Chương 10: ĐỊA NGỤC?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, Mina thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, bla bla bla... Nói chung, đây là một buổi sáng hết sức là bình thường theo đúng nghĩa đen của nó. Ít nhất là cho tới khi...

-Omega. Hôm nay cậu ở nhà nhé!

Mina trông như chuẩn bị đi đâu đấy. Chuyện thật sự sẽ không có gì lạ nếu cô đưa Omega đi theo.

-Ủa? Mina. Em ăn mặc lịch sự như vậy chuẩn bị đi đâu à? - Zephys hỏi.

-Nhìn là biết rồi. Còn hỏi?

-Nhưng anh nhớ là dạo này chuyện kinh doanh em đẩy sang cho người khác rồi mà. Đâu cần phải đi gặp đối tác nữa.

-Thì em có hẹn bạn. Không được à?

-Bạn nào? Anh nhớ em đâu có ăn mặc như vầy tới Khu Rừng Chạng Vạng.

-Em đi gặp ai thì kệ em. Anh làm gì tra hỏi em như tội phạm vậy?

-Vì hôm nay em không mang Omega đi theo như mọi khi nên anh mới thấy lạ.

-Không mang Omega theo thì đã làm sao? Đồ nhiều chuyện! Em không nói chuyện với anh nữa. Đi đây!

Nói rồi Mina bỏ đi mất. Zephys cảm thấy kì lạ nên thử hỏi Omega xem cậu ta có biết chuyện gì không.

-Này, Omega! Mina đi gặp ai vậy?

-Để tôi nhớ xem nào.....

-Cậu mà cũng phải nhớ kia à?! =_=

-À. Nhớ ra rồi. Có hôm tôi nghe Mina nói rằng hôm nay sẽ đi gặp ngài Nakroth.

-Cái gì?! Mina đi gặp tên Nakroth? Trước giờ họ có thân nhau mấy đâu.

-Tôi không biết gì hết đâu đấy.

Zephys vội đi thay bộ giáp vào. Ông muốn xuống Địa Ngục để xem Mina tại sao lại muốn gặp riêng tên Nakroth đó.

-Ngài Zephys! Nếu ngài có ý định làm phiền cô Mina và ngài Nakroth thì nên suy nghĩ lại.

-Ngươi vừa đe dọa ta đấy à?!

-Mina dặn dò tôi rằng nếu ngài động chạm tới sự tự do của cô ấy thì đưa số điểm trừ của ngài về như cũ.

-Cái gì mà động chạm tới sự tự do? Ta là ch...

-Mina cũng dặn tôi rằng nếu ngài cứ nghĩ mình thật sự là chồng của cô ấy thì điểm trừ của ngài.....

-Muốn trừ gì thì trừ! Ta mặc kệ!

Zephys bực bội, quay lưng bỏ đi. Tự dưng không biết nước từ đâu tới xịt ướt cả người ông.

-Cái... Cái quái gì vậy?! Nước ở đâu ra vậy hả?

-Là tôi thưa ngài!

-Skud? Sao khi không cậu lại làm như vậy hả?

-Tiểu thư Mina dặn tôi phải làm như vậy.

Sau đó, Skud đóng băng Zephys lại rồi bê ông ta vào trong nhà.
___________________________________

Tại một nơi nào đó ở Địa Ngục...

-Nakroth! Anh chờ tôi có lâu lắm không?

-Không. Tôi đang rảnh. Chờ thêm một ngày nữa cũng được.

-Xin lỗi. Tại Zephys, anh ta hơi phiền phức nên...

-Tôi hiểu mà. Ngồi đi!

Mina ngồi xuống, cầm cái menu lên soi xem có gì Thú Dzị không. :v

-Tôi tưởng mấy cái quán nước ở dưới đây có cái gì lạ lắm chứ. Không ngờ cũng bình thường như ở trên kia thôi.

Mina soi tới soi lui, soi muốn nát cái menu của người ta. Cuối cùng, cô gọi một ly nước lọc.

-Khẩu vị không tệ đấy! - Nakroth nói.

-Thường thôi! Thường thôi! :v

-Mà hôm nay cô hẹn gặp tôi có chuyện gì không?

-À thì... tôi có vài chuyện quan trọng cần hỏi.

-Vậy à? Thế thì hỏi đi.

-Chuyện đầu tiên. Mấy cái mặt nạ da người tôi gửi cho, anh thấy thế nào?

-Cũng được. Ít ra nó cũng thoải mái hơn là đeo cái mặt nạ đồ chơi kia.

-Anh thích thì tốt rồi.

-Nhưng mà tôi không hiểu. Tại sao cô lại chuyển sang giúp tôi vậy?

-Chuyện này... Đó cũng là chuyện thứ hai tôi muốn nói với anh. Thật sự thì... t...thì...

Mina đang nói chuyện bình thường, bỗng dưng trở nên ngập ngừng, ấp úng, không nói tiếp được.

-Thật sự thì cái gì hả? - Nakroth hỏi.

-T...Tôi...

-Cô làm sao?

-Tôi... tôi.....

-Cô bị làm sao hả? Tôi không có kiên nhẫn đâu đấy!

-Tôi... t...thích anh...

-CÁI GÌ?! Cô nói cái gì?! - Nakroth phát hoảng.

-Từ lúc... thấy mặt thật của anh. Tôi đã... tôi đã...

-Đừng có đùa như vậy! Không vui đâu!

-Tôi không đùa! Tôi nói thật mà! Làm ơn hãy chấp nhận tôi, Nakroth!

Mina chợt nắm chặt lấy bàn tay của Nakroth. Ông ta hoảng hốt, vội hất tay của Mina ra rồi lùi ra xa.

-Không. Không được! Tên Zephys kia sẽ hận tôi mất!

Thấy biểu hiện lo sợ của Nakroth, Mina đập bàn cười lăn lộn. Nakroth ngơ người, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

-Cô... Cô bị làm sao vậy?

-Không ngờ lúc anh sợ hãi trông buồn cười tới như vậy! Đau bụng chết mất!

Mina vẫn tiếp tục cười như một con bệnh, mặc cho mấy con quỷ xung quanh nhìn cô như động vật lạ. Sự vui sướng đó tiếp diễn cho tới khi hai lưỡi đao của Nakroth kề cổ cô.

-B...Bình tĩnh! Tôi... Tôi xin lỗi! Xin lỗi!

-Tôi không phải kiểu người để cô có thể đem ra làm trò đùa!

-Vâng... Tôi nhớ rồi. :v

Xong chuyện, Nakroth đặt hai lưỡi đao của mình xuống bàn để trấn áp tính lầy lội của Mina.

-Không vòng vo nữa! Vào chủ đề chính đi!

-Chuyện là... hơn hai tuần trước, lúc tôi đang tìm hiểu về gương mặt của anh thì có gặp Triệu Vân với Lữ Bố. Tôi có hỏi họ về những người khác nhưng họ lại không biết gì. Thế nên... tôi tính nhờ anh tìm giúp tung tích của những người ở Lâu Đài...

-Tôi đã nói rồi. Vòng vo làm gì? Muốn tìm Butterfly đúng không?

-Ph...Phải.

-Xin lỗi. Tôi không giúp cô được!

-Tại sao? Anh là Phán Quan mà. Tôi nghĩ anh phải biết gì đó chứ!

-Cô hơi đề cao tôi rồi. Tôi cũng chỉ là một Phán Quan bình thường. Nên tôi không biết cụ thể từng người hiện đang ở đâu và làm gì dưới Địa Ngục này được.

-Vậy anh có thể giúp tôi tìm cô ấy được không?

-Địa ngục không hề nhỏ như cái thành phố của cô ở đâu. Làm sao mà tìm?

-Thì anh có thể nhờ người quen tìm giúp mà. Địa Ngục lớn mấy thì cũng giống như Trái Đất thôi, đúng không?

-Chậc. Xem ra cô không hiểu gì về Địa Ngục rồi.

-Tôi nói gì sai à?

-Thật sự thì Địa Ngục là một thế giới song song với thế giới thực mà cô đang sống. Giữa hai thế giới có một mối liên kết đặc biệt với nhau, khiến cho các linh hồn, Tử Thần, Phán Quan hay là những người dùng phương tiện dịch chuyển giống như cô có thể qua lại hai nơi một cách dễ dàng.

-Một thế giới song song với thế giới mà tôi đang sống. Có nghĩa là Địa Ngục lớn bằng cả cái vũ trụ sao?

-Có thể nói là vậy!

Gương mặt của Mina đột nhiên tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt lấy nhau như muốn bóp nát bên còn lại.

-Vậy... Vậy có thể Địa Ngục cũng có những nơi có người ở và những nơi không có người ở mà, đúng không?

-Cô nghĩ đi đâu vậy? Đã là Địa Ngục thì cần gì quan tâm có hay không có sự sống kia chứ.

Mina nghe vậy thì càng thêm bàng hoàng. Cô cố gắng hít thở thật sâu để giữ được bình tĩnh.

-Cô còn thắc mắc gì nữa không?

-Không... T...Tôi hỏi xong rồi... Cảm ơn... anh, Nakroth!

-Không có gì!

-Vậy... tôi đi trước đây!
___________________________________

Sau cuộc hẹn với Nakroth, Mina về nhà với gương mặt không có tí cảm xúc nào. Những lúc Mina như vậy chỉ có hai trường hợp. Một là đang nổi giận. Hai là tâm trạng đang rất xấu, xấu đến mức không thể diễn trò được nữa. Zephys thấy không ổn, vội chạy ra hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

-Mina! Trông em không ổn lắm. Tên Nakroth đã làm gì em à?

-Không có.

-Thế sao em lại trưng cái vẻ mặt đó ra như vậy? Rõ ràng là đang có chuyện mà.

Mina nhìn Zephys rồi cười một cái. Nụ cười đó trông rất thật, nhưng nó chẳng thể nào khiến Zephys an tâm được.

-Em thật sự ổn chứ?

-Em ổn mà. Ngủ tí là được.

Mina trở về phòng của mình, khóa chặt cửa, kéo hết rèm lại và ngồi phịch xuống giường. Tối hôm đó, Mina không hề ngủ. Cô ấy cứ ngồi như thế suốt cả đêm và nhớ lại những gì Nakroth nói với mình.

-Một vũ trụ ư? Tại sao lại phải là một vũ trụ? Tại sao chứ?!
____________________________________

____________________________________

Thôi. Dẹp. Deep đủ rồi. Chuyển chủ đề một chơi.

Trong đoạn cuối chương trước mình nói rằng mình từng một suy nghĩ rất ngược đời về thân phận của Nakroth. Trong chương này mình đặt một gợi ý nhỏ để các bạn đoán được suy nghĩ của mình. Đầu tiên, cứ đọc chương này đã. Sau đó đọc lại chương 22 phần 1 chương 2 phần 2. Và xét xem giữa 3 chương đó có tình huống gì giống nhau, từ đó mà tiếp tục suy ra. Mình tin sẽngười đủ thông minh để đoán ra nhỉ. Ahihi. :v

Tuy nhiên mình chỉ gợi ý cho các bạn đoán ra suy nghĩ ngược đời của mình về Nakroth thôi, chứ sẽ không đưa tưởng đó vào truyện đâu. An tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net