35.Liên hoàn kế (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng nước phát ra sau bình phong Địch Phi Thanh đỏ tai chờ đợi, sau đó là tiếng leng keng của chuông bạc, người sau bình phong đưa tay ra hướng về phía hắn "Đỡ ta", hắn nhanh chóng đỡ tay cho y.

Lý Liên Hoa bước ra còn đẹp đẽ lộng lẫy hơn cả khi ở Liên Hoa Trang, Địch Phi Thanh nhìn y không chớp mắt. Lý Liên Hoa nghiêng ngả xiêu vẹo mãi mới ra đến tháp nghỉ.

"Huynh khâu bao nhiêu vàng bạch lên bộ đồ này, mặc vào khó quá" Lý Liên Hoa ngồi xuống giường phàn nàn, sau đó lại im lặng, y nhìn thấy hình bóng mình trong mắt Địch Phi Thanh, chỉ có y.

Địch Phi thanh quỳ một gối dưới chân y, giữ chặt eo y "Ta không nhớ, biết đệ thích nên khâu nhiều lắm" hắn nhìn y không chớp mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn tròn vẫn sáng, còn người trước mắt là ánh trăng của hắn.

Địch Phi Thanh nhỏm dậy nâng mũ miện trên đầu ý xuống ôm lấy vành tai y, hơi thở giao triền, Lý Liên Hoa đáp lại hắn, Địch Phi Thanh ghé vào tai ý "Mặc vào khó, để ta thử xem cởi ra có dễ không".

"Phu quân đang quyến rũ vi phu à" Lý Liên Hoa vẫn quen thói mạnh miệng bỏ qua bàn tay đang lộng hành của Địch Phi Thanh.

"Đúng, ta dạo này đọc Mỹ Nhân kế" Địch Phi Thanh đáp lại, đọc rồi vẫn không thoát được, Mỹ nhân kế của Lý Liên Hoa là hắn tự nguyện trúng.

Rèm buông, cửa đóng, trăng trốn trong mây.

.....

Đường lên Ẩn sơn quanh co khúc khủy, Địch Minh chủ cõng Lý môn chủ đi phăng phăng không dừng năng lượng tràn đầy.

"Huynh có thể đi chậm lại không, giật đến mức ta đau cả thắt lưng" Lý Liên Hoa dùng hai tay ôm chặt cổ Địch Phi Thanh lên án, đêm hôn qua hai bọn cho vui chơi quá đà khiến y có thần công hộ thể vẫn nuốt không trôi, đã thế sáng nay Địch Phi Thanh còn lôi y ra khỏi ổ chăn rõ sớm, dù được hắn chăm sóc đầy đủ ý vẫn ngái ngủ.

"Ta đang giúp đệ làm xong việc đệ hứa với Hoàng đế đấy" Địch Phi Thanh vỗ vỗ eo Lý Liên Hoa, hắn muốn giúp y tiện thể trốn luôn, lão cáo già Hiên Viên Thấu kia chẳng biết giữ mồm miệng nói việc hắn bị bắt đi không phải lạc cho Dương Phu nhân.

Báo hại hắn sáng sớm nay đang trong ổ chăn cũng bị tiếng khóc của bà dọa sợ, Địch Phi Thanh cận hương tình khiếp chưa biết đối mặt với mẹ mình thế nào nên lôi phu quân mới cưới đi bụi luôn.

-Phi Thanh, người nhà không nên câu nệ.

Lý Liên Hoa nằm trên lưng Địch Phi Thanh trấn an hắn "Chuyện hai người lạc nhau không phải lỗi của huynh, cũng không phải lỗi của bà, huynh sợ gì".

Địch Phi Thanh cõng Lỹ Liên Hoa đi thêm vài bước mới mở miệng tâm sự "Dương Văn Xuân có giống Hiên Viên Dương không" Dương Phu nhân tất nhiên sẽ áy náy với hắn, liệu em trai hắn có coi mình như cái bóng rồi biến chất không.

"Không đâu, tuy Lý Tương Di không tốt đẹp nhưng những người ngưỡng mộ y phẩm chất rất tốt" Lý Liên Hoa tự mình tâng bốc khi chấc hồi trẻ của mình.

"Đúng, phẩm chất của y luôn tốt" Địch Phi Thanh phì cười theo giọng điệu của y.

....

Hai người đi mãi cung lên đến khu mộ của sư phụ Tất Mộc Sơn, Cẩm Bà đã đợi họ từ trước, thấy hai người dính lấy nhau bà chẳng ngạc nhiên nữa.

Ngôi mộ của Thiện Cô Đao sau ngày Cẩm bà được giải độc không mở ra nữa nằm im lìm dưới tán cây. Lý Liên Hoa làm theo cách mà Cẩm bà tháo nắp mộ dần kéo gạch ra.

Trên nắp quan tài của Thiện Cô Đao là một cô nương không có da mặt, cả cơ thể vẫn nguyên vẹn chỉ có nơi trái tim còn dính máu chứng tỏ trùng con được lấy ra từ đây.

Cẩm bà đã được giải trùng độc chẳng nhớ gì chuyện trước kia hơi bất ngờ khi thấy cô gái này sau đó lại nhíu mày "Đây là Hi Hòa mà, chiếc vòng nay ta tặng cho cô ấy".

Lý Liên Hoa thuật lại cho Cẩm Bà sự việc từng xảy ra trong hoàng cung , Cẩm bà nghe xong chỉ biết cảm thán thở dài "Sư huynh vẫn chứng nào tật đó, con có biết sao các công pháp con học qua nhiều đời nhưng toàn là chữ của sư phụ con không, nhờ phúc của Hiên Viên Vương, huynh ấy rời sư môn, trộm hết công pháp khiến sư phụ con chép tay"

"Cho nên sư phụ mới ghét đọc sách" làm y cũng không thích lắm.

Ba người đang nói chuyện với nhau thì tiếng Hồ Ly Tinh vang lên, chó vàng đầu buộc một cái mũ đỏ chạy về phía Lý Liên Hoa, sau lưng là Phương Tiểu Bảo. Lý Liên Hoa chưa kịp hỏi chuyện gì hắn đã vui mừng hớn hở.

"Sư phụ, Cẩm bà, Chiêu Linh chuyển dạ rồi, mau xuống núi, ta muốn người bế con ta, để nó thông minh như người".

"Các vị mau đến Phương phủ đi, ta sẽ tự đưa Hiên Viên cô nương về" Hiên Viên quốc sư đi theo Phương Tiểu Bảo nói với mọi người.

Mấy người lục tục dùng khinh công xuống núi chỉ còn Hiên Viên Thấu ở lại, vài thị vệ khiêng theo một cỗ quan tài lên. Hiên Viên quốc sư chuyển thi thể Hiên Viên Cẩm nhập quan vỗ vỗ đầu quan tài "Đi thôi, huynh đưa muội về gặp ngài ấy, muội đi quá lâu, để chúng ta đợi mãi". Một làn gió nhẹ thổi qua tán cây mai, hai bông hoa trắng rơi trên vai Hiên Viên Thấu.

...

Phương gia bảo.

Hà Đường chủ cùng Phương Thượng thư đi qua đi lại chờ đợi, Phương Tiểu Bảo đi sau hai người họ, Địch Phi Thanh đang ôm Đao đứng ngoài cửa sảnh nhắm mắt dưỡng thân, Lý Liên Hoa, Hồ Ly Tinh cùng Thủ Hữu ngồi thành một hàng nhìn ba người Phương gia đi đi lại lại.

"Phương Tiểu Bảo, mau dìu cha mẹ ngươi đi nghỉ ngơi" Lý Liên Hoa đã hơi chống mặt nghiến răng nói với Phương Đa Bệnh, có Lý Thần y ở đây còn sợ không mẹ tròn con vuông à.

Lý Liên Hoa vừa mới dứt lời tiếng trẻ con khóc vang lên, to khỏe rõ ràng, hai bà mụ vội vã chạy ra chúc mừng mọi người.

-Chúc mừng cô gia, là hai vị thiếu gia, mẫu tử bình an.

"Tốt, Tốt" Phương Đa Bệnh lao vào trong phòng sinh, Hà đường chủ cùng Phương Thượng thư cũng theo vào.

Lý Liên Hoa hơi hạ mắt cười cười đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Phương Tiểu Bảo bước ra gọi y 'Sư phụ, người vào trong đi, con của ta người phải bế đầu tiên" hắn nói xong lại bước về phía của "Họ Địch, vào bế con cho ta" con của hắn được đệ nhất thiên hạ và đệ nhị thiên hạ đỡ đầu, ai dám bắt nạt. Địch Phi Thanh được gọi vào hơi ngơ ngác sau đó cũng đi theo Phương Đa Bệnh.

Trong phòng, Lý Liên Hoa đã ôm một đứa trẻ còn Phương Thượng thư bế đứa còn lại, thấy Địch Phi Thanh ông cũng niềm nở không khác gì Phương Tiểu Bảo "Mau, Dương huynh đệ, không Địch Minh chủ bế bảo bảo đi".

Địch Phi Thanh bế đứa bé trong tay băn khoăn, hắn chỉ có một Kim Uyên Minh, làm sao chia cho bốn đứa được, Phương Tiểu Bảo vô tội bị xếp chung hàng với Thủ Hữu và hai con mình vẫn ngây ngốc cười.

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net