20.Người Được Chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứ bước, bước những bước chân nặng nề của mình đi về phía trước, đi đến một khoảng không vô định. Tôi mệt quá, cả cơ thể tôi như muốn rã rời. Đây là đâu vậy, cha mẹ đâu, Lạp Lệ Sa đâu, Trân Ni đâu. Tại sao lại chỉ có một mình tôi ở đây vậy, tôi lạnh quá.

Chợt tôi nhìn thấy một bà lão già nua đang nhìn tôi mà cười. Nụ cười của bà nhân từ mà cũng thật kì lạ. Bà lão tiến về phía tôi, đỡ tôi lên. Bà nói:

- Park Chaeyoung, sao con lại dừng lại rồi ? Không bước tiếp nữa sao.

Tôi hoảng hồn mà đẩy bà lão ra. Bà ta là ai, sao lại biết tên thật của tôi chứ. Bà ta rõ ràng là người cổ xưa thì làm sao lại biết tên thật của tôi được. Bà lão đó như đọc được suy nghĩ của tôi mà cười cười nói.

- Ta là ai không quan trọng, con chỉ cần biết ta là người đưa con đến bên Lạp Lệ Sa là được.

- Vậy... bà đưa tôi đến thế giới này sao? Tại sao bà lại làm vậy với tôi chứ. Tôi cũng không làm hại tới ai và nhất là tôi còn không biết tới bà. Tại sao lại làm vậy với tôi chứ ?

- Vì đây là số mệnh của con Park Chaeyoung. Con cần phải giải cứu cho tâm hồn đã bị vấy bẩn của đứa trẻ đáng thương Lạp Lệ Sa. Nó không ác, nhưng thế gian bắt nó phải tàn ác để tự cứu lấy nó. Cũng vì vậy mà sẽ gây ra tang vong cho biết bao người vô tội chỉ vì những hành động dại dột của nó. Và chỉ có con, người được trời định sẽ đến bên và bảo vệ nó mới có thể ngăn những việc đó lại. Nên nhớ, chỉ ,mình, con.

Nói rồi bà lão cũng từ từ biến mất. Nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại. Người được chọn? Là nàng sao?

Cơ thể nàng lại ập đến một cơn đau tê tái. Nàng gục xuống và ngất lịm đi.

----------------------------------------------------------------

- A a a thê tử tỉnh rồi, thê tử của Lệ Sa tỉnh rồi nè. Mau gọi thái y cho thê tử của sa nhi đi mà.

Nàng từ từ hé đôi mắt nặng chĩu ra, đầu đau quá, cơ thể nàng đau đến không thể di chuyển được. Chẳng phải nàng đã chết hay sao, vậy giấc mơ kia là thật hay giả vậy. Những lời của bà lão đó vẫn quẩn quanh tron đầu nàng.

Một đám người tự xưng là thái y bắt đầu bắt mạch cho nàng, xung quanh là phụ thân Phác Trí Mẫn của nàng, còn có thái hậu, Trân Ni nữa. Họ đều vây kín xung quanh khiến nàng khó thở. Còn lạp lệ sa thì khỏi nói rồi, hắn nằm ngay bên cạnh nàng mà mừng rỡ.

- Vương phi đã được giải độc hoàn toàn, thai nhi tuy cũng bị ảnh hưởng nhưng không đáng ngại. Chỉ cần bồi bổ và nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ mau khỏe và sớm bình phục thôi. Xin mọi người chớ lo lắng thêm.

Thật may quá, bảo bối vẫn còn ở bên nàng, nó vẫn chưa bỏ nàng mà đi. Nhìn tên ngốc kia mà xem kìa, mặt hắn nhìn vui vẻ biết bao chứ. Ồ nàng chợt nhớ ra một điều. Hắn nào còn tên ngốc Lạp Lệ Sa nữa chứ.

-Thôi được rồi, các người cũng mau ra ngoài cho Thái Anh được nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng mau tróng về nghỉ ngơi thôi. Trân ni, ngươi hãy ở lại chăm sóc cho nàng thật tốt, nàng hiện tại chính là tâm phúc của cả vương triều này rõ chưa

- Dạ nô tỳ đã rõ.

- Còn Sa nhi thì sao? con có muốn ở lại không ?

- Ta cũng muốn chăm sóc nàng và bảo bảo nữa. Cho ta ở lại đi được không?

- Được rồi không ai cản nổi đồ ngốc nhà ngươi cả

Hiện giờ mọi người đã đi hết, chỉ còn có hắn và nàng ở lại, Trân Ni cũng bị hắn đuổi ra ngoài. Nàng đảo mắt xung quanh mà không nhìn hắn. Căn phòng này thật khác lạ mà cũng thật thân quen, đây chính là căn phòng của nàng trong vương phủ mà. Tại sao nàng lại được trở về đây rồi.

-Anh nhi à, hiện tại nàng thấy trong người ra sao. Nếu không khỏe hãy nói với Tiểu Sa nha, cái đau cái bệnh mau biến ra khỏi người Anh nhi đi.

- Ngươi cởi lớp mặt nạ ngu ngốc đó xuống được rồi Lạp Lệ Sa, thật nhàm chán.

Haha, đến giờ này vẫn còn giữ khuân mặt giả tạo đó với nàng sao. Hắn nói xem có phải hắn vẫn coi nàng là con ngốc không chứ. Định không giữ lời hứa với nàng sao.

- Nàng vẫn nhớ những gì ta nói đêm qua ?

- Đúng vậy, ngươi mau nói thật cho ta biết đi, nếu không ta sẽ cùng hài tử khăn gói ra đi mãi mãi.

- Không được

Vẻ mặt hắn đầy vẻ tức giận cùng bất mãn

- Tại sao chứ, ngươi gạt ta được còn không muốn nói sự thật cho ta biết. Vậy tạ sao còn không cho ta đi

- Ta thật sẽ nói cho nàng biết nhưng không phải bây giờ. Còn việc nàng bỏ đi là không thể nào, vì ta không cho phép nàng dẫn theo hài tử mà bỏ ta đi được.

- Vì sao ?

- Vì tiểu Sa của ta không thể rời xa nàng

Nói rồi hắn đè lên người nàng mà cưỡng hôn. Môi nàng mím chặt liền bị hắn cắn vào bờ môi non mềm đến bật máu. Nàng chợt a lên một tiếng liền bị hắn hung hăng xông vào mà cắn mút. nàng bị nụ hôn của hắn câu dẫn liền mất ý thức mà phối hợp. Đến khi nhận ra cũng là lúc tay hắn đã mò mẫm đến đôi gò bồng của nàng rồi.

Nàng đẩy hắn ra khuân mặt đỏ ửng tức tối còn khuân mặt tên kia thì tỏ rõ vẻ thỏa mãn đắc ý. Lột hết bản mặt nạ ngu ngốc đó xuống chính là môt tên đại sắc lang hay sao, thật đáng ghét mà.

- Khuân mặt nàng sao lại tức giận vậy Anh nhi haha.

- Ngươi ngậm miệng lại tên vô lại kia. Ta thật không nghĩ ngươi lại vô sỉ đến thế

- Đừng giận ta mà nương tử ơi, để chuộc lỗi ta sẽ tiết lộ cho nàng một chút bí mật được chứ

- Ngươi nói thật ?

- Ta nào giám gạt nương tử chứ

- Ngươi đã gạt ta lâu nay rồi đó thôi

Nàng quay mặt hẳn sang một bên, không muốn nhìn mặt tên vô sỉ này

- Được rồi mà đừng giận ta nữa. Ta thật là không muốn gạt nàng, mà là do tình thế bắt ép. Nếu ta không làm như vậy thì những ngươi xung quh ta hoặc ngay cả ta cũng không bảo toàn được mạng. Thái Hanh muốn lật đổ ngai vàng, ta biết. Nhưng hắn là không muốn lấy mạng chúng ta, phía sau hắn là một người nào đó rất rất tâm cơ nhưng ta vẫn chưa rõ.

- Vậy còn Trí Tú và ả Trắc phi kia thì sao ?

- Hai người họ đều là người của ta. Trí tú chính là tay trong chuyên dò la tin tức do ta gài vào. Còn trắc phi chính là cận vệ ta cử theo để bảo vệ nàng.

- Ngươi nói láo, ả từng muốn hại ta.

- Là do nàng ấy đủn nàng ra mà nhận lấy một mũi tên độc giúp nàng. Nếu không có nàng ấy có lẽ nàng đã rời xa ta rồi.

- Ngươi nói giúp ả ta, ngươi yêu ả đúng không hả ?

- Không có, ta chỉ yêu nàng, chính là yêu tâm hồn, tính cách của nàng. Không phải ta yêu khuân mặt của nàng, và càng không phải vì nàng là Phác Thái Anh. Nói cho ta biết có phải nàng cũng giấu ta điều gì đó. Đúng chứ.

- Ngươi...ngươi nói năng bậy bạ gì vậy. Ta đâu giấu ngươi điều gì đâu chứ.

Nàng lắp bắp, có phải hắn biết điều gì rồi không.

- Được rồi ngủ thôi, để cứu tất cả mọi người ra khỏi đại lao mà đêm qua nàng sắp mất đi vị tướng công ưu tú người người mơ ước này đó haiz. Giờ ta mệt quá đi à.

- Ngươi cứu mọi người ra ngoài.

- Không, chỉ có Trí ú cầm theo đám người của ta cướp ngục thôi. Ta chỉ đứng sau chỉ đạo để không ai phát hiện nhưng cũng mệt chết ta rồi, cũng mất đi một người tay trong. Tại nàng hết đó.

- Vì sao lại do ta?

- Vì không muốn nàng phải chịu khổ ở đó ta cũng sợ lại bị lặp lại những việc như đêm qua nên đã vì nàng mà thay đổi kế hoạch. Nếu không đã được nghỉ ngơi trong đại lao thêm ba, bốn ngày rồi. Yêu nàng quá nên ta mới khổ vậy nè.

Thấy nàng còn chuẩn bị nói gì thêm, hắn liền lại đè nàng ra mà hôn tới tấp sau đó ôm nàng vào lòng mà nhắm mắt.

- Tên đáng ghét này mau buông ta ra, ta còn chưa hết giận mà. Trân ni vẫn đang đứng ngoài cửa đó.

Nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng không được. Dù nàng có chửi bới bao nhiêu hắn vẫn mặc kệ nhắm mắt. Thôi vậy, để hắn ôm ngủ cho ấm vậy, mai lại tra khảo tiếp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net