8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tiếp khách…
Swain tiến nhanh vào bên trong, ở đây từ sớm đã có một người thanh niên trông khá là trẻ tuổi đang đứng đợi, khi thấy Swain bước vào người thanh niên kia vội cung kính cúi chào nói: “Chắc đây là ngài Swain, trăm nghe không bằng một thấy, được gặp ngài đúng là niềm vinh dự của tôi.”

“Cậu là….” – Swain liền hỏi

“Xin ngài cứ gọi tôi với cái tên Losto” – Người thanh niên trẻ kia đáp.

Swain ngồi lên ghế giữa phòng nói: “Nghe nói ngươi muốn hiến công thành Slithing? Làm sao ngươi biết chuyện bọn ta sắp công phá thành này?”

Losto đáp: “Không dám dấu gì ngài, tôi vốn là 1 người bên trong thành Slithing, bị lực lượng hư không chiếm đóng, trong một lần lính canh gác cổng thành bất cẩn, tôi đã trốn thoát ra được, sau khi các ngài công phá được tòa thành Lighting này thì thành Slithing chỉ cách đây không quá 2 ngày đường, tôi rất muốn các ngài công phá thành Slithing để giải cứu những người dân vô tội bị quân Hư Không bắt làm nô lệ, cầu xin ngài hãy vì những người dân hiền lành vô tội như chúng tôi mà đánh lui quân Hư Không.” – Losto quỳ xuống nói. Swain nhìn qua bộ dáng của hắn, không nhìn ra một chút gì giả dối, liền tiến lại đỡ Losto lên rồi nói: “Chàng thanh niên trẻ, cậu thực sự là một người biết nghĩ cho người khác, được rồi, ta nghe nói cậu có cách công phá thành này đúng chứ? Vậy mau nói cho ta nghe…”

Losto gật đầu rồi móc ra từ trong người một mảnh vải trắng, trên đó vẽ toàn bộ sơ đồ và cách sắp xếp đội quân phòng ngự của binh lính Hư Không bên trong, thậm chí ngay cả ngày giờ binh sĩ giao ca trực trên đó cũng viết tỉ mỉ.

Swain kinh ngạc lắc đầu nói: “Không ngờ rằng, cậu lại làm tỉ mỉ đến thế, có thứ này việc công phá thành Slithing sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.”

Losto mỉm cười nói: “Vì tôi đã bị giam trong thành Slithing được một thời gian dài, cho nên việc sắp xếp binh sĩ canh phòng bên trong đó cũng nắm rõ đôi chút… ngài Swain liệu có thể công phá thành và giải cứu được những người dân bên trong được không.”

“Cậu yên tâm, bọn ta sẽ không để bất cứ một người nào chịu khổ dưới sự áp bức của quân Hư Không đâu.” – Swain vỗ vai của Losto nói.

Losto gật đầu mỉm cười sau đó nhìn quanh kì lạ hỏi: “Ngài Swain tôi muốn hỏi chỉ huy John đâu rồi ạ? Tôi rất muốn gặp người anh hùng trẻ tuổi này, ngài không biết đấy thôi, những người dân bị bắt làm nô lệ bên tron thành Slithing ai ai cũng truyền tai nhau những chiến công của chỉ huy John, bọn rất thần tường ngài ấy.”

Swain lắc đầu nói: “Ta nghĩ cậu không nên nhắc đến chuyện này, hiện tại John đang có chút việc không tiện gặp ai cả.”

Losto ờ ờ mấy tiếng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó vội nói: “Ngài Swain không biết ta có chuyện này có nên nói không?”

“Có gì ngươi cứ nói” – Swain liền đáp.

“Chả là trước khi vào đây, tôi có nghe nhiều binh sĩ bàn tán nhau về việc một cô gái trong Liên Minh bị thương rất nặng, hình như là thương tổn về linh hồn thì phải, không biết có phải như vậy không?” – Losto nói.

Swain có hơi chút kinh ngạc, không ngờ chuyện này lại để nhiều người biết đến thế, ông cảm thấy mình thật tất trách, không kịp phong tỏa tin tức từ sớm, nếu binh sĩ biết thêm thông tin vì việc này mà John mất tinh thần chắc chắn sĩ khí quân đội sẽ tụt giảm không phanh.

Losto thấy Swain đăm chiêu không đáp, hắn liền biết chuyện mình vừa nói đến 8 – 9 phần là đúng, Losto liền nói: “Ngài Swain nếu không ngại có thể cho tôi gặp cô gái ấy được chứ? Không dấu gì ngài, gia đình tôi mười đời làm nghề thầy thuốc, có thể giúp được gì đó.”

“Ngươi sao? Đừng có nói bậy, ngay đến cả Soraka thần y trong Liên Minh bọn ta cũng bó tay nữa mà…” – Swain có chút kinh ngạc với lời đề nghị của hắn nhưng nghĩ đến việc Soraka còn bó tay thì một người như hắn sao có thể?

Losto năn nỉ nói: “Ngài Swain xin hãy cho tôi 1 cơ hội, 10 đời làm nghề thầy thuốc của gia đình tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể chữa trị thương tổn linh hồn rất tốt…”

“Ngươi nói sao?” – Swain giật bắn người kinh ngạc.

“John… John….” – Swain chạy như bay quay trở lại căn phòng kia với hi vọng có thể nói cho hắn biết được chuyện mà lão vừa nghe, thế nhưng ngay khi vừa đến phòng thì ở đó không có một bóng người, cả căn phòng trống trơn.

“John đâu? Cậu ta đi đâu rồi? Cả Sona cũng không thấy.” – Swain cuống cuồng chạy quanh tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy John ở đâu.

“Ông làm gì vậy Swain?” – Soraka và Karma bắt gặp Swain bộ dáng vội vả lập tức tiến lại hỏi.

“John… hai người có thấy cậu ta đâu không?” – Swain vội vàng nói.

“Mà có chuyện gì trông ông gấp gáp vậy?” – Soraka nhìn Karma tỏ ra khó hiểu vội hỏi.

“Đừng nói nhiều, hai người có thấy cậu ấy đâu không?” – Swain lặp lại câu hỏi.

“Ở khu vườn phía sau, chúng tôi vừa gặp cậu ấy bế theo Sona đến đó.” – Karma liền trả lời.

“Bịch bịch…” – Swain quay người chạy thật nhanh về phía khu vườn, Soraka và Karma nhìn nhau, họ lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường vội đuổi theo, vừa chạy Soraka vừa hỏi: “Swain rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói chúng tôi nghe được không?”

Swain vừa chạy vừa đáp: “Chuyện dài dòng lắm tôi sẽ kể sau, bây giờ phải tìm John, chúng ta có hi vọng cứu được Sona rồi.”

“Cái gì?” – Karma và Soraka kinh ngạc đến trợn mắt nhìn nhau.

Bước chân của ba người nhanh chóng được tăng cao.

Khu vườn phía sau, lúc này John đang ôm chặt Sona ngồi trên một chiếc ghế đá… Swain vừa chạy vào lập tức thấy John, ông ấy liền hô lên: “John… mau đem Sona quay về phòng, tôi có cách để cứu Sona sống lại… mau lên…”

John tỏ ra thờ ơ đáp: “Swain, ông không cần làm cách đó để an ủi tôi đâu, Sona không thể cứu sống, ngay đến Karma và Soraka còn bó tay thì ông làm sao cứu được chứ?”

Swain không quan tâm những gì John nói, ông ấy quắc tay nói: “John, tôi không phải là người cứu Sona, tôi đã tìm ra một người có khả năng cứu cô ấy, không phải cậu rất muốn Sona sống lại sao? Cho dù có 1% cơ hội thì cũng nên thử chứ.”

“Sao?” – John xoay đầu nhìn Swain vội hỏi: “Ông tìm ra người có thể cứu được Sona sao? Không lẽ người này y thuật còn cao hơn cả Soraka và Karma?”

“Cao hơn thì không biết chắc, nhưng người này bảo có loại thuốc có thể khôi phục lại linh hồn cho cô ấy, John, đây là cơ hội, chúng ta phải thử..” – Swain nói lớn.

“Được, mau gọi người đó đến.” – John nói không cần suy nghĩ, hiện tại chỉ cần một chút hi vọng cứu sống Sona là hắn đã vui lắm rồi, ngay tức khắc, John bế Sona quay trở về phòng, còn Swain thì lập tức phái người gọi Losto đến.

Chừng 10 phút sau, tại căn phòng kia, John, Swain, Karma và Soraka đã có mặt trong đó, đối diện với họ chính là người thanh niên mang tên Losto.

“Ngài chính là John đúng không? Thật vinh dự khi được gặp mặt ngài…” – Losto tươi cười hứng khởi nói.

John đưa tay nói: “Tạm thời khoan nói chuyện đó đã, ta nghe Swain nói lại, cậu biết cách cứu chữa cho Sona đúng không? Cậu làm cách nào?”

“Cứu thì không dám chắc, nhưng tôi có một loại thuốc có khả năng chữa trị linh hồn, đây cái này” – Losto móc từ trong túi áo ra một bình thuốc, đổ từ trong đó ra một viên thuốc hình tròn màu đỏ nói.

“Có thể cho tôi xem qua được chứ?” – Karma tiến lại nói, Losto gật đầu rồi đưa cho Karma kiểm tra.

Swain lập tức nói: “Cậu ta bảo, gia đình của mình hơn mười đời làm nghề thầy thuốc, và họ đã bỏ cả cuộc đời của mình để nghiên cứu và chế tạo ra loại thuốc để chữa trị linh hồn, John, chúng ta cần phải thử… biết đâu…”

“Loại thuốc này rất lạ, không có mùi gì cả, cũng chưa từng thấy trước đây, nhưng cũng không thấy có gì bất thường cả.” – Karma trả lại viên thuốc cho Losto nói.

John nhìn Losto, người thanh niên trước mặt trông chừng cũng chạc tuổi hắn, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả, hắn gật đầu nói: “Được rồi, cậu mau cho cô ấy uống thuốc đi, dù là cơ hội nhỏ nhất chúng ta cũng phải thử.”

Losto cầm viên thuốc đến bên cạnh Sona, đôi mắt hắn ta nhìn Sona một lúc sau đó mới cúi người đặt viên thuốc lên môi của Sona, viên thuốc kia vừa chạm vào môi của cô lập tức hóa thành một dòng khí trôi vào trong người Sona.

“Bây giờ làm gì tiếp?” – John đứng bên cạnh lo lắng hỏi.

Losto liền đáp: “Bây giờ phải chờ đợi thôi.”

Karma tiến lại cạnh Sona, tay đặt lên đỉnh đầu của cô kiểm tra sau đó sử dụng tinh thần lực của mình điều khiển kính Mantra bên người bay lơ lửng giữa giường, từ chiếc kính Mantra bắn ra một luồng sáng chiếu vào đỉnh đầu của Sona, đôi tay của Karma phát ra thứ ánh sáng màu lục bảo dịu nhẹ liên tục đảo qua lại điều khiển chiếc kính Mantra.

“Hả” – Đột nhiên Karma há lên kinh ngạc, những người xung quanh tinh ý nhận ra điều này, Soraka liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Karma, Sona làm sao à?”

“Linh… linh hồn của Sona đang hồi phục, thật không thể tin được” – Karma lắp bắp nói.

“Sao!” – Soraka kinh ngạc chạy đến nắm lấy tay của Sona bắt đầu xem xét, sắc mặt của cô kinh ngạc không kém Karma là mấy, mạch của Sona đang bắt đầu đập trở lại, máu đang từ từ điều hòa, tim đang từng bước co bóp….

“Sona… Sona cô ấy được cứu rồi đúng chứ?” – John liền hỏi, đôi mắt đỏ hoe…

“John… thật không thể tin được, viên thuốc ấy đã cứu Sona… cô ấy đang dần khôi phục sự sống, linh hồn cũng đang bắt đầu được chữa trị…” – Karma liền đáp.

“Ha… ha…” – John cười như điên, một cảm xúc khó tả trào dâng, Sona được cứu sống thì còn cái điều gì tuyệt vời hơn, John lao đến giữ chặt lấy vai của Losto cười nói: “Losto, ta nợ cậu một ân huệ, cậu muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng giúp cậu… cậu cứ nói.”

Losto mỉm cười nói: “Được giúp ngài là niềm vinh hạnh của tôi rồi, tôi đâu cần đòi hỏi gì.”

“Thực ra Losto vốn là người dân của thành Slithing, trong một lần may mắn cậu ấy trốn thoát ra khỏi đó được, sau đó cố gắng đến đây đưa ra sơ đồ và vị trí chốt chặn của binh lính hư không tại thành Slithing với mong muốn chúng ta mau công phá thành Slithing để giải cứu những người dân đang bị giam trong đó.” – Swain liền nói.

“Được, Losto, cậu cứ yên tâm bọn ta nhất định sẽ giải phóng những người dân đang bị bắt tại thành Slithing đúng như mong ước của cậu, Swain ông mau chuẩn bị binh lực, ba ngày nữa chúng ta sẽ đưa quân đi công phá thành Slithing.” – John nói như đinh đóng cột.

Losto vội nói: “John, liệu ngài có thể cho tôi tham gia trận chiến này được không? Tôi muốn mình đóng góp gì đó trong việc giải cứu những người thân quen của mình.”

“Được” – John lập tức đáp ứng.

“John, bây giờ mọi người ra ngoài được chứ? Chúng tôi cần trị liệu cho Sona, để cô ấy mau chóng hồi phục.” – Soraka tiến lại nói.

“Được được” – John mỉm cười sau đó cùng Swain và Losto rời khỏi phòng.

Ngay lập tức ngày hôm sau, John đích thân chỉ huy lực lượng cùng với Losto công phá thành Slithing như đúng những gì mà Losto mong muốn, với khí thế, sức mạnh quân đội hiện tại, cộng với những ghi chép chính xác mà Losto cung cấp việc công phá thành Slithing không quá khó khăn và càng kì lạ hơn những binh sĩ hư không bên trong thành không hề có chút phản kháng quá mức, giống như họ chấp nhận buông xuôi vậy.

“Ngài John, ơn giải cứu thành Slithing này Losto tôi không biết lấy gì báo đáp….” – Losto đứng bên cạnh John cười nói.

John liền đáp: “Losto, ta nợ cậu một ân huệ, thực ra hành Slithing này không sớm cũng muộn ta sẽ cho quân đội chiếm lại nó, ta vẫn còn nợ cậu một món nợ…”

“Ngài đừng nói thế….” – Losto cười hì hì gãi đầu.

“John… John…” – Karma chạy vội vã đến bên cạnh John nói: “Sona, cô ấy tỉnh lại rồi, cậu mau đến ngay đi…”

“Sao! Sona tỉnh lại rồi à?” – John lập tức chạy như bay đến phòng Sona đang chữa trị.

Losto nhìn theo bóng lưng của John mỉm cười rồi xoay người rời đi…

Lúc này Sona đã tỉnh lại, cô nằm yên bất động trên giường, bên cạnh là Soraka… John chạy vào lập tức đến bên cạnh Sona nắm chặt lấy tay cô vui mừng nói: “Sona, cuối cùng em cũng tỉnh lại, thật làm ta mừng quá…”

Thế nhưng hành động của Sona thật kì lạ, cô nhìn John như nhìn một người lạ mặt, cánh tay lập tức rút lại, đầu quay về hướng khác…

John kinh ngạc nhìn Soraka bên cạnh hỏi: “Soraka, chuyện gì vậy? Sao Sona.. cô ấy..”

Soraka cũng kinh ngạc không kém nhưng tạm thời chưa tìm ra đáp án nên cô suy luận nói: “Có thể việc linh hồn của cô ấy bị tổn thương nặng mới vừa khôi phục nên nhất thời không nhớ cậu là ai, có thể trong vài ngày nữa thông qua việc chữa trị của Karma trí nhớ của cô ấy sẽ khôi phục lại cũng nên.”

“Ừ” – John gật đầu, bây giờ chỉ có cách giải thích đó là chấp nhận được, nhưng việc Sona nhìn hắn với ánh mắt như với người lạ mặt khiến hắn cảm thấy có chút gì đó rất khó chịu.
Những ngày tiếp theo, sau khi cùng những tướng quân trong Liên Minh bàn bạc kế sách công phá những tòa thành tiếp theo và các chiến dịch sắp tới, John lại cố gắng đến bên cạnh Sona để trò chuyện cùng cô, nhưng thật kì lạ, Sona như không thể nói được, cô nhìn hắn với ánh mắt như người lạ mặt, không chút tình cảm, không chút thân quen. Điều này khiến John cực kì đau khổ, những người khác trong liên minh khi đến thăm Sona, cô cũng tỏ thái độ như thế, cực kì lạnh nhạt.
Đồng thời trong khoản thời gian đó, John nhận ra Losto rất có tài quân sự vậy nên phong cho hắn làm một chức vị tướng quân đội quân tiên phong, tài cầm quân của hắn cũng thực sự khiến John và nhiều người trong doanh trại rất kinh ngạc, hắn đánh đâu thắng đó, được lòng tin của rất nhiều người.

Vào một đêm trăng tròn….

John đang ngồi làm việc tại lều chỉ huy của mình, hắn đang cố gắng vạch ra kế hoạch cho lần chiến dịch tiếp theo của mình, lần chiến dịch này John muốn công phá thủ đô của Demacia, chính thức dành lại toàn bộ lãnh thổ.

“John…” – Một giọng nói thân quen mà trước giờ hắn vẫn rất muốn nghe đột nhiên vang lên…

“Ha..” – John giật mình đứng dậy khỏi ghế nhìn người bước vào, bởi người đó chính là cô gái mà hắn quan tâm nhất lúc này – Sona.

“Sona… em nói được rồi… em nhớ được anh là ai rồi sao?” – John rời khỏi bàn chạy đến cạnh Sona, nắm lấy tay cô vui mừng nói.

Sona mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Sona đã nhớ lại rồi, John.. Sona cảm thấy rất có lỗi khi để anh lo lắng cho em như vậy.”

“Không… không… em không có lỗi gì cả, người có lỗi là ta đây… Sona… ta thật vui mừng quá… được thấy em có thể nói chuyện lại bình thường thật sự khiến ta không thể nào diễn tả cảm xúc lúc này.” – John ôm chặt Sona nói.

Sona cười nhẹ sau đó thoát khỏi người John tiến lại bên bàn làm việc của hắn nói: “John, sao anh còn chưa đi nghỉ?”

John tiến đến đáp: “Nghỉ sao được khi công việc còn nhiều thế này, Sona em xem này, đây là kế hoạch sắp tới của ta, ta muốn thông qua chiến dịch lần này công phá thủ đô của Demacia giải phóng toàn vẹn lãnh thổ Demacia.”

“Cho Sona xem được chứ?” – Sona mỉm cười nói.

John gật đầu rồi nói tất tần tật chiến dịch lần này cho Sona nghe….

Hai người nói chuyện vớ nhau chừng hơn một giờ thì Sona bảo mệt và muốn quay về nghỉ ngơi, John lập tức gật đầu và tỏ ý muốn đưa Sona quay trở về nhưng cô lại từ chối…

Sona rời khỏi lều chỉ huy tiến về phòng của mình….

Giữa đêm khuya yên tĩnh, đêm nay Lux là người làm nhiệm vụ tuần tra mọi nơi, đột nhiên cô dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hai tròng mắt mở to kinh ngạc…. rốt cuộc cô đang kinh ngạc điều gì? Chuyện gì khiến Lux lại giật mình đến thế.

Chưa hết, sáng ngày hôm sau, mọi người thấy Lux đang bất tỉnh bên cạnh một gốc cây, khi kiểm tra thì không thấy trên người của cô có bất cứ vết thương gì cả, như Karma nói lại thì có vẻ như Lux bị suy nhược về thể chất nên mới bất tỉnh như vậy, nghỉ ngơi vài ngày là khoe

Từ thành Slithing đến thủ đô Demacia chỉ cách khoảng 4 ngày đi đường, trên đường đi không hề có các tòa thành cũng như doanh trại quân hư không nào cản trở nên cuộc hành quân của binh sĩ Liên Minh từ thành Slithing đến thủ đô Demacia không gặp bất cứ trở ngại nào, chiến dịch tấn công thủ đô giải phóng toàn bộ vùng đất Demacia đã được mở.

Theo kế hoạch mà John vạch ra, quân đội Liên Minh sẽ chia ra làm ba cánh quân tấn công thủ đô, cánh quân thứ nhất do John, Irelia chỉ huy sẽ tấn công trực diện vào thủ đô. Hai cánh quân còn lại, một cánh sẽ vòng theo hướng đông do Garen chỉ huy, cánh quân còn lại vòng theo hướng tây do Darius chỉ huy, hai cánh quân Đông – Tây sẽ bí mật tập kích từ hai mạng sườn của thủ đô. Hai cánh quân này mới thực sự là cánh quân chủ lực công phá thủ đô Demacia, cánh quân do John chỉ huy thực chất chỉ là mồi nhử mà thôi!

Sử dụng kế dương đông kích tây để làm kẻ địch bị tấn công bất ngờ không kịp ứng phó. Lấy cái bất ngờ để trị cái chắc chắn, đấy là phương châm của chiến dịch công phá Thủ đô Demacia.

6 giờ sáng ngày 1 tháng 1 năm 24 CLE.

Đội quân với hơn 30 vạn quân do John chỉ huy đã xuất hiện trước cổng thủ đô, khí thế của binh sĩ hiện rõ hết trên mặt, những tiếng hô hét liên tục vang lên như muốn uy hiếp tinh thần của toàn bộ binh sĩ hư không bên trong.

Hai cánh quân kia xuất phát trước quân của John một giờ, vì họ phải đi đường vòng cho nên cần phải đi sớm hơn đội quân của hắn mới mong bắt kịp kế hoạch.

Irelia cưỡi ngựa bên cạnh John nhìn thủ đô Demacia trước mặt, những kí ức hiện về, cô còn nhớ trước đây khi mình còn bị thương nặng đám người của Shen đã đưa cô đến đây cầu cứu sự giúp đỡ từ triều đình Demacia. Irelia mỉm cười nhìn John nói: “Xem ra đây là trận chiến cuối cùng trên đất Demacia rồi, sau trận chiến này chúng ta có thể giải phóng toàn bộ lãnh thổ Demacia và người dân đang bị bắt làm nô lệ.”

Từ phía đối diện, cổng thủ đô đã mở, từ bên trong hàng ngàn hàng vạn binh lực của quân đội Hư Không tràn ra, ma thú gào thét, binh sĩ sẵn sàng chiến đấu, xem ra quân đội hư không đang muốn mặt đối mặt với lần tấn công này.

“Các binh sĩ hư không nghe đây, hôm nay dù có chết chúng ta cũng phải tiêu diệt cho bằng được những kẻ dám ngăn cản ước mơ của chúa tể tôn kính, mỗi sự hi sinh của các ngươi đều được Chúa Tể ghi nhận, có chết cũng phải lôi vài tên đi theo, các ngươi nghe chưa?” – Một tên tướng quân Hư Không, và có lẽ cũng là tên chỉ huy toàn bộ binh sĩ Hư Không tại đây đang cố gắng khơi dậy lòng quân.

Quân đội Hư Không ra ngăn chặn sự tấn công của Quân đội Liên Minh do John chỉ huy lần này ước chừng khoảng 30 vạn quân, tính ra hai bên khá là cân bằng, nếu giao tranh không nắm chắc ai sẽ dành chiến thắng.

“Tấn công…. Tấn công…” – John vung kiếm hô to hai chữ “Tấn Công” Ngay lập tức toàn bộ 30 vạn quân hét lên binh khí trên tay ở tư thế tấn công như vũ bão lao về phía trước.

“Tấn Công” – Bên phía quân đội Hư Không cũng nhanh chóng đáp trả gần 30 vạn quân cùng với ma thú hung hãn điên cuồng lao lên tấn công.

Một trường đẫm máu lại xuất hiện.

Tiếng binh khí vang lên liên tục…

Tiếng la hét, tiếng gào rống cứ hòa vào như…

Cùng lúc đó tại cánh quân hướng đông do Garen chỉ huy, quân đội Liên Minh vẫn đang bí mật hành quân tiến đánh phía Đông của thủ đô, Garen là một người con của vùng đất Demacia này nên không thể nào có chuyện anh ta không nắm rõ đường đi ở đây, đoàn quân vẫn đang di chuyển rất suôn sẻ mà không nhận phải một sự ngăn cản nào… có thể là chẳng có ai ngờ được vẫn còn hai cánh quân khác của Liên Minh đi theo hướng này.

“Garen, sau khi giải phóng được thủ đô và lãnh thổ Demacia anh định làm gì?” – Katarina cưỡi ngựa bên cạnh nhìn Garen hỏi.

Garen liếc nhìn cô một cái sau đó đáp: “Thì cố gắng giúp đỡ những người dân của Demacia xây dựng lại cuộc sống vốn có trước kia, sau đó là trở thành hậu phương cho quân đội Liên Minh. Hậu phương vững chắc thì kháng chiến mới thành công.”

“Hài…” – Kata có chút gì đó hơi thất vọng, cô nói: “Quê hương của anh được giải phóng còn của tôi… Noxus…”

“Cô đừng lo, nếu cô muốn có thể xem Demacia là quên hương thứ 2 của mình” – Garen cười đáp.

Kata hơi chút kinh ngạc nhưng sau đó cũng bật cười. Garen liền hỏi: “À Kata này, Talon… anh ta với cô có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC