ chần chừ, điều này khiến cô vốn dĩ đã lo lắng giờ lại thêm sợ hãi.

"Tôi hỏi Phác Thái Anh ổn không?"

"Thưa Thống đốc, ngài phải thật bình tĩnh, tôi mới dám nói."

"Ừ...nói đi."  Lisa trầm giọng.

"Chị gái của Phác Thái Anh nói rằng cô ấy đã mất trước khi tôi cùng Konhit đến nơi...ấy Thống đốc...cô..."

Satra đưa tay đỡ lấy thân thể đã khụy xuống của Lisa, đôi chân cô trở vô lực không thể đứng vững, tai nghe cũng trở nên lùng bùng, Lisa đưa ánh mắt cầu xin nhìn Satra mong rằng những gì anh nói chỉ là một trò đùa giỡn mà anh hay đùa cùng với cô, làm sao mà Phác Thái Anh của cô lại...

Cô muốn anh nói thêm, nói với cô đó chỉ là trò đùa thôi nhưng rồi Satra im lặng, sự im lặng này khiến cho Lisa hít thở không thông.

"Không...thể nào...chuyện này..."

"Thưa Thống đốc, tôi đã nhìn thấy cả nhà họ Phác cùng đeo một cái khăn trắng trên đầu, Phác Mỹ Anh nói đó là khăn tang cho Phác Thái Anh..."

Lisa khó khăn hít lấy từng ngụm không khí, trái tim cô sao mà đau quá, đau như thể bị ai đó lấy ra cắt thành từng mảnh nhỏ, mỗi một mảnh tim đều là ký ức giữa cô và em, từng chút một găm sâu vào lòng Lisa, đau đến không còn cảm giác.

"Lý do...?"

"Gieo mình xuống sông tự vẫn."

"Ra ngoài đi..."

"Thống đốc...cô có..."

"Tôi muốn một mình...anh ra ngoài đi Satra..."

"Tôi sẽ ở ngoài cửa...Thống đốc đừng đau lòng quá..."

Trước khi quay người bước ra khỏi căn phòng, Satra đặt xuống bàn cô cái khăn trắng mà Phác Mỹ Anh nhờ anh gửi đến Lisa.

"Cái này là...chị gái của Phác Thái Anh gửi cho Thống đốc."

Cánh cửa vừa khép lại thì Lisa cũng quỳ rạp xuống đất, một tay ôm lấy ngực trái của mình mà khóc nghẹn, tay còn lại thì siết chặt lấy cái khăn tang của em, cổ họng phát từng tiếng nức nở cứ thế vang lên khắp căn phòng to lớn, Thái Anh của cô vì sao lại bỏ rơi cô rồi.

"Thái Anh ơi...em ơi...thà là em hận tôi...ghét tôi...hức...sao em nỡ để chúng ta âm dương cách biệt như vậy hả em ơi...hức..."

Satra ra lệnh cho lính gác gần đấy di tản đi hết, một mình anh đứng chắn trước cánh cửa phòng làm việc của Thống đốc, anh không muốn ai khác nghe được cũng như thấy được Lisa của hiện tại.

Bên trong là tiếng khóc hòa vào tiếng đập phá, Phác Thái Anh hẳn là một phần rất quan trọng của Thống đốc bọn họ, chưa bao giờ Satra thấy cô điên loạn như hiện tại, một LaLisa điềm nhiên và dửng dưng trước mọi sóng gió biến mất rồi, đổi lại là một LaLisa giận dữ và thảm hại vì tình yêu của chính bản thân mình.

Cô hận nơi cô sinh ra, cô hận dòng máu chảy trong người, cô hận bản thân vì đã quá vô dụng để rồi mất đi Phác Thái Anh, em đi rồi để lại cho Lisa sự dằn vặt cùng thống khổ.

Còn nỗi đau nào đau hơn âm dương cách biệt.

"Em ơi...Lisa thương em lắm...hức...Thái Anh của tôi ơi..."

Cô mân mê cái vòng tay chỉ đỏ trên cổ tay mình, nước mắt vẫn chảy dài trên gò má.

"Em đau lòng lắm rồi phải không em ơi..."

Lisa hôn lên cái vòng, cô lau đi nước mắt tay cầm bút kí lên lệnh tấn công, kiếp này là cô nợ em, giờ em đi rồi nhưng nhiệm vụ trên vai cô vẫn còn đó.

"Satra vào đây."

"Tôi đây thưa Thống đốc."

"Hãy bảo vệ nhà họ Phác thật chu toàn thay tôi."

"Rõ."

Satra nhận lệnh rời đi, Lisa nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, hình ảnh khuôn mặt em hiện dần lên đại não cô, khuôn miệng vô thức nở nụ cười, nụ cười đau lòng đến tột cùng.

"Em yên tâm...tôi sẽ lo cho người nhà em...em yên tâm nhé Thái Anh. Khăn tang của em...tôi sẽ đeo nó vì em..."

--------

:))) dạo này bắt đầu đi làm rồi, nên thời gian rảnh khá là ít, mong là mấy pà vẫn còn nhớ tui và MLMD :(((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net