16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Rầm rầm rầm” – tiếng nổ vang lên liên hồi, cả một đoạn đường dài của thủ đô Placidium bị những đòn tấn công bằng phép thuật phá hủy gần như toàn bộ.
Khắp con đường phủ đầy xác Ninja, có xác thì mất đầu, có xác thì bị chém thành đôi…

“Shen, chúng ta chưa lên sao? Quân ta chết nhiều quá” – Kennen ở sau lo lắng.

“Chúng ta cần phải đợi quân lính thủ đô đến tiếp ứng đã” – Shen vừa nói xong từ phía sau hàng loạt tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên, chưa đầy hai phút, gần 300 binh lính được trang bị giáp sắt kiên cố lao đến vây kín lấy John.

“Ô, gọi cả quân đội quốc gia sao?” – Máu phủ đầy người của John trong vô cùng khủng khiếp.

“Ta muốn rời khỏi đây, liệu ai có thể ngăn cản?” – John xoay người bước về phía cổng thủ đô đã đóng chặt trước đó, đám binh sĩ bao vây xung quanh chưa dám xông lên, cứ di chuyển theo từng bước chân của hắn.

Đám Ninja ở cạnh đó thì không có kẻ nào dám lao lên cả, nhìn đám huynh đệ bỏ mạng trước đó đã khiến bọn chúng sợ tè ra quần rồi.

Mấy trăm người này mặc dù sợ John nhưng không thể vì một câu nói mà nhường đường cho hắn.

“Ta hỏi lại một lần nữa, các ngươi rốt cuộc có tránh ra hay không?”

Lúc này viên chỉ huy đứng ở chỗ xa hạ lệnh: “Bắt lấy tên ác đồ ấy cho ta!” Hơn ba trăm binh lính cầm lấy đao, kiếm nhất tề xông lên.

“Ta vốn chẳng muốn giết các ngươi, nhưng là do các ngươi ép ta” – John vung dao chém tới điên cuồng tấn công, kiếm pháp của Sephiroth một lần nữa được thi triển, kiếm khí lăng lệ chém đến vô hình vô ảnh. Kết hợp với vô ảnh bộ mà John học được trước kia càng khiến hắn trở nên khó bắt hơn.

“Á… á” – dàn âm thanh la hét thảm thiết ấy lại một lần nữa vang lên.

“Shen, chúng ta lên thôi” – Akali và Kennen lao đến, kế tiếp Shen cũng lao theo, ở bên kia Zed cũng bắt đầu có hành động.

“Xì xèo” – một quả cầu lôi điện được Kennen nhanh chóng tạo ra thẳng hướng từ trên trời đánh xuống đỉnh đầu của John.

“Vụt” – một chiêu vô ảnh bộ đầy tinh tế đã giúp hắn dễ dàng tránh được một kích vừa rồi.

“Các người cuối cùng cũng tham chiến.” – John vung cây dao đầy máu mỉm cười đau khổ nhìm Shen và Zed trước mặt.

Ai ngờ rằng sau một thời gian ngắn gặp lại họ lại trở thành kẻ thù của mình kia chứ…

“Chúa tể hư không, bọn ta biết người không còn mạnh như xưa, sức mạnh phép thuật trong người của ngươi đã không còn, nếu như chịu đầu hàng nhất định bọn ta sẽ cho ngươi một cái chết thật nhẹ nhàng.” – Akali trừng mắt nhìn hắn nói.

“Ha… ha…. ha….” – John chỉ biết cười, nụ cười chất chứa nỗi đau khổ, chỉ tiếc rằng nỗi đau khổ ấy không thể nói ra nó cứ chôn và chìm sâu mãi trong lòng.

Thấy John bị bao vây như vậy mà vẫn cười được đám người Shen và Zed càng thận trọng hơn, Shen truyền âm nói với Zed, Akali và Kennen : “Bốn người chúng ta tạo thành bốn hướng đồng loạt tấn công, nhất định không được để một cơ hội nào cho hắn ta sống.”

Cả bốn người nhất loạt tán thành, quân đội Ionia ngay khi thấy bốn Ninja mạnh nhất của Ionia tham chiến liền biết nhiệm vụ của mình là gì, lùi lại hơn mười bước tạo thành một cái vòng tròn kiên cố phòng thủ bên ngoài, chỉ cần có lệnh bọn họ sẽ sử dụng cung, súng hoặc bất cứ thứ gì để tấn công vào bên trong giải vây cho bốn người kia.

Đám Ninja của hai hội cũng không ngoại lệ, trạng thái luôn đặt ở tình trạng sẵn sàng ra tay.

“Lên” – Shen hô lớn một tiếng, đột nhiên cả người của anh ta biến mất ngay tại chỗ, đồng thời ba người kia cũng biến mất. Đông Tây Nam Bắc, lần lượt là Shen, Akali, Kennen và Zed lao đến, lôi điện của Kennen xì xèo lạnh sống lưng mở màng cho đợt tấn công đầu tiên.

John không chút lơ là, lập tức hít một hơi búng người lên cao, liên tục thi triển vô ảnh bộ trên không để tránh né hàng loạt các tia điện chết người kia.

“Phụp” – một tiếng động không to cũng không nhỏ vang lên, Shen như một u linh đột ngột xuất hiện ngay trên đầu của John, một chiêu vô ảnh bộ nhằm ngay giữa bụng của hắn đánh tới.

“Phụt” – John hiện tại không cảm nhận được một chút sức mạnh phép thuật bên trong không khí, vì lí do đó cho nên ngay cả sự dao động năng lượng do Shen thi triển kĩ năng hắn cũng hoàn toàn không thể cảm nhận được, bị dính một chiêu cực mạnh vào ngay bụng khiến hắn không thể nào chịu được phun ra một búng máu, rơi xuống mặt đất.

Chỉ chờ có thế, Akali như một tia chớp xanh lao đến, hai lưỡi hái trên tay liên tục vung về phía trước, mỗi cú đánh đều mang đầy sức mạnh cùng sự căm thù, trong mắt Akali lúc này John không khác gì ác nhân, cô phải băm vằm hắn ra thành trăm, thành ngàn mảnh.

“Keng keng keng…” – John dù bị trúng một chiêu rơi từ trên trời xuống nhưng nhất quyết không chịu đầu hàng, tay liên tục vung dao, đệ nhất chiêu, đệ nhị chiêu trong kiếm pháp Sephiroth liên tục vung ra hóa giải toàn bộ công kích của Akali, nhưng vừa chống đỡ vừa rơi tự do từ trên cao xuống khiến hắn không thể nào có cơ hội để tiếp đất. Một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, John lại phun thêm một búng máu nữa trên mặt đất, Akali liên tục bị hắn phá giải các đòn tấn công liền lùi lại.

“Phân thân bóng tối” – không kịp để John hồi phục lại tinh thần, lần này mười bóng đen của Zed lao đến, một vũ điệu tử thần bóng đêm xuật hiện trước mắt hắn, dao kiếm, phi tiêu từ những chiếc phân thân bóng đen kia dồn dập đánh đến, bốn phương tám hướng không một lối thoát.

“Đệ tam chiêu, đệ tứ chiêu” – John liên tục hét lớn, thi triển một lượt hai chiêu trong kiếm thuật của Sephiroth, mũi kiếm xoay vòng liên tục quanh cơ thể của hắn, kịch liệt chống trả lại số phi tiểu sắc lẻm đang phóng đến.

“Xoạt” – Phân thân bóng tối là tuyệt kĩ thành danh của Zed với một người chỉ biết sử dụng kiếm đơn thuần như John muốn phá được nó e rằng rất khó, không cần đợi quá lâu, dù John có cố sức chống đỡ thế nào cũng không thể chống lại được mười cái phân thân điên cuồng đánh đến, khắp người hắn ta đầy các vết thương do binh khí của bọn chúng gây nên.

“Bóng tối đột kích” – Zed bắt ấn chú trên tay ngay tức khắc cả người như hòa cùng những cái bóng trên mặt đất, John hoàn toàn không thể nào cảm nhận được vị trí của Zed lúc này, ngay lúc hắn để lộ ra sơ hở, Zed đột ngột chui ra từ chính cái bóng của John in trên mặt đất, từ phía sau dùng kiếm đâm đến.

“Phập” – máu phun ra xối xả, mũi kiếm đâm xuyên qua bả vai trái của John khiến hắn như muốn đổ gục.

Zed nhanh chóng lùi lại về phía sau cười vài tiếng nói: “Quả đúng như thông tin báo lại, Chúa tể giờ đây đã mất đi sức mạnh phép thuật, không khác gì một con người bình thường… ha… ha….”

“Ọc” – tay phải cố gắng bịt chặt vết thương đang không ngừng chảy máu, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ, dù gì hiện tại hắn cũng chỉ là con người bình thường, việc chiến đấu với cả đám người trước đó đã khiến hắn tiêu tốn quá nhiều sức lực, giờ đây hắn rất muồn nghỉ ngơi, nhưng sợ rằng một khi đôi mắt này nhắm lại sẽ chẳng thể nào mở ra lại được.

“Giết hắn luôn chứ?” – Akali xoay đầu nhìn Shen lạnh lùng hỏi.

Shen không đáp chỉ gật đầu nhẹ một cái, điều này tất cả đều đã hiểu, cái chết của John đã được xác định.

“Ta… ta không thể chết ở đây… không thể… ọc..” – John ho ra một búng máu cố gắng đứng dậy, nhưng máu mất quá nhiều khiến hắn ta không thể nào ngồi dậy được. Một vũng máu nhanh chóng được tạo ra và John là người nằm trong chính vũng máu ấy.

“Mau lên giết hắn đi” – Tên tướng quân đứng bên ngoài hô lớn, đám binh lính đứng bên ngoài chứng kiến mọi chuyện thấy John đang nằm bất động trong vũng máu của chính mình thì an tâm hơn nhiều, bọn chúng hùng hổ cầm vũ khí lao đến.

“Tỉnh lại, thử thách của cậu mới chỉ bắt đầu mà thôi” – một giọng nói vang lên tận sâu trong tâm thức gần như biến mất của John, làm hắn tỉnh lại, đôi mắt mở bừng mũi dao trên tay vung lên, một cơn cuồng phong đột ngột nổi lên cuốn bay toàn bộ binh lính đang bay đến.

“Rống” – Cuồng phong gào thét khiến đám người đứng gần đó kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra với hắn ta vậy. Cuồng phong được tạo thành từ hàng ngàn kiếm khí dài hơn hai mét quét ngang qua, tất cả binh lính hùng hổ lao tới trước mặt hắn bị cuồng phong kiếm khí hóa thành thực thể chém thành tám đoạn, máu tươi phun trào, mảnh xác bắn ra.

“Ta không thể chết, hà.. hà…” – Hai chân của John run lên như đứng không vững nhưng tuyệt đối không muốn ngã xuống.

“Mau giết hắn, hắn không còn khả năng chiến đấu nữa đâu, mau giết hắn.” – tên tướng quân ở bên ngoài cứ hét lên hối thúc đám binh lính, đến chính bản thân lão cũng cảm thấy sợ hãi đến đổ cả mồ hôi, từ xưa đến giờ chưa bao giờ lão gặp một kẻ cứng đầu và kinh khủng như thế này.

Một dao uy chấn khắp hiện trường. Bất kể là binh sỹ hay những Ninja đứng xem ở bên ngoài, tất cả tim đều đập thình thịch, sống lưng bất giác lạnh cả lên.

Trên con đường này tràn ngập xác vụn, hơi máu không ngừng bốc lên, liệu đây có phải là một địa ngục hay không? Một địa ngục được tạo ngay trên chính mảnh đất được xem là linh thiêng và chưa đầy các điều huyền bí nhất Valoran.

John cầm dao đứng ở giữa con đường lớn không động đậy

“Chúa tể! Đúng là Chúa tể thích máu người!” – Thấy tình cảnh trước mặt Akali không thể nào không thốt ra câu nói ấy.

“Hắn ta thật khủng khiếp, vẫn chưa chết” – đấy là suy nghĩ của hầu hết tất cả những người đang bao vậy John lúc này, một thanh niên đang đứng sừng sững giữa con đường lớn của thủ đô Placidium, một mình chiến đấu với cả đội quân của Ionia đã thế còn có thể chống lại mọi công kích của hai hội Ninja mạnh nhất vùng đất này.

“Run” – tôi tay của John run lên từng đợt, hắn đã vượt quá giới hạn từ trước đó rồi, chân, tay giờ phút này chẳng còn chút cảm giác gì nữa cả.

“Để tôi kết liễu hắn” – Akali hùng hổ lao đến, hai cây lưỡi liềm sắc bén chém đến.

Từ đôi mắt đầy mỏi mệt của John hắn nhìn thấy được cử động của cô, nhưng tay và chân không thể cử động thì làm gì được đây. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này hắn nghiến răng thầm nói với bản thân: “Chân tay ơi, tụi bây mau cử động cho tao, cho dù có đứt hết gân cốt cũng phải tránh một đòn này, ta không thể chết ở đây? Ta phải điều tra cái chết của những người vợ của ta, ta không thể chết…”

“Vụt” – chỉ trong một tích tắc cơ thể của John đã cử động lại được, hắn lập tức tránh sang một bên trong sự bất ngờ của Akali, đôi mắt của Akali không dấu được sự kinh ngạc, và cũng chỉ trong một thoáng chốc ấy, John vung tay lao đến, kề dao vào cổ của Akali, cố gắng khống chế cơ thể của cô trong sự kinh ngạc của Shen lẫn Zed.

“Khốn kiếp!” – Akali không ngờ rằng John lại có thể tránh được một chiêu của mình đã thế còn có thể tận dụng chút sơ hở nhỏ nhoi ấy mà có thể xoay đổi cục diện bắt cô làm con tin.

Mũi dao kề sát cổ của Akali khiến cô không dám có hành động gì, John nhìn đám người Shen và Zed trước mặt nói: “Mau mở cổng thành, ta sẽ thả cô ấy ra.”

“Cứ giết ta đi, ngươi sẽ không thể nào thoát ra được đây đâu?” – Akali kiên quyết nói.

“Akali, ta xin lỗi nhưng ta không còn cách nào khác” – John đã nghĩ vậy trong lòng nhưng hắn không thể nào nói ra được.

Shen và Kennen nhìn nhau sau đó gật đầu, đột nhiên Kennen hóa thành một quả cầu điện lao đến, John cực kì bất ngờ, hắn không thể nào tin được Akali đang trong tay mình mà bọn họ dám tấn công.

“Thả cô ấy ra” – ở phía sau lưng Zed lao đến như một bóng ma, đôi song kiếm chém đến, John cố gắng xoay người tránh được một kích của Zed và chỉ cần thế Kennen đã đủ thời gian tiếp cận gần hắn, một cơn bão điện lập tức được cậu gọi ra bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của John lẫn Akali.

“Á” – John hét lớn một tiếng đầy đau đớn, cả cơ thể như bị thiêu đốt.

“Phù” – trong khi đó cả cơ thể của Akali được bao bọc trong một vòng năng lượng huyền ảo, vòng năng lượng này ngày một lớn mạnh tức tốc đẩy John rời khỏi người Akali.

“Nhất thống!” – John bị bắn bay ra, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân, hắn cười một tiếng đau khổ, trong tình cảnh này mà hắn lại quên mất Shen có tuyệt kĩ này.

“Ầm ầm ầm” – mười hai tia điện mạnh phá thiên đánh thẳng vào người John khiến hắn gần như tê liệt, lục phủ ngũ tạng như nổ tung.

“Chết chưa?” – đám người xung quanh thấy John bị dính trọn một đòn bão điện khủng khiếp của Kennen liền nghĩ hắn đã chết.

“Bầu trời đang tối lại thì phải” – John cảm thấy trước mắt mình ánh sáng ngày một mờ dần.

“Vẫn còn hơi thở, hắn chưa chết?” – Zed đứng gần đó lên tiếng, ngay lập tức anh ta đã lao đến cạnh John kiếm trên tay vung cao chuẩn bị chém xuống, nhưng đúng lúc này một cơn lốc xoáy bay đến đẩy lùi Zed về phía sau hơn mười bước.

Vẫn còn chút ý thức, John nhận ra một người bịt mặt xuất hiện bên cạnh hắn, không biết là địch hay bạn nhưng hắn đã cứu John một kiếm của Zed.

Ở bên ngoài là một mớ hỗn loạn. Những Ninja không ngừng bàn tán, chẳng ai có thể ngờ tới rằng có người xông vào trong vòng vây để cứu John.

“Ai?” – John cố gắng nói ra một chữ.

“Là ta, đừng làm ồn! Ta tới đây để cứu cậu!” – một giọng nói quen thuộc vang lên, John mỉm cười thật nhẹ, không ngờ trong lúc thế này mà Yasuo lại liều mình đến cứu hắn, thực sự quá cảm động.

John lập tức bất tỉnh.

“Kẻ đến là ai? Có quan hệ gì với hắn ta?” – Zed bị Yasuo đẩy lùi vô cùng tức giận vội hỏi.

“Ha… ha….” – Yasuo cười lên một tiếng nói: “Cả đám người bu vào đánh một người, không thấy nhục sao? Ta nghĩ các ngươi đã làm tổn hại đến danh tiếng cũng như danh dự của tổ tiên cả trăm đời của Ninja các ngươi đấy…. lũ ô nhục” – Lời vừa dứt Yasuo lập tức vác John trên lưng lao lên như một cơn gió nhảy thoát khỏi cổng thủ đô.

“Đã bỏ trốn còn dám sỉ nhục tổ tiên của chúng ta, tuyệt đối không tha” – Shen vô cùng tức giận, vung kiếm hét lớn: “Toàn bộ đội điều tra và đội theo dõi lập tức bám theo không được để hắn ta trốn thoát.”
Tại căn nhà tre nằm sâu bên trong một khu rừng già yên tĩnh của vùng đất Ionia đầy huyền bí, những âm thanh “Choang, choang” Do đồ đạc vỡ vang lên liên tục.
“Rầm” – kế tiếp đó là một tiếng động mạnh do va chạm vang lên, ở bên trong căn nhà ấy, Yasuo sắc mặt vô cùng giận dữ chỉa thẳng mũi kiếm về phía cô gái có hình thù kì dị trước mặt.

“Soraka, ta hỏi lại cô một lần nữa, có chữa cho cậu ấy hay không?” – Yasuo nghiến răng đầy tức giận nhìn người phụ nữ được mệnh danh là y thánh của vùng đất Ionia này.

Soraka lau đi vết máu trên miệng kiên quyết từ chối: “Đừng mơ ta chữa trị cho hắn ta, Yasuo, ngươi đang là tội phạm bị truy nã, nếu lần này ngươi còn cứu giúp hắn chắc chắn tội danh sẽ càng nặng thêm, mạng của ngươi đừng mong bảo toàn.”

“Nói nhiều, với tội danh trước kia thì ta liệu có thể sống? Nay vác thêm vài tội danh thì có là gì? Ta hỏi lại cô lần cuối, có cứu cậu ta không?” – Yasuo kề kiếm cạnh cổ Soraka, những vết máu do lưỡi kiếm sắc bén kề sát da bắt đầu rướm ra.

“Không đời nào ta lại đi cứu chúa tể hư không” – Soraka từ chối một cách thẳng thừng.

“Được lắm… được lắm…. xem như cô muốn chết” – Yasuo vung cao kiếm định chém xuống thì từ phía sau lưng, giọng nói đầy yếu ớt của John vang lên ngăn cản.

Yasuo xoay đầu lại thấy hắn đã tỉnh vội vàng thu kiếm, tiến lại hỏi: “John, cậu không sao chứ? Cứ yên tâm ta sẽ kiếm những loại thuốc tốt nhất để chữa vết thương cho cậu… cứ năm nghỉ đi.”

John mỉm cười nhìn Soraka đang ngồi ở góc tường cạnh đó nói: “Cứu ta cũng được, không cứu ta cũng được, không cần ép cô ấy, Yasuo, phiền anh lấy cho ta ít thuốc cầm máu ta sẽ tự mình chữa trị.”

“Cậu chữa? Đừng nói đùa? Không lẽ cậu biết y thuật?” – Yasuo hơi chút kinh ngạc, ở gần đó Soraka không hề thay đổi sắc thái trên khuôn mặt chỉ đến khi John nói ra những vị thuốc để sử dụng cầm máu và liền vết thương cô mới hoảng hốt, bởi những gì hắn nói ra đều là những bài thuốc cô tự nghĩ ra và viết trong một quyển sách y, quyển sách y này cô vẫn luôn để trong nhà và chưa cho người ngoài đọc.

“Được, được, cậu cứ nằm đây tôi sẽ kiếm những thứ đó: đậu xanh, rau má, nhung hưu, lá Sala, tiên thảo, quả ori…” – Yasuo lập tức xoay người chạy ngay về các tủ thuốc ở phía sau nhà để mà tìm kiếm, ở căn phòng khách lúc này Soraka nhìn John với ánh mắt vô cùng khó hiểu, cô hỏi: “Làm cách nào ngươi biết được các phương thuốc đặc biệt do ta tự sáng chế này?”

John mỉm cười nhớ lại lúc trước, khi hắn được Soraka cứu sống, hắn có ở lại đây cùng với Sona và Syndra một thời gian, trong những lúc rảnh rỗi không biết làm gì thì lén đọc các vị thuốc ở trên đó, vốn dĩ định đọc chơi nhưng ai ngờ rằng bây giờ lại cần đến nó như vậy.

John đáp: “Cô bất ngờ lắm đúng không? Nhưng dù có nói ra cô cũng chẳng thể nào tin được…”

“Bây giờ ở đây chỉ có ta và ngươi, không sợ ta sẽ nhân cơ hội này giết ngươi sao?” – Soraka bắt đầu đứng dậy nói.

John cười vài tiếng nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ không làm thế, đơn giản ta rất hiểu tính cô, không cần biết trước mặt mình kẻ địch là ai, nhưng kẻ đó đang bị thương cô nhất định không thể ra tay, đó là quy tắc của một tinh nữ như cô nhỉ.”

“Rầm” – Soraka một lần nữa chấn động, sao hắn ta cái gì cũng biết vậy?

“Ngươi đúng là chúa tể hư không, không chuyện gì có thể lọt khỏi tầm mắt của ngươi được…” – Soraka nắm tay siết chặt.

“Có rồi đây, bây giờ làm gì tiếp?” – Yasuo cầm một đống nguyên liệu chạy lại hỏi.

“Nấu hết tất cả” – John đáp ngắn gọn.

“Được!” – Yasuo gật đầu đang định xoay người để đi chế thuốc thì lập tức sắc mặt thay đổi nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

John kì lạ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cơn gió nói với tôi, có rất nhiều kẻ địch đang tiến lại đây” – Yasuo đáp.

“Kẻ địch? Chúng ta phải rời khỏi đây ngay” – John cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân không còn chút sức lực.

“John, ngoài cách chế thuốc này có cách nào nhanh hơn để chữa lành vết thương cho cậu không?” – Yasuo đặt số nguyên luyện ấy lên bàn rồi vội hỏi hắn.

John nhìn Soraka sau đó gật đầu đáp: “Vẫn còn một thứ, đấy là một loại thuốc đặc biệt do Soraka chế ra, có thể khiến nội thương dần dần hồi phục và đặc biệt có hiệu quả cầm máu, chỉ có điều viên thuốc ấy Soraka cất ở đâu thì chỉ có thể hỏi cô ta mà thôi.”

Yasuo nghe John nói vậy lập tức xoay người tay phải vung đến bóp chặt lấy cổ của Soraka tức tốc hỏi: “Cô cất viên thuốc ấy ở đâu?”

“Ta không có thứ thuốc ấy!” – Soraka đáp một cách thẳng thừng.

“Rắc…. á” – Yasuo đầy hung bạo lập tức bẻ gãy một ngón tay của Soraka nhằm ép cô phải nói ra viên thuốc kia, Soraka rất đau cô không thể kìm chế được hét lên một tiếng, trán đầy mồ hôi.

Soraka nghiến răng cười nói: “Có giỏi giết ta đi, giết ta rồi để xem các người có kịp thoát khỏi đây không?”

“Cô muốn chết” – Sức chịu đựng của Yasuo có hạn, thấy cô kiên quyết không chịu tiết lộ liền vung kiếm muốn giết ngay tức khắc.

“Yasuo dừng lại, đừng ép cô ta nữa, có hỏi thêm cũng chẳng được gì” – John vội ngăn yasuo lại rồi nói tiếp: “Mau đưa tôi rời khỏi đây, việc chữa thương cứ từ từ tính tiếp.”

“Vù… vù…” – những cơn gió bắt đầu thổi bay qua tay của Yasuo ngày một mạnh, chúng như đang muốn nói điều gì đó.

“Được, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, bọn chúng sắp đến rồi” – Yasuo cất kiếm vào vỏ sau đó nhanh chóng cõng John trên lưng tức tốc rời khỏi căn nhà tre.

“Bịch” – ngay khi Yasuo vừa đi Soraka sắc mặt tím ngắt ngã bịch trên mặt đất liên tục lẩm bẩm: “Rốt cuộc chúa tể hư không tại sao lại biết những bí mật này của mình? Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Vù vù vù” – tiếng gió rít bên tai như hòa cùng một nhịp với Yasuo, cõng John trên lưng mặc dù rất nặng nhưng không vì thế mà làm tốc độ của anh ta chậm đi chút nào.

“Hướng đông cũng có”

“Hướng tây cũng có”

Yasuo vừa di chuyển vừa sử dụng khả năng của mình liên tục cảm nhận dao động trong không khí, anh ta nhận ra mọi đường đều bị bao vây cả rồi, kẻ địch không hề ít trên dưới phải hơn chục người, một mình Yasuo có thể chống lại nhưng John bị thương thế này liệu có thể chịu đựng được.

“Hướng bắc không có” – Yasuo dừng lại một chút để tìm đường, anh ta phát hiện ở hướng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC