23. Hoài thai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đao kiếm chém nhau trên không trung loảng choảng, tiếng người mắng nhau như mưa vần gió vũ. Địch Phi Thanh chưa bao giờ thất thế, hôm nay lại như một kẻ sa cơ mà vung đao một cách vô lực.

Từng lời của Phương Đa Bệnh có sức sát thương lớn với hắn. Một tên tiểu tử trẻ tuổi mới vừa lao ra đời, vậy mà lại hiểu được đạo lí mà một đại ma đầu giết bừa chém loạn như hắn còn không thấu.

Thật nực cười mà. Hắn chế giễu bản thân.

"Địch Phi Thanh." Tiểu Bảo dừng lại, đáp xuống đất, chống kiếm xuống, thở không ra hơi mà nói.

"Ta đấu không lại ngươi, đó là sự thật. Nhưng chí ít ta cũng đã vì tôn trọng lựa chọn của huynh ấy, dù cho kết quả ta vẫn bại dưới tay ngươi."

"Lý Liên Hoa cũng thế, dẫu hoài thai đớn đau thấu cùng, nhưng vì tên chó chết nào đó mà vẫn muốn thử."

———————————————-

"Hiểu Phượng, muội có thấy dạo này, Tiểu Bảo nó kì quái lắm không?" Hai tỷ muội Hà môn chủ đang cùng nhau tắm nắng ngắm hoa, Hà môn chủ bèn cất giọng hỏi.

"Có à, nó kì quái ở đâu?"

"Muội nhớ lại xem, mấy lần mà Triển Phi sắc thuốc cho muội ấy, có thấy lạ không?"

Hà nhị môn chủ nhíu mày nghĩ ngợi, vẫn không thấy được điểm quái lạ mà tỷ tỷ nói. Hà môn chủ thấy vậy liền không vòng vo tam quốc mà nói thẳng ra luôn.

"Tiểu Bảo nó cứ cách hai hôm lại về nhà một lần, lấy đi bao nhiêu là thứ thuốc bổ: nhung hươu, mật gấu.... Chưa hết, mấy lần Triển Phi nấu canh hầm, sắc thuốc tịnh dưỡng thai cho muội, nó đều len lén đi theo phía sau học lỏm cách thức của y."

"Tỷ tỷ à, tỷ nghĩ nhiều rồi. Tiểu Bảo chắc là muốn biết thêm một chút, sau này còn có thể mà nấu cho phu nhân của nó ấy mà."

"Chậc, ban đầu ta cũng nghĩ như muội, còn khích lệ nó phát huy tinh thần. Ai ngờ đâu mới có mấy ngày sau, nó công khai dùng thân phận Đại thiếu gia Thiên Cơ Đường đi ghi nợ thuốc an thai. Đại phu cùng gia đinh đến tận nhà ta đòi nợ luôn ấy chứ!"

"Nhưng nó cũng đâu có thai, vậy mua cho ai?"

"Đó, vấn đề nằm ở đó. Nó không có thai, công chúa vị hôn thê tương lai của nó không có thai, vậy ai là người có thai?"

Hà Hiểu Phượng ngơ ngơ đáp. "Cái người nó mua cho có thai?!"

"Rất thông minh, muội muội. Chúng ta bây giờ cần phải đi điều tra cho rõ chuyện này, nếu để cho bệ hạ hay được, thì có mà tru di cửu tộc chúng ta mất!"

Phương Tiểu Bảo ở đâu đó: 'hắt xì'

"Đại phu, thuốc lần trước ông kê rất tốt đó nha." Phương Tiểu Bảo cười xán lạn bước vào trong tiệm, trang phục con nhà quyền quý, lụa là sang trọng. Ai có ngờ được lại là thanh niên đi mua đồ toàn ghi nợ đâu chứ!

"Haha Phương thiếu gia, đa tạ đa tạ." Đại phu râu tóc lồm xồm cười cười. Cậu chàng bước đến bên quầy, đập tay một cái. "Hôm nay lấy cho ta thêm đi, loại tốt nhất đấy nhé!"

Đại phu mặt cười nhưng trong tim muốn tan vỡ, ông không muốn bán thiếu đâu, đòi nợ rất vất vả đó!!

"Yên tâm, lần này đến phủ cha ta đòi đi."

"...." Cha của ngài cũng bị mẹ ngài giữ tiền mà!!!

—————————————-

"Lý Liên Hoa!!!"

"Hoa Hoa!!!"

Hai kẻ không đội trời chung cùng nhau lên tiếng, liếc mắt nhau chuẩn bị chiến đấu vì cái chính nghĩa xàm xí hàng ngày.

"Được rồi, đừng ấu trĩ nữa." Lý Liên Hoa lên tiếng can ngăn, vẫn là y phải ra tay mới có thể dập tắt ngòi nổ mà.

"Ăn canh hầm đi." / "Uống thuốc bổ đi."

Lại lườm nguýt nhau.

Lý Liên Hoa: "..."

"Hai người có thôi đi không hả? Ấu trĩ như thế, sau này hài tử có phải sẽ xấu mặt không?"

"Đã làm cha làm chú rồi, vẫn không bớt làm ta lo được gì hết!"

Quy trình ăn uống của Lý Liên Hoa trôi qua như thế, là hai người bọn họ cất tiếng gọi cùng lúc, lại đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng y phải lên tiếng mắng chửi mấy câu mới chịu im lặng.

Đương lúc đang uống bát canh hầm mà chính tay Địch đại ma đầu xuống bếp nấu, đột nhiên cửa nhà bị đánh sập vào, ngã chèo queo tả tơi.

"Các người đã bị bao vây!!" Một tên thị vệ đứng vào hét lên, ba người bọn họ, hai kẻ ngồi dưới đất, kẻ còn lại ngồi trên giường khựng lại.

"Triển Phi?!" Phương Tiểu Bảo ngẩng lên nhìn, định mở miệng chửi thì nhìn thấy người quen.

"Tiểu Bảo?!"

Hai, bốn, sáu...một đống con mắt nhìn nhau ngơ ngác không biết làm gì. Vẫn là Lý Liên Hoa phải lên tiếng.

"Đã lâu không gặp, Triển Phi huynh."

Triển Phi nhìn cố nhân ngồi trên giường trúc, vẫn là điệu bộ tao nhã thanh nhàn, xiêm y giản đơn nhưng lại đầy thi vị. Chỉ có ánh mắt thật khác so với lần gặp ở Thiên Cơ Đường, y bây giờ trông hạnh phúc và an yên hơn. Đuôi mắt cong cong cười lên làm lay động lòng người, khoé môi giương lên thành một đường cong thuận mắt.

"Đã lâu không gặp, Lý Liên Hoa."

Địch Phi Thanh thấy có người nhìn người của mình mãi không thôi, cố tình đứng lên náo loạn.

"Ấy Phương Đa Bệnh, cửa nhà bị phá hư rồi, người của ngươi phá đấy, mau đền đi."

"Hơ hơ A Phi, ngươi nói vậy là có ý gì hả? Kiếm chuyện đánh nhau à?"

"Không sai a, nào tới."

Lý Liên Hoa thở dài ngao ngán, chán nản không muốn nói nhiều với hai cái tên ngốc nhà mình, một câu liền trực tiếp quát.

"Náo đủ chưa?"

Hai tên ngốc không dám bật. "...."

"Tiểu Bảo, mau đi pha trà tiếp khách."

Phương Tiểu Bảo bĩu môi xì một tiếng, bực dọc mà đi làm.

"A Phi, lấy ghế mời khách ngồi."

Địch Phi Thanh bĩu môi không thèm làm. Lý Liên Hoa bép một cái vào tay, mới bộ dáng tủi thân mà lầm lũi đi lấy.

"Triển Phi." Lý Liên Hoa cười, giọng nhẹ nhàng thăm hỏi. "Hà nhị môn chủ, sức khoẻ đã đỡ hơn rồi chứ?"

"À..nàng đã khoẻ hơn nhiều rồi. Có lẽ là nhờ đơn thuốc mà Tiểu Bảo mang về hôm trước."

Lý Liên Hoa nghe xong liền hiểu ý, trước đây nghe nói Hà Hiểu Phượng thai nghén khó chịu, ăn uống không đặng vì thai quấy, mới bốc vài vị thuốc để Tiểu Bảo mang về cho nàng. Không ngờ, đã sớm bị người nhận ra.

"Nên làm cả thôi. Triển Phi, huynh đến đây là vì theo dõi Tiểu Bảo sao?"

"Ta..." Đối phương ngập ngừng, xong lại cười mà tự nhiên nói. "Quả thực là không qua được mắt của Lý môn chủ mà."

"Đừng gọi ta là Lý môn chủ." Y cười lắc đầu, chợt nhìn thấy ánh mắt của một tên ngốc mặt than nào đó đang lia về phía mình.

"Ta giờ đây đã ở một cương vị mới rồi."

Đối phương ngỡ ngàng chưa hiểu, y đã tiếp lời.

"Gọi ta là Địch phu nhân."

- TO BE CÒN TIẾP-

*****************
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

Tên ngốc mặt than nghe lén: "hí hí, phu nhân làm ta mắc cỡ quá đii!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net