8. Độc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày 1 lần, tuyệt nhiên đừng vượt quá 3 canh.

***********************

"Ưm.." Lý Liên Hoa khẽ cựa quậy, rúc đầu vào trong lòng người bên cạnh, lại an an ổn ổn mà thiếp đi. Tóc mai thơm mềm rơi loạn xạ trên mặt, trải cả mái tóc dài đen tuyền phủ sang một bên, tựa như bức tranh thuỷ mặc tĩnh lặng xao xuyến lòng người.

Trên người y khoác hờ lớp áo lụa mỏng liền người, cơ hồ lộ rõ cả mấy vết tích đỏ tím khác nhau đầy ám muội, dọc từ cổ xuống đến thắt eo mảnh khảnh kia. Người bên cạnh to lớn trông bặm trợn, cánh tay cứng rắn đầy những gân xanh dài sọc mà ôm ngang hông nam nhân tuấn tú kia, như ngầm biểu thị cho sự chiếm hữu của riêng hắn. Địch Phi Thanh lờ mờ tỉnh dậy, trong vòng tay hắn thấy ấm áp mà mềm mại, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên vầng trán ấy một nụ hôn. Hắn chống tay lên, nằm quay sang nhìn đối phương một cách chăm chú cùng tỉ mỉ, như chỉ hận không thể khảm người vào trong mình vậy.

Hàng mi cong đổ bóng xuống khuôn mặt trắng ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ ửng ngọt ngào như một quả đào mọng nước kia đã từng cùng hắn giao triền day dứt không buông, còn có đôi mắt yêu kiều khiến hắn si mê đến ngây dại.

Tất cả, kể cả y, bây giờ đều đã là của hắn.

Cõi lòng hắn sung sướng ghê lắm, hắn yêu người, si mê người, tâm tâm niệm niệm người.

Cuối cùng thì cũng được người đáp lại.

"Ngươi nhìn cái gì?!" Lý Liên Hoa từ trong giấc mộng mị mà mắng hắn. "Đồ hỗn đản!"

Địch Phi Thanh bị y mắng nên phì cười, còn mắng là tốt rồi, hắn nghĩ. Hắn hôn cái chụt lên trán y, thâm tình mà hỏi han.

"Hoa Hoa, chào buổi sáng."

Lý Liên Hoa bĩu môi không thèm trả lời, vốn định ngồi dậy liền cảm nhận được một trận đau nhức từ hạ thân truyền đến.

Khốn khiếp, đêm qua phóng túng quá đây mà!!

Mặt mày y nhăn lại, xám xịt lườm nguýt thủ phạm cùng hung khí đang nằm cười như được mùa rồi hỏi tội hắn: "Một lần nữa của ngươi đây đó hả?"

"Ừm, đại khái một lần." Hắn ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng.

"Một lần?" Một lần làm sao đau thế được???

"À ừm..hai lần." Hắn gãi gãi đầu ậm ừ đáp.

"Ngươi nói dối, hai lần làm sao mà.."

"Hả, làm sao cái gì?" Hắn hốt hoảng khi thấy Lý Liên Hoa la lên, bộ hắn nói dối có tí mà cũng bị dỗi cơ á?!

"Hoa Hoa, ngươi bình tĩnh đã..Ta nói thật, nói thật liền."

"Ngươi nói mau lên điiii!!"

"Ngươi..ngươi phải bình tĩnh đã." Có nên chạy trốn trước không nhỉ?

Lý Liên Hoa phát tiết định giơ chân đạp hắn xuống giường, vậy mà ngay cả cẳng chân cũng muốn phản y, rã rời như lá mùa thu rụng.

"Ấy ấy, ta nói ta nói." Hắn giơ bàn tay lên, khoe năm ngón tay sạch đều lên giơ trước mặt y, gượng gạo cười một cách đầy miễn cưỡng.

Còn chưa kịp làm gì tiếp theo, Lý Liên Hoa đã đẩy hắn ra, vốn dĩ chỉ định gạt người sang một bên thôi, nào ngờ lực tay lại quá mạnh, thành ra chưởng lên vách gỗ.

Đùng. Một lỗ lủng lớn trên vách tường hiện ra, đổ sụp từ từ xuống.

"Ấy ấy Hoa Hoa, ngươi định sát chết vi phu của mình à?" Địch Phi Thanh né được một chưởng kinh hãi quay lại nhìn y, trố mắt vì kinh ngạc. Lý Liên Hoa cũng ngơ ngác luôn, sao chỉ mới đó mà cơ thể lại hồi phục nhanh đến mức này?

——————————————

"Lý môn chủ, mạch tượng tuy đã ổn định lại, nhưng vẫn còn khá yếu. E là..." Dược ma nói một nửa lại ngưng thật khiến cho người ta muốn điên mà đánh lão.

"Được, ta hiểu rồi. Đa tạ ông." Lý Liên Hoa ngầm hiểu ý của Dược ma nên cắt ngang lời. Có những chuyện, không nên nói quá trực tiếp.

"Haha, không có gì Lý môn chủ. Mấy thang thuốc này uống 2 lần 1 ngày, độ 2 bữa là thương thế ở nơi đó sẽ khoẻ lên thôi. Cáo từ!"

Phương Đa Bệnh vừa thoát được Thiên Cơ Đường đã một mạch chạy đến căn nhà gỗ tìm Lý Liên Hoa, chẳng ai ngờ lại thấy một màn hỏi thăm bốc thuốc này, lơ ngơ mù mịt không hiểu ất giáp gì hết.

"Này này Lý Liên Hoa, hắn nói e là, e là cái gì hả?" Cậu lại gần Lý Liên Hoa nằm trên giường giả điếc kia hỏi.

"Ây dô, trẻ con đừng lắm chuyện." Lý Liên Hoa chậc lưỡi.

"Huynh nói ta trẻ con?" Phương Đa Bệnh phẫn nộ trừng mắt chất vấn. "Ít nhiều gì ta cũng có người đính ước, hừ, huynh có chắc."

Lý Liên Hoa nghe xong cười cười không nói. Bỏ đi, không chấp nhặt với nhóc con mới lớn.

Tiểu Bảo tổn thưn :)))

"Tôn thượng, người..người có hơi..quá tay đó ạ."
Dược ma cúi đầu thưa chuyện. Ban đầu tính bốn canh giờ, ai ngờ tới gần sáng mà vẫn chưa thấy người đâu, khiến cho bọn họ cả đêm không được ngủ, còn phải giả bộ như mắt nhắm tai không nghe gì hết.

Địch Phi Thanh im lặng không nói, ánh mắt tức giận ném về lão.

Mẹ ơi, có cần phải đáng sợ vậy không?

"Ta không cố ý." Dừng một chút hắn nói tiếp. "Ngươi có thứ gì, giúp y mau lành không?"

Dược ma lục lọi ra một lọ sứ bé trắng, bên trên thắt một cái nơ đỏ đưa bằng hai tay dâng đến cho hắn. "Thứ này lẽ ra nên đưa trực tiếp cho y, nhưng ta sợ y ngại nên đành nhờ tôn thượng. Thoa mỗi lần vừa đủ thôi."

Nói xong lão định rời đi, nhưng lại dừng lại như sực quên điều gì đó.

"Tôn thượng, còn có chuyện này."

"Nói đi."

"Tuần đầu tiên có thể 2 ngày 1 lần, tuyệt nhiên đừng vượt quá 3 canh." Ngập ngừng nhưng lão vẫn quyết định nói.

"Nhưng kể từ tuần thứ hai trở đi, 3 ngày 1 lần, không quá 2 canh."

Địch Phi Thanh nghe xong vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm hoang mang tột độ. Hắn gật gật đầu cho có lệ, nhắm mắt phất tay bảo lão đi về.

Lý Liên Hoa trong nhà đang đợi Tiểu Bảo sắc thuốc, khói bay phả ngược vào mùi thuốc khá nồng, gian nhà phủ một lớp hương dược nồng đượm.

Hắn bước vào trong nhà, thấy Lý Liên Hoa đang ngồi uống trà, mặt mày trông có vẻ nhuận sắc hơn trước nên mới thở hắt ra nhẹ nhõm. Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có hi vọng tháo dỡ, hắn buộc phải nắm lấy ngọn rơm cứu mạng này, bằng không hắn sẽ lại phải lạc mất người kia.

"A Phi." Lý Liên Hoa gọi hắn lại, tiện tay rót một tách trà nhỏ cho hắn. "Đa tạ ngươi."

Hoá ra là một lời khách sáo.

Địch Phi Thanh không nói, ngồi xuống ghế nhìn y. Đối phương nhàn nhã, biểu cảm thanh lãnh vẫn như năm tháng nào, nhưng không còn vẻ ngạo mạn kiêu căng của thiếu niên năm đó. Thay vào đó, nhìn y hoà nhã, vững chãi và thanh cao hơn hẳn xưa.

"Thiết nghĩ, giữa chúng ta còn cần một lời đa tạ này nữa à?" Địch Phi Thanh đùa bỡn nói. Thực ra, câu khách sáo xa lạ kia khiến hắn có hơi khó chịu khó nói.

Lý Liên Hoa nhíu mày vờ vịt không muốn hiểu, nhưng giây lát lại đong đầy ý cười mà xích lại gần. "Vậy Địch minh chủ nói thử xem, chúng ta cần thứ gì nhỉ?"

Hồ ly tinh lắm trò thật. Hắn cười rạng rỡ, có lẽ cũng chỉ mình y mới làm y cười tươi như thế.

"Cần người nguyện ý bên ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net