37. Đại kết cục - Toàn văn hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời cao trăng sáng, kính minh nguyệt" Lý Liên Hoa nằm trên mái nhà uống rượu, chẳng mấy chốc Địch Phi Thanh đã nằm cạnh y, Lý Liên Hoa ghé vào vai hắn dò hỏi.

-Địch huynh, có muốn cùng Lý mỗ đi ngao du sơn thủy không, Lý mỗ không có gì chỉ có một lâu, một chó, trên người chẳng có xu nào có tấm lòng son hướng về huynh là đáng giá nhất thôi.

Địch Phi Thanh ghé xuống hôn y "Thế thì còn gì bằng, khi nào chúng ta xuất phát".

" Chọn ngày không bằng đúng ngày" Lý Liên hoa nhỏm ngồi dậy phi thân hòa vào màn đêm, Địch Phi Thanh tung mình theo y.

....

Trời tờ mờ sáng.

Trên con đường lớn dẫn ra khỏi hoàng thành, một chiếc xe ngựa kéo theo một Tòa lâu hai tầng chầm chậm đi qua cổng thành, ống khói trên xe tỏa khói trắng dài chặng đường đi, một chú chó vàng ngồi trong chuồng hướng đầu nhỏ ra ngoài ngó nghiêng. Hồ Ly Tinh ngó nghiêng mãi cũng chán, quay về chuồng gặm món ăn mới Lý Liên Hoa cho, đây là chủ nhân cho nó mới ăn, bình thường nó chỉ ăn thịt không không ăn rau đâu.

Trên tường thành, Phương Đa Bệnh cầm Quân Tử Kiếm hướng về phía Liên Hoa Lâu bái một bái "Non cao còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn ngày phùng quân".

Biển hiệu "Y quán Liên Hoa Lâu" mới toanh đung đưa trong gió

.....

Năm năm sau, trên con đường lớn vào Kinh thành.

Lý Liên Hoa ngồi đơ người nhìn hai đứa bé giống hệt nhau đang đặt tay trên bàn đợi y bắt mạch hơi nhếch miệng "Hai vị Tiểu Bảo rất khỏe mạnh, không cần khám gì đâu", y và Địch Phi Thanh bôn ba mấy năm trời mới trở lại Kinh đô còn chưa biết đi về phủ Tương Hi, phủ Bắc Bình, Kim Uyên Minh hay Hoàng cung đã có người đến gợi ý.

"Không, chúng cháu có bệnh" Phương Nhất vỗ ngực, Phương Nhị làm theo "Có bệnh thật mà, cần người đến nhà khám" bọn nó đã đánh cược với tiểu cữu, ai mời được sư công đến nhà mình trước là đệ nhất thiên hạ, thế nhưng Sư công hơi khó thuyết phục.

"Được, để ta đến khám cho, ta đến nhà các người" Địch Phi Thanh xách Hồ Ly Tinh đã được "giặt" thơm tho sạch sẽ đi ra, hàng này từ khi ăn hoa vong xuyên sức khỏe tăng cao như trẻ lại nên nghịch  ngợm lắm, chắc sẽ theo  hắn và Lý Liên Hoa đi đến cùng trời cuối đất.

"Không cần, không cần đâu ạ" Hai đứa trẻ rưng rưng nhìn Địch Phi Thanh ngưỡng mộ cũng sợ hãi, sao lại có một người oai phong như thế.

"Các con không cần nhưng ta cần" Phương Đa Bệnh nghe tin có một tòa thành vào Kinh đô lập tức đoán được là  ai vội vã đến nơi, không ngờ hai con của mình còn đến trước, nghe đến câu không cần của con mình, hắn nhìn không được lao ra "Cần, cần chứ, sao không" hắn hướng về phía Địch Phi Thanh cười cầu tài.

Phương Đa Bệnh cứ tưởng người đang bắt mạch là Lý Liên hoa cuối cùng lại là Địch Phi Thanh đang trêu con hắn còn Lý Liên Hoa ngồi cạnh ôm Hồ Ly Tinh, trẻ nhất chắc chỉ có y và  Hồ Ly Tinh, Phương Đa Bệnh nhìn dung nhan Lý Liên Hoa gần trùng với hình bóng khi xưa thể hiện độc Bích Trà đã phai nhạt tận gốc mừng vui khôn xiết.

Hai đứa trẻ chạy lại ôm  chân Phương Đa Bệnh mè nheo về việc ông cậu Thủ Hữu bắt nạt chúng như thế nào.

"Không được vô lễ với bệ hạ" Phương Đa Bệnh dùng động tác quen thuộc gỡ hai đứa trẻ ra, bế từng đứa lên xoay vòng vào cái mới  để chúng  trở về.

 Khi chỉ còn ba người và Hồ Ly Tinh, Lý Liên Hoa lôi trong nhà ra một bình rượu nói với hai người "Uống một chén nào" những năm qua y và Địch Phi Thanh đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người chưa lần nào y chủ động mang loại rượu này ra tiếp đón, đây là thứ y ủ từ ngày rời đi, để dành cho ngày gặp lại

Phương Đa Bệnh nhận lấy ly rượu đợi Lý Liên Hoa rót đầy  rồi  cụng ly cùng hai người, không khí hài hòa phảng phất như nhiều năm trước đến hiện tại và về sau họ sẽ cùng nhau xông pha trong giang hồ này,.

Ngày rộng tháng dài, sông núi đổi thay, chỉ có một tấm lòng son chưa từng thay đổi.

Giang hồ rộng lớn, có kẻ đến người đi, thật may ta và quân  hữu duyên trùng phùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net