Liên Thành Quyết 471-500prc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy Sinh nghĩ thầm, đã rạch được một đao thì có rạch mười đao hay hai chục đao cũng vậy mà thôi, liền nghiến răng, nói: - Ngươi giết ta đi! Giết ta đi! Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói: - Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Dứt lời Huyết Ðao chém vù tới, nhưng chỉ lướt sạt bên má Thủy Sinh mà thôi. Lần này Thủy Sinh vẫn còn tỉnh táo, nàng nghe má mát rượi nhưng lại không có cảm giác đau, cũng không thấy có máu chảy xuống. Giờ thì Thủy Sinh đã biết lão ác tăng chẳng qua chỉ dọa mình mà thôi, lòng khấp khởi mừng thầm. Huyết Ðao lão tổ nhìn Ðịch Vân hỏi: - Ðồ tôn! Ngươi thấy đao vừa rồi của sư tổ gia ra sao? Ðịch Vân gật đầu khen: - Ðao pháp siêu quần, nhân gian hiếm gặp! Lời khen của Ðịch Vân xuất phát tự đáy lòng, không phải khen để lấy lòng Huyết Ðao lão tổ. Huyết Ðao lão tổ hỏi tiếp: - Vậy ngươi có muốn học không? Ðịch Vân mừng rỡ nghĩ thầm: “Mình đang nghĩ cách sao để cứu Thủy cô nương khỏi bị ô nhục, giờ thì đã có cách rồi! Mình cứ quấn lấy lão học nghệ, lão làm gì còn thời gian để động tà niệm nữa. Nhưng lão tuy hỏi vậy chứ chưa chắc đã toàn tâm truyền thụ, phải làm sao cho lão chịu mình cái đã.” Nghĩ xong liền nói: - Ðao pháp của sư tổ gia gia đồ tôn vô cùng kính phục. Sư tổ gia gia truyền thụ cho đồ tôn mấy chiêu, sau này gặp hạng giang hồ hậu bối như biểu ca của ả đồ tôn không còn sợ bị chúng ăn hiếp nữa, và cũng không làm mất mặt Huyết Ðao môn chúng ta! Ðịch Vân xưa nay không quen nói ngoa, nay buộc lòng phải gọi nào là sư tổ gia gia, nào là Huyết Ðao môn chúng ta… khiến chàng không khỏi ngượng đỏ mặt. Thủy Sinh bĩu môi xì một tiếng rõ to tỏ ý khinh miệt, nói: - Ðúng là đồ vô sỉ, không biết nhục! Huyết Ðao lão tổ nghe Ðịch Vân nói vậy thì khoái chí cười lớn nói: - Ðao pháp này cũng đơn giản, có điều để luyện được đến hỏa hầu như ta không phải một sớm một chiều mà có thể luyện thành. Thôi được, để ta dạy cho ngươi công phu “hớt giấy” và “lạng đậu phụ.” Luyện hai công phu này, trước tiên dùng một trăm tấm giấy xếp lại thành chồng, đặt ở trên bàn, dùng đao chém hớt ngang qua, phải làm sao hớt cho được một tấm giấy trên cùng thôi, không được làm trang bên dưới xê dịch. Sau đó cứ lần lượt hớt từng trang một cho đến hết. Thủy Sinh nghe nói thì không nhịn được, nói chen vào: - Láo toét! Huyết Ðao lão tổ cười nhẹ nói: - Ngươi nói ta nói dóc? Ðược rồi, ta sẽ chứng thực cho ngươi thấy. Nói xong nhổ một cọng tóc trên đầu Thủy Sinh. Thủy Sinh giật mình kêu lên: - Ngươi định làm gì vậy? Huyết Ðao lão tổ chẳng nói chẳng rằng, đặt cọng tóc lên đầu mũi nàng, sau đó ra roi phóng ngựa vụt đi. Lúc này thì Thủy Sinh đang nằm co quắp ngang trên lưng ngựa, thấy Huyết Ðao lão tổ để cọng tóc lên mũi mình, chẳng biết lão đang làm tò quỷ gì, vừa định thổi cho cọng tóc bay đi thì nghe Huyết Ðao lão tổ quát lớn: - Ðừng động đậy, hãy nhìn cho kỹ! Dứt lời lão quày ngựa chạy ngược trở lại, hai ngựa chạy ngược chiều thoắt cái đã lướt qua nhau. Thủy Sinh chỉ thấy hồng quang lướt qua thật nhanh, chót mũi nghe mát lạnh, đồng thời cảm giác nhột nhột vì cọng tóc đặt lên mũi cũng biến mất. Ðịch Vân vỗ tay khen: - Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Huyết Ðao lão tổ quày ngựa cho đi song song với Ðịch Vân, giơ thanh Huyết Ðao qua. Ai cũng nhìn thấy rõ ràng một cọng tóc nằm trên thân đao. Huyết Ðao lão tổ và Ðịch Vân đều trọc đầu, cọng tóc dài mượt này chính là của Thủy Sinh, không giả vào đâu được. Thủy Sinh vừa kinh hãi vừa thán phục, nghĩ thầm: “Lão ác tăng này võ công thật cao cường, một đao lúc nãy, nếu cao lên một chút thì không thể lấy được cọng tóc, còn thấp xuống một chút thì kể như chót mũi mình đi đời. Lão cưỡi ngựa chạy như bay còn xuất thủ chính xác như vậy, chuyện đứng dưới đất hớt giấy thì không còn là vấn đề nữa.” Ðịch Vân muốn lấy lòng Huyết Ðao lão tổ nên không tiếc lời ca tụng, đáng tiếc chàng ăn nói không được linh lợi như người ta, nên nói đi nói lại cũng chỉ mấy câu: “Ðao pháp tinh kỳ!” Trên đời hiếm thấy…” Thủy Sinh cũng được thực mục sở thị, những lời ca tụng của Ðịch Vân cũng không phải là quá lố, có điều cái cách nịnh nọt quá lố như vậy nghe không lọt tai, chỉ bĩu môi, quay đầu đi để khỏi chướng mắt. Huyết Ðao lão tổ lại tiếp tục giảng giải phương pháp luyện đao: - Còn công phu “lạng đậu phụ” thì như vầy, đặt một miếng đậu phụ lên bàn, huơ đao lạng từng lát mỏng. Phải làm sao cho một miếng đậu phụ dày hai tấc (tấc tàu) được lạng thành hai mươi lát, mà mỗi lát đều phải nguyên vẹn, đều đặn. Làm được tới mức này thì kể như qua được bước đầu tiên. Ðịch Vân gãi đầu nói: - Như vậy mà chỉ mới có qua được bước đầu tiên thôi sao? Huyết Ðao lão tổ cười ha hả nói: - Ðương nhiên! Ngươi thử nghĩ coi, đứng dưới đất mà hớt giấy với việc cưỡi ngựa chạy như bay mà hớt cọng tóc trên mũi người, cái nào khó khăn hơn? Ðịch Vân lại cố ý nói nịnh: - Sư tổ gia gia tài năng thiên phú, không phải người thường có thể sánh kịp. Ðồ tôn chỉ mong đạt được một phần mười công phu của sư tổ gia gia là mãn nguyện rồi. Huyết Ðao lão tổ khoái chí cất tiếng cười ha hả. Thủy Sinh nghiến răng mắng: - Ðúng là một lũ vô sỉ! Một người trung thực vụng về như Ðịch Vân muốn biến thành kẻ xu nịnh miệng trơn như mỡ thì thật không phải chuyện dễ. Có điều nói nịnh không quen thì câu đầu tiên là khó mở lời nhất, nhưng đã nói được một câu rồi thì câu thứ hai thứ ba sẽ được nói ra dễ dàng hơn, thậm chí càng nói càng trơn tru, khiến người nghe càng thích nữa. Thật ra thì võ công của Huyết Ðao lão tổ cũng đáng được khen tặng bằng những lời lẽ tương tự như vậy, có điều với bản tính của Ðịch Vân thì chẳng đời nào lại nói những câu như vậy, nếu không gặp phải hoàn cảnh đặc biệt như vầy. Huyết Ðao lão tổ nói: - Ta xem tư chất ngươi cũng không đến nỗi nào, chỉ cần chịu khó khổ công tập luyện, nhất định sẽ thành công. Ðược rồi, bây giờ thì ngươi thử đi! Dứt lời lão bứt một cọng tóc của Thủy Sinh đặt lên chót mũi nàng. Thủy Sinh cả kinh thổi cọng tóc bay đi, nói: - Hắn tay chân vụng về, chưa luyện tập gì cả sao lại có thể thử liều như vậy? Huyết Ðao lão tổ trợn mắt nói: - Công phu mà không luyện thì sao thành tựu được? Một lần không được thì hai lần, ba lần, mười lần, trăm lần, ngàn lần. Nhất định rồi sẽ luyện thành thôi. Nói xong lại bứt một cọng tóc khác đặt lên mũi Thủy Sinh, đưa đao cho Ðịch Vân nói: - Ngươi thử đi! Ðịch Vân đón lấy Huyết Ðao, đưa mắt nhìn Thủy Sinh, thấy gương mặt nàng tràn ngập vẻ căm tức và khinh miệt, nhưng trong đó vẫn nhìn thấy vẻ khiếp hãi. Mà không khiếp hãi sao được, Ðịch Vân chưa luyện công phu như vậy bao giờ, nếu bắt chước Huyết Ðao lão tổ đừng nói là hớt mất cả cái mũi, chưa biết chừng còn hớt một cái mất luôn nửa cái đầu nữa là khác. Thủy Sinh nghiến răng nghĩ thầm: “Thì cứ để cho hắn luyện, hắn giết luôn mình thì càng hay chứ sao? Dù sao thì chết vì thanh đao cũng còn hơn để hai tên dâm tăng ấy ô nhục.” Dù có ý nghĩ muốn chết, nhưng khi đối diện với cái chết, nàng vẫn không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Về phía Ðịch Vân, đương nhiên là chàng không dám thử một cách hồ đồ như vậy, liền nhìn Huyết Ðao lão tổ nói: - Sư tổ gia gia, cầm đao hớt ngang như vậy, không biết thủ kình phải vận dụng thế nào cho hợp? Huyết Ðao lão tổ gật đầu tỏ ý khen ngợi, nói: - Lực từ eo chuyển đến vai, từ vai thông qua cánh tay, nhưng cánh tay phải vô lực, cổ tay càng phải vô lực. Tiếp đó lão lại giảng giải làm sao để có thể “lực từ eo chuyển đến vai,” làm thế nào mà “từ vai thông qua cánh tay”… Tiếp đó lại bảo đưa thanh Huyết Ðao cho lão, rồi làm mẫu cho Ðịch Vân xem. Sau đó còn giải thích những yếu quyết thâm ảo của võ học, đại loại như “vô kình thắng hữu kình” “vô lực tức hữu lực”… Thủy Sinh tuy không ưa hai sư sư tổ tôn họ, nhưng nghe giải thích về các nguyên lý võ học cũng không khỏi gật đầu thán phục. Ðịch Vân nghe xong ảo não nói: - Ðáng tiếc đồ tôn bị hãm hại nhiều, không những xương tỳ bà bị xuyên thủng mà cả gân bàn tay cũng bị cắt đứt, e rằng từ nay về sau không thể luyện võ công được nữa. Huyết Ðao lão tổ nhíu mày hỏi: - Tại sao lại bị xuyên thủng xương tỳ bà? Tại sao lại bị cắt đứt gân bàn tay? Ðịch Vân thở dài nói: - Ðồ tôn bị bắt vào ngục, chịu không biết bao nhiêu là khổ ải. Huyết Ðao lão tổ bật cười lớn, bảo chàng cởi áo ra cho lão xem thử vết thương, hai bên xương tỳ bà bị xích sắt xuyên thủng đã nhiều năm, nay tuy đã được tháo ra nhưng vết thương vẫn chưa hàn miệng. Bàn tay phải bị chặt đứt hết các ngón tay, gân tay cũng bị cắt đứt hết một ít. Xét về mặt luyện võ công mà nói, người như vậy cầm bằng phế nhân, đó là chưa kể xương đùi vừa mới bị Linh Kiếm song hiệp làm gãy. Huyết Ðao lão tổ nhìn thương tích đầy người Ðịch Vân mà cứ phá lên cười ha hả. Ðịch Vân lấy làm lạ nghĩ thầm: “Thương thế mình thảm trọng như vậy mà lão cũng cười cho được!” Huyết Ðao lão tổ cười nói: - Ngươi đã hủy hết bao nhiêu con gái nhà lành rồi phải không? Hảo tiểu tử, tham hoa háo sắc đến độ không nghĩ gì đến bản thân. Có phải vậy không? Ðịch Vân đỏ mặt lắc đầu nói: - Không có! Huyết Ðao lão tổ cười nói: - Ngươi khai thật đi! Ngươi bị bắt giam vào ngục, bị hành hạ ra nông nỗi này cũng vì nữ nhân mà lụy phải không? Ðịch Vân nghe nói thì ngẩn người, mình bị tiểu thiếp của Vạn Chấn Sơn vu oan là lấy cắp tiền bạc rồi trốn đi, như vậy không phải lụy vì nữ nhân thì còn là gì? Nghĩ xong mạnh dạn gật đầu, giọng căm hận nói: - Không sai! Ðồ tôn bị con tiện nhân ấy hại cho người không ra người, ma không ra ma, đồ tôn nhất định phải báo thù này. Thủy Sinh nghe nói vậy thì mắng rằng: - Bản thân ngươi tốt lành gì mà nói người ta làm lụy ngươi? Hừ, người xấu trong thiên hạ này, tiểu… tiểu… hòa thượng ngươi là kẻ đứng đầu! Huyết Ðao lão tổ cười nói: - Ngươi định mắng hắn là “tiểu dâm tăng” mà không dám nói chứ gì? Hừ, đồ tôn, ngươi cứ lột trần tiểu a đầu này ra, ả đã mắng chúng ta là “dâm tăng” chúng ta cứ “dâm” xem ả còn dám mắng người nữa không cho biết. Ðịch Vân chẳng dám gật cũng không dám lắc, chỉ ậm ừ trong miệng. Thủy Sinh tưởng Ðịch Vân vâng lời làm thật, kinh hãi hét lên: - Tiểu tặc! Ngươi dám? Thật ra thì lúc này Thủy Sinh không còn cử động được nữa, nếu Ðịch Vân quả là hạng người khinh bạc thì nàng cũng chẳng có cách nào kháng cự. Hai tiếng “Ngươi dám?” chẳng qua là quen miệng nói vậy thôi chứ chẳng hù dọa được ai. Ðịch Vân thấy Huyết Ðao lão tổ cứ nhìn chằm chặp lên người Thủy Sinh môi luôn nở nụ cười dâm đãng thì, lo lắng nghĩ thầm: “Làm sao để đánh lạc hướng sự chú ý của lão ác tăng để lão đừng có ý nghĩ gian tà với Thủy cô nương bây giờ?” Ðịch Vân chợt nghĩ ra một cách, vội hỏi: - Sư tổ gia gia, người xem tàn phế như đồ tôn còn có cách nào luyện võ công không? Huyết Ðao lão tổ trợn mắt nói: - Sao lại không? Cho dù hai tay hai chân ngươi có bị cắt hết gân vẫn còn có thể luyện công như thường, có gì mà không được! Ðịch Vân kêu lên: - Vậy thì hay quá! Tiếng kêu mừng rỡ này xuất phát từ niềm vui thật sự của chàng. Hai người vừa nói chuyện vừa buông cương cho ngựa đi thong thả, chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn. Xảy nghe có tiếng phèn la beng beng vang lên, tiếng theo là tiếng tơ tiếng trúc cũng hòa tấu theo, từ phía trước một đám rước dâu chừng bốn năm chục người đi ngược lại. Ðám người tiền hô hậu ủng một chiếc kiệu hoa, sau kiệu là một nam nhân trang phục rực rỡ cưỡi trên lưng một con bạch mã, đích thị là tân lang. Ðịch Vân vội kéo cương ngựa tránh sang một bên nhường đường, lòng phập phồng hồi hộp sợ đám người kia nhìn thấu hành tung của mình. Nhưng Huyết Ðao lão tổ thì chẳng có gì phải kiêng dè, cứ thúc ngựa xông thẳng vào đám đông hô lớn: - Này này, các ngươi làm cái gì vậy? Mau tránh ra! Ðám đông có kẻ lớn tiếng mắng: - Xú hòa thượng! Người ta đang rước dâu ngươi không có mắt hay sao mà không chịu tránh đường? Huyết Ðao lão tổ chẳng nói chẳng rằng, cứ thúc ngựa đi tới, chừng còn cách đám đông chừng hơn trượng thì dừng ngựa, hai tay chống nạnh hỏi: - Này, tân nương mặt mũi thế nào, có xinh đẹp không? Trong đám rước có mấy tên đại hán mặt mày đỏ gay, rút phắt đòn khiêng kiệu ra, nhảy sấn sổ tới, mắng: - Tên cẩu tặc đầu trọc kia, ngươi hết muốn sống rồi hay sao mà dám gây sự ở đây! Cây đòn khiêng kiệu to bằng cổ tay, dài gần cả trượng, gã đại hán lại to con, cầm ngang cây đòn trông cũng oai phong lẫm lẫm. Huyết Ðao lão tổ quay đầu nhìn Ðịch Vân cười cười nói: - Ngươi nhìn cho kỹ, đây cũng là một công phu mà ngươi cần phải học. Thân hình lão hơi chồm tới, thân đao vung ra run lên liên hồi, trông giống như con quái xà bò lướt trên thân cây đòn, sau đó nhanh như chớp thu đao tra vào vỏ. Ðám rước dâu lại có kẻ mắng: - Lão tặc trọc đầu này không có mắt chắc! Ngươi muốn hóa duyên cũng không biết lựa lúc nào cho phù hợp! Câu nói chưa dứt xảy nghe gã đại hán cồm đòn kêu ối lên một tiếng, cây đòn bỗng hóa thành vô số đoạn gỗ ngắn chừng hai tấc rơi lộp độp xuống đất, trong tay gã lúc này chỉ còn lại hai đoạn gỗ dài chừng vài tấc. Thì ra cả cây đòn đã bị đao cắt thành mấy chục đoạn ngắn. Huyết Ðao lão tổ cất tiếng cười quái dị, rút soạt Huyết Ðao, dọc một đao, ngang một đao, gã đại hán biến thành bốn mảnh.Huyết Ðao lão tổ quát: - Ta muốn nhìn mặt tân nương là đã nể nang các ngươi lắm rồi, lại còn làm bộ làm tịch! Ðám rước dâu thấy lão tăng dám hành hung giữa ban ngày ban mặt trên quan đạo, chẳng coi vương pháp ra gì thì hồn phi phách tán. Những người gan lớn một chút thì vừa la làng vừa chạy trốn, đa số đều sợ đến cúm rúm cả chân tay không chạy nổi nữa, thậm chí còn có người vãi cả đái trong quần. Huyết Ðao lão tổ cười hô hố, chém phăng nóc kiệu hoa, thộp ngực tân nương lôi ra ngoài. Tân nương hồn vía lên mây, la ó rầm trời, cố sức giãy giụa. Huyết Ðao lão tổ dùng mũi đao hất tung mạng che mặt tân nương, để lộ ra một gương mặt xám ngắt như thây ma. Tân nương chẳng qua là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trông còn rất trẻ con, lại cũng xấu xí vô cùng. Huyết Ðao lão tổ xì một tiếng dài, phun nước bọt lên người tân nương, nói: - Xấu xí như ma thế này mà làm tân nương sao được! Dứt lời giơ đao cắt mũi nàng ta. Tân lang ngồi trên lưng ngựa run lẩy bẩy, chẳng nói năng cũng không có bất phản ứng nào. Xảy nghe Huyết Ðao lão tổ cao giong nói: - Ðồ tôn, ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây lại là một công phu nữa! Gọi là “ẩu tâm lịch huyết!” Dứt lời rung tay phóng Huyết Ðao bay xẹt về phía tân lang, đồng thời thúc ngựa vọt tới, thân hình lão cũng theo đó phóng vọt lên không, vươn tay chụp lấy Huyết Ðao, sau đó đáp xuống lưng ngựa như không có việc gì xảy ra. Nhìn lại thì tân lang đã ngã xuống ngựa, ngực thủng một lổ hổng, máu theo đó tuôn ra như suối. Thì ra Huyết Ðao đã bay đâm xuyên qua mình tân lang, sau đó lại được Huyết Ðao lão tổ bay người chụp lấy. Từ khi đi theo Huyết Ðao lão tổ đến giờ, Ðịch Vân không tiếc lời ca ngợi lão, đó một phần là lão có ơn cứu mạng chàng, một phần cũng muốn tìm cách kéo dài thời gian tìm cơ hội giải thoát cho Thủy Sinh và cho cả bản thân mình nữa. Nhưng lúc này thấy Huyết Ðao lão tổ vô cớ hạ độc thủ giết luôn mấy người thì không nhịn được nữa, đỏ mặt tía tai quát: - Ngươi… Ngươi sao lại có thể giết người một cách bừa bãi như vậy… Chưa nói hết câu thì Huyết Ðao lão tổ lại vung đao chém đứt đầu một người nữa. Ðịch Vân nghiến răng thúc ngựa chạy lên quát: - Không được giết người nữa! Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói: - Ngươi nhìn thấy máu thì sợ té đái rồi phải không? Người như vậy thì có làm gì nên được? Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, hai ba chục người phi ngựa chạy tới, có người quát vang: - Huyết Ðao tăng! Mau buông con gái ta xuống thì chúng ta gạt bỏ hết mọi sự, bằng không ngươi có chạy lên trời lão phu cũng quyết đi theo tính sổ với ngươi! Nghe tiếng vó ngựa thì áng chừng khoảng cách hãy còn khá xa, nhưng lời của Thủy Ðại vẫn nghe rõ mồn một từng tiếng. Thủy Sinh mừng rỡ kêu lên: - Cha ta tới rồi! Lại nghe tiếng của bốn người đồng thanh hô: “Lạc Hoa Lưu Thủy hề… Thủy Lưu Hoa Lạc! Lạc Hoa Lưu Thủy hề… Thủy Lưu Hoa Lạc!” Bốn giọng mỗi người một khác, có điều giọng nào giọng nấy đều cao vút chứng tỏ một nội lực cực kỳ cao thâm. Huyết Ðao lão tổ nhíu mày lẩm bẩm: - Giang Nam Tứ cẩu này đúng là quân tử thúi, còn ở tuốt ngoài xa là đã nghe mùi rồi! Lại nghe giọng Thủy Ðại vang vang: - Võ công ngươi cao cường đến mấy cũng không phải là đối thủ của “Nam Tứ kỳ” chúng ta. Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngươi buông con gái ta xuống, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa. Huyết Ðao lão tổ nghĩ thầm: “Lúc nãy đã động thủ với Thủy Ðại và một lão đạo, nếu cứ một đánh một thì chẳng sợ gì chúng. Nhưng cứ tình hình khi nãy mà xét, mình cự với hai thì đã bại nhiều thắng ít, phải chạy mới sống được. Nếu ba đánh một thì, sợ rằng chạy cũng không có đường chạy. Nếu bốn đánh một thì chết không có đất chôn. Hà hà, bọn xú quân tử của võ lâm Trung Nguyên này nói ai mà tin được? Cứ bắt con gái hắn làm con tin thì mới giữ lấy thế thượng phong, thả ả ra thì thế thượng phong ngã về bên chúng rồi còn gì?” Nghĩ xong quát lớn một tiếng, đồng thời vung roi quất lên mông ngựa của Ðịch Vân một roi, xong thúc ngựa phi về hướng tây. Khi bỏ đi còn đề khí nói: - Thủy lão gia, Huyết Ðao môn đệ tứ đại chưởng môn nhân và đệ lục đại đệ tử đều làm nữ tế của ngươi. Nhạc gia rượt nữ tế, nước dãi chảy ê hề! Ha ha ha… tuyệt quá! Tuyệt quá! Thủy Ðại nghe mấy lời này tức muốn vỡ tung cả lồng ngực. Lão từng nghe nhiều chuyện động trời còn hơn như vậy nữa, hòa thượng của Huyết Ðao môn chẳng có chuyện gì mà không dám làm. Ðừng nói những chuyện khác, nội mấy câu nói này, giang hồ truyền ra, gia môn lão cũng không còn chỗ đứng trong giang hồ nữa. Nỗi nhục này rơi lên đầu bất cứ ai cũng không thể chịu đựng nổi, huống hồ đó lại là một lão anh hùng xưng bá ở Trung Nguyên như lão. Chỉ còn mỗi một cách là phải phân thây hai sư đồ dâm tăng thanh muôn mảnh mới rửa được mối nhục này. Thế là thúc ngựa đuổi theo. Lúc này theo chân Thủy Ðại truy đuổi, ngoài những người tề danh cùng Thủy Ðại là tam lão Lục, Hoa, Lưu ra còn có hơn ba mươi giang hồ hảo hán Trung Nguyên. Trong số đó nếu không phải là người đứng đầu của một bang hội nào đó thì cũng là những quyền Sư danh tiếng hoặc giả là các cao nhân ẩn sĩ. Cũng bởi chúng tăng của Huyết Ðao môn gần đây liên tiếp gân nên những trọng án, mà việc nào việc nấy đều thương thiên bại lý, trời không dung đất không tha, bất kể là thường dân, quan gia hay Trung Nguyên hắc bạch lưỡng đạo, chẳng có ai mà chúng kiêng nể. Võ lâm quần hào công phẫn, sau khi hay tin, tất cả đều rủ nhau nhập bọn truy đuổi. Mọi người đều cho rằng việc này không còn là việc riêng của Thủy Ðại nữa, nếu không giết được hai tên ác tăng này thì toàn thể võ lâm Trung Nguyên đều bị mất mặt. Quần hào cứ đuổi riết, mỗi khi đến một trấn thành nào, thấy cần thì lập tức đổi ngựa, thậm chí cũng chẳng dừng lại ăn uống nghỉ ngơi mà cụ bị lương khô nước lã, ăn uống ngay trên lưng ngựa rồi lại tiếp tục truy đuổi. Huyết Ðao lão tổ ỷ thế thần mã, mỗi khi tới thị tập trấn thành thì dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, có điều chỉ không dám nghỉ đêm lại mà thôi. May nhờ quần hào đuổi gấp như vậy mà Thủy Sinh giữ được mình khỏi bị lão ác tăng làm nhục. Cứ như vậy qua mấy ngày thì kẻ chạy người đuổi đã qua Hồ Bắc, đi vào Tứ Xuyên. Võ lâm Lưỡng Hồ với võ lâm Ba Thục xưa nay vốn gần gũi qua lại với nhau. Võ lâm Xuyên Ðông hay tin lập tức rủ nhau tham gia truy đuổi. Khi đến vùng Du Châu, hào kiệt Xuyên Trung cũng không chịu kém, lại kéo nhau tham gia. Mọi người tuy chẳng có liên can gì đến việc này, nhưng dù sao thì cũng chỉ có thắng chứ không bại, cứ tham gia vào vừa là để xem náo nhiệt vừa có cơ hội kết giao bằng hữu, lại nữa còn thể hiện khí phách vì nghĩa lớn của võ lâm Trung Nguyên. Ðến khi qua khỏi Du Châu thì số người tham gia truy đuổi đã lên đến hai ba trăm người. Hào kiệt Tứ Xuyên đa phần là những người có tiền có của, kẻ góp ngựa, người lo chu cấp áo quần, lương thực, nước uống. Có điều khi mọi người hay được tin thì Huyết Ðao lão tổ đã vượt lên phía trước, không thể chận đầu nên đành phải nhập đoàn truy đuổi phía sau. Hào kiệt Tây Thục sau khi hỏi ra mới tắc lưỡi nói: “Tiếc quá, nếu biết trước như vậy thì chúng tôi đã đón đường, bằng mọi giá không để cho hai tên dâm tăng ấy đi qua, nhất định phải cứu bằng được Thủy cô nương.” Thủy Ðại miệng thì đa tạ hảo ý của đồng đạo Tây Thục, nhưng lòng thì mắng thầm: “Bằng vào bản lãnh của bọn ngươi mà cũng đòi cản đường Huyết Ðao dâm tăng! Hừ!” song phương kẻ trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiep #kiem