Liep Quoc - Khieu Vu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi dừng chân của binh đoàn kỵ binh số mười ba là dưới chân một ngọn núi ở phía tây bắc cách Dã Hỏa trấn ước chừng hơn năm mươi dặm.

Đây là địa điểm bắt buộc phải đi ngang qua trên đường lên phương Bắc. Tiếp tục hướng lên phía bắc là một dải bình nguyên dài và hẹp mang tên A Nhĩ Ba Khắc Đặc, chiếm một phần tư diện tích Dã Hỏa Nguyên, cũng là khối bình nguyên duy nhất trên Dã Hỏa Nguyên, nằm kề địa bàn của Ải nhân và Địa tinh, địa thế bằng phẳng, là tụ điểm mà các thương đội của hai nước thường xuyên lui tới.

Binh đoàn kỵ binh số mười ba phụng mệnh đóng quân ở đây, đề phòng quân đội của Áo Đinh Đế Quốc đột phá từ nơi này. Kế hoạch tác chiến lần này hiển nhiên là đã rạch ròi, các binh đoàn chính quy của đế quốc chia ra đồn trú tại ba hướng: Tây Bắc, chính Bắc và Đông Bắc của Dã Hỏa trấn để phòng ngừa người Áo Đinh xâm nhập.

Dựa vào Dã Hỏa Nguyên để quyết chiến với người Áo Đinh, chống địch quân từ ngoài biên giới, đó chính là kế hoạch tác chiến lần này của Bái Chiêm Đình đế quốc. Mà tại phía nam Dã Hỏa trấn còn đồn trú 2 binh đoàn chính quy đóng vai trò là đội dự bị, một khi đã xác định được hướng tấn công của người Áo Đinh, hai binh đoàn dự bị này sẽ lập tức bắc tiến, mặt khác, các cánh quân khác cũng sẽ gấp rút chi viện.

Kế hoạch tác chiến này hiện Hạ Á vẫn còn chưa biết, hắn cũng chưa biết A Nhĩ Ba Khắc sắp sửa trở thành một vùng đổ máu.

Sau khi lĩnh trang bị, Hạ Á trở lại lều của mình - Hắn cùng gã đầu trọc Khải Văn ở cùng một lều. Sau khi vào lều thay xong quân phục, lúc Hạ Á bước ra thì Khải Văn đã đứng đợi ở ngoài rồi.

Gã đầu trọc này sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Giờ ta dẫn ngươi đi gặp tướng quân. Ngươi nghe cho kỹ đây, ở đây sẽ không có ai khi dễ kẻ mới tới, bởi tướng quân rất công bằng, có điều nếu ngươi muốn trở thành một thành viên của chúng ta thì phải chứng tỏ được bản lĩnh của ngươi!"

Nói xong, Khải Văn lại than thở một câu vô cùng nổi tiếng tại binh đoàn số mười ba: "Hoặc là rời đi. Hoặc là trở thành một phần của chúng ta. Có điều ngươi phải nhận được sự tán thành của mọi người thì mới được. Khi gặp tướng quân thì phải giữ vẻ tôn trọng. Ông ấy chính là thủ lĩnh của chúng ta!"

Khi xoay người dẫn đường, Khải Văn thoáng do dự một chút, rồi bổ sung một câu: "Tư thế cưỡi ngựa của ngươi có chút cứng nhắc. Ngươi cưỡi ngựa có vấn đề, cần phải tập luyện nhiều hơn -- Chúng ta vốn là kỵ binh!"

Lời này tuy khó nghe, nhưng ít nhất thì người ta cũng không có ác ý, hơn nữa ngữ khí lại ngay thẳng.

Hạ Á gật gật đầu, đi theo sau hắn tới gặp A Đức Lý Khắc tướng quân.

Khi Hạ Á trong bộ chế phục theo sau Khải Văn bước vào chiếc lều lớn nhất ở trung tâm, A Đức Lý Khắc đang nhíu mày nhìn tin tức mới nhất quân báo vừa đưa đến. Bên cạnh hắn là một hán tử trung niên tóc bạc trắng, dáng uy vũ.

"A Nhĩ Ba Khắc là lộ tuyến mà địch nhân có khả năng tấn công nhất, dựa theo truyền thống, đem lực chiến đấu mạnh nhất của chúng ta đặt ở đây, coi như là ném cho chúng ta khúc xương cứng nhất rồi - Đây cũng con mẹ nó là truyền thống của quân bộ." A Đức Lý Khắc buông mảnh quân báo xuống cười mắng một câu.

Hán tử đầu bạc ở bên cạnh cũng biểu lộ thần tình cứng cỏi: "Vốn đã là như vậy, cái lũ binh đoàn số hai, số chín ẻo lả căn bản là không đủ tư cách tranh ăn cùng chúng ta!" Tính cách kiêu ngạo, lời lẽ rắn rỏi.

"Được rồi, Ba Đặc Lặc, về chuẩn bị người của ngươi cho tốt, trước lúc chạng vạng ngày mai, ta muốn tất cả trang bị đều phải đầy đủ. Thúc giục bên quân nhu ở phía sau một chút, nếu còn chậm trễ nữa, lão tử sẽ phải vung đao giết người đấy!"

Hán tử tóc bạc Ba Đặc Lặc, đội trưởng đội số ba thuộc binh đoàn kỵ binh số mười ba, lập tức ưỡn thẳng người, dụng lực đấm vào ngực, chào theo nghi thức quân đội rồi nhanh chóng xoay người rời đi, vừa ra khỏi thì gặp Khải Văn cùng Hạ Á, hắn liếc nhìn Hạ Á một cái, cười to nói: "Tân binh, trông thật cường tráng, quả là một binh sỹ tốt!"

Là một binh sỹ tốt...

Nhìn theo bóng hán tử đầu bạc bước ra ngoài, Hạ Á có chút cảm giác quái dị đối với lời nhận xét này.

A Đức Lý Khắc tướng quân ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Á mặc quân phục, vết sẹo trên mặt hắn vì tâm tình hưng phấn mà thoáng đỏ lên, trông có phần dữ tợn, song ánh mắt kia lại khiến Hạ Á trong lòng không những không hề e sợ mà trái lại còn có vài phần thân thiết.

"Mặc quân phục vào nom bộ dạng không tệ, ngươi quả là một binh sỹ tốt." A Đức Lý Khắc vuốt vuốt trán, mắt ưng đảo qua Hạ Á: "Mặc bộ áo da này vào, cảm giác thế nào?"

Hạ Á ngẩng đầu lên, không kiêu không nịnh: "Cũng không tệ lắm, rất có tinh thần."

"Rất có tinh thần, ta nhìn người quả không sai. Ngươi cường tráng như một con trâu nhỏ, ánh mắt lại tàn nhẫn như sói con, ha ha ha!"

Hạ Á không nói gì... Đây là lời khích lệ sao?

Không biết tại sao, đứng trước mặt vị tướng quân một thân uy phong sát khí này, Hạ Á cảm thấy có chút không tự nhiên, cứ như thể khí thế của đối phương đang ép chặt xuống mình vậy.

"Ngươi là người địa phương à? Lớn lên tại Dã Hỏa Nguyên ư?"

"Đúng vậy." Hạ Á gật đầu.

"Địa hình xung quanh ngươi nhất định là rất quen thuộc đúng không?"

Hạ Á gật đầu.

A Đức Lý Khắc đứng dậy, bước tới bên cạnh, nhấc tấm bản đồ da lớn trên vách tường xuống, đây chính là bản đồ địa hình Dã Hỏa Nguyên. Hắn chỉ vào bản đồ: "Ngươi có thể chỉ ra hiện tại chúng ta đang ở vị trí nào không?"

Hạ Á không chút di dự, chỉ chính xác vị trí trên bản đồ.

"Ngươi biết chữ à? Biết văn tự của Bái Chiêm Đình?" A Đức Lý Khắc hài lòng cười cười, khi hắn nhếch miệng khiến cho vết sẹo tựa như giật giật: "Nói cho ta biết, địa hình phương Bắc như thế nào?"

Hạ Á suy nghĩ một chút: "Vị trí của chúng ta chính là ở hành lang đặc biệt phía nam A Nhĩ Ba Khắc, tiến về phía bắc mà nói, băng qua A Nhĩ Ba Khắc thẳng tiến hướng bắc có thể tới Áo Đinh... Vùng đồi núi cùng với huyệt động này nằm ngay sát lãnh địa của Ải nhân nên không người nào dám tới. À... ở ngay sát bên cạnh chính là cánh đồng đỏ của Địa tinh, nơi đó rất hoang vu, chỉ có bộ lạc Địa tinh cùng bầy sói là thường hay lui tới. Trên vài đỉnh núi xung quanh có trại của một số đạo tặc đoàn, khu vực của hắc bộ lạc, ngoài ra... Ta không biết ngài còn muốn biết những gì nữa."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị tướng quân này.

Càng nói chuyện, Hạ Á càng cảm thấy thoải mái dần - hừ, lão tử ngay cả rồng cũng thấy rồi, còn cái gì phải sợ nữa.

Câu trả lời của Hạ Á khiến cho A Đức Lý Khắc tướng quân rất hài lòng, hắn gật đầu một cái, vươn tay lấy một cái huy chương nhỏ bằng sắt ở trên bàn, đây là một mảnh sắt hình móng ngựa, mặt trên có hoa văn nổi.

"Đây là quân hàm của ngươi, một binh nhì phổ thông, nhưng hiện tại ta chưa thể đưa cho ngươi được." A Đức Lý Khắc nhìn chằm chằm Hạ Á, ánh mắt của hắn như điện, trầm giọng nói: "Ngươi phải trải qua một lần khảo nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, trở thành thân binh của ta, lúc đó ta sẽ tự tay trao cho ngươi huy chương quân hàm!"

Hạ Á ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào A Đức Lý Khắc.

"Ta sẽ phái một đội kỵ binh thám báo lên phương Bắc tìm hiểu, ngươi quen thuộc địa hình nơi này, hãy đi cùng với bọn họ. Tiện thể ngươi nên học hỏi thêm một chút gì đó." A Đức Lý Khắc có phần do dự: "Khải Văn, ngươi đi cùng với hắn, hãy dạy dỗ tiểu tử này cho tốt."

Hạ Á còn chưa kịp lên tiếng, Khải Văn vốn vẫn đứng thẳng ở bên kia lập tức ngẩng cao đầu hô: "Vâng, thưa tướng quân!"

Trước lúc xuất phát, vì là kỵ mã đảm đương trách nhiệm thám báo, Khải Văn dẫn Hạ Á tới chỗ quân nhu lĩnh một bộ trang bị kỵ binh.

Lúc lựa chọn vũ khí, Khải Văn lựa chọn lăng chùy nặng, còn Hạ Á thì lại cự tuyệt loại vũ khí này, hắn cũng không lựa chọn thương, cuối cùng chọn lựa một thanh chiến phủ.

Tựa hồ ở hắn có một sự yêu thích đặc thù đối với búa.

Búa mà kỵ binh dùng là loại chiều dài ước chừng một thước rưỡi, có hai lưỡi búa ở hai bên, đầu có mũi thương, trong khi tác chiến ngoài chặt chém ra còn có thể dùng để đâm, Hạ Á lựa chọn loại vũ khí có trọng lượng lớn này, Khải Văn cũng chẳng nói gì cả.

Có điều lúc trở lại lều chỉnh trang lại các thứ, gã đầu trọc này do dự một chút, liếc nhìn Hạ Á một cái, khẽ nói: "Ừm... con ngựa kia của ngươi nhìn quá bắt mắt, để tránh phiền toái, trước tiên chớ nên sử dụng, ta sẽ cho ngươi mượn một con ngựa mà ta đã chuẩn bị."

Hạ Á sửng sốt, không khỏi nhìn nhìn người kia, đầu hắn trọc lốc, biểu tình rất chân thành.

Hóa ra hắn đã sớm nhìn thấu con ngựa của mình có điều cổ quái, chỉ không nói ra mà thôi. Nhìn ánh mắt thản nhiên của Khải Văn, Hạ Á cười cười, bước tới vỗ vỗ vai hăn: "Cảm ơn!"

Hắn bắt đầu thích cái gã đầu trọc này rồi.

Trời chạng vạng tối, Hạ Á cùng với Khải Văn hộ tống một đội thám báo kị binh nhẹ xuất phát.

Kỵ binh đoàn thứ mười ba biên chế đầy đủ là một vạn hai ngàn người, nhưng bộ đội chân chính trực tiếp tác chiến chỉ có tám ngàn người, còn bốn ngàn người còn lại là binh chủng phụ trợ bao gồm: đồ quân nhu, hậu cần, đội hỗ trợ, hộ vệ binh bộ chiến, thậm chí còn có một nhóm lính tuyển mộ ra từ đám dân phu. Dù sao thì loại binh chủng như kỵ binh mặc dù là vua lục chiến, nhưng đồng thời cũng rất xa xỉ và tốn kém.

Ngựa của kỵ binh cần phải được nuôi dưỡng và chăm nom, cần bác sỹ thú y, đồng thời trong quân cần thợ rèn cùng với nhân viên quân nhu phụ trách tu sửa vũ khí, quân nhu hậu cần phụ trách vận chuyển quân tư vân vân.

Tám ngàn chiến binh chia thành bốn nhóm độc lập, mỗi nhóm hai ngàn người. Ngoài ra còn có một đội hình khoảng trên dưới hai trăm kị binh nhẹ phụ trách thám báo.

Nhóm thám báo độc lập phụ trách việc tìm kiếm trinh sát lần này tạo thành một tiểu đội, gồm mười tám gã kỵ binh thám báo, cộng thêm Hạ Á cùng với Khải Văn.

Hạ Á lần đầu tiên hành quân, trước đó chẳng qua cũng chỉ mới ở nơi trú đóng có gần nửa ngày, còn chưa kịp cẩn thận quan sát nhánh quân đội này, hiện tại nhìn nhóm thám báo kị binh nhẹ bên cạnh, bất giác không nhịn được đem so sánh những người này với đám chiến sĩ của dong binh đoàn mà mình đã từng gặp ở Dã Hỏa trấn.

Nhóm thám báo này tuy rằng chỉ là kỵ binh nhẹ, nhưng mỗi người đều cho thấy thuật cỡi ngựa cực kỳ hoàn mỹ - Nếu không phải là vì đang khống chế tốc độ hành quân, mà rơi vào trường hợp toàn lực chạy trốn, có lẽ ngoảnh đi ngoảnh lại là Hạ Á chỉ có thể ở đằng sau hít bụi. Đồng thời bọn người kia mỗi người đều cho thấy một loại bưu hãn khó có thể miêu tả ... Thật giống như ... sói!

Thật vậy, bọn người kia y hệt như một đám sói, trầm mặc, hung mãnh, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khí chất rắn rỏi. Tuy rằng đối với Hạ Á rất hòa nhã, nhưng Hạ Á rõ ràng cảm giác được, những người này vẫn chưa hề tiếp nhận mình, cái loại hòa nhã này chỉ là bảo trì khoản cách bề ngoài mà thôi.

Mặc dù là thân binh bên cạnh tướng quân, nhưng Khải Văn dọc đường đi vẫn nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng tiểu đội thám báo này, cũng không vì thân phận thân vệ của tướng quân mà có đãi ngộ đặc biệt nào hết.

Đoàn người thẳng hướng Bắc, giục ngựa xuyên qua hành lang A Nhĩ Ba Khắc bình nguyên, xâm nhập vào khoảng cách ước chừng một trăm dặm, từ thời điểm này, tiến hành rà soát tìm tòi lộ tuyến, tốn mất thời gian khoảng hai ngày.

Hạ Á từng bước từng bước dần quen thuộc với những người này, mà theo thời gian trôi qua, Hạ Á tại dã ngoại biểu hiện ra kinh nghiệm sinh tồn phong phú, thể hiện tố chất ưu tú của một thợ săn, nhất là khi tìm kiếm tất cả những manh mối dấu vết lưu lại, từ đó đưa ra phán đoán một cách chính xác, dần dần ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Lúc nghỉ ngơi, Hạ Á cùng với nhóm kỵ binh ngồi cùng một chỗ, cùng ăn bánh nướng lạnh, cùng uống nước lạnh như băng.

Hai ngày tìm tòi, bọn họ đã tìm kiếm trên diện tích mở rộng tới một trăm dặm, lấy quân doanh làm cơ sở nhắm hướng bắc tiến hành rà soát tìm tòi, nhóm kỵ binh tuy rằng đều có chút mỏi mệt, nhưng vẻ cương nghị trên mặt lại chẳng hề giảm chút nào, ánh mắt mỗi người đều sáng ngời, tràn ngập nhuệ khí. Mà Hạ Á dựa vào thể chất xuất sắc, biểu hiện cũng khiến cho Khải Văn bắt đầu sinh ra hảo cảm thực sự đối với hắn.

Hạ Á chưa từng trải qua cuộc sống trong tập thể như thế này bao giờ, bất quá bề ngoài hiền lành, chân chất cùng với tính tình dế nhũi của hắn lại ngược lại rất hợp khẩu vị với đám binh lính này, hơn nữa Hạ Á cũng chưa bao giờ cho rằng việc thỉnh giáo người khác là chuyện gì mất mặt, hắn vô cùng khiêm tốn muốn thỉnh giáo thuật cưỡi ngựa của đám kỵ binh, bởi vì thể chất xuất sắc của hắn ... về cơ bản mà nói chính là cậy khỏe để áp bức ngựa khuất phục -- dù sao thì hai ngày vừa qua, thuật cưỡi ngựa của hắn cũng rất tiến bộ.

Duy nhất có chút bất đắc dĩ chính là Khải Văn, hắn nhìn thấu Hạ Á chỉ cậy vào sức khỏe để cưỡi ngựa, lấy lực lượng áp chế ngựa bắt khuất phục, nhìn con ngựa mình chuẩn bị cho tiểu tử này biến thành ủ rũ, Khải Văn cũng chỉ có thể thở dài.

Tới ngày thứ ba, bọn họ đi tới một mảnh rừng, khu vực này cũng không tính là quá lớn, nhóm kỵ binh chạy một vòng, không hề phát hiện thấy dấu vết khả nghi, sau đó quyết định ở trong này nghỉ tạm một lát, chờ nghỉ ngơi xong thì lên đường quay về.

"Ngươi có cảm thấy như vậy có chút nhàm chán hay không?" Trong lúc nghỉ ngơi, gã đội trưởng thám báo cười hỏi Hạ Á. Đây là một lão binh đã phục dịch hơn bảy năm tại binh đoàn kỵ binh số mười ba, bảy năm trước được điều từ một nhánh bộ đội khác đến binh đoàn kỵ binh số mười ba rồi cứ thế ở lại đây, tại binh đoàn kỵ binh số 13 vốn toàn bộ đội tinh nhuệ này, việc lên chức là vô cùng khó khăn, mà y lại là bình dân sinh ra không hề có bối cảnh, điểm ấy ngay cả A Đức Lý Khắc tướng quân công chính cũng không thể nào hỗ trợ được - Dù sao thì chuyện lên chức trong quân cũng có một hệ thống chế độ.

Với lý lịch của tay đội trưởng này, hoàn toàn có thể điều đi thăng chức tại một nhánh quân đội bình thường khác, có điều y lại mấy lần cự tuyệt điều lệnh lên chức, "đòi" ở lại nơi này. Càng buồn cười hơn chính là, nghe nói con trai y cũng gia nhập vào binh đoàn kỵ binh số mười ba ...

Căn cứ theo cách nói của Khải Văn, tại binh đoàn kỵ binh số mười ba có rất nhiều người cũng như vậy.

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Hạ Á trợn mắt tò mò nhìn gã đội trưởng này. Vài ngày ở chung, hắn cảm giác được gã này là một kẻ rất nhiệt tình, ít nhất là đối với chiến hữu vô cùng chân thành. Hắn là một hán tử trung niên cường tráng, nước da vì giãi dầu nắng gió mà ma luyện ra một màu cổ đồng, khóe mắt nếp nhăn dầy đặc, rõ ràng chỉ mới có bốn mươi tuổi mà nhìn qua lại giống như người đã sớm năm mươi.

"Chúng ta rong ruổi đã hai ngày mà lại chẳng thu hoạch được gì. Ngươi nhất định cảm thấy rằng nhiệm vụ lần này thực nhàm chán a." Đội trưởng ha ha cười, nhìn nhìn đám kỵ binh xung quanh đang nghỉ ngơi.

Hạ Á nghĩ nghĩ, hít vào một hơi, nghiêm mặt nói: "Ta không cho là như vậy, thám báo giá trị cũng không nằm ở chỗ nhất định phải phát hiện ra vấn đề gì."

"Ồ?" Tuy rằng chỉ là tùy ý hỏi, song không ngờ rằng gã quê mùa này lại trả lời như vậy, đội trưởng có chút hứng thú: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Hạ Á nhớ lại một chút, giống như những mẩu bút ký đã từng đọc được ở trong đống sách của lão gia hỏa về sử dụng thám báo trong tác chiến, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Ta cũng không hiểu lắm, chỉ là ... Phát hiện ra vấn đề thì đương nhiên là trọng yếu, nhưng nếu quả không phát hiện ra vấn đề thì ít nhất cũng có thể cung cấp cho quan chỉ huy các manh mối có giá trị, ít nhất cũng cho thấy một mảng khu vực này là 'sạch sẽ'. Đây chính là tin tình báo có giá trị. Cho nên không thể võ đoán cho rằng không phát hiện ra vấn đề gì là không có công lao."

Đội trưởng nheo mắt lại, bên cạnh Khải Văn vốn luôn luôn bận rộn với công tác của mình cũng nhịn không được tò mò nhìn nhìn Hạ Á: "Ngươi trước kia từng học qua mấy thứ này ư?"

Hạ Á lắc đầu, thoáng do dự một chút: "Ta đã từng đọc được một chút trong sách..."

Đội trưởng trên mặt lộ ra một nụ cười cao hứng, đấm Hạ Á một cái, nhìn nhìn Khải Văn: "Hắc! Tiểu tử đầu trọc này, cái tên quê mùa này là tân binh đúng không? Có thể nói với tướng quân một tiếng, cho hắn theo làm thủ hạ cho ta được không? Hiện tại tân binh đều muốn làm kỵ binh nặng chính diện xung phong, chẳng mấy tên có thể kiên nhẫn đi làm thám báo."

Khải Văn nhếch miệng cười:"Chuyện này tự ngươi nói với tướng quân đi."

Hắn cúi đầu tiếp tục công chuyện của mình. Hạ Á ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn Khải Văn - Y đang cầm trong tay một mảnh da dê, trên da dê dùng than chì viết chi chít chữ, mà Khải Văn đang dùng một thanh tiểu đao nhẹ nhàng đem đống văn tự trên da dê đó cạo đi.

"Ngươi đang làm gì đó?"

"Viết thư." Khải Văn không ngẩng đầu:"Chúng ta tham gia quân ngũ không có nhiều tiền để mua giấy, hơn nữa giấy rất dễ dàng hư hao. Cho nên thư từ qua lại gửi về nhà đều dùng da dê, ở trên mặt dùng than chì viết, sau khi nhận được xem xong rồi thì sẽ đem cạo đi, có thể tiếp tục sử dụng lại."

Gã đầu trọc ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Hạ Á: "Ngươi chưa từng sử dụng loại đồ vật này sao?"

Hạ Á bỗng nhiên ngẩn ngơ, trong lòng trào lên một cỗ cảm giác kỳ quái, há miệng thở dốc: "Ta... Ta không viết thư, cũng không có ai để thư từ qua lại."

Lúc hắn nói lời này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cô đơn không thể miêu tả.

Viết thư... Có nghĩa là phải có thân nhân mới có thể viết a, về phần ta...

Ừm, sau khi lão gia hỏa đã chết, chỉ còn lại một mình ta.

Không biết vì sao, lúc ý niệm này thoáng qua trong đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt tội nghiệp của kẻ đáng thương...

Hạ Á sửng sốt một chút, lập tức toàn thân nổi da gà, phẩy phẩy tay, xì một tiếng khinh miệt.

Thèm vào, chẳng lẽ lão tử ở lâu cùng với cái tên Áo Khắc Tư kia, nên nhiễm phải cái loại tính cách lại cái này của Địa tinh rồi?!

Khẩn trương lắc lắc đầu thật mạnh, đem cái ý niệm đáng sợ trong đầu này bỏ qua.

Bên tai lại nghe thấy giọng Khải Văn, lúc này ánh mắt y sáng lên, nguyên bản trên khuôn mặt có chút dữ tợn bỗng nhiên lộ ra một tia nhu tình buồn cười: "Đây là thư nhà của thê tử ta, hắc hắc! Ta là người đã có vợ, tên của nàng là Vưu Lệ Á, nói cho ngươi biết, nàng vốn là nữ nhân La Đức Lý Á thuần chủng! Ha ha! Giật mình hả? Hiện tại ở đế quốc, người La Đức Lý Á thuần chủng là vô cùng vô cùng thưa thớt. Hà hà, ta liền lấy về nhà một cô! Ta phục dịch ở La Đức Lý Á kỵ binh đoàn, lão bà cũng là La Đức Lý Á nữ nhân, toàn bộ binh đoàn cũng chỉ có mình ta như thế!!"

Nói đến thê tử của mình, tên đầu trọc vốn rất kiệm lời này bỗng nhiên lại trở nên nói nhiều hẳn......

Nhìn biểu tình kiêu ngạo của gã đầu trọc này, Hạ Á thở dài......

Có lão bà, nhất định không tệ a! Ách, thật bực mình, Hạ Á đại gia ta đến bây giờ vẫn là......

"Ừ, lão bà của ngươi nhất định rất hấp dẫn." Thân là xử nam, Hạ Á tự đáy lòng biểu đạt một chút lòng hâm mộ.

"Đương nhiên! Nàng là nữ thần trong lòng ta." Đầu trọc nhếch miệng cười cười, nhìn Hạ Á càng thêm thuận mắt: "Nàng nướng thịt rất ngon, có cơ hội mời ngươi đến nhà của ta nhấm nháp một chút tay nghề của nàng! Ngươi là một tên không tệ, về sau chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt của nhau."

Ách...... Gã đầu trọc đáng thương, hắn đại khái còn chưa biết tiêu chuẩn "xinh đẹp" của Hạ Á là thế nào. Nếu hắn mà biết, chỉ sợ hai người mới vừa trở thành bằng hữu đã lập tức muốn trở mặt đứng dậy quyết đấu.

---------------------------------

Có một điều là, rất nhiều năm sau, khi Hạ Á đã công thành danh toại, sự tích quang vinh của hắn truyền khắp đại lục, cái thẩm mỹ quan buồn cười kia cũng trở thành câu trêu chọc cửa miệng trong lời nói của mọi người.

Mà câu nói "Hạ Á vương nói lão bà (nữ nhân) của ngươi rất được" - câu danh ngôn này đượclưu truyền rộng rãi, nói như vậy sẽ bị cho là có ý mắng chửi người ...

Câu danh ngôn đó sau này lại truyền khắp đại lục, cùng với một câu nói đùa nổi tiếng thế giới "... , mẹ ngươi gọi về ăn cơm" đặt song

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zeta
Ẩn QC