Liên Thành Quyết 1-30prc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ nhất

Nhà quê lên thành

Chát! Chát chát! Chát chát chát!

Hai thanh kiếm gỗ phi vũ giao đấu, thỉnh thoảng chạm nhau phát ra tiếng chan chát. Có khi thật lâu không chạm nhau, nhưng cũng có khi chạm nhau liên hồi, tiếng chan chát liên miên bất tuyệt. Ðây là thôn Ma Khê nằm ở phía nam ngoại thành Nguyên Lăng thuộc tỉnh Hồ Nam. Trước căn nhà ngói nhỏ ba gian, một đôi thanh niên nam nữ tay cầm mộc kiếm đang luyện kiếm dưới nắng chiều. Xa bên ngoài một chút trên chiếc ghế dài thấp, một lão nhân miệng ngậm xéo tẩu thuốc đang ngồi đan giày cỏ. Lão nhân thỉnh thoảng ngẩn mặt nhìn lên, liếc nhanh về phía đôi thanh niên nam nữ miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười. Nắng chiều nhàn nhạt xuyên qua làn khói thuốc lởn vởn quanh đầu rọi lên mái tóc điểm bạc cùng những nếp nhăn chằn chịt trên mặt cho thấy tuổi lão không còn trẻ nữa. Tuy nhiên, mỗi khi lão nhìn lên, song mục loang loáng hữu thần, oai khí ngất trời làm gương mặt lão tuy già nhưng không hề có dấu hiệu suy lão. Nàng thiếu nữ trạc chừng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn đen lay láy. Thiếu nữ lúc này đã mệt đến nỗi mồ hôi dầm dề, từ thái dương bên trái, một dòng mồ hôi chảy dài xuống má, chảy xuống đến tận cổ. Nàng đưa tay trái lấy tay áo thấm mồ hôi, hai má đỏ hồng như những chùm ớt đỏ chót treo trong hiên nhà. Gã thanh niên lớn hơn chừng hai ba tuổi, thân hình vạm vỡ rắn chắc như tượng đồng, nước da sạm nắng, hai gò thái dương nhô cao, tay chân thô kệch, đúng là một điển hình thanh niên nhà quê. Gã thanh niên vóc dáng thô kệch nhưng thanh kiếm gỗ trong tay gã lại múa may rất linh hoạt. Ðột nhiên, thanh kiếm trong tay gã thanh niên từ bên trái chém xéo xuống, sau đó lại nhanh chóng thu về rồi nhanh như chớp thích tới. Thiếu nữ khom người tránh chiêu, nhưng thanh kiếm của đối phương lại liên tiếp đâm tới, thế càng lúc càng nhanh. Thiếu nữ túng thế lui liền hai bước, nhưng gã thanh niên đang lúc cao hứng, quát lớn một tiếng hoành kiếm quét luôn ba thế. Lần này thì thiếu nữ không đỡ nổi nữa, cũng chẳng thèm lui ra tránh chiêu mà buông xuôi kiếm, lại còn cất tiếng hét lớn: - Ngươi giỏi lắm! Có giỏi thì cứ chém cho chết ta luôn đi! Gã thanh niên không sao ngờ được đối phương bỗng dưng buông xuôi như vậy thanh kiếm đang đà quét tới sắp quét trúng hông thiếu nữ rồi. Gã kinh hãi kêu lên một tiếng, vận lực thu hồi kiếm, nhưng vì dụng lực quá mạnh, “bộp” một tiếng kiếm đánh trúng vào lưng bàn tay khiến gã kêu “ối” lên. Thiếu nữ vỗ tay thích chí kêu lên: - Ðáng đời chưa! Nếu đó mà là kiếm thật thì thử hỏi, bàn tay của ngươi có còn không? Gương mặt sạm đen của gã thanh niên hơi ửng đỏ, lúng búng nói: - Tại người ta sợ đánh trúng ngươi mới làm đau mình. Nếu như đang giao đấu thật thì khi nào lại nhường nhịn như vậy. Xong gã quay sang lão nhân, nói: - Sư phụ phân xử dùm cho đệ tử đi. Lão nhân bỏ chiếc giày đan dở xuống ghế đứng dậy bước ra nói: - Hai ngươi chiết chiêu trong vòng năm mươi chiêu đầu trông còn được, nhưng càng về sau càng tệ, chẳng còn ra chiêu thức gì nữa cả. Vừa nói lão vừa đón lấy thanh kiếm trong tay thiếu nữ, chém xéo một nhát, nói: - Chiêu “Ca ông hám thượng lai, Thị hoành bất cảm quá” này phải hoành kiếm chém ngang, không được đâm thẳng. Phương nhi, hai chiêu “Hốt tính phún kinh phong, Liên sơn nhược bố đào” kiếm thức phải trông như một dải lụa phất qua mới đúng. Còn hai chiêu “Lạc nê chiêu đại tỉ, mã mệnh phong tiểu tiểu” của vân nhi thi triển khá, có điều chiêu pháp gọi là “phong tiểu tiểu” ngươi lại dụng lực mạnh như vậy thì sai kiếm quyết rồi còn gì. Pho kiếm pháp của gia môn chúng ta gọi là “Thảng Thi kiếm pháp,” một pho kiếm pháp có tiếng trên giang hồ, mỗi chiêu xuất ra là phải thấy tử thi nằm xuống. Hai ngươi là đồng môn luyện kiếm với nhau tuy không thể xem nhau là đối địch nhưng cũng không được quên hai chữ “Thảng thi,” lúc nào cũng phải nằm lòng. Thiếu nữ nhíu mày, nói: - Cha, kiếm pháp của chúng ta hay thì có hay, nhưng cái tên thì… thì… nghe không hay lắm. Cứ nghe hai chữ “Thảng thi” đã cảm thấy ớn lạnh. Lão nhân gật đầu, nói: - Mới nghe đã ớn lạnh mới oai phong chớ. Ðịch nhân chưa đánh đã sợ là ta nắm được ba phần thắng rồi còn gì. Nói xong lão huơ kiếm chầm chậm thi triển lại những chiêu thức khi nãy. Trông kiếm chiêu của lão đánh ra, chiêu nào chiêu nấy đều ngưng trọng, ra tay chỗ nặng chỗ nhẹ, tiến thoái nhịp nhàng quả nhiên lợi hại. Ðôi thanh niên nam nữ càng nhìn càng phục, bất giác đồng vỗ tay tán thưởng. Lão nhân trao kiếm lại cho thiếu nữ, nói:

- Hai ngươi diễn lại một lần nữa, Tiểu Phương không được nghịch ngượm nữa, lúc nãy sư ca ngươi nhường nhịn, nếu gặp phải địch nhân thì mất mạng rồi còn gì ! Thiếu nữ hai tay đón kiếm, khẽ rụt đầu le lưỡi rồi bất thần xuất chiêu công liền, thế kiếm vừa nhanh vừa hiểm.

Gã thanh niên trong lúc bất bị, vội vàng chiết chiêu chống đỡ, tuy chưa đến nỗi bại nhưng đã bị đối phương chiếm mất tiên cơ, chỉ còn cách gắng gượng gạt đỡ mà thôi. Thiếu nữ thắng thế làm già càng lúc càng tấn công rát hơn. Gã thanh niên trông bại tới nơi, ngay lúc ấy bỗng nghe có tiếng vó ngựa dồn dập tới gần. Gã thanh niên nhảy lui lại, kêu lên: - Có người tới. Thiếu nữ cười lạnh quát: - Ai tới cũng mặc họ. Ngươi đã bại tới nơi rồi định kiếm chuyện đánh trống lãng sao? Vừa nói vừa huy kiếm soạt soạt soạt chém tới. Gã thanh niên huơ kiếm chống đỡ, nổi giận quát: - Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Thiếu nữ đắc ý cười lớn nói: - Ngươi miệng nói không sợ nhưng bụng thì sợ. Vừa nói vừa huơ kiếm công tới tấp, chiêu thức lẹ làng, trông nhẹ như múa nhưng lại toàn công vào yếu huyệt của đối phương. Lúc này thì kỵ sĩ đã tới nơi, tay ghìm cương ngựa, lớn tiếng nói: - “Thiên hoa lạc bất tận, xứ xứ điểu hàm phi.” Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Thiếu nữ “ủa” một tiếng, thu kiếm nhảy lui ra phía sau đưa mắt quan sát kỵ sĩ. Người mới tới là một thanh niên trạc hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, y phục trao chuốt, trông có vẻ như là tử đệ của nhà hào phú trong thành. Thiếu nữ hơi đỏ mặt, quay sang lão nhân, nói: - Cha! Người… người này sao lại biết… Lão nhân nghe kỵ sĩ trẻ tuổi này có thể nói đúng kiếm thế của mình thì cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lão chưa kịp hỏi thì khách đã nhảy xuống ngựa, tiến tới trước mặt lão thi lễ, nói: - Xin hỏi lão bá, Ma Khê thôn có một vị kiếm thuật danh gia, mỹ hiệu là “Thiết Tỏa Trường Giang” Thích Trường Phát, không biết cư ngụ ở đâu? Lão nhân mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nói: - Lão phu chính là Thích Trường Phát, còn cái gọi là kiếm thuật danh gia thì thật chẳng dám nhận. Xin hỏi công tử tìm lão phu có việc chi sai khiến? Thanh niên kỵ sĩ nghe lão nhân xưng là Thích Trường Phát thì lập tức quì sụp xuống hành đại lễ, nói: - Ðệ tử Bốc Thản khấu đầu ra mắt sư thúc. Ðệ tử phụng mạng sư phụ đến tìm sư thúc. Thích Trường Phát cười nhẹ, nói: - Không dám, không dám! Vừa nói vừa đưa tay đỡ Bốc Thản đứng dậy. Bốc Thản cảm thấy bán thân cơ hồ tê liệt, đỏ mặt nói: - Thích sư thúc vừa gặp mặt đã thử tiểu điệt rồi! Tiểu điệt bất tài vô dụng xin sư thúc chớ cười chê. Thích Trường Phát cười lớn nói: - Nội công của ngươi quả còn hơi kém. Ngươi là đệ tử thứ mấy của vạn sư ca ta? Bốc Thản lại đỏ mặt nói: - Tiểu điệt là đệ tử thứ năm. Ngày thường sư phụ vẫn thường khen Thích sư thúc nội công thâm hậu, kiếm thuật tinh thuần, quả nhiên không sai. Thích Trường Phát lại cười lớn, nói: - Sư phụ ngươi dạo này cũng khỏe chứ? Sư huynh đệ ta đã mười mấy năm nay không gặp rồi. Bốc Thản đáp: - Nhờ hồng phúc của sư thúc sư phụ xưa nay vẫn mạnh. Gã quay sang đôi thanh niên nam nữ, hỏi: - Nhị vị sư ca sư tỉ đây chắc là cao đồ của Thích sư thúc? Trông hai người kiếm thuật cao diệu vô cùng. Thích Trường Phát ngoắc tay gọi đôi thanh niên nam nữ, nói: - Tiểu vân, Tiểu phương! Hai ngươi lại đây ra mắt Bốc sư ca. Xong quay sang Bốc Thản tiếp: - Ðây là Ðịch Vân đồ đệ ta, còn đây con gái ta, Thích Phương. Ðều là người nhà cả. Thích Phương từ nãy giờ vẫn trốn sau lưng Ðịch Vân, nghe phụ thân nói cũng không dám ra làm lễ, chỉ cười cười khẽ gật đầu chào Bốc Thản mà thôi. Ðịch Vân bước lên một bước thi lễ, nói: - Ðịch Vân tham kiến Bốc sư ca. Chắc Bốc sư ca cũng luyện cùng một kiếm pháp với tiểu đệ, nếu không làm sao có thể nói đúng tên kiếm chiêu của tiểu đệ? Thích Trường Phát khạc một tiếng rồi phun đờm xuống đất, nói: - Sư phụ hắn là đồng môn sư huynh đệ với ta, kiếm pháp của hai ngươi đương nhiên đồng lộ với kiếm pháp của hắn rồi. Hỏi vậy mà cũng hỏi ! Bốc Thản bước tới bên ngựa tháo gói hành lý bên yên ngựa xuống, mở hành lý lấy ra một gói lớn hai tay đưa cho Thích Trường Phát, nói: - Thích sư thúc, đây là chút lễ mọn của sư phụ, xin sư thúc nhận cho. Thích Trường Phát cảm tạ rồi bảo con gái nhận lễ vật. Thích Phương đem gói lễ vật vào trong nhà mở ra xem thử. Lễ vật gồm một chiếc cẩm bào, một chiếc vòng đeo tay bằng Hán ngọc, một chiếc mũ cùng một chiếc áo khoác gấm. Thích Phương xem xong lễ vật cười nói: - Cha à, xưa nay cha chưa từng ăn mặc đẹp như vầy. Mặc mấy chiếc áo này trông hết giống người nhà nông rồi, giống phú gia, giống quan lớn! Thích Trường Phát nhìn mấy món lễ vật, hơi ngẩn người nói: - Vạn sư ca… ôi thật là… Ðịch Vân chạy ra ngoài thôn mua ba cân rượu trắng, Thích Phương ở nhà bắt gà làm thịt, cắt ít cải trắng và rau muống trong vườn, nấu hẳn một mâm tiệc nhà quê, lại còn có một đĩa ớt ngâm giấm đỏ hừng hực để giữa mâm nữa. Chẳng bao lâu sau bốn người đã quay quần bên mâm tiệc ăn uống. Trong khi ăn uống Thích Trường Phát hỏi thăm Bốc Thản đến vì việc gì. Bốc Thản vội vàng thưa: - Sư phụ nói đã mười mấy năm không gặp, nhớ nhung sư thúc, vốn nhiều lần định đến Hồ Nam. Nhưng vì bấy lâu nay phần bận việc nhà phần chuyên tâm luyện “Liên Thành kiếm pháp” nên chẳng phân thân đi được… Thích Trường Phát bưng chén rượu đưa lên môi, vừa mới hớp một ngụm, chưa kịp nuốt đã vội vàng nhả trở ra chén, hỏi: - Cái gì? sư phụ ngươi đang luyện “Liên Thành kiếm pháp?” Bốc Thản ra vẻ rất đắc ý, nói: - Mồng năm tháng rồi sư phụ đã công thành mỹ mãn rồi! Thích Trường Phát càng nghe càng kinh ngạc, bất giác dằn mạnh chén rượu xuống bàn khiến rượu trong chén sánh ra bàn quá nửa, văng lên cả áo lão. Lão ngẩn người im lặng một lúc lâu, bỗng phá lên cười ha hả, đưa tay vỗ mạnh lên vai Bốc Thản, nói: - Mẹ nó! Hảo tiểu tử, sư phụ ngươi từ nhỏ đã hay nói dóc. Pho “Liên Thành kiếm pháp” này cả sư tổ ngươi còn chưa luyện thành. sư phụ ngươi cũng chẳng lấy gì làm cao minh cho lắm. Ðừng đem chuyện đó ra mà gạt ta nữa! uống rượu… uống rượu đi… Nói xong ngữa cổ uống cạn rượu trong chén, lại gắp một trái ớt ngâm nhai rao ráo. Bốc Thản mặt tỉnh rụi, nói: - Sư phụ biết sư thúc chẳng tin nên nhân ngày mừng thọ của người, nhằm ngày mười sáu tháng sau, mời sư thúc cùng sư đệ sư muội đi Kinh Châu uống rượu. Sư phụ căn dặn hết lời, nhất định phải mời cho được Thích sư thúc quang lâm tệ xá. sư phụ còn nói, Liên Thành kiếm pháp của sư phụ luyện chưa được tinh thuần lắm, muốn cùng sư thúc nghiên cứu thêm. Hơn nữa, kiếm pháp của sư thúc cao thâm như vậy, mấy sư huynh đệ của tiểu điệt nếu được sư thúc chỉ điểm thêm thì hay biết mấy. Thích Trường Phát trầm ngâm nói: - Ngôn nhị sư thúc ngươi đã mời chưa? Bốc Thản đáp: - Ngôn nhị sư thúc hành tung vô định, sư phụ đã phái nhị sư ca, tam sư ca và tứ sư ca chia ba đi Hà Tô, Giang Nam, Vân Quý để hỏi thăm nhưng đều vô vọng. Thích sư thúc có tin tức gì về nhị sư thúc không? Thích Trường Phát thở dài nói: - Trong ba sư huynh đệ chúng ta, Ngôn lão nhị võ công cao nhất, nếu nói lão luyện thành “Liên Thành kiếm pháp” ta còn tin được vài phần. Còn sư phụ ngươi thì… Ha ha ha… ta không tin! Không tin! Nói xong lão chụp lấy hồ rượu rót đầy một chén. Bưng chén rượu lên, nhưng lão chưa uống, nhìn Bốc Thản nói: - Ðược! Ta nhận lời! Ngày mười sáu tháng tới ta nhất định đến Kinh Châu xem thử sư phụ ngươi luyện “Liên Thành kiếm pháp” như thế nào. Nói xong lão lại dằn mạnh chén rượu xuống bàn, rượu lại văng bắn ra đầy bàn, trầm giọng nói: - Nếu thật sự sư phụ ngươi luyện thành “Liên Thành kiếm pháp” thì đây quả là một việc đáng mừng. Bữa tiệc kết thúc trong không khí chẳng được vui vẻ cho lắm. Bốc Thản cáo lui ra về, Thích Trường Phát cũng gượng mời khách ngụ lại qua đêm, nhưng Bốc Thản kiên quyết cáo từ. Cách hôm Bốc Thản đến thăm mấy ngày, Thích Trường Phát dắt con bò vàng, tài sản duy nhất, cũng là kế sinh nhai của cả nhà đi bán. Thích Phương chạy ra níu tay cha, nói: - Cha, sao cha lại đem bán Ðại hoàng? sang năm nhà ta lấy gì cày ruộng? - Việc sang năm để sang năm rồi tính nữa. Lo xa như vậy làm gì? Thích Phương rầu rỉ nói: - Chúng ta sống như vầy đã là tốt lắm rồi, cha còn định đi Kinh Châu làm chi? Ði mừng thọ vạn sư bá mà phải bán Ðại hoàng con thấy thật không đáng chút nào. - Cha đã nhận lời Bốc Thản rồi, bây giờ chẳng lẽ lại nuốt lời. Hơn nữa ngươi với Ðịch Vân suốt ngày ru rú trong nhà với mảnh vườn làm sao khôn ra được? Cho hai ngươi đi ra thành thị một chuyến cho biết. - Con thấy ở đây mọi thứ đều tốt, việc gì phải biết thành biết thị chi cho nhọc lòng? Hơn nữa Ðại hoàng ngày ngày kề cận bên con, con không muốn nó bị người ta giết thịt. Thích Trường Phát phì cười nói: - Cô nương ngốc à, trâu bò là thứ súc sinh, có biết gì đâu mà lưu luyến? Hơn nữa người ta mua cũng là để cày ruộng chứ có giết thịt đâu mà lo. Thôi mau buông tay ra để cha đi kẻo muộn. Thích Phương nước mắt lưng tròng nói: - Hôm qua con thấy cha nói chuyện với nhà hàng thịt, cha còn gạt con làm chi. Cha coi kìa, Ðại hoàng cũng khóc rồi kia, nó cũng biết sợ chết. Con nhất định không cho cha bán nó đâu. Xong quay vào trong nhà gọi lớn: - Vân ca, mau ra đây ngăn cha lại, đừng để Ðại hoàng bị giết thịt… Thích Trường Phát thở dài nói: - Thật tình cha cũng không đành lòng bán Ðại hoàng, nhưng nhà ta đi mừng thọ vạn sư bá không thể đi tay không được. Hơn nữa ba người chúng ta có ai có được bộ quấn áo nào lành lặn đâu. Chúng ta chẳng cần quần áo hoa quý gì nhưng cũng phải tươm tất, sạch sẽ một chút, không khéo người ta lại chê người nhà quê mình. - Vạn sư bá đã tặng cho cha đồ mới rồi còn gì? - Ôi, trời nóng thế này, áo da áo gấm làm sao mà mặc nổi? Nhưng Bốc Thản bốc láo sư phụ hắn luyện thành “Liên Thành kiếm pháp,” ta thì không tin nên nhất định phải đi coi thực hư ra sao. Nói xong lão lại thở dài. Thích Phương miễn cưỡng buông tay, nhưng lại vỗ đầu Ðại hoàng, nói: - Ðại hoàng, người ta định giết ngươi, cứ lấy sừng húc chúng rồi bỏ chạy. Chạy càng xa càng tốt, biết không? Ngươi đừng trở về đây, họ lại đến tìm bắt đi đó. Nửa tháng sau, Thích Trường Phát cùng ái nữ Thích Phương và đồ đệ Ðịch Vân đến Kinh Châu. Ba người đều mặc đồ mới, lần đầu ra thành thị Thích Phương và Ðịch Vân không khỏi ngỡ ngàng, thấy cái gì cũng lạ, cả cảnh cả người đều không giống những gì hai người thường thấy lúc ở nhà. Hai người cảm thấy sờ sợ, nắm chặt tay nhau đi sát sau lưng Thích Trường Phát. Thích Trường Phát dừng chân hỏi một người qua đường nhà của “Ngũ Vân Thủ” Vạn Chấn Sơn. Gã hán tử đi đường nhìn Thích Trường Phát từ đầu đến chân một lượt rồi khinh khỉnh nói: - Nhà của vạn lão anh hùng mà cũng không biết? Cứ đi thẳng, tòa phủ đệ to nhất đó. Ba người lại tiếp tục đi được một đoạn xảy thấy một tòa phủ đệ to lớn, tường rào cao ngất, cửa lớn sơn đỏ, bên ngoài treo đèn kết hoa trông rất khí phái. Thích Trường Phát tiến tới trước vừa định hỏi thăm, xảy thấy Bốc Thản từ bên trong đi ra, mừng rỡ kêu lớn: - Bốc hiền điệt, bọn ta đã tới rồi! Bốc Thản cũng mừng rỡ chạy ra đón, tươi cười nói: - Thích sư thúc tới rồi. Mấy hôm rày sư phụ cứ nhắc chừng sao chưa thấy Thích sư thúc cùng sư đệ sư muội tới. Mời các vị vào. Nói xong nghiêng người nhường đường. Thích Trường Phát không khách sáo, lớn bước tiến vào. Ba người vừa bước vào đã nghe tiếng nhạc đón khách vang lên. Quả không hổ là hào gia bậc nhất thành Kinh Châu. Chỉ tội cho Ðịch Vân cùng Thích Phương trước giờ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, nghe tiếng nhạc mà giật nảy cả người. Trước đại sảnh một lão nhân cao lớn ăn vận hoa quý đang cùng tân khách trò chuyện. Thích Trường Phát cười lớn nói: - Ðại sư ca, tiểu đệ tới rồi đây! Lão nhân hơi ngẩn người một chút rồi phá lên cười ha hả, lớn bước đi ra, nắm tay Thích Trường Phát nói: - Lão tam đó sao? Không ngờ ngươi già đi nhiều quá, thiếu chút nữa ta nhận không ra ngươi. Hai sư huynh đệ đang nắm tay chuyện trò, xảy nghe có mùi xú uế nồng nặc, tiếp đó một giọng nói như tiếng lệnh vỡ vang lên: - Vạn Chấn sơn, mười năm trước ngươi nợ ta một đồng tiền, nay ta đến để đòi lại. Thích Trường Phát nghe giọng nói bất thiện vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy có người xách hai thùng phân vung tay ném mạnh tới. Mùi xú uế nồng nặc đến buồn nôn bao trùm không gian. Thích Trường Phát thấy con gái cùng đồ đệ đang đứng bên cạnh, lão tránh né thì dễ rồi, nhưng chắc chắn hai người kia sẽ lãnh trọn món quà bất đắc dĩ kia chứ chẳng chơi. Thích Trường Phát ứng biến kể cũng thần tốc, hai tay nắm lấy trường bào vận lực kéo mạnh, chỉ nghe bực bực mấy tiếng liên hoàn, hàng nút đứt hết ra. Lão nhanh như chớp vận nội kình ném chiếc áo về phía đám phân đang bay tới. Chiếc áo được nội lực của Thích Trường Phát làm phồng ra như cánh buồm đón hết các thứ xú uế vào trong, xong lại tiếp tục bay thẳng về phía chủ nhân của nó. Kẻ ném thùng phân nhảy sang một bên tránh né, bạch một tiếng phân cùng nước tiểu văng đầy ra sân, nhớp nháp lợm giọng. Ðến giờ mọi người mới kịp nhìn lại kẻ quấy rối. Ðó là một đại hán râu rìa xồm xoàm, thân hình cao to như hộ pháp. Gã cười ha hả chỉ Vạn Chấn sơn nói: - Vạn Chấn sơn, huynh đệ từ xa vạn dặm tới đây bái thọ, nhưng ngặt vì thiếu lễ vật nên tạm dùng ít kim ngân này làm lễ. Cung hỉ ngươi kim ngọc mãn đường. Ha ha ha… Tám tên đệ tử của Vạn Chấn sơn thấy thọ đường vốn được trang hoàng lộng lẫy như vậy giờ bị đối phương đến phá, biến thành nhớp nháp thì ai nấy đều điên tiết. Tám đôi mục quang sắc như dao đồng nhìn vào gã đại hán, giá mà mục quang cũng có thể giết người thì gã đại hán chắc đã chết từ lâu. Cả tám người đồng quát lớn một tiếng, xông ra định băm vằm đối phương ra mới hả dạ. Nào ngờ Vạn Chấn sơn giơ tay ngăn lại, quát lớn: - Tất cả lui ra! Tám tên đồ đệ chẳng dám trái mệnh vội đứng cả lại, riêng nhị đệ tử Chu Kỳ không nhịn được ngoác miệng mắng: - Mẹ nó, ngươi là cẩu tạp chủng phương nào? Ngươi biết hôm nay là ngày gì không mà dám tới đây phá phách? Mẹ nó, hôm nay không dần cho ngươi một trận nên thân thì chẳng phải là “Ngũ vân Thủ” vạn gia nữa. Vạn Chấn sơn đã nhận ra lai lịch của đối phương, vội ngăn đồ đệ lại, cười nhẹ, nói: - Tưởng là ai, hóa ra chính là Lã đại trại chủ ở Thái Hành sơn. Ðã lâu không gặp, không ngờ dạo này Lã đại trại chủ phát tài lớn, tặng cho vạn mỗ một lúc nhiều kim ngân như vậy. vạn mỗ thật tình chẳng dám nhận. Tân khách nghe mấy tiếng “Lã đại trại chủ” thì không khỏi giật mình, quay sang thì thầm bàn tán. “Thì ra là Lã Thông đại đạo ở Thái Hành sơn, không biết tại sao lại có dây dưa với vạn lão gia.” “Tên Lã Thông này là một trong những cao thủ hắc đạo lợi hại nhất ở vùng Bắc ngũ tỉnh, nổi tiếng khắp lưỡng ngạn Hoàng Hà với tuyệt chiêu ‘Lục hợp đao Lục hợp chưởng.’” “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, phen này chắc không khỏi xảy ra một trường ác đấu.” Phía bên ngoài Lã Thông cười lạnh nói: - Mười năm trước huynh đệ ta làm việc ở Thái Nguyên phủ, không ngờ có kẻ bí mật cáo quan, làm hỏng cuộc làm ăn của bọn ta. Nhưng nội việc này không cũng chưa đáng nói, lại còn khiến huynh đệ ta mất mạng về tay quan phủ. việc này mãi đến gần đây mới tra rõ chân tướng, chính là tên cẩu tặc Vạn Chấn sơn ngươi làm. Giờ ta hỏi ngươi,ngươi muốn kết liễu như thế nào đây? Vạn Chấn sơn cười nhạt nói: - Không sai, chính ta đã mật báo. Trên giang hồ không ít huynh đệ sống bằng nghề không vốn, việc đó không có gì đáng trách. Nhưng ngươi chẳng những cướp của lại còn gian dâm lương nữ, cùng lúc giết mấy mạng người. việc thương thiên bại lý như vậy, vạn mỗ sao lại có thể làm ngơ được? Tân khách nghe nói ai nấy đều căm hận, có người quát lớn: “Ðúng là hạng ác tặc vô sỉ.” “Bắt hắn trói lại giải lên quan xét xử!” “Không cần, cứ giết quách cho rảnh nợ. Hạng người này còn sống ngày nào thì thiên hạ còn khổ ngày nấy.” Lã Thông bất thần từ ngoài sân nhảy vào trong sảnh, vận lực nhằm cây cột nhà đánh mấy quyền. Cây cột to hơn miệng bát trúng quyền gãy ngọt, mái nhà rung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiep #kiem