-123-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa vô cùng ngạc nhiên với quyền của Điền Vĩnh vừa đánh, rốt cục rút kiếm, dùng lực chân lui về phía sau một đoạn. Từ từ kéo khăn che trên mặt xuống, gương mặt trắng trẻo đầy đường nét xinh đẹp hiện ra.

"Thúc thúc!"

Điền Vĩnh sững sờ, kiếm trên tay rơi leng keng xuống đất, một mạch chạy đến ôm lấy người trước mặt.

"Là người thật rồi, con không có nằm mơ đúng không?"

"Không mơ, chính là ta." Lệ Sa nhẹ giọng nói, vỗ vỗ tấm lưng của hắn.

"Con thực sự rất nhớ người." Buông đi Lệ Sa, Điền Vĩnh vui mừng đến mức đôi mắt sáng rực, vừa mới đó đã có chút ẩm ướt xuất hiện trong mắt.

"Đã lớn đến mức này rồi, chút nữa lại nhận không ra tiểu hài tử của ta mất rồi." Lệ Sa muốn nhìn Điền Vĩnh phải có chút ngẩng đầu, người cao lớn lên nhanh như vậy, tiểu hài nhỏ bé năm đó đã thay bằng một người vô cùng khôi ngô tuấn tú.

"Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với người, có thể kể cho con nghe được không?" Điền Vĩnh vẫn chưa hết bất ngờ với sự xuất hiện của thúc thúc, trước kia nghe binh lính nói lại người rơi xuống vực, mà vực lại rất sâu khó mà sống được, thế nhưng bây giờ người bằng da bằng thịt xuất hiện trước mặt hắn, quả thật là kì tích.

"Chuyện rất dài, ta sẽ kể Vĩnh nhi nghe sau. Còn bây giờ ta có chuyện muốn hỏi lại con." Chuyện vừa rồi nếu không chứng kiến có lẽ cô sẽ không tin là sự thật, đến giờ vẫn chưa hết bất ngờ với chiêu thức vừa rồi Điền Vĩnh dụng, "Chiêu thức vừa rồi từ đâu mà con học được? Rõ ràng ta không có dạy."

"Là nó." Điền Vĩnh nhanh tay lấy từ trong áo ra một quyển sách màu đen, trên đó còn có ghi hai chữ Thế Đoan màu vàng vô cùng nổi bật, hai màu này chính là màu sắc tượng trưng của Lạp sơn.

"Từ đâu mà con có nó, mau nói cho ta biết!?" Lệ Sa trở nên kích động, vịn lấy hai tay Điền Vĩnh gấp gáp hỏi. Quyển sách võ thuật này chẳng phải nó ở chỗ phụ thân sao? Sao có thể nằm ở trên tay Điền Vĩnh được?

"Là phụ thân của người đã đưa cho con." Điền Vĩnh chớp mắt, lấy hơi kể lại, "Năm đó sau khi người biến mất, phụ thân cùng nương của người đùng đùng tức giận, cho rằng mẫu hậu là người đã gây ra mọi chuyện, nên bức ép mang mẫu hậu đi, nhưng không ngờ chỉ hai ngày sau, mẫu hậu đã được đưa về. Lúc đó phụ thân người còn đến phòng đưa cho con quyển sách này, sau đó chỉ nói hai chữ 'trả thù' rồi rời đi, mẫu hậu cũng không sao cả."

Lệ Sa thở phào một hơi nhẹ nhỏm, bao nhiêu gánh nặng như một lúc trút hết xuống, nở một nụ cười đầy tươi sáng, trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng tột cùng, xúc động muốn rơi cả nước mắt. Thế Đoan chính là tuyệt kĩ cao nhất của Lạp gia, chỉ truyền lại cho người mang huyết thống, tuyệt đối không truyền cho ngoại nhân, phụ thân lại lấy nó đem cho Điền Vĩnh, mẫu thân nóng giận nhưng không làm hại Anh nhi, đây có phải nằm mơ hay không? Bọn họ chấp nhận sự thật này có đúng không?

Điền Vĩnh gật gù, dùng ống tay áo quẹt đi nước mắt trên mặt: "Sau này người đừng hù doạ con nữa. Một lần đã khiến người ta không chịu nổi rồi."

Lệ Sa nhìn biểu hiện của Điền Vĩnh buồn cười không thôi, bản tính khó bỏ, liền muốn trêu đùa: "Ta nghe nói có một vị hoàng đế lúc đương triều rất oai phong lẫm liệt, hiện tại là cùng một người được sao?"

"Bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi..." Điền Vĩnh lắc đầu tỏ vẻ bất lực chả buồn nói thêm.

Nghĩ đến Điền Vĩnh trưởng thành, Lệ Sa bất chợt muốn hỏi một điều, chỉ sợ suy nghĩ của hắn không còn như trước kia, có hay không trách mình lôi kéo mẫu hậu hắn vào chỗ mà thế nhân cho là vạn kiếp bất phục: "Vĩnh nhi không trách ta sao?"

"Sao lại phải trách người? Rõ ràng không làm hại bất cứ ai, thì có gì là sai trái." Điền Vĩnh vẫn theo thói quen lúc nhỏ, sờ vào má Lệ Sa bóp bóp, còn dùng cả hai tay kéo căng má ra, "Mẫu hậu đều giao cho người chăm sóc, giao cho ai cũng không an tâm, giao cho người mới an tâm!"

Lệ Sa nghe được một câu ruột gan đều mát mẻ, tâm trạng vui vẻ càng tăng lên, nhưng bất quá vẫn bực mình vì hành động của Điền Vĩnh, "Cái tên tiểu tử này, mau mau lấy cái tay của con ra khỏi má của ta đi."

Điền Vĩnh cười hì hì, chẳng những không ngừng, còn kéo giãn đủ kiểu trên má Lệ Sa: "Nhắc mới nhớ, lúc nãy mẫu hậu có đến tìm con, mẫu hậu vừa về một lúc, người liền xuất hiện."

"Thật sao?" Lệ Sa ngạc nhiên mở to mắt. Khi nãy tìm khắp Kim Ninh cũng không thấy Thái Anh, nên mới nảy sinh ý định đi tìm Điền Vĩnh, không ngờ nàng đã đến đây trước mình.

"Đúng vậy a." Điền Vĩnh lần nữa gật đầu đáp lại. Bất chợt nhớ đến một chuyện, liền hướng Lệ Sa vừa nói vừa kéo cô đi: "Con muốn dẫn người đi gặp một người."

"Là ai mới được?" Lệ Sa hốt hoảng nói với theo.

Điền Vĩnh không vội trả lời, kéo Lệ Sa thẳng đến đại lao mặc cho trời đã sẫm màu tối, đến trước đại lao mới thốt lên ba từ Nam Cung Kiệt. Cho giữ lao dẫn người vào trong, riêng hắn lại dừng lại ở phía ngoài.

Theo sau giữ lao, đi đến đâu, đèn rọi sáng đến đó. Đến lúc đến nơi, giữ lao đưa lồng đèn cho Lệ Sa cầm, rồi mở khoá.

Tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa hình chữ nhật bật mở, Lệ Sa không hề chần chờ tiến vào.

Đưa lồng đèn lên trước, Lệ Sa cố tình đưa đèn ngay trước mặt Nam Cung Kiệt đang ngồi co ro trên mặt đất.

Nam Cung Kiệt bị ánh sáng chói, liền lấy tay che mắt lại.

"Đã lâu không gặp."

Giọng nói nhỏ nhẹ bất chợt vang lên, như đánh thức u mê, Nam Cung Kiệt lập tức gỡ tay xuống, ngẩng đầu trân mắt lên nhìn một thân ảnh vừa nói.

Hai mắt Nam Cung Kiệt mở to lộ rõ hoảng sợ, kích động lùi người về sát vách tường đá lạnh lẻo phía sau y.

"Ngươi...? Lệ Sa...?" Nam Cung Kiệt mở miệng thốt lên trong kinh hãi, giây sau khi vừa nói liền lắc đầu liên tục, "Không đúng, Lệ Sa chết rồi, đã chết rồi!"

"Lệ Sa còn sống, sống rất tốt, ngươi không có nhìn nhầm." Lệ Sa mỉm cười, nhưng là một nụ cười ẩn chứa bi thương của quá khứ.

"Không thể nào! Ngươi đã rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng, đôi mắt ngươi đã bị bột độc hủy hoại, không thể nào còn sống!" Nam Cung Kiệt vẫn chăm chăm nhìn Lệ Sa, một phút cũng không rời.

"Nhờ phúc của ngươi, ta mới biết thì ra mình may mắn đến như vậy, rơi xuống vực nhưng không chết, còn được người ta cứu, ngươi nói xem có phải may mắn hay không?"

Mọi thứ trong ngục giam đều đen tối, Lệ Sa đưa đèn lồng lượn một vòng người Nam Cung Kiệt, quần áo trắng đều lấm máu huyết, tóc tai bê bết, chút nữa đã không nhận ra một Nam Cung Kiệt cao ngạo độc mưu năm xưa.

"Nhìn xem, kết quả thảm hại như bây giờ đều là do ngươi ngu ngốc chuốc lấy. Cuối cùng vẫn là kẻ thảm bại."

Nam Cung Kiệt dần dần khôi phục tâm trí, miệng cười nhếch: "Thảm bại sao? Ít ra so với ngươi ta không hề thảm bại, thái hậu đã lên giường với ta rồi, ta đã có được nàng rồi!"

Nam Cung Kiệt ngẩng đầu, cười thật lớn.

"Có được nàng dù chỉ một lần, cho dù xuống quỷ môn quan cũng không có gì phải hối tiếc. Còn hơn ngươi, suốt đời hoang tưởng đi!"

Nghe một câu hoang tưởng, Lệ Sa liền tỏ khinh bỉ, đặt đèn lồng xuống đất, ngồi xuống trước mặt Nam Cung Kiệt, nở một nụ cười: "Ngươi lầm rồi, người hoang tưởng không phải là ta mà là ngươi mới đúng. Phác hậu khi nào thì lên giường với ngươi? Ngươi nghĩ thông minh tài trí trấn danh của nàng chỉ để trưng thôi sao?"

Lệ Sa nhíu mày, nâng mí mắt, ánh mắt nghiêm túc: "Nghe cho rõ đây, người ngươi lên giường chỉ là một cái cung nữ dịch dung giả thành Phác hậu, chẳng qua chỉ là mượn giường của nàng làm chuyện khiến nó dơ bẩn mà thôi."

Nam Cung Kiệt rơi vào bàng hoàng, dù lời kẻ trước mặt không có gì đáng để tin, nhưng lời y nói vô cùng đúng, Phác hậu vốn mệnh danh thông minh sáng suốt hơn người, hắn còn cảm thấy lạ lẫm khi lần đó Thái Anh đã buông tay đầu hàng quá nhanh, thì ra đáp ứng là đã có kế sách, hoá ra hắn chính là một tên ngu ngốc.

"Ngươi quá xem thường Phác hậu rồi, đừng mơ tưởng nữa, tỉnh mộng đi." Lệ Sa nhếch môi cười thật trào phúng, "Một người ngươi luôn miệng chê vô năng bất tài thế nhưng lại đánh không lại, một người ngươi cho rằng đã chiếm được thân xác nhưng hoá ra nàng vẫn giữ được trong sạch, một người cho rằng đã bị ngươi giết chết thế nhưng vẫn quay lại đứng trước mặt ngươi. Ngươi thua cuộc rồi, cuối cùng cũng chẳng đạt được thứ gì, chẳng những vậy còn khiến Nam gia tan hoang."

"Giết ta đi." Nam Cung Kiệt giống như điên loạn gào lên, muốn nhào tới chỗ Lệ Sa, nhưng bốn bề dây xích to đùng cùng lúc kéo y lại, làm Nam Cung Kiệt té ngã lại chỗ cũ.

"Sẽ sớm thôi nhưng không phải ta, giết ngươi chỉ càng làm bẩn tay ta mà thôi. Rồi ngươi sẽ phải đền tội cho phụ thân nàng, đền tội cho Phác gia." Một câu dứt khoát, Lệ Sa cầm lấy đèn lồng bước ra ngoài, đem ánh sáng rời đi để lại toàn bộ bóng tối.

Những chuyện tàn ác hắn làm, dù thế nào, dù có đền mạng cũng không rửa sạch hết.

Lệ Sa trở ra ngoài với vẻ mặt không mấy tốt, chậm rãi đến từ phía sau Điền Vĩnh, vỗ vai hắn đang quay lưng.

"Người có muốn ra ngoài uống một ít rượu không?" Nhìn gương mặt thoáng buồn của thúc thúc, trong đầu Điền Vĩnh tự nhiên nảy sinh ý định.

"Ra ngoài lại còn uống rượu?" Lệ Sa tròn mắt bất ngờ với lời Điền Vĩnh vừa đề nghị.

"Đúng vậy. Đã nhiều lần xuất cung, đi qua tửu lâu không ít lần, nhưng con lại không biết uống cùng ai." Điền Vĩnh vểnh môi tỏ vẻ hối tiếc.

"Không sợ mẫu hậu sao?" Lệ Sa cười cười, không nghĩ Điền Vĩnh sẽ không sợ mẫu hậu khiển trách, Thái Anh vốn vô cùng ghét rượu, trừ phi đó là việc hiển nhiên phải làm, tuy đã trưởng thành đã có thể làm chủ mọi việc nhưng lời nói của mẫu hậu hắn rất có phân lượng, Điền Vĩnh thật sự rất ngoan, luôn luôn nghe lời mẫu hậu hắn, hôm nay nói như thế nên mới cảm thấy lạ.

"Thúc thúc không nói, con không nói thì làm sao mẫu hậu biết được, người nói có đúng không?" Mặt trong tuy đã có chút lo sợ, nhưng chuyện vui hoàn toàn che lấp mọi thứ, Điền Vĩnh đã quên luôn việc mẫu hậu dặn dò, không được uống quá nhiều rượu...

"Được thôi. Nhưng mà Vĩnh nhi thấy có nên cân nhắc đổi hai từ từ thúc thúc không? Đó là trước kia giả nam nhân, còn bây giờ con nhìn xem, bộ dạng như thế này gọi hai từ thúc thúc không hợp lí gì cả!" Lệ Sa vừa nói vừa dang hai tay, sau lớp hắc y lúc nãy là một cái y phục màu đỏ thêu hoa đủ kiểu, "Hay là gọi tỷ tỷ xinh đẹp thì thế nào?"

Điền Vĩnh vừa nghe đã ho khan một trận, bộ dạng không nhịn được cười, cứ ôm miệng cười không dứt: "Sao người lại có thể nghĩ ra bốn từ vừa nghe đã phát sợ thế kia, thật không thể gọi nổi đâu!"

"Thật phí công dạy dỗ ngươi mà!" Lệ Sa hừ lạnh, trừng mắt với Điền Vĩnh, vừa dứt lời chân liền đạp một cái, chưa lâu đã cách xa Điền Vĩnh một đoạn vô cùng xa.

Điền Vĩnh thấy vậy cũng dồn lực, chạy theo phía sau.

Mới đó đã ra ngoài hoàng thành, cả hai người cùng đứng trước một nơi, mắt cùng hướng đến bên trong, đèn hoa sáng chói gấp nhiều lần ở những chỗ khác.

"Điền Vĩnh, con có muốn thử vào đây không?"

Trên bảng hiệu lại càng rựa rỡ, để ba chữ Hoa Xuân viện to lớn, phía trước cửa lớn ra vào còn có bốn, năm vị cô nương trẻ trung xinh đẹp tiếp đón, gọi mời nồng nhiệt.

Điền Vĩnh vừa nghe, mắt đã trợn trắng hoảng hốt nhìn lại thúc thúc, đây chẳng phải là thanh lâu sao? Nào có phải là tửu lâu?

"Nơi này...nơi này không thích hợp để đi." Điền Vĩnh lắc đầu, tỏ vẻ muốn bước đi đến chỗ khác, nhưng thúc thúc dường như không nghe mình nói còn bước đến phía trước, khiến hắn hết cách cũng đành phải theo sau.

"Ở đây náo nhiệt quá." Lệ Sa bước đến cửa, giả vờ cảm thán, chân muốn bước tiếp vào trong nhưng đã bị mấy vị cô nương trên người nồng nặc mùi nước hoa ngăn lại.

"Thật xin lỗi, ở đây chúng ta không tiếp nữ nhân, cảm phiền ngươi đi đi." Nữ nhân có vẻ dày dặn tuổi trong năm người gọi là tú bà nghiêm mặt cầm quạt ngăn Lệ Sa lại.

Ngăn trước nhìn sau, lúc ngẩng đầu nhìn kĩ một lần nữa, đột nhiên ánh mắt tú bà như tỏa sáng, chăm chăm nhìn Lệ Sa, dò xét săm soi từ trên đầu xuống tận dưới chân, chưa dừng lại ở đó, còn bắt lấy Lệ Sa xoay một vòng, miệng thốt lên:

"Dáng dấp rất đẹp, gương mặt lại còn xuất sắc hơn. Ngươi tìm đến đây có phải vì muốn bán thân kiếm tiền không? Nếu vậy thì đúng chỗ rồi, ta đảm bảo ngươi sẽ mau giàu có thôi!"

Lệ Sa nghe một cái tú bà muốn tuyển mình liền choáng váng muốn bật ngửa.

"Mặt ta giống thiếu nợ cần tiền lắm sao? Ta đến đây là muốn uống rượu!"

"Đầu óc ngươi có vấn đề rồi phải không? Đây là thanh lâu, đương nhiên không tiếp nữ nhân!" Tú bà vểnh môi nổi giận, xua tay muốn đuổi người. Nhưng vừa thấy một nam nhân nữa phía sau, sắc mặt liền biến đổi nhanh chóng, không khách khí đẩy luôn Lệ Sa qua một bên, bộ dạng yểu điệu khi nói nghiên nghiên như muốn ngã vào người ta, "Riêng vị công tử này, liền miễn phí tất cả a."

Lệ Sa nhìn các nữ nhân này bám lấy Điền Vĩnh liền thấy buồn cười, quả nhiên thừa hưởng nhan sắc của mẫu hậu có khác.

Thôi không cười nữa, Lệ Sa lập tức đến chen giữa, cứu lấy tiểu tử đang hoang mang: "Vị đại thẩm này sao lại bất công như vậy? Nữ nhân thì sao chứ? Sao ta lại không được vào? Mà nam nhân thì được vào?"

"Cái gì? Ai là đại thẩm của ngươi?" Vừa nghe hai tiếng đại thẩm, vị nữ nhân vô cùng kích động liếc mắt đến nơi vừa phát ra, bộ mặt hung dữ được dịp lộ diện, "Nữ nhân nhà ngươi không muốn sống nữa sao? Năm nay ta chỉ vừa tròn ba mươi lăm tuổi mà thôi, đại thẩm cái đầu nhà ngươi!"

"Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta nên đi thôi." Tầm mắt nhìn thấy hai ba tên nam nhân cao to vạm vỡ ở trong góc, Điền Vĩnh liền kéo tay Lệ Sa đi, chỉ sợ ở thêm chút nữa sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Đi một đoạn xa, Điền Vĩnh vẫn chưa bỏ qua chuyện bạn nãy, một lời nói như vừa hỏi vừa cảm thán: "Thúc thúc, người đúng thật là...sao lại muốn vào những nơi đó."

"Ta chỉ muốn trêu chọc con một chút, bộ dạng của ta thì làm sao có thể vào những nơi đó. Con không thấy sao? Nữ nhân đó xua đuổi ta như đuổi tà vậy." Lệ Sa mỉm cười, trong lòng âm thầm mắng tiểu tử ngốc, mẫu hậu nuôi dạy ngươi quá mức nghiêm khắc rồi.

Lệ Sa khoác lấy vai Điền Vĩnh, hai người cùng bước trên đường. Một người nói, một người đáp, câu chuyện như chẳng có điểm dừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net