Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về nhà, em cứ ngồi cười mãi không thôi, khiến Jungkook phải bảo rằng nhìn em rất ngốc, em mới giận dỗi mà ngừng cười. Hôm nay nhà Jimin lại trống một phòng rồi, vì hắn sẽ cùng ở một phòng với em, với tình yêu bé nhỏ của đời hắn.

-Jungkook nói xem, anh thích em ở điểm nào vậy?

-Không ở điểm nào cả. Anh yêu em vì em là Park Jimin, là trân quý không có gì thay thế được.

Lại nữa rồi, hắn lại khiến em hạnh phúc đến ngốc, chỉ biết dụi vào lòng hắn mà khúc khích mãi thôi.

-Có lẽ ông chủ tiệm không có ý định mở cửa vào ngày mai rồi. Em định nằm cười như thế đến sáng à?

Phải rồi, em còn có công việc nữa mà. Đúng là tình yêu sẽ làm lu mờ đi mọi thứ, khiến em như lạc vào vùng trời chỉ có tình yêu của Jungkook mà thôi.

Một lúc sau em cũng thiếp đi trong lòng hắn. Jungkook xoa đều lưng em, hắn cứ trằn trọc mãi. Tiệm hoa của em dù nhỏ nhưng em vẫn luôn rất vất vả, dù hắn có kề bên, em vẫn phải dốc sức làm rất nhiều. Giá mà hắn giàu có hơn, giá mà hắn có nhiều tiền thì em sẽ không còn cực nhọc như vậy nữa. Em của hắn chỉ nên dựa dẫm vào hắn và có cuộc sống hưởng thụ thôi.

Jungkook tìm thêm một công việc để làm. Dù phần tiền từ việc giao hoa không nhỏ, nhưng nó không làm hắn thấy đủ. Hắn cần nhiều hơn, để lo cho cuộc sống của em, để em có thể yên tâm mà tin tưởng vào hắn. Jungkook gần đây hay vắng nhà vào buổi tối, đến muộn mới về nhà. Hắn làm nhân viên của một quán bar. Việc làm không quá vất vả nhưng vì phải làm ở tiệm hoa từ sớm, tối lại làm ở bar đến khuya, hắn cũng dần kiệt sức.

Em dạo này lo lắng lắm. Jungkook của em chỉ về khi đồng hồ đã điểm quá 12 giờ. Em đêm nào cũng thức chờ hắn nhưng luôn giả vờ ngủ. Nhìn hắn mệt mỏi mà ôm lấy em vào lòng, em xót xa vô cùng. Jungkook của em đang làm gì vậy? Em vẫn chưa đủ tin cậy để Jungkook chia sẻ cùng em sao?

Cũng đã được một tuần trôi qua, Jimin càng trở nên lo sợ. Dù vẫn hằng ngày quan tâm đến em, nhưng lúc nào Jungkook cũng về muộn, lúc về lại nồng nặc mùi rượu khiến em khó chịu không thôi. Hắn biết chứ, biết rằng em nhạy cảm với mùi hương, nhưng vì cứ nghĩ rằng em đã ngủ rồi, nên hắn cũng không bận tâm lắm, cứ thế mà say giấc, đến sáng lại dậy sớm rồi tẩy rửa mọi người thứ sau.

Hôm nay em quyết định phải đi theo Jungkook, em cần biết Jungkook đang làm gì. Em là người yêu của hắn mà, em có quyền biết mọi thứ về hắn không phải sao. Sau khi hôn tạm biệt em, hắn đã vội vã rời khỏi nhà. Em cũng nhanh chóng nối gót theo sau.

Con đường này lạ quá. Em chưa từng đi đến đây bao giờ. Em thấy Jungkook đi vào một quán bar ở cuối phố, lòng lại hoài nghi không thôi. Jungkook của em vào đó để làm gì?

Sau một hồi đắn đo, em cũng bước vào. Vừa đến cửa, em đã bị nhân viên chặn đường lại.

-Nhóc đã đủ tuổi chưa mà vào đây?

Một gã bảo vệ nhìn em đầy khi dễ. Hắn nghĩ em còn là con nít sao?

-Nhìn kĩ đi, tôi đã đủ tuổi để vào rồi.

Em đưa giấy tờ tùy thân cho hắn xem, hắn mới gật gù để em vào. Nơi này ồn ào quá, nó làm em đau đầu lắm. Jungkook của em đâu rồi? Nơi này nhiều người, lại tối nữa, khiến em chẳng thấy rõ đường để đi.

-Này bé con. Em đến đây một mình à?

Một kẻ cao to đứng trước mặt em, dùng giọng nói bỡn cợt để tiếp cận, tay còn định chạm vào nhưng em đã kịp né tránh.

-Tôi đến đây với ai có liên quan gì đến anh sao?

Em trả lời rồi vội vàng rời đi nhưng hắn đã kịp nắm tay em lại.

-Bảo bối à, nơi này chỉ toàn kẻ xấu thôi, đi với anh em sẽ được an toàn.

Hắn nhìn em đầy thèm thuồng khiến em vô cùng sợ hãi. Từ trước đến giờ chẳng ai dám làm vậy với em cả. Jungkook của em còn ở nơi nào rồi? Em đang sợ lắm, sao hắn lại còn chưa đến đây?

Gã ra sức lôi kéo em vào lòng mình mặc cho em vùng vẫy. Những người xung quanh nhìn thấy cũng xem như chuyện bình thường, chẳng ai bận tâm hay đoái hoài gì em cả.

Đến lúc em cảm chừng chẳng còn sức để vùng vẫy, một cánh tay khác lại kéo em quay trở về.

-Xin lỗi quý khách, cậu trai này đã có bạn là tôi đi cùng rồi.

-Ra là em trai cậu à? Nhìn cũng ngon mắt lắm. Ra giá đi.

Hắn đang nói gì vậy chứ? Ra giá? Hắn xem em là loại tùy tiện, rẻ mạc như vậy sao?

Jungkook không trả lời mà thẳng tay đấm vào gương mặt cợt nhả của hắn. Jimin của hắn là thiên thần, là lí tưởng của đời hắn. Chẳng một ai trên đời này có quyền sỉ nhục em, chẳng một ai cả.

-Thằng chó này. Mày điên rồi à? Mày không cần công việc nữa đúng không? Mày có biết tao là ai không?

Hắn ôm mặt đau đớn mà hét lên, nhưng Jungkook chỉ nhếch mép.

-Anh là ai tôi chẳng cần quan tâm. Nhưng đụng đến người của tôi thì dù là ai đi nữa, tôi cũng không bỏ qua đâu.

Gã đàn ông đó như tức điên lên, liền đứng dậy nắm lấy cổ áo của Jungkook.

-Mày có bản lĩnh nhỉ? Để xem cái bản lĩnh của mày to đến nhường nào.

Nói rồi hắn quay lại ra hiệu cho người của mình xông lên. Vì quá đông, Jungkook không thể nào chống trả được. Hắn đẩy em ra để chịu đựng một mình. Em của hắn không thể nào bị thương được.

Jimin chẳng biết phải làm như nào nữa, cứ thế mặc kệ mọi thứ mà xông vào. Jungkook nhìn thấy Jimin liền vội vã ôm em vào lòng. Không ai được làm tổn thương em của hắn cả. Chỉ đến khi quản lí can thiệp, cuộc ẩu đả mới kết thúc.

Em đỡ Jungkook quay về, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

-Em xin lỗi Jungkook...hức...vì em vô dụng...nên mới khiến anh bị như vậy.

Em cứ nấc lên mà xin lỗi hắn.

-Jimin ngoan, anh không sao cả. Em đừng khóc. 

-Sao Jungkook lại đi làm ở đó. Jungkook cần tiền sao? Em cũng có tiền mà. Em cũng có thể phụ giúp Jungkook.

Hắn trầm mặc, hắn không thể dựa vào em được. Hắn phải là người lo cho em, chứ không phải để em vất vả mà lo cho hắn.

-Jungkook nghe em, sau này đừng làm ở đó nữa nhé. Nếu Jungkook cần công việc khác, em sẽ giúp anh tìm. Đừng làm ở những nơi nguy hiểm như vậy.

Hắn hôn nhẹ lên tóc em rồi gật đầu đồng ý. Nếu hắn còn tiếp tục làm ở đó, em của hắn sẽ không vui đâu.

-Jungkook có đau không? Người anh nhiều vết thương quá đi mất.

Em hỏi mãi không ngừng, khiến Jungkook chỉ có thể im lặng mà lắng nghe. Em của hắn lo cho hắn đến vậy sao? Em đúng là thiên thần của hắn mà. Chẳng ai quan tâm hắn như em cả. Sự ấm áp mà em mang lại khiến hắn quên đi mọi đau đớn đang nằm trên cơ thể của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net