#Làm tình trên xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói quen thuộc, cô đứng dậy mở cửa, là Jessica.

"Có chuyện gì xảy ra với đám nhóc kia thế?" Jessica xoay phải xoay trái hỏi.

Sau một hồi đứng nghe Lisa giải thích, nó cũng dần hiểu ra, cùng cô đi giải cứu mấy đứa nhóc kia. Mới đầu, cả hai người đã suýt bị bắt gặp vì hành động quá lộ liễu. Bầu trời đã dần tối đen, ở trại có quy định, sau chín giờ, tất cả trại sinh đều phải có mặt ở phòng ngủ, không được rời khỏi phòng. Jessica trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ mong vụ này nhanh chóng qua đi.

Cả hai người cúi thấp người, không nhanh không chậm đi đến chỗ ba đứa nhóc kia đang đứng.

"Nhưng mà giải cứu như vậy, lát nữa chị ấy ra, phát hiện thì có ổn không?" Nó dừng lại hỏi, ánh mắt khó hiểu nhìn ba đứa nhóc trong tình thế có thể tự chạy trốn kia.

"Ổn!" Lisa đáp, lấy mấy quyển sách trên đầu tụi nó xuống, kéo cả ba cùng rời khỏi.

"Huhu...cảm ơn chị rất nhiều." Đứa nào đứa nấy mắt mũi chảy ròng ròng, đôi chân run rẩy bước đi.

Jessica lắc lắc đầu, nhìn bốn người đi trước, nở một nụ cười nhẹ rồi rời khỏi.

~~~~~~~~~

"Chúc mừng Park tổng, lần này, tôi hoàn toàn khâm phục với trí tưởng tượng của cô rồi." Một giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng họp giữa những người có quyền, Chaeyoung trình bày xong những dự án mà nàng phải thức khuya, làm đến ngủ quên tại bàn làm việc.

"Vất vả rồi." Park Chaeyoung nở một nụ cười hiếm thấy, mọi người có chút cảm thấy hài lòng đến không diễn tả được.

Cuộc họp kết thúc, đóng lại hành trình chưa tới một tháng của nàng, Park Chaeyoung thu dọn hành lý, tài liệu một cách gọn gàng. Điều khiến Chaeyoubg ngỡ ngàng là tất cả nhân viên đều đứng thành một hàng dài dẫn đến lối ra, như muốn tiễn nàng tổng tài này.

Có lẽ, một tuần nghỉ ngơi đã khiến họ vui vẻ, thế nên mới trịnh trọng như ngày hôm nay.

"Vất vả rồi, mọi người hãy cố gắng trong tương lai nhé." Park Chaeyoung nói, nhân viên cùng đồng thanh một từ.

"Rõ!"


~~~~~~~~~~


"Mấy đứa gan lớn thật, dám không nghe theo quy tắc, bị phạt rồi còn trốn chạy." Đội trưởng Kim lắc đầu ngao ngán trước những đám nhóc cứng đầu này, chị đánh mắt nhìn sang Lisa, người đang ngốc nghếch chạy theo con bướm xinh đẹp giữa trại.

"Con bé sắp phải rời đi rồi." Kim Jisoo thất vọng tràn trề, đứa nhóc bên cạnh nghe thấy thế thì nhảy cẫng lên, hét lớn.

"Chị ấy đi đâu thế!"

"Rời khỏi đây chứ sao, Park Chaeyoung đang trên đường về nước rồi còn gì." Chị khó chịu xoa xoa lỗ tai, cái giọng hét cá heo của nó thật khiến người khác thủng màng nhĩ.

"Gì chứ? Chưa đến một tháng mà?" Jessica bám lấy cổ chị, khóc lên khóc xuống.

Đội trưởng Kim thở dài, an ủi cô gái đang khóc lớn.

"Đáng tiếc cho một người có nhan sắc xinh đẹp, hoàn hảo."

"Đúng thật, em thật muốn biết lý do vì sao chị ấy lại ngốc." Jessica dừng khóc ngay lập tức, chuyển sang chế độ bàn chuyện.

"Theo chị tìm hiểu mấy ngày nay, em ấy ngốc là do bẩm sinh ấy? Còn có một lời tuyên truyền là vì lúc nhỏ gặp tai nạn nên mới thành như vậy." Kim Jisoo không ngần ngại nói hết những gì mình tìm hiểu với một đứa nhóc nhỏ tuổi.

"Lời tuyên truyền?"

"Trước đây, gia đình Manoban rất giàu có, cái khu vui chơi nổi tiếng nhất khoảng thời gian đó bây giờ bị bỏ hoang là của ba Lisa đấy. Thế nên, việc tuyên truyền thông tin đứa con út trong nhà cũng không quá bất ngờ đâu."

Jessica ngỡ ngàng, cái khu vui chơi đó đã bị bỏ hoang trước khi nó được sinh ra, nhưng giống như là ai cũng biết đến khu vui chơi ấy, có lẽ là do nó quá nổi tiếng.

"Trời ạ, em còn nghĩ rằng, chị ấy được Park tổng nhận nuôi cơ." Jessica đập vào trán, xem xét lại những đánh giá của mình.

Nó nói xong, đứng dậy, chạy một mạch đến chỗ của cô, ôm chằm lấy cô. Lisa có chút ngỡ ngàng, vẫn chưa thích ứng được tình cảnh trước mặt, từ xa đã nghe đến tiếng nói quen thuộc vang dội cả nơi đây.

"Lalisa Manoban! Vợ chị ở đây, mà chị ôm ai thế hả!?" Park Chaeyoung với bộ dạng giận dữ đi đến, kéo căng tai của cô. Lisa bị kéo đến khóc nấc, phải cầu xin một hồi nàng mới thả ra.

"V-vợ ơi." Lisa khóc lóc, ôm lấy Park Chaeyoung, người đang chằm chằm nhìn Jessica. Nó rụt rè, cúi đầu thật thấp rồi chuồn khỏi đó, ánh mắt của nàng lúc ấy như muốn giết chết nó.

"Lalisa! Chị chính là không thèm em nữa đúng không?" Chaeyoung gỡ cái ôm, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh kia.

"Th-thèm..vợ." Lisa xoa xoa cằm, phân tích câu nói của nàng.

"Đi về!"




"Chaeng! Xin lỗi." Lisa ngồi trên xe, nhận thấy người bên cạnh không thèm quan tâm đến mình, nhảy lên nhảy xuống nhận lỗi.

Cả hai người đang ở riêng trên xe, tài xế đang ở bên ngoài nói chuyện với vệ sĩ, còn tầm khoảng mười phút nữa mới xuất phát. Bấy giờ mới nhìn lại bộ đồ cực kỳ gợi cảm của nàng, nó lộ hẳn một phần đồi núi, đôi mắt cô không thể rời khỏi nó. Park Chaeyoung biết được tâm tư này, nở nụ cười, rướn người lên khoá xe, trực tiếp cởi áo ngoài ra.

"Ai cho chị chạm vào? Đây là hình phạt của chị." Chaeyoung lùi về sau, cởi áo trong ra, bầu ngực tròn trĩnh bấy giờ được giải thoát, đầu ti hồng hào, người kia đã nhìn đến chảy nước bọt.

Không dừng lại ở đó, Chaeyoung còn nhẹ nhàng, chậm rãi cởi chiếc quần ra, tiếp theo đó là mảnh vải cuối cùng trên người. Nhìn thấy phản ứng của người đối diện, nàng bật cười khúc khích.

"Đây là hình phạt của chị, không được chạm vào em." Chaeyoung khẽ nói, dựa vào cửa, dang rộng chân ra.

"Vợ...ơi." Lisa mếu máo, đưa tay muốn chạm.

"Em nói là không được chạm vào em." Park Chaeyoung nói xong, tự thân bóp bầu ngực của mình, tay còn lại trượt xuống bên dưới, xoa nhẹ xung quanh.

"Ahhh...ưm..." Chaeyoung rên một tiếng, cười một cách thỏa mãn.

"Vợ ơi...huhuhuhu!" Lisa bóp chặt tay, cơn dục vọng bên trong và khoảng thời gian dài phải xa nhau, khiến cô đánh mất lý trí, lao vào nàng như một con hổ đói.

Họ chỉ vừa hôn nhau, có tiếng động ngoài cửa, có lẽ là đến giờ đi. Chaeyoung đẩy Lisa ra, mặc quần áo, chỉ là không mặc quần lót và áo ngực. Mở khoá cửa, tài xế ngồi lên xe, trò chuyện một lúc lâu.

Park Chaeyoung đặt bàn tay của cô ngay ngắn, di chuyển chỗ và ngồi thẳng lên những ngón tay thon dài ấy. Lisa bỡ ngỡ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, ở phía sau đút tay vào quần nàng. Nàng rướn người lên một chút khi cảm giác được tay của cô không lướt đúng chỗ, sau đó, khi hai ngón đứng thẳng, nàng chậm rãi ngồi xuống.

Cơn đau gần một tháng trời chưa làm chuyện ấy, nàng hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của tài xế.

"Có chuyện gì thế ạ?"

"K..không có gì...ưm...đ-đâu." Chaeyoung nhăn mày, tư thế này thật khó coi.

"Vợ..ơi! Di..chuyển." Lisa thì thầm, trong người đã nóng đến không chịu được.

Nhìn thấy tài xế đang chú tâm vào việc lái xe, nàng mới động đậy.

"Ư..ưm..."

_______________
End chap 49
Vote, comment please 🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net