-23-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh rời khỏi thư phòng, trở về tẩm điện của mình, tạm thời gạt bỏ chuyện lúc nãy qua một bên, đem chuyện Châu Liên tìm mình, hướng Thái Linh hỏi:"Lúc nãy Châu Liên tìm bản cung là có chuyện gì?".

"Hồi nương nương, lúc nãy nàng nghe được tin tức mới, nên mới tìm người bẩm báo".

"Châu Liên nói gì?".

"Bẩm nương nương, nàng nói Trân Ni Công chúa gửi thư báo với hoàng thượng, là công chúa muốn trở lại kinh thành".

"Trở về sao, có nghe nói khi nào thì công chúa trở về không?" Thái Anh ngạc nhiên hỏi, còn có chút kích động.

"Nô tỳ nghe nói khoảng nửa tháng nữa".

Trân Ni Công chúa đột ngột trở về làm Thái Anh một phen ngạc nhiên, mà cũng thật quá bất ngờ, chuyện trong quá khứ trở lại, làm cho Thái Anh suy nghĩ tới.

Trân Ni năm nay cũng đã mười chín tuổi, năm đó Tiên hoàng hậu là người đầu tiên mang long thai cho hoàng đế, sau đó sinh ra Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc lúc đó trở thành trưởng tử được sắc phong thái tử, Tiên hoàng hậu trải qua nhiều năm vẫn giữ vững hậu vị, cùng hoàng đế làm đôi phu thê ân ân ái ái. Tiên hoàng hậu thời gian sau đó lại tiếp tục mang long thai và sinh ra công chúa Trân Ni.

Trải qua nhiều năm sau hoàng đế vì lâm bệnh mà băng hà. Điền Chính Quốc liền trở thành người kế vị Đại Liêu, Đại Liêu cũng không thể không có hậu, vì thế mà Tiên thái hậu đặc biệt đứng ra lựa chọn hoàng hậu cho nhi tử của mình, mà người Tiên thái hậu để ý lâu nay chính là tiểu thư Phác gia Phác Thái Anh.

Thái Anh là người hiểu lễ nghĩa, gia giáo, tài trí hơn người, cầm kì thi họa đều tinh thông, nhan sắc lại khuynh nước khuynh thành, còn có xuất thân cao quý hiển hách, người như vậy quả thậ không thể tìm được người thứ hai như nàng.

Thái Anh không lâu sau đó liền được chọn và sắc phong quốc mẫu Đại Liêu, mà Đại Liêu ba năm tiếp theo đó đều trường thịnh, quốc thái dân an, nhưng không ngờ cùng năm đó lại có biến cố lớn xảy ra. Tiên thái hậu bất ngờ lâm bệnh mất đi, nguyên nhân trong đó hầu như không ai hiểu rõ, chỉ có một số ít người biết.

Trân Ni vì Tiên thái hậu mất mà đau buồn thương tâm sau đó liền hướng Điền Chính Quốc xin xuất cung, Điền Chính Quốc không nỡ làm nàng rời xa mình, nhưng cũng bởi vì hắn rất yêu thương vị hoàng muội này,không nỡ nhìn nàng đau lòng nên đành chấp nhận thỉnh cầu này, chỉ cần thứ Trân Ni muốn Điền Chính Quốc sẽ không từ chối.

Trân Ni rời đi được hoàng thượng ban tặng của cải vô số, nàng đến Lạc Dương sinh sống bình thường, tuy nói bình thường nhưng thật chất hoàng thượng đặc biệt cho xây dựng phủ Công chúa, tốn kém chi phí lớn. Phủ Công chúa này rộng lớn xa hoa nhất Lạc Dương, mà Lạc Dương cũng không phải nơi tầm thường thấp kém gì, nơi đó giàu có rộng lớn không thua kém kinh thành là mấy. Năm đó rời đi, nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nói đi liền đi một mạch, tính tới nay đã bốn năm không trở lại  cung.

-------------------

Sáng sớm Lệ Sa đang ngủ ngon giấc bị hạ nhân đánh thức, tính tình nóng nảy, tỉnh dậy bực tức vỗ mạnh lên giường, không tình nguyện bước xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm, cái gì mà có một nữ nhân đến tìm người, ai mà rảnh rỗi mới sáng sớm mặt trời chưa mọc đã tìm cô vậy!

Lệ Sa chuẩn bị xong xuôi cũng đã là nửa canh giờ sau, mở cửa phòng bước ra, lại nghe hạ nhân nói nữ nhân đó ngồi chờ ở trong. Lệ Sa bước vào phòng định mở miệng nhưng đúng lúc nữ nhân đó quay mặt lại, Lệ Sa chỉ biết đứng há hốc miệng.

"Làm sao vậy? Thấy ta không vui sao?" Nữ nhân này cười tươi rạng rỡ nói.

Lệ Sa thấy nàng đi vội kéo tay lại:"Đâu có đâu có, chỉ là ta bất ngờ quá".

Lệ Sa chỉ vào ghế bảo nàng ngồi xuống, "Lúc nãy ta tưởng ai, định một phen sống chết với hắn. Không ngờ là vị cô nương xinh đẹp Trí Tú đây, thứ lỗi cho tại hạ đây tiếp đón trễ".

"Lệ Sa ngươi không muốn sống nữa phải không?" Trí Tú tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn điệu bộ ngả ngớn của Lệ Sa rất chướng mắt.

"Không đùa nữa, nói ta nghe xem về đây là có chuyện gì quan trọng sao? Ngươi lần này đi có về nữa không?" Lệ Sa thấy Trí Tú tức giận vội xua tay, cười hòa đổi chủ đề.

Trí Tú là bằng hữu thân thiết nhất của Lệ Sa, cũng là con của đại tỷ của Hiệu Tích, gọi Hiệu Tích là nhị thúc.

Lệ Sa vẫn còn nhớ rất rõ ràng ngày mà cha cô cứu được gia đình Hiệu Tích khỏi tay bọn quan tà ác kia, cha cô sau khi tiêu diệt bọn quan lại tham ô chèn ép dân lành đó, liền mang người nhà của Hiệu Tích về Lạp Sơn tá túc. Mà cô lúc đó vừa thấy Trí Tú liền chướng mắt, lần đầu tiên gặp nhau cứ như nước với lửa. Trí Tú một tháng ở Lạp sơn không ngày nào yên với Lệ Sa, không xảy ra chuyện này thì cũng chuyện kia, không cãi thì cũng đánh nhau với Lệ Sa.

Thời gian sau đó gia đình Hiệu Tích rời đi, chỉ để hắn một mình ở lại, mấy ngày đầu Trí Tú đi Lệ Sa còn vui mừng chạy khắp nơi,nhưng mấy ngày sau lại khóc sưng cả mắt , còn đòi cha phải đem bằng được Trí Tú trở về mới chịu.

Lúc đó cô chỉ là đứa trẻ chín, mười tuổi, bây giờ nhìn lại thoáng chốc đã qua mười năm. Hai người tuy thường xuyên cãi nhau nhưng chung quy vẫn là cùng nhau lớn lên, đồng cam cộng khổ với nhau đến bây giờ.

Mấy năm nay Trí Tú rời bỏ kinh thành đi Vân Nam sinh sống,nói sinh sống cũng không đúng, Trí Tú đến đó thật ra là muốn ổn định lại Vân Nam. Lúc đầu cô còn nói rằng Trí Tú làm sao mà ổn định được cả Vân Nam rộng lớn, nên mới nói sẽ viện trợ thủ hạ cho Trí Tú, không ngờ bị mắng mỏ, giận một phen không thèm quan tâm đến sống chết người bằng hữu này mà rời đi.

"Ừ,ở Vân Nam dạo này cũng ổn định rồi, ta trở về đây với ngươi".

Tính ra Trí Tú đi Vân Nam đã hai năm rồi, thực ra cũng không muốn đi, chỉ là muốn thực hiện ước muốn của nương. Vân Nam quan lại tham ô nhiều không kể nổi, dân lành nơi đó không có ngày nào được yên ổn. Nghe nương nói như vậy, Trí Tú mới quyết tâm trở về Vân Nam một chuyến nhằm tiêu giảm đi bọn quan lại tham ô đó.

"Vậy thì tốt rồi, không giận ta nữa sao?" Lệ Sa nghe cô nói không đi nữa tâm tình liền vui vẻ.

"Giận ngươi thì đã không quay về tìm ngươi rồi!" Trí Tú hất mặt nói, "Xem ngươi còn dám nói cô nương xinh đẹp ta đây vô dụng nữa không?".

"Ta biết ta sai rồi, cho ngươi một ước muốn xem như chuộc lỗi được không?".

"Cũng được đó! Muốn gì cũng được phải không? Khi nào ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi" Trí Tú chớp mắt, xem ra kẻ này cũng biết điều.

"Chưa gặp nhị thúc sao?" Lệ Sa nãy giờ nói chuyện không để ý, bây giờ nhìn thấy Trí Tú vác trên vai mấy cái túi vải mới nói.

"Chưa, vừa về là đi tìm ngươi ngay, bây giờ ta đi tìm nhị thúc của ta".

--------------

Phủ Thừa Tướng

Hiệu Tích vừa nghe hạ nhân nói có vị cô nương Trí Tú tìm liền gấp gáp chạy ra.Vừa ra ngoài liền thấy nữ tử y phục xanh nhạt ngồi đó, hô to:

"Trí Tú!"

"A....nhị thúc ta nhớ người quá" Trí Tú thấy Hiệu Tích đến vội đứng lên chạy lại ôm lấy Hiệu Tích.

"Nguyện vọng của con hoàn thành rồi đúng không?" Hiệu Tích vui vẻ vỗ vỗ lưng Trí Tú sau đó buông cô ra.

"Thấy con giỏi không? Không những hoàn thành ước muốn của nương mà còn gây dựng lực lượng cho Lạp sơn, thúc nói xem con đã lập công lớn phải không?" Trí Tú gật đầu, nâng giọng.

"Đúng vậy công lớn a, nương con nhất định sẽ rất vui cho xem, cón đó có mấy năm không gặp, bây giờ trưởng thành lên rất nhiều còn xinh đẹp nữa" Hiệu Tích nhìn Trí Tú đánh giá tỉ mỉ một hồi sau đó thoải mái khen ngợi.

"Nhị thúc quả nhiên sáng suốt, ngày nào nương cũng nhắc đến thúc" Trí Tú giơ ngón cái lên,giọng nịnh hót.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hiệu Tích sắp xếp cho cô một chỗ ở trong phủ . Trí Tú sắp xếp xong xuôi thì bước ra khỏi phòng vỗ vỗ tay vài cái, nhớ lại lời Lệ Sa nói lúc sáng sẽ đến tìm  mình, mà bây giờ chiều tới nơi rồi không thấy mặt mũi đâu.

Đúng là kẻ lừa gạt!

Về phần Lệ Sa, lúc sáng định đi tìm Trí Tú nhưng không ngờ trong cung có chuyện, bây giờ trở lại đã chiều tà. Về nhà thay đồ xong mới đi tìm Trí Tú thành ra đã là chiều muộn.

"Ngươi! Ngươi nói một chút sẽ tìm ta, nhưng sao giờ này ngươi mới đến? Sao không ở nhà luôn đi?" Trí Tú thấy Lệ Sa vừa đi vào trong viện của mình, khí huyết lập tức sôi trào mắng mỏ một hơi.

Lệ Sa cũng không có vừa, cao giọng mắng lại:"Ta có muốn vậy đâu! Tại vì ta có chuyện quan trọng phải làm, ngươi thì biết cái gì!".

Hai người ta một câu ngươi một câu, đấu võ miệng với nhau không ngừng, không ai chịu thua ai, lời qua tiếng lại, chuyện từ mấy năm trước cũng lấy ra cãi được, chuyện vô lý trên trời dưới đất cũng lấy ra nói được.

"Dừng lại! Ta không muốn cãi nhau với ngươi nữa, ta mệt rồi" Nói một lúc cũng biết mệt, Lệ Sa xua xua tay.

"Ngươi tưởng ta muốn chắc? Hay bây giờ tìm tửu lâu uống một trận đi" Trí Tú cũng đứng thở phì phò, một lúc sau mới đề nghị.

________

Vote for me ⭐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net