Liên Thành Quyết 471-500prc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lão tổ sau khi cắm đầu xuống tuyết thì cứng đờ thì đoan chắc là đã chết rồi, lập tức quay sang tâng bốc Ðịch Vân. Thật ra thì con người của Hoa Thiết Can tuy thâm hiểm, nhưng trước nay vẫn là một người hành hiệp trượng nghĩa, xưa nay chưa từng làm chuyện gian tà, nếu không sao có thể cùng Lục Thiên Trữ, Lưu Thừa Phong, Thủy Ðại kết thành thâm giao được? Chỉ vì hôm nay lỡ tay giết chết nghĩa đệ Lưu Thừa Phong, thần trí bất định, hào khí thường ngày bỗng chốc biến mất hết, lại bị Huyết Ðao lão tổ làm nhục đủ điều, bản chất gian manh thâm hiểm bị đè nén mấy chục năm nay được dịp bùng lên, chỉ trong vài canh giờ bỗng như biến thành một con người khác hẳn. Ðịch Vân không dám tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại: - Ngươi nói… chính ta… chính ta… đá chết lão sao? Hoa Thiết Can cát tiếng cười hềnh hệch, nói: - Rõ như ban ngày rồi còn gì? Tiểu sư phụ không tin cứ lấy đao chém đứt hai chân lão rồi hãy kéo lên mà xem để đề phòng bất trắc. Lúc này lão nghĩ ra điều gì cũng đều gian hiểm vô cùng. Ðịch Vân và Thủy Sinh đưa mắt nhìn nhau. Thủy Sinh tưởng Ðịch Vân muốn đoạt đao của mình thì kinh hãi lùi lại. Ðịch Vân xua tay nói: - Không cần phải sợ ta như vậy, ta sẽ không làm hại đến ngươi đâu. Lúc nãy ngươi không nhẫn tâm giết chết ta, ta còn chưa đa tạ nữa là! Thủy Sinh hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi. Hoa Thiết Can không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào, thấy vậy vội nói: - Thủy điệt nữ, ngươi làm vậy mà coi được sao? Tiểu sư phụ đã thành tâm đa tạ ngươi, ngươi phải đáp tạ lại mới phải. Lúc nãy lão ác tăng vung đao giết ngươi, nếu không phải tiểu sư phụ thương hương tiếc ngọc mà ra tay tương cứu thì thử hỏi ngươi có còn sống đến giờ này hay không? Thủy Sinh và Ðịch Vân nghe nói mấy tiếng “thương hương tiếc ngọc” thì đồng trừng mắt nhìn lão. Thủy Sinh tuy là một mỹ nhân dung mạo tuyệt luân, nhưng lúc Ðịch Vân ra tay cứu nàng chỉ là không muốn Huyết Ðao lão tổ giết một người tốt, Hoa Thiết Can nói vậy hóa ra chàng có ý nghĩ bất lương với nàng rồi còn gì? Phần Thủy Sinh từ trước đã để tâm nghi kỵ Ðịch Vân, mấy lời của Hoa Thiết Can làm cho nàng càng tăng thêm lòng thù ghét. Có điều nàng cũng không phân biệt được, ghét Hoa Thiết Can nhiều hay ghét Ðịch vân nhiều, chỉ biết rằng cả hai đều gian ác, đều không phải là người có thể tin cậy được. Nàng quay đầu đi để tránh nhìn thấy hai người, xảy nhìn thấy phụ thân chết quá thảm thương, không dằn được bi ai, chạy đến gục đầu trên thi thể khóc ngất. Hoa Thiết Can tươi cười nói: - Tiểu sư phụ, xin hỏi phải xưng hô với tiểu sư phụ thế nào đây? Ðịch Vân lắc đầu nói: - Ta không phải là hòa thượng! Ðừng gọi ta là sư phụ này sư phụ nọ nữa. Ta mặc tăng bào này chẳng qua là để cải trang tránh nạn mà thôi. Hoa Thiết Can mừng rỡ, kêu lên: - Tuyệt diệu! Vậy xin hỏi tiểu… Ồ không, tại hạ đáng chết! Ðáng chết! Xin hỏi tôn danh đại tánh của đại hiệp là chi? Thủy Sinh tuy đang khóc thống thiết nhưng cũng lờ mờ nghe Ðịch Vân và Hoa Thiết Can nói chuyện với nhau. Nghe Ðịch Vân bảo chàng không phải là hòa thượng thì nửa tin nửa ngờ. Lại nghe Ðịch Vân tiếp: - Ta họ Ðịch, là kẻ vô danh tiểu tốt, một phế nhân vừa từ trong cõi chết trở về, đại hiệp cái nỗi gì? Hoa Thiết Can gượng cười nói: - Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ðịch đại hiệp thần dũng như vậy, Thủy điệt nữ của ta nhan sắc khuynh thành, đúng là một đôi nam tài nữ mạo, sẳn ta đây chắc là làm nguyệt lão chứ chẳng chạy vào đâu được nữa! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Thì ra Ðịch đại hiệp chẳng phải là người xuất gia, chỉ việc chờ cho tóc dài ra, thay bộ quần áo khác, thì chẳng còn ai nhận ra nữa, chẳng cần phải làm lễ hoàn tục chi cho lôi thôi. Lão tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong ý nghĩ vẫn cho Ðịch Vân là hòa thượng, nên nói đông nói tây một hồi lại lòi đuôi ra. Lão cho rằng Ðịch Vân có mưu đồ với Thủy Sinh nên cố ý không nhận mình là hòa thượng. Nào ngờ Ðịch Vân lắc đầu, giọng ảo não, nói: - Ngươi ăn nói cho đàng hoàn một chút, đừng cứ mở miệng ra toàn nói những lời khó nghe như vậy. Một khi chúng ta thoát được ra khỏi chốn này, ta vĩnh viễn không gặp lại các người nữa! Hoa Thiết Can ngẩn người, nhất thời lão không hiểu được ý tứ của Ðịch vân, nhưng sau đó lão bỗng hiểu ra, gật đầu nói: - Ta hiểu rồi! Hiểu rồi! Ðịch Vân trừng mắt nhìn lão hỏi: - Ngươi hiểu cái gì? Hoa Thiết Can hạ giọng nói: - Ở quý tự, Ðịch đại hiệp đã có mỹ nhân rồi nên không thể mang Thủy điệt nữ của ta theo về làm phu thê lâu dài. Hi hi, không làm được phu thê lâu dài thì làm phu thê tạm thời cũng tốt chứ có sao? Mấy lời nói của Hoa Thiết Can bị Thủy Sinh nghe được, nàng nổi trận lôi đình chạy tới, bốp bốp bốp bốp, tát cho lão bốn cái nháng lửa. Ðịch Vân đưa mắt thờ ơ nhìn, lòng chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ cảm thấy việc này chẳng có quan hệ gì với mình. Sau khi bị đánh, Hoa Thiết Can không dám lôi thôi nữa, không gian yên tĩnh được đôi chút. Thật lâu sau Huyết Ðao lão tổ vẫn không cử động. Mấy lần Thủy Sinh định cầm đao tới chém đứt đôi chân lão nhưng lại không dám. Nàng hết nhìn Huyết Ðao lão tổ lại quay nhìn sang phụ thân. Thủy Ðại nằm bất động trên tuyết, từ nay sẽ không còn cưng chìu nàng được nữa. Nghĩ tới đó nàng lại rơi lệ, cất tiếng gọi: - Cha ơi! Cha! Nhưng đáp lại lời nàng chỉ là sự tĩnh lặng, nước mắt Thủy Sinh chảy xuống, hòa lẫn vào tuyết, làm tuyết tan ra nhưng rồi nhanh chóng cùng tuyết đông đặc lại, chẳng còn phân biệt đâu là nước đâu là lệ nữa. Hoa Thiết Can vì chưa giải được huyệt đạo nên buộc lòng phải hết lời tâng bốc hầu lấy lòng Ðịch Vân. Nhưng lão càng nói càng làm cho Ðịch Vân cảm thấy chán ghét hơn. Cuối cùng chàng nằm xuống tuyết, nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến lão nữa. Nói chán chẳng có ai buồn nghe, lão cũng nhắm mắt, vận công tự giải khai huyệt đạo. Ðịch Vân giờ đã đả thông được hai mạch Nhâm Ðốc, chỉ cảm thấy trong người khỏe khoắn, tinh thần phấn chấn, luồng nhiệt khí trong nội thể không ngừng lưu chuyển, từ trước ngực chảy lên đỉnh đầu rồi vòng xuống sau lưng, sau đó lại vòng ra trước ngực, cứ lưu chuyển hết vòng này đế vòng khác. Mỗi lần lưu chuyển một vòng là sinh lực thấy tăng lên một ít, những chỗ bị Thủy Sinh dùng gậy đánh tuy vẫn còn cảm thấy đau, nhưng đã dễ chịu hơn trước rất nhiều. Chàng sợ cảm giác tuyệt diệu này đột ngột đến rồi lại đột ngột đi, nên không dám cử động, chỉ nằm yên mặc cho luồng nhiệt khí tự do lưu chuyển qua các huyệt đạo của hai mạch Nhâm Ðốc. Thủy Sinh sau một hồi khóc hết nước mắt, đứng dậy đi đến cạnh Huyết Ðao lão tổ, lão vẫn bất động, cẩn thận vung đao chém vào chân lão. Kỳ lạ thay không thấy chảy máu gì cả, xem kỹ lại thì huyết dịch đã đông đặc cả lại, chứng tỏ lão chết từ lâu rồi. Thủy Sinh vừa mừng rỡ vừa bi thương, vung đao chém loạn xạ lên hai chân Huyết Ðao lão tổ, lòng thầm nghĩ: “Cha đã mất, mình cũng không còn muốn sống nữa. Tên tiểu ác tăng ấy mà có hành động vô lễ thì mình lập tức tự vận!” Hoa Thiết Can thấy Huyết Ðao lão tổ đã chết thật rồi, mừng thầm: “Lão ác tăng đã chết, tiểu ác tăng tuy hung ác nhưng lại không có ý muốn giết mình. Chỉ cần vài canh giờ nữa, giải khai được huyệt đạo là mình lập tức lấy mạng gã!” Ðịch Vân nằm yên như vậy hơn nửa canh giờ mà nội tức vẫn không ngừng lưu chuyển. Chàng thử theo phương pháp thổ nạp của Thần Chiếu công điều tức hành công. Những khó khăn ngày trước gặp phải trong lúc hành công, như không cảm nhận được nội tức nó ra làm sao, điều khiển nó thế nào… giờ đây tất cả đều trở nên rất dễ dàng, cứ muốn sao được vậy, tựa như cất tay nhấc chân vậy! Chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ðiều tức một lúc lâu, chàng lượm cành cây làm gậy, tập tễnh đi đến cạnh Huyết Ðao lão tổ, thấy hai chân lão bị Thủy Sinh chém nát bấy, còn phần lớn cơ thể vẫn nằm trong tuyết. Nghĩ lão tác ác đa đoan, tất sẽ bị báo ứng thế này chứ chẳng chạy đi đâu cho khỏi, có điều người đã chết thì tội nghiệt cũng theo đó mà kết thúc. Hơn nữa đối với mình lão cũng có ân cứu mạng, càng nghĩ càng thấy buồn, kéo thi thể lão lên, đặt nằm ngay ngắn trên tuyết, lấy tuyết đắp lên trên tạo thành một nấm mồ tuyết, tuy sơ sài nhưng coi như cũng là an táng cho lão. Còn việc lão bỗng dưng bị chết thì chàng cảm thấy khó hiểu vô cùng, công lực của lão cao siêu không biết đến đâu mà kể, không thể chết vì một cú đá của mình được. Thủy Sinh nhìn thấy Ðịch Vân an táng cho Huyết Ðao lão tổ thì nghĩ cũng nên an táng cho phụ thân, hơn nữa thấy lũ ưng cứ bay lượn trên không, để trễ e rằng chúng sẽ xà xuống xâm phạm di thể người quá cố. Nàng cũng nghĩ tới việc an táng cho Lưu Thừa Phong và Lục Thiên Trữ, nhưng một người thì chết ở tận trên đỉnh núi cheo leo, một thì thân thể đã chìm sâu dưới tuyết chẳng biết đâu mà tìm, đành thôi. Hoa Thiết Can giờ lại lên tiếng: - Ðịch đại hiệp, ba người chúng ta ai cũng mệt mỏi, đói lả cả rồi, ta thấy trên kia có sẳn thịt ngựa nướng, phiền Ðịch đại hiệp lên đó lấy xuống, mọi người ăn uống no nê rồi còn tính kế ra khỏi cốc này. Ðịch Vân ghét thói đê tiện vô sỉ của lão nên chẳng thèm đáp lời. Hoa Thiết Can nằng nì mãi không thôi. Thủy Sinh nghe lão nằn nì mãi, bực mình quát: - Ngựa của ta không cho hạng người vô sỉ như ngươi ăn! Ðịch Vân nhìn Thủy Sinh gật gật đầu, sau đó lại trừng mắt nhìn Hoa Thiết Can. Hoa Thiết Can nói: - Tiểu sư phụ… Ðịch Vân gằn giọng ngắt lời: - Ta đã nói ta không phải là hòa thượng! Ai bảo ngươi gọi loạn như vậy? Hoa Thiết Can vội vã nói: - Phải, phải, phải! Ðịch đại hiệp giết chết Huyết Ðao ác tăng, tại hạ ra khỏi cốc việc đầu tiên là sẽ đem việc này công bố khắp thiên hạ. Ðịch đại hiệp bất kể tính mạng giải cứu cho Thủy điệt nữ giết chết Huyết Ðao ác tăng, việc này sẽ trở thành giai thoại võ lâm truyền lại cho muôn đời sau.Ðịch Vân cười lạnh nói: - Ta chẳng qua là một tên đào phạm, thân bại danh liệt, ai tin nổi lời nói của ngươi? Ngươi làm ơn im miệng cho ta nhờ. Hoa Thiết Can cười lớn nói: - Bằng vào chút hư danh của Hoa mỗ trên giang hồ, những điều Hoa mỗ nói chắc ai ai cũng tin. Ðịch đại hiệp, làm ơn đi lấy thịt ngựa xuống chia cho ta một miếng với! Nói đến câu cuối cùng, lão hạ giọng nghe rất thảm hại. Nhưng Ðịch Vân càng nghe càng bực mình, quát: - Làm gì mà phải lấy thịt ngựa cho ngươi ăn chứ? Mai này ra ngoài rồi, ngươi lại coi Ðịch Vân này chẳng đáng một xu chứ gì? Ta vốn là kẻ vô danh tiểu tốt, ta cũng chẳng cần ai nhắc đến tên mình! Nói mấy lời này, Ðịch Vân bỗng nhớ lại ngày trước, chẳng một ai coi mình ra gì, đã vậy lại còn vu oan đủ điều. Càng nghĩ càng tức tối đến không thể kềm chế được. Thật ra thì Hoa Thiết Can không phải thật sự có ý muốn ăn thịt ngựa. Bụng lão tuy có đói, nhưng nhịn đói một hai ngày, đối với lão đâu thành vấn đề. Ðòi ăn thịt ngựa chẳng qua là kế lấy tiến để lui, lấy công làm thủ. Lão đoán chắc Ðịch Vân sẽ không bao giờ chịu đi lấy thịt ngựa, như vậy trong lòng chàng sẽ nảy sinh một ít lòng thương hại dành cho lão, và như vậy cũng sẽ không ra tay giết lão. Ðịch Vân nhìn thấy trời đã tối, gió núi thổi vù vù vào cốc, trời vốn đã lạnh, càng thêm lạnh. Chàng quay sang Thủy Sinh nói: - Thủy cô nương, cô nương vào bên trong động mà nghỉ ngơi. Thủy Sinh nghe nói thì giật nảy người, tưởng Ðịch Vân định mưu đồ làm ẩu, bất thần lui ra mấy bước, giơ Huyết Ðao ra trước ngực, quát: - Tiểu ác tăng! Ngươi mà tới gần ta một bước, ta sẽ cắt cổ tự vẫn! Ðịch Vân ngẩn người, xua tay nói: - Xin cô nương chớ có hiểu lầm, Ðịch mỗ không hề có ý bất lương đối với cô nương. Thủy Sinh hừ lạnh, quát: - Tiểu ác tăng giả nhân giả nghĩa, ngoài mặt cười cười mà bụng chứa đầy hiểm độc. Hừ! Ngươi còn thâm hiểm hơn cả lão ác tăng, đừng hòng lấy được lòng tin của ta! Ðịch Vân cũng không muốn giải thích nhiều, nghĩ thầm: “Chỉ cần ngủ qua đêm nay, sáng sớm ngày mai ta lập tức tìm đường ra khỏi cốc, nào là Thủy cô nương, nào là Hoa đại hiệp, tàn đời mãn kiếp ta cũng chẳng nhìn đến các người nữa.” Nghĩ xong chống gậy tập tễnh đi ra thật xa, gạt tuyết lấy một nơi bằng phẳng, nằm xuống ngủ ngay. Thủy Sinh hừ lạnh nghĩ thầm: “Ngươi đi càng xa thì ý càng gian, định nửa đêm mò vào làm bậy chứ gì? Hừ, không đới nào ta mắc mưu ngươi.” Nàng không dám vào trong động, sợ rằng nửa đêm Ðịch Vân xông vào thì không có đường lui, chỉ dám ngồi ghé bên ngoài cửa động, tay nắm chặt Huyết Ðao, mí mắt mỗi lúc một nặng, nhưng nàng tự nhủ, không được ngủ! Không được ngủ! Tên tiểu ác tăng này nguy hiểm lắm! Nhưng liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, lại trải qua quá nhiều biến cố, sức nàng không chịu đựng nổi, cuối cùng đã phải thiếp đi. Nàng ngủ một giấc thật đẫy, đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh giấc, vừa tỉnh dậy, nàng thất kinh nhảy dựng dậy, thanh Huyết Ðao trong tay đã biến mất. Việc này càng khiến nàng kinh hoàng tột độ, nhưng khi nhìn lại thì thật may mắn, thanh Huyết Ðao chỉ rơi ra khỏi tay, nằm trên mặt tuyết. Thủy Sinh vội nhặt lấy thanh Huyết Ðao, miệng không ngớt tạ trời tạ đất. Giờ nàng mới bình tĩnh nhìn ra ngoài, thấy Ðịch Vân chống gậy tập tễnh đi ra khỏi cốc. Thủy Sinh thở hắt ra một hơi dài như vừa cất được gánh nặng ngàn cân. Ðịch Vân đúng là muốn tìm đường ra khỏi cốc, nhưng phía đông bắc và phía chính đông đều không có đường đi, còn phía tây và phía nam thì toàn là vách núi dựng đứng. Ði một vòng chẳng thấy có con đường nào khả dĩ dẫn ra ngoài, tuyết trắng mênh mông, núi cao chót vót, nội nhìn không cũng đủ ớn lạnh đừng nói là thử. Chỉ có mé đông nam là dường như có đường ra, nhưng đã bị tuyết băng tạo thành một núi tuyết khổng lồ áng ngữ lối đi. Muốn ra được chỉ còn chờ sang xuân tuyết tan hết mới có hy vọng. Ðịch Vân vất vả nửa ngày trời mà không tìm thấy lối ra, đành thất thiểu quay về. Hoa Thiết Can thấy chàng quay lại, vội hỏi: - Ðịch đại hiệp, thế nào rồi? Ðịch Vân lắc đầu, thở dài nói: - Không có lối ra! Hoa Thiết Can cười thầm nghĩ bụng: “Ngươi không tìm thấy lối đi, nhưng Hoa mỗ nào phải hạng như ngươi? Chỉ cần tới xế trưa nay huyệt đạo giải khai, lão tử sẽ cho ngươi thấy!” Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lão mĩm cười nói: - Ðừng lo, chờ huyệt đạo của Hoa mỗ khai thông rồi, Hoa mỗ nhất định đưa được hai người thoát hiểm! Thủy Sinh thấy Ðịch Vân đêm qua không mò đến làm ẩu thì lòng nghi kỵ đã giảm đi ít nhiều, tuy nhiên vẫn không phút nào dám lơi là cảnh giác, lúc nào cũng tránh thật xa chàng, thậm chí cũng không dám nhìn về phía Ðịch vân. Ðịch Vân tuy chẳng mong được Thủy Sinh thấu hiểu nỗi lòng mình, nhưng thấy thái độ của nàng như vậy cũng không khỏi tức giận. Chàng muốn lập tức đi khỏi chỗ này cho đỡ chướng mắt, khổ nỗi lại không có đường ra, bất giác mặt ủ mày ê, ngồi thừ một chỗ không buồn cử động. Ðến khoảng giờ mùi thì Hoa Thiết Can chợt cất tiếng cười ha hả nói: - Thủy điệt nữ, thịt ngựa của ngươi Hoa bá bá phải mượn tạm vài cân, chừng ra khỏi cốc rồi sẽ bồi hoàn! Nói xong lão đứng phắt dậy, thì ra huyệt đạo của lão đã đến giờ tự giải khai. Lão tiến thẳng đến chỗ con ngựa, lấy một miếng thịt lớn vừa nhai ngấu nghiến vừa giở khinh công chạy vòng quanh cốc tìm đường ra. Lão vừa khai thông được huyệt đạo, thái độ lập tức biến đổi, bởi lẽ Huyết Ðao lão tổ đã chết, còn lại Ðịch Vân và Thủy Sinh dù hai người có liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của lão. Có điều sơn cốc này chẳng phải là chỗ có thể ở lâu, phải tìm cho ra đường thoát khỏi đây cái đã, hơn nữa Ðịch Vân và Thủy Sinh giờ đã như cá nằm trên thớt, chạy đi đâu được mà lo. Chỉ cần tìm thấy lối ra, lão sẽ lập tức giết chết hai người diệt khẩu, hành vi của lão ngày hôm qua không thể để người ngoài biết được. Lão giở khinh công chạy vòng quanh xem xét, quả là không có một lối nào có thể đi ra ngoài được. Tuyết băng đã làm bít mất lối đi, nếu bốn người bọn lão không sớm xông vào trong cốc lúc tuyết băng thì cũng đã bị bỏ lại ở bên ngoài rồi. Từ trong này chỉ có một lối ra duy nhất ở mé đông nam, nhưng đã bị núi tuyết lấp mất, núi tuyết này bề ngang vài chục trượng, chiều dài phải có tới mấy dặm. Mò mẫm dưới tuyết làm sao có đủ hơi để đi qua một đoạn đường dài mấy dặm, mà cứ cho là có đủ hơi đi nữa, mò mẫm ở bên dưới rất dễ lạc mất phương hướng. Nói tóm lại, chỉ còn cách chờ tới khi tuyết tan hết thì mới mong có lối ra. Muốn vậy phải chờ tới ít nhất là Ðoan ngọ sang năm, bây giờ chỉ mới đầu tháng mười một, phải chờ nửa năm trời mới có cơ ra khỏi cốc. Tuyệt cốc này toàn một màu tuyết trắng, lấy gì ăn để chờ từng ấy tháng trời? Hoa Thiết Can quay trở lại trước cửa động, sắc diện nặng như chì, lão đứng ngẩn người một lúc lâu rồi lấy miếng thịt ngựa ăn dở ra nhai ngấu nghiến, ăn hết miếng thịt ngựa mới lẩm bẩm nói: - Ðến Ðoan ngọ sang năm mới ra được! Ðịch Vân và Thủy Sinh một người bên trái một người bên phải, khoảng cách giữa ba người ước chừng ba trượng, lời nói của Hoa Thiết Can tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho cả hai nghe thấy. Chỉ một câu nói đơn giản vậy mà hai người nghe như tiếng sấm bên tai. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xung quanh một vòng, toàn một màu tuyết trắng, muốn tìm rể cây lá cỏ để ăn cũng khó, lấy gì ăn để chịu tới tháng năm năm sau? Chỉ nghe tiếng ưng kêu quang quác ở trên không, ba người đồng đưa mắt nhìn lên trời, trừ phi có cánh như lũ ưng kia mới có thể ra khỏi đây trong lúc này. Con ngựa của Thủy Sinh tuy lớn, nhưng cũng chỉ chưa tới một tháng là hết sạch. Qua mấy ngày nữa thì cả đầu, da, nội tạng… cũng ăn sạch sành sanh. Trong những ngày qua Hoa Thiết Can, Ðịch Vân, Thủy Sinh rất ít khi nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ánh mắt có giao nhau thì cũng nhanh chóng nhìn ra nơi khác. Hoa Thiết Can mấy lần muốn động thủ giết Ðịch Vân và Thủy Sinh, nhưng nghĩ lại nếu giết hai người rồi trong cốc chỉ còn lại một mình lão, cái cảm giác đơn độc ấy cũng chẳng dễ chịu gì, dù sao thì hai người cũng là vật trong túi lão, chẳng có gì phải vội vã. Lúc này thì Thủy Sinh đã không còn sợ Ðịch Vân nữa nên ban đêm đã dời vào trong động mà ngủ. Bước qua tháng chạp, trời càng lúc càng rét, đêm về gió lạnh gào thét, cái lạnh len vào đến tận trong xương, thật khó mà chịu đựng được. Ðịch Vân ngày ngày chẳng có việc gì làm, cứ tiếp tục luyện Thần Chiếu công, mỗi ngày trôi qua là nội lực của chàng lại thăng tiến một chút. Dù vậy, với áo quần mong manh, đêm đến chàng lạnh đến không sao ngủ được. Thủy Sinh từ trong động nhìn ra, thấy Ðịch Vân rét run cầm cập, nhưng chàng thủy chung vẫn không bước vào trong động để tránh rét, lòng cảm thấy rất an tâm. Giờ thì nàng đã biết, tên tiểu ác tăng này “ác” thì có “ác” nhưng kể ra cũng không đến nỗi vô lễ. Thương tích trên người Ðịch Vân đã lành lặn hẳn, chỗ chân gãy giờ đây cũng đã liền xương, có thể đi lại được như thường. Mỗi lần nhớ tới việc Huyết Ðao lão tổ giúp mình băng bó cái chân gãy, lòng lại thấy nôn nao khó tả. Thịt ngựa đã ăn hết, vấn đề lương thực trở nên vô cùng bức bách. Ðến những ngày cuối, Ðịch Vân ăn rất ít, mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng phần chàng để dành lại đều được Hoa Thiết Can dùng rất thiệt tình. Thủy Sinh thấy thế thì nghĩ thầm: “Một đại hiệp thành danh ở Trung Nguyên, đến khi gặp phải tai biến còn không bằng một tiểu ác tăng của Huyết Ðao môn. Thật uổng cho cha đã kết giao với một con người như lão!” vào canh ba đêm đó, Thủy Sinh đang mơ màng giấc điệp, xảy nghe bên ngoài có tiếng cãi vã ồn ào, nghe tiếng Ðịch Vân quát: - Ngươi không được động đến di thể của Thủy đại hiệp! Hoa Thiết Can giọng băng lạnh, nói: - Vài hôm nữa đến người sống cũng ăn, nói gì đến người chết. Ta ăn thịt người chết trước, để cho ngươi được sống thêm ít ngày nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiep #kiem