26. Mắc bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A Phi, ngươi đừng gõ cửa nữa. Để huynh ấy bình tĩnh đi đã." Phương Tiểu Bảo lên tiếng can ngăn, Địch Phi Thanh đứng gõ mãi trước nhà rất lâu rồi, để y nghỉ ngơi rồi mai hẵng ngồi lại nói rõ ràng mọi chuyện.

"Không được.". "Y bây giờ rất khó chịu, ôm cục tức trong người, sẽ không ngủ được. Ta phải đi khiến y bình tĩnh đã."

Tiểu Bảo lắc đầu, phất tay xoay người rời đi, cũng không buồn quản chuyện riêng của hắn. Địch Phi Thanh bàn tay vô lực không gõ nữa, hắn gục đầu lên cửa, giấu đi nỗi mất mát trong lòng.

"Hoa Hoa, ngươi mở cửa ra đi...Ta lỡ lời, ngươi đừng giận ta mà..."

Bên trong cánh cửa, Lý Liên Hoa đau đớn ngồi co ro tựa vào cửa, mũi như không thở được mà khóc gào lên. Y ngồi trên nền đất lạnh lẽo, ôm đầu gối rồi cúi gằm mặt xuống, dòng lệ cay cay khẽ lăn dài nhưng lại bị y gạt đi.

"Ta mệt rồi, ngươi đi đi.."

"Cả người ta bứt rứt, vô cùng khó chịu..Ta không thể kiềm chế cảm xúc của mình, ta bây giờ rất nhạy cảm..hức..ngươi không biết đâu, ta...ta vô cùng khổ sở..."

"Ta ăn không ngon, tối đến cả người nóng nực không ngủ được..ban ngày tính khí bực bội, thân thể đau nhức không sao kể xiết...tinh thần thể chất ta như không do ta điều khiển vậy, hức...ta không muốn nói ra những lời đó...đó đâu mà.."

Tiếng nấc nghẹn ngào chốc chốc vang lên, y thở than mặc cho màn đêm tăm tối bao lấy người mình. Những mỏi mệt, áp lực đè nén trong lòng y không thể không phát tiết ra, nhưng khi giải phóng nó rồi, lại vô tình làm tổn thương chính người thương mình nhất..

Lý Liên Hoa khóc ngất đi rồi, Địch Phi Thanh cứ ngồi ngoài cửa như thế, sương đêm cũng dần buông xuống thấm ướt tóc mai. Hắn mỏi mệt lê từng bước khẽ đẩy cửa đi vào, ôm lấy cái người gầy gò ở dưới đất mà đặt lên giường ngủ. Khóe mắt của y sưng đỏ lên vì khóc, hắn chạm nhẹ vào như cố an ủi cho những đớn đau của y, hôn lên mái tóc người thương thật khẽ.

"Lý Liên Hoa, thà rằng ngươi hung hăng, ngang ngược muốn chém ta cho hả giận, thà rằng ngươi cứ càm ràm mắng chửi ta đến khi nguôi ngoai mới thôi..."

"Vạn nhất cầu xin ngươi, đừng nói muốn bỏ ta..."

"Ta sợ mất ngươi lắm.."

---------------------------------

"A Phi!" Cậu thảy vò rượu lên chỗ người ngồi thẫn thờ trên mái nhà, ánh mắt vô hồn không có chút sức sống. Tiểu Bảo phi sang chỗ bên cạnh, đẩy đẩy cái chân gác mất nết của hắn ra rồi đặt mình ngồi xuống. "Thẫn thờ thế à?"

Địch Phi Thanh không đáp, mở nắp bình ngửa đầu uống một ngụm lớn, lại thở dài nhìn xa xăm.

"Ngươi thở dài như thế, có thể khiến tâm trạng tốt hơn sao?"Nói rồi cậu búng tay một cái, ra hiệu cho ai đó không biết, chỉ thấy vài phút sau đã có ba bốn cô nương ăn mặc rực rỡ thướt tha đi tới phía dưới mái nhà, ngẩng đầu e lệ nhìn hai người.

"Làm trò con bò gì thế?" Hắn khó chịu lườm cậu.

Phương Tiểu Bảo nháy mắt với các cô nương, lại cười cười huých vai hắn, giọng đầy khiêu khích.

"Tới đi, giải tỏa tâm trạng một chút!"

Hắn vẻ mặt không hiểu, nghi hoặc nhìn cậu, lòng nổi lên một trận cả kinh. "Ngươi có ý gì hả?"

"Chậc..chậc.."Cậu tặc lưỡi lắc đầu. "Ý trên mặt các mĩ nhân kia rồi, ngươi không hiểu à?"

Địch Phi Thanh nhìn thử mặt các cô nương đứng phía dưới, thấy trên mặt ngoài son phấn đủ màu thì cũng chẳng có viết thứ gì, ngờ nghệch hỏi. "Mặt bọn họ có ý gì đâu? Chỉ có hai con mắt, một cái mũi, cái miệng đỏ thấy ghê!"

"..."

"A Phi à, ngươi động não thử đi, ta gọi mỹ nhân về đây chính là để ngươi thỏa thích vui đùa cùng các nàng đó!"

"Ta không có hứng thú. Ngươi chơi một mình đi."

"Ấy thật là, ngươi cứng nhắc quá đi. Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở bên cạnh một tên nam nhân kệch cỡm như vậy sao hả? Tùy ý phóng túng bản thân đi, không thử làm sao biết không hứng thú?"

Địch Phi Thanh hắn ai chạm đều được, chỉ duy không được phép mạo phạm y trước mặt hắn. Đôi mắt hắn từ vô hồn chuyển sang đục ngầu, tơ máu hung tợn chằng chịt hiện lên, không kiêng kị đối phương là ai rút đao ra định chém. Chỉ là lúc này đột nhiên ở thùy não vốn đã đau nhức giờ lại càng như búa bổ, thần thức không còn tỉnh táo mà mơ mơ màng màng.

Thuốc mê?

Phương Đa Bệnh?

------------------------------------

Trong ngục lạnh lẽo, các dụng cụ hành hình treo khắp các gian phòng, xích sắt, giáo mác, chùy sắt...Bên trên giường đá một nam nhân xiêm y lụa gấm phóng khoáng, gương mặt có phần non nớt đang lờ mờ tỉnh dậy, hai tay bị treo cả một đêm nên đâm ra đau nhức, bộ dáng không còn chút sinh lực nào.

Cậu động động cánh tay, thử tìm cách cạy ở khóa của còng sắt đang treo mình lên giá gỗ, vậy mà trớ trêu thay, gân cốt như rã rời mà không hoạt động được, chỉ đành trơ mắt đứng đó. Cậu quan sát chung quanh tìm chút manh mối của hung thủ, nhưng nhìn dáo dác một hồi lâu vẫn không thấy dấu vết nào.

"Đừng nhìn nữa, không nhìn ra được gì đâu." Thanh âm từ phía đối diện vang lên khiến cậu bất giác ngẩng lên nhìn. Mẹ kiếp, vậy mà là người quen.

"A Phi?!" "Là ngươi thật sao? Sao ngươi lại ở đây?"

Địch Phi Thanh bị trói đứng, nửa thân trên trần như nhộng mỉa mai nói. "Ta hỏi ngươi câu đó mới phải, chẳng phải ngươi bắt ta đến đây sao?"

Phương Tiểu Bảo nghe xong mà hú hồn khiếp vía, cậu bật lại.

"Chó chết ngươi, cho ngươi nói lại lần nữa, là ai bắt ai đến?!". Tiểu Bảo tức giận kể một hàng dài ngoằn. "Đêm qua ta ngủ ở gác trên, bỗng dưng ngươi ở đâu chui ra, đưa ta một vò rượu bảo là có trò vui nên rủ ta cùng chơi."

"Bản thiếu gia lúc đó còn nghĩ tốt, đồng ý chơi cùng để giúp ngươi giải tỏa tâm trạng. Nào ngờ, ngươi lại rủ ta đi chơi cái trò đồi phong bại tục, còn luôn miệng chê Lý Liên Hoa lắm chuyện, phiền phức, muốn tìm mỹ nhân để phóng túng cho y tức chết luôn!"

Địch Phi Thanh nghe xong gật gù, cảm thấy chín phần mười khá giống câu chuyện của chính mình, cất tiếng hỏi. "Ngươi lúc đó tức giận muốn cho ta một bài học, nên định đánh ta?"

"Không sai, nhưng khi ta vừa định cầm kiếm lên thì cả người bỗng choáng váng, đầu đau nhức mà mơ màng không nhìn thấy gì nữa."

"Đêm qua ta cũng trải qua tương tự vậy, trình tự không sai khác ngươi là bao."

"Vậy...ý của ngươi, là...có người cố ý hãm hại chúng ta?" Phương Tiểu Bảo hơi không tự tin về phán đoán của mình mà ngập ngừng nói. "Nhưng mục đích của bọn chúng là gì chứ?"

Địch Phi Thanh im lặng, hắn không biết danh tính bọn chúng, càng không biết âm mưu này rốt cuộc nhằm vào cái gì.

"Có..có khi nào, bọn chúng muốn...muốn cướp sắc không?"

"...."

-TO BE CÒN TIẾP-

********************

TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

Ca ca: "Đệ đệ, nhường đệ trí thông minh của bọn họ đấy!"

Đệ đệ: "_" Chê nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net