Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc này sự hoảng loạn của Robert là thứ khiến cho mọi người còn hoảng hơn. Một người đồng đội nhìn về phía máy đo, anh ta mở to mắt và chỉ về phía nó rồi chạy lại chỗ Robert.

- Nhịp tim..nhịp tim đập lại rồi..đập lại rồi!

Robert đứng bật dậy và mọi người nhanh chóng làm phương pháp cứu chữa, lần này là trời cho anh một cơ hội không bỏ lỡ bất cứ phút giây nào.

Anh đứng lên và vào việc ngay cùng mọi người, nước mắt nước mũi còn chưa kịp lao, nhịp tim của Lisa lần này đã ổn định hơn lần trước rất nhiều. Hơi thở cũng điều đặn hơn và cơ thể cũng dần dần trở lại bình thường theo đúng kế hoạch.

- Lisa! Tỉnh dậy đi Lisa! Tỉnh lại! Tỉnh lại..tỉnh lại...tỉnh...

Trong đầu Lisa lúc này là một mớ hỗn độn không thôi, xung quanh toàn một màu trắng như tuyết mà chẳng có gì cả. Tay chân của Lisa bình thường không có giấu hiệu của việc bị teo nhỏ, cô thấy chính bản thân mình đang bị thất lạc ở nơi này không có đường ra.

Cho đến khi một người nào đó phát ánh sáng xung quanh xuất hiện và kêu cô đi theo sẽ tìm được lối ra. Cô đã thực sự đi theo người đó..cho đến khi bước qua một cánh cửa và nó dần khép lại..

- LALISA! TỈNH LẠI ĐI! TỈNH LẠI ĐI LÀM ƠN! TỈNH LẠIIIIIIIIIII!!

Cô giật mình nhìn lại người trước mặt mình trong giống như thần chết đang dắt cô về phía bên kia thế giới. Cô quay đầu lại chạy về phía bên kia, vừa chạy qua thì cánh cửa cũng vừa khép lại. Lisa thở phào nhẹ nhõm và nghe ở trên có tiếng cười nói của mọi người, và tiếng khóc của Chaeyoung.

- Tạ ơn trời đất đã không bắt Lisa của con đi..

.

.

.

4h Sáng..

Bầu trời bên ngoài lúc này còn tối ôm không một bóng người qua lại, bên trong ngọn núi tự nhiên có một con người nằm loay hoay tỉnh giấc do hết thuốc mê.

Công cuộc cấp cứu bắt đầu từ lúc 10h30 phút sáng tới tận 4h chiều mới xong và Lisa ngủ tới 4h sáng mới tỉnh dậy.

Trong cơn mớ ngủ, Lisa dần dần ngồi dậy và tránh đụng vào đống dây đang được gắn lên người mình. Cô thấy được Chaeyoung đang ngồi ngủ gục lên giường, khuôn mặt áp vào đôi tay của cô, chắc là canh cô mệt quá đây mà.

Nhìn Chaeyoung ngủ thì Lisa lại bất giác cười rồi tự nhiên cơ thể khỏe lại, đưa tay vén mái tóc của nàng lên. Chaeyoung lúc nào cũng đẹp và dễ thương trong mắt của Lisa, bất kể nàng làm cái gì sai trái qua mắt Lisa rồi nó cũng trở nên bình thường.

- Ưm..ư..Lisa..?

Chắc do Lisa động mạnh quá hay sao đó mà nàng tỉnh dậy, cái đôi mắt 1 mí không phẫu thuật của nàng cố mở to ra nhìn làm cho Lisa buồn cười nhưng bụng đau quá không cười được.

- Sao không lên giường kế bên ngủ?

Chaeyoung quay lại phía sau mình đúng là có một cái giường mà còn là giường giành cho người chăm sóc nữa. Nàng quên mất đây đâu phải là bệnh viện đâu, đây là căn cứ riêng mà..

Nhưng thực ra không phải nàng quên.. Nhìn lại đi, thấy tay nàng vẫn nắm chặt tay Lisa dù là đang ngủ. Lisa thấy được điều đó mà..

- Mình nhớ cậu.. Sao cậu lừa mình?

- Không muốn cậu gặp rắc rối, càng không muốn cậu gặp nguy hiểm. Đó là lí do.

Nếu mà không có đóng dây nhợ loằng ngoằng trên người Lisa chắc Chaeyoung đã nhào tới ôm từ nãy giờ rồi.

- Ai kể cho cậu nghe mọi chuyện vậy?

Chaeyoung cố gắng kìm nén nước mắt không để nó tuông ra.

- Là mọi người.. Cậu đừng có trách mắng ai hết. Cái này là mình tự nguyện, nghĩ làm sao mà teo lại còn nhỏ xíu đi lừa tui vậy hả?

- Thôi bỏ qua đi mà..tôi đâu có muốn đâu.
- Cũng nhờ vậy mà tôi biết cậu cũng thích..

- Im điiiiii! Tui cấm cậu nói đó!

Chưa kịp nói tròn câu thì Lisa đã bị nàng ngắt ngang, chắc tại ngượng quá với vẫn còn chưa kịp hết sốc đây mà. Cũng đúng thôi, nếu là Lisa thì cô cũng sốc toàn tập, nhưng Lisa thông minh như vậy..chắc Chaeyoung teo nhỏ 1 ngày thôi là cô biết ngay rồi.

- Robert đâu rồi? Có ở đây không hay đang ở nhà mình?

- Anh ấy về nhà mình canh chừng rồi. Nói sáng mai sẽ quay lại.

- Vậy khi nào anh ấy quay lại thì nói mình muốn tới bệnh viện nha? Ở dưới đây không khí không được lưu thông làm tớ ngạt thở quá.

Chaeyoung gật gật đầu.

- Mình biết rồi, đó là điều chắc chắn mình sẽ làm luôn chứ khỏi cần cậu nhắc.

Nói chuyện một hồi thì Robert cũng bước vào do ban nãy có dặn là khi Lisa dậy nhớ gọi cho anh để kiểm tra tình hình ra sao. Có triệu chứng gì đặc biệt không.

- Em ổn rồi đó Lisa.

- À mà Robert! Lisa nói muốn lên bệnh viện, ở đây ngột ngạt quá hông thích hợp cho người bị bệnh chút nào.

Lisa có định nói nhưng bị Chaeyoung ngắt lời nói trước, anh ấy nhìn lại một vòng căn phòng. Bây giờ chỉ mới 3h sáng như quan sát qua camera anh thấy Lisa tỉnh nên chạy vội tới đây, nhưng mà anh phải công nhận là không khí ở đây thực sự ngột ngạt vì nó là khu tập luyện cơ thể cho các binh sĩ cấp cao mà.. Đâu phải ai muốn tới cũng được..

- Ráng tới sáng đi, sáng sẽ chuyển.

- Giờ này vắng, chuyển nhanh đi anh! Đợi tới sáng mắc công lắm. Lisa ngộp thở sắp xỉu rồi kìa.

Chaeyoung lại một lần nữa ngắt lời nhưng đúng ý của Lisa, Robert thấy thế đồng ý luôn. Nhưng không đưa tới bệnh viện mà đưa về nhà, vì Lisa đó giờ ít đi bệnh viện. Bệnh gì cũng có bác sĩ đến tận nhà khám, chưa bước chân tới bệnh viện lần nào trừ lúc cô mới đẻ.

.

.

.

Lúc 3h30 sáng Lisa được đưa về nhà ngay trong lúc đó nên cô ngủ rất ngon, cả người cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Được ôm Chaeyoung nữa thì còn gì bằng!

.

Đã 10h sáng rồi vẫn chưa thấy 2 cái con người kia tỉnh giấc, hôm nay Jennie và Jisoo cũng từ Hàn sang đây đáng lẽ cả 2 phải thức sớm chuẩn bị để chào 2 người kia về mới đúng..

Nhưng vẫn còn đang nằm ôm nhau ngủ say sưa thế kia mà.

"Cốc Cốc" tiếng gõ cửa từ ban ngoài vọng vào, là bác quản gia thấy lo nên gõ cửa hỏi thăm thử. Nhưng không nghe được hồi âm còn lo hơn.

Bình thường Lisa là một người đúng giờ giấc rất ít khi ngủ giấc dài như vậy. Hay là do mới từ thiên đàn về nên cô mệt muốn ngủ nhiều?

- Tiểu thư, cô chủ.. 2 người có sao không?

"Lạch Cạch"

Cánh cửa mở ra làm cho bác quản gia có hơi giật mình, Chaeyoung là người mở cửa, nhưng mặt mũi đầu tóc của nàng hơi xuề xòa nhìn sơ qua biết ngay từ trên giường mới bước xuống.

Nàng mớ ngủ hỏi bác..

- Ủa?.. Bác quản gia nay lên đây chi sớm vậy bác?..

- Vâng đã 10h30 rồi tiểu thư, tôi sợ 2 người gặp chuyện. Nhất là cô chủ, Robert kêu tôi canh chừng cẩn thận.

Chaeyoung cười rồi phẩy tay.

- Bác yên tâm đi Lisa ngủ ngon lắm! Nhưng chỉ mới về hình dạng này thôi nên chưa đi lại bình thường được, bác xuống nấu cháo rồi đem lên đây dùm con nha? Cảm ơn bác.

Không đợi bác quản trả lời, nàng đóng cửa luôn cái cụp sao đó quay lưng đi lại giường nằm cạnh ôm Lisa. Đã lâu lắm rồi nàng không cảm nhận được cái hơi ấm quen thuộc này, bây giờ còn hưởng được thì nằm hưởng cho đã.

- Lần này mình nhất định không để mất cậu đâu..

Câu nói của Chaeyoung rất nhỏ, chỉ đủ một mình nàng nghe. Nó như một lời hứa hoặc một lời khẳn định điều gì đó.

- Tôi cũng không để bản thân mình mất cậu đâu Chaeyoung, tôi hứa..

Chaeyoung giật mình nhìn lên phía trên mình, thấy Lisa đã tỉnh dậy từ khi nào không biết. Nàng có hơi bất ngờ muốn ngồi dậy nhưng Lisa kéo nàng lại vào lòng mình, hôn lên trán nàng một cái hứa hẹn. Chaeyoung vẫn còn ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi định thần lại thì rất vui. Muốn ôm chặt Lisa hơn nữa nhưng mà xương của cô còn yếu lắm làm vậy sợ nó gãy.

Nàng hưởng thụ mùi của Lisa thêm chút nữa rồi mới bắt đầu lên tiếng..

- Lisa? Cậu dậy khi nào vậy?

- Dậy khi cậu nói không làm mất tôi nữa.

- Đừng có giỡn nữa! Mình hỏi thiệt.

- À là lúc bác quản gia lên, nhưng tui lười mở mắt quá nên nằm nhắm mắt đó luôn.

Chaeyoung từ từ ngồi dậy, nhéo nhẹ mũi của Lisa rồi kêu cô nằm yên đó.

Nàng đi vào nhà vệ sinh lấy cái khăn nhún rồi vắt sạch nước đem ra, một cái bàn chải đã có kem đánh răng, một chậu nước nhỏ và một ly nước.

Buổi sáng của 2 người trôi qua như đôi tình nhân lâu ngày không gặp nhau, như cặp vợ chồng mới về ở cùng. Còn 2 tháng nữa mới hết kì nghỉ hè nên chắc chắn là còn tận hưởng dài dài...

.

Đúng lúc này, ở dưới nhà bác quản gia đang nấu cháo thì có 2 cô gái dáng người mảnh khảnh cầm theo rất nhiều vỏ quà, đem tới cho bác quản gia một cái.

- Chào bác.

- Jisoo và Jennie mới sang lại Mỹ à? Tiểu thư với Cô chủ đang ở trên phòng.

- Cảm ơn bác.

2 người bên Hàn đã biết chuyện rồi nên mới sang đây thú tội, chứ nếu không chuyến đi vòng quanh thế giới của họ còn dài lắm....

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net