.Liệu có phải sai lầm không anh ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt văn bản tại đây...Liệu có phải sai lầm không anh ?

Author: JyN, Rin, Soo Ah, Kyn

Writer: JyN

Disclaimer: DBSK aren't mine

Pairing: YunJae, YooSu

Category: Hỗn hợp ( yaoi , romance, humor,... )

Rating: NC - 17

Warning: Yaoi

Status: Longfic

Notes: Fic trước đã được post đến chap 6 nhưng vì nhiều lý do khách quan * và cả chủ quan nữa * nên trì hoãn. Đây là bản mới có sửa chữa.

Trích:

Trước khi post thì tớ muốn nói vài lời ! Mong các bạn ko mệt khi nghe tớ càm ràm :D

Tớ chả biết là các bạn còn nhớ tớ ko, còn nhớ đến cái fic mà suốt hơn 4 tháng qua chưa update hay ko nữa nhưng thật sự cảm ơn những bạn đã tiếp tục theo dõi cái ver 1 ( mặc dù đã thông báo đình công ) Cũng cảm ơn luôn mấy bạn mod ko vì thái độ "chán trường" của tớ mà del fic. Và cũng thành thật xin lỗi luôn bạn nào đọc ver 1 rồi mà muốn xem nó end thì tớ chịu :| Vì phải nói rằng ver 2 sẽ rất khác với ver 1. Bọn tớ sửa chữa nhiều hơn nên dẫn đến nội dung cũng bị xáo trộn khá nhiều.

Và cũng vì nhiều bạn góp ý rằng diễn biến fic hơi nhanh nên bọn tớ cũng đã thay đổi cho đỡ khó hiểu và hợp lý hơn. Chap 1 có lẽ là chap sửa chữa ít nhất vì phần lớn là dựa trên ver cũ mà viết nên đọc thấy nó giống cũng đừng nản mà bỏ tớ :">

Done ! Have fun >:D<

Chap 1

Writer: Soo & Rin

Edit: JyN

...Seoul, đêm sáng đèn...

......Seoul, đêm đèn không tắt...

............Seoul, đêm nhấp nháy...

................Seoul, đêm xập xình...

......................Seoul, đêm của ăn chơi...

.........Và Seoul, chỉ thực sự là đêm với Diamond...

Lượn qua dòng người hò hét ầm ĩ, qua những con người điên lên vì tiếng nhạc, lượn qua những gã bảo vệ to con,...Và hình như cuộc vui ở hộp đêm Diamond mới chỉ thực sự bắt đầu...khi cánh cửa gỗ được mở ra...

Không phải vô lí mà người ta đặt ra từ V.I.P...

Không phải vô lí mà Diamond được chia làm 2 khu...

Không phải vô lí mà luôn có sự khác nhau giữa hai hạng người...

Đừng nghĩ rằng....

Đừng bao giờ nghĩ rằng có thể phán xét một thứ thông qua cái vẻ bề ngoài của nó...

Và cũng không phải vô lí khi anh và cậu cùng có mặt tại đây...

Lại một lần nữa, cánh cửa gỗ được mở ra...

Khi mà những DJ chuyên nghiệp bước ra với những bộ quần áo xộc xệch, với những âm thanh tưởng chừng như tiếng động nhẹ nhàng của một mảnh thiên thạch vô tình đâm sầm vào trái đất. Những vũ công quay cuồng như điên loạn bên những chiếc cột nhiều màu sắc và tiếng hò reo đầy kích động của những người ở dưới. Tiếng chửi rủa, tiếng vỡ của những chai rượu đang tung toé dưới sàn như âm thanh vui tai của hộp đêm. Ở nơi đây, hầu như mọi người mọi người đều không có khái niệm về thời gian. Toàn bộ đều được dán những lớp giấy bạc phản lại với ánh sáng, càng khiến không gian trở nên "nổi loạn" với giàn của DJ là cả một hệ thống loa hiện đại.

Nó, một học sinh cấp 3, mặt còn búng da sữa, đi cùng với nó là một người con trai vào cái chốn phồn vinh này. Với đôi mắt to và làn môi anh đào chúm chím, làn da trắng như ngọc châu, cậu vẫn toả sáng dù đứng sau đứa em ngỗ nghịch của mình.

Mặc một bộ vest trắng thanh lịch, mái tóc bạch kim được tỉa kĩ càng, cậu đi vào trong ánh mắt ghen tị và thèm khát của những cậu ấm, cô chiêu.

- JaeJoong hyung ! Nhanh lên nào ! - Nói rồi, nó vẫy vẫy cậu, làm ra cái bộ mặt hớn hở rồi cười cười

- JunSu àh ! Sao lại dẫn hyung đến đây ? - Cậu nhìn ra xung quanh thở dài rồi nói tiếp - Hôm nay hyung đã mệt lắm rồi, lại còn bắt hyung đi cùng nữa chứ.

- Em muốn tốt cho hyung thôi mà - Nó nói rồi bĩu môi với cậu - Hyung cũng nên thử vui chơi và quên hết mọi chuyện đi chứ ! - Nó cứ lắc lắc cánh tay cậu, trương nguyên bộ mặt tiu nghỉu với ánh mắt cún con. Thử hỏi làm sao cậu có thể từ chối được cơ chứ.

- Thôi được rồi ! Đừng lắc nữa ! Hyung đi với em được chưa ? - Vừa nghe thấy cậu nói thế nó đã nhìn cậu cười cười rồi nháy mắt với cậu.

- Hyung cứ tin ở em, rồi hyung sẽ thích nơi này cho mà xem - Nó lại cười và tiếp tục kéo tay cậu đi. Với cậu thì nụ cười ấy rất đẹp nhưng dường như ngoài đẹp ra, nó còn ẩn chứa một điều gì đó. Mà thề có Chúa là kể cả Chúa cũng chả biết có bí mật gì trong đấy...

Bỗng một mụ già từ đâu "bay" đến, dứt tay cậu ra khỏi nó và bắt đầu lên tiếng:

- Ôi Su Su ! Sao mãi hôm nay cậu mới chịu đến, cậu có biết tôi chờ cậu bao lâu rồi không ? Tôi nhớ cậu lắm ý - Dứt lời mụ đưa tay lên véo cái má bầu bĩnh của nó, còn tay kia nắm vào tay nó kéo nó ra cái chỗ mà bây giờ nó cho là địa ngục để bắt đầu cuộc vui.

Còn JaeJoong thì đành bất lực mà nhìn đứa em trai bị đày đọa :"Thật là...." Cậu mỉn cười rồi ngồi vào chiếc bàn gần đấy và bắt đầu nhâm nhi ly rượu.

_____________________________________________

YunHo đang ngồi ở quán bar hộp đêm Diamond cùng với YooChun và một đàn anh lớp trên là LeeTeuk. Ánh đèn mập mờ ở sàn hắt vào mặt anh, làm hiện lên một khuôn mặt đỏ bừng. Nửa tỉnh nửa say, anh vẫn tiếp tục đung đưa ly rượu và lảm nhảm một mình.

- Rốt cuộc là cũng đã kết thúc, chẳng thể ngăn được ? Mình thật là tồi tệ mà ! - Anh đưa ly rượu lên và uống cạn nó mặc những lời khuyên ngăn của YooChun.

- Cậu đã say quá rồi đấy YunHo àh ! - YooChun đặt một tay lên vai anh và nói.

- Bỏ tôi ra, không việc gì đến cậu. Teuk huyng nhỉ ! - Anh quay ra, nở nụ cười buồn với người hyung của mình - Nhưng mà, sao...sao mọi chuyện lại như vậy chứ ? - Nói xong, anh cầm cả chai rượu lên và tu ừng ực.

- Thôi đi, cậu làm sao vậy ? Mọi chuyện đã như thế rồi thì thôi, đừng có ngồi đây mà hỏi những câu vớ vẩn ! - YooChun gắt lên, dường như hắn đã không chịu nổi thằng bạn này nữa rồi. Mà thề có Chúa là kể cả Chúa cũng chẳng chịu nổi.

- YunHo àh ! YooChun nói đúng đấy, con bé đó lúc đầu hyung đã không ưa rồi. Nếu nó đã bỏ em như thế , hyung thấy nên kết thúc chuyện ở đây đi - Lee Teuk đệm lời theo rồi nhâm nhi ly rượu của mình.

YunHo gật gà gật gù trên bàn, ngắm chai rượu của mình để rồi những câu nói của cô gái kia lại hiện về trong tâm trí anh.

____________Flash back___________

- Chúng ta chia tay đi anh ! - Vừa nói, cô vừa tháo cái nhẫn từ ngón áp út, đưa cho anh.

- Em muốn vậy thật sao ? - Đôi vai anh run lên, nhận lấy cái nhẫn, đôi mắt chăm chăm nhìn khuôn mặt cô.

- YunHo àh ! Đừng có nhìn em như vậy, em cũng đã nói trước rồi. Dù sao thì... kết thúc rồi - Mặt cô lạnh băng rồi đi qua anh như chưa từng gặp, như 2 người xa lạ ở ngoài đường. Bỗng một bàn tay giữ chặt cổ tay cô.

- Chẳng phải mọi chuyện vẫn bình thường sao ? Có phải là vì...

- Đúng vậy ! - Cô cắt ngang lời anh

____________End Flash back + End YunHo's POV_________

"Đã say thì chớ, chân tay lại còn khua loạn lên, đập một phát vào mặt mình". Hắn ngồi bên cạnh YunHo, nhìn anh như anh như kẻ thù rồi lại dậm dựt như một đứa trẻ con. Hắn nhìn thằng bạn đến phát nản, đảo mắt quanh đây xem có đứa bạn nào đến chơi không thì bỗng dưng.

- Kim JunSu ! Cậu dám đến đây sao ? Đến mà không rủ tôi, để tôi đi với tên đần kia. Aish ! Tức chết mất. Bạn bè tốt quá nhỉ ? - Nói dứt lời, hắn đặt mạnh cái cốc xuống mặt bàn khiến cho cái cốc vỡ ra thành từng mảnh. "Lật tung" cái sàn nhảy, lôi cậu ra từ cái "đống" hỗn độn đó. Vừa đi vừa mắng xối xả cái tên đằng sau.

- Nhìn lại cậu xem Kim JunSu, cậu có còn là người hay không ? Ăn mặc thì hở hang, như một đứa rẻ tiền, người thì nồng nặc mùi rượu, lại còn....

- Này, Park YooChun ! Rẻ tiền mà vào được đây hả ? Với lại....

- Cậu im đi

- Bỏ ra ! - Nói rồi, cậu vung tay ra - Đau...đau tay tôi.

Hắn liền thả lỏng tay cậu ra, cậu hất tay và vô tình đập nhầm vào mặt hắn. Mặc kệ tất cả, hắn vẫn kéo cậu ra chiếc xe của mình, rồi ấn cậu vào trong, lái đi với tốc độ kinh hồn.

- Park YooChun ! Cho tôi xuống.

- ... ...

- PARK YOOCHUN !!! - Cậu hét lên

- Yên lặng một chút đi. Cậu làm tôi mất tập trung đấy - Hắn càu nhàu

- Vậy thì cho tôi xuống đi - Cậu nói, âm thanh bắt đầu trầm xuống.

- Hơ ! Chả liên quan, xe tôi mà. Tôi muốn làm gì chả được, nhất là đối với cậu - Hắn nói với cái giọng rõ ràng là cố tình trêu cậu mà. Rồi quay mặt sang sát vào mặt cậu. Píp !!! Một chiếc xe tải " dẫy lên", phá hỏng khung cảnh khó thở đến ngột ngạt.

- Anh định giết chết ai đấy ? Đồ điên !!!

- Tại cậu làm tôi mất tập trung thôi ! - Vẫn cái tốc độ cũ, hắn phóng như một thằng điên trên đường cao tốc, như một cơn gió nhẹ thoảng qua. Bỗng nhiên

- Chết rồi ! YooChun...tôi...- Cậu lên tiếng khó nhọc

- .... ....

- Tôi bị...

- ... ...

- SAY XE...TÔI BỊ SAY XE, GIẢM...TỐC ĐỘ LẠI ĐI - Cậu hét lên như một câu mệnh lệnh

- Hả ? Cái gì ? Sao cậu không nói sớm ? - Vừa nói hắn vừa cho cái xe lướt chậm lại - Giờ thì được chưa ? - Nuốt trôi cái thứ sợ hãi kia cậu đáp :

- Khá hơn rồi, nhờ ơn anh cả đấy ! Đồ chết tiệt ! - Cậu mỉa mai

- Cậu muốn nữa không ? Tôi cho cậu tiếp - Như chợt hiểu cái câu nói không đầu không cuối của hắn, cậu đáp

- Thôi ! Không cần ! Mà anh định đưa tôi đi đâu đấy ?

- À, tôi muốn hỏi cậu mấy chuyện. Hôm nay, JaeJoong có biểu hiện gì khác thường không ?

- Anh cũng biết à ? - Nhận được cái gật đầu của hắn, nó tiếp tục - Thực ra là...

____________Flash back___________

Nó đang đi lang thang trên đường thì thấy bóng SoIn hớt hải chạy qua. Nó gọi với theo nhưng không kịp, nghĩ chắc có chuyện gì đó nên quyết định quay lại trường, quay lại cái nơi bắt đầu một câu chuyện mới về mình, về anh trai nó, về YunHo và về một con người khác. Mà thề có Chúa là kể Chúa cũng chả biết người khác đấy là ai.

Bước trên con đường, nó vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi nằm lăn lộn trên đường, miệng lẩm bẩm :" Có chuyện gì nhờ ? Đến trường chắc Chun vẫn còn ở lại, phải hỏi cho rõ mới được". Cái mặt nó bỗng giãn ra, hớn ha hớn hở chạy đến trường.

Ngôi trường không còn mang cái vẻ ồn ào của nó nữa mà càng ngày càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến con người ta phải nổi da gà. Đứng trước cổng trường, nó định nhắn tin cho YooChun nhưng chợt khựng lại vì nghe thấy tiếng nói ở đâu đó.

- Có tiếng gì ấy nhỉ ! Chẳng nhẽ trường mình có ma thật ! Hồi trước Chun kể có một con bé tự tử trong cái phòng học kia, chả lẽ... - Rồi nó đưa mắt vào cái lớp C1, cái chỗ mà tiếng không rõ là tiếng gì phát ra rõ nhất

Cái bóng của một ai đó hắt lên sàn nhà khiến nó càng tò mò vào cái lớp đó. Một con người tóc bạch kim xoã loà xoà xuống, phủ trước một khuôn mặt. Nó chạy xồng xộc xuống góc lớp đó:

- JaeJoong hyung! Hyung àh! - Nó lay nhẹ con người đó.

Cái người mà nó gọi là JaeJoong đó ngẩng mặt lên, mắt ươn ướt nhưng không khóc, tay thì cầm chiếc điện thoại chưa kịp đóng nắp

- Hyung àh ! Hyung sao vậy ? - JunSu lo lắng hỏi.

Người con trai đó khẽ mỉn cười, chùi tay lên khóe mắt ngăn giọt nước kia rơi xuống.

- JunSu àh ! Không có gì đâu ! Muộn rồi đấy, chúng ta về nhà thôi !

- Không có chuyện gì là thế nào ? Vì YunHo đúng không hyung ? - Nó khẽ hỏi nhỏ.

Cậu khẽ mín môi lại, những tiếng nấc lại bắt đầu, thấy vậy nó nói tiếp.

- Hyung biết hết rồi đúng không ? Chuyện của YunHo và SoIn ý ?

Cậu khẽ gật đầu, ngẩn mặt lên nhìn JunSu

- JunSu àh ! Giờ chắc YunHo đang đau khổ lắm, cũng tại hyung mà !

- Hyung nói gì vậy ? SoIn nó không yêu YunHo nữa rồi, chia tay là nó tự nguyện mà ! Mà hyung sao vậy ? Nếu hyung thích cậu ta như vậy, sao hyung không nói ra, để bây giờ như thế này ? - JunSu nói cái giọng như muốn quát mắng cậu, nhưng không nỡ. Thề có Chúa là kể cả Chúa cũng chả nỡ.

- Thế bây giờ là em quay ra mắng hyung hả ? - Tiếng nấc ngày càng to hơn

- Thôi ! Thôi ! Em xin lỗi hyung, em không có ý đó ! À hyung đi ra đây với em đi.

Rồi nó đưa cậu đến một nơi nào đó, cái nơi chỉ có nó và cậu

____________End Flash back___________

- Quả đúng như tôi đoán mà ! - YooChun nhếch mép cười sau khi nghe hết câu chuyện mà JunSu vừa kể xong.

- Này ! Park YooChun, anh cần cười đểu thế không ? Hay là anh cũng yêu Jae hyung đấy ?

- Tôi cần gì phải dính đến cậu ta, chỉ có thằng kia thôi. Nói tôi dính với cậu thì còn nghe được chứ !- YooChun gắt lên

JunSu nghe xong, mắt trợn tròn nhìn YooChun rồi tiếp tục đến là lườm với nguýt khiến hắn cảm thấy như sắp mất mạng đến nơi vậy. Mà thề có Chúa là kể cả Chúa cũng phải xoắn...

Liệu có phải sai lầm không anh ?

...Khi luôn yêu và luôn chờ đợi...

Gió thu thoảng nhẹ quyện vào nỗi nhớ...

Mùa thu qua và em vẫn chờ

Liệu có phải sai lầm không anh ?

Mưa cứ rơi và nước mắt cứ mặn chát

Vẫn cứ chờ...Vẫn cứ đợi

Mãi mãi thôi

Liệu có phải sai lầm không anh ?

Khi em vẫn yêu dù chỉ là giả dối

Giấc mộng đi qua, nỗi đau còn đó

Lại một lần nữa hẫng nhịp con tim...

Chap 2:

Warning: Có yaoi...

Lee Teuk đang ngồi nói chuyện với gì đó với YunHo. Bỗng một tiếng gọi ở cái góc trong quán bar gọi Lee Teuk

- Này Teukie ! Tôi nhờ cậu cái này một tý !

Lee Teuk quay ra gật gù rồi quay vào dặn dò YunHo

- YunHo ! Hyung có việc phải ra đây một tý ! Nhớ ngồi yên, đừng có đập phá cái gì đấy ! - Nói rồi anh quay ra chỗ cái bàn đó. Đập vào mắt anh là 3, 4 tên đang ngồi tán phét với nhau

- Có gì không Hee Chul ? Có gì thì nói nhanh lên, tôi bận lắm !

Cái tên đó quay lại, nhìn giống như một đứa con gái vậy. Người thì mảnh dẻ, đôi mắt to tròn. Mái tóc được tỉa lá và ép thẳng lại có vẻ khá hợp với khuôn mặt. Còn một điểm rất nổi bật là từ trên xuống dưới khiến người khác phải thốt lên một từ : "ĐỎ". Thề có Chúa là kể cả Chúa cũng chưa thấy ai đỏ như này...

- Kia có phải là YunHo không ? - Hee Chul hất hàm, đánh mặt về phía YunHo đang nửa tỉnh nửa say trên bàn rượu

- Sao ? Cậu định cưa hắn àh ? - Lee Teuk giở giọng trêu đùa - Nhưng mà rất tiếc cho cậu vì hắn có chủ rồi, cậu không định cướp bồ của em mình đấy chứ - Nói xong anh chỉ tay về phía JaeJoong

Hee Chul đưa tay lên xua xua như để biện hộ cho mình :

- Ai cần hắn chứ ! Nhưng mà này, nhìn hắn như vừa mới thất tình vậy, sao có thể....với Jae chứ - Hee Chul ngơ ngác hỏi

- Này HeeChul ! Tôi nhận xét cậu thật lòng nhé ! Dạo này cậu thông minh lên nhiều đấy - Vừa nói dứt câu, một cái đấm được giáng thẳng vào lưng Lee Teuk - Đau ! Cậu làm cái gì đấy ? - Anh cau có

- Ai bảo dám trêu tôi - HeeChul mín môi lại, gằn giọng

- Vâng ! Biết anh giỏi rồi. Tiếp tục này, đúng là YunHo mới chia tay bạn gái thật còn JaeJoong thì chỉ yêu đơn phương thôi ! Nhưng mà...

- À ! - Chưa kịp kết thúc câu chuyện của mình, Hee Chul đã nhảy vào mồn Lee Teuk - Dong Hae àh ! Hyung bảo cái này. Ra đưa cho YunHo cái này, rồi em muốn gì hyung cũng chiều - Vừa nói, tay Hee Chul vừa thả một viên gì đó nhỏ bằng nửa viên thuốc vào ly rượu đặt trên bàn.

Cái người tên Dong Hae đó kém Hee Chul 2 tuổi, gia đình khá giả nhưng mà nhìn cái mặt nó thì khá đần. Dong Hae vốn không phải đứa mất dạy từ bé mà tại Hee Chul cho nó vào đời quá sớm nên mới dám đến đây. Khuôn mặt khá bảnh, người chuẩn chứ không ẻo lả như ai kia - Lee Teuk nghĩ thầm.

Khi thấy Hee Chul thả viên thuốc vào ly rượu, mặt nó bỗng tái mét lại, giọng nói run run

- Hy...Hyung àh ! Cho thuốc...thuốc lắc vào rượu là... dễ sốc thuốc lắm đấy !!! - Vừa nói vừa đưa ngón tay lên chỉ vào ly rượu

Mặt Hee Chul bỗng co rúm lại

- Cái thằng ngốc này ! - Nói dứt lời, Hee Chul đưa tay đánh một phát vào trán Dong Hae - Mày cứ như tao mắc chứng ngu không bằng ý. Mặc dù anh đây từ bé đến lớn toàn vinh dự đứng cuối cùng của lớp nhưng cái chuyện này thì dĩ nhiên là chả liên quan đến học hành, còn cái vụ thuốc thì đấy chỉ là thuốc kích thích thôi. Hay là...- Cậu đổi giọng - mày sợ ! Anh tưởng mài gan to lắm cơ mà, hoá ra cũng chỉ tầm thường thế thôi - Vừa nói cậu vừa nhìn nó rồi lắc lắc đầu

Dong Hae vội đứng bật dậy, nói :

- Ai...ai sợ chứ ? Hyung cứ chống mắt mà xem đây này - Rồi nó hùng dũng cầm ly rượu ra chỗ YunHo nhưng cứ một lúc lại quay đầu nhìn lại 4 vị hyung của mình.

Đến gần bàn YunHo, nó thấy anh cứ ngơ ngác nhìn vào ly rượu mà thấy tội. Chắc đau khổ lắm đây ! Lắc đầu chán nản, nó cười khẩy rồi bắt đầu thực hiện cái kế hoạch của mình

- YunHo àh ! Lâu lắm mới gặp ! - Dong Hae từ cái đám đông lộn xộn kia mò ra, một tay nó đặt lên vai anh còn tay kia vẫn cầm ly rượu.

- Ai đấy ? - Anh ngơ ngác nhìn nó, khuôn mặt giờ đây đã đỏ ửng lên

- Sao quên rồi à ? - Dong Hae ngẩng mặt lên nhìn anh

- À ! - Như nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng - Thì ra là cậu Lee Dong Hae ! Ngồi xuống đây uống với tôi một ly cái nào - Anh kéo tay nó ngồi xuống cái ghế cạnh mình - Lâu lắm mới gặp lại cậu. Giờ sao rồi ? Tốt không ? Có còn...

Chưa để anh nói hết câu, nó đã lên tiếng

- Ổn ! Vẫn đẹp trai và nổi tiếng - Giở cái giọng tự hào ra mà nói

- Tôi biết mà ! Nhưng ý tôi hỏi là cậu có còn để người ta nhớ vì những trò ngu ngốc phụng phịu nữa hay không cơ - Rồi một tràng cười phát ra từ một kẻ say sỉn.

Ánh đèn lướt qua chỗ anh, nó nhìn anh cười rồi lại tiếp tục giả lả

- Thôi ! Chuyện cũ ý mà ! - Nói rồi, nó đặt ly rượu trước mặt anh - Này, uống đi, rượu ngon đấy ! Tôi là tôi quý cậu lắm mới cho đấy.

Rồi nó bỏ đi cùng với một nụ cười nhăn nhở. Bỏ ngoài tai những lời nói của nó, vớ cái ly rượu trên bàn, anh nhìn nó rồi uống cạn như để quên đi tất cả mà không biết sự thật đằng sau ly rượu ấy ra sao. Thề có Chúa là kể cả Chúa cũng còn chẳng biết nữa là.

Sau khi hoàn thành xong công việc của mình. Nó quay trở lại bàn với nụ cười (vẫn) nở trên môi.

- Sao rồi ? - Han Kyung hất mặt về phía nó

- Tốt ! - Nó quay sang phía Hee Chul - Nhưng mà tại sao hyung lại muốn em đưa ly rượu đó cho Yun Ho chứ ?

- Em không cần biết ! Cứ ngồi xuống uống rượu tiếp đi. - Han Kyung đỡ lời

- Thế là đã xong chuyện của Yun Ho - Hee Chul cười vui sướng - Còn bây giờ thì đến lượt cậu đấy Han Kyung.

Hee Chul nhìn theo bóng Han Kyung mà cười thầm. Cậu thầm nghĩ :"Jae àh ! Thực sự thì hyung cũng không muốn phải dùng đến cách này đâu ! Nhưng rồi một ngày em sẽ phải cảm ơn hyung đấy". Một tiếng nói vang lên xé tan dòng suy nghĩ ấy.

- Liệu làm thế...có hơi quá không ? Dù gì Jae cũng làm em hyung mà - Kang In im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng

- Quá gì chứ ! Hyung chỉ muốn giúp nó thôi mà. Teukie nhỉ ? - Cậu quay sang Lee Teuk tìm sự đồng tình

- Hả ? Cậu định để Yun Ho...- Lee Teuk nuốt nước bọt một cách khó nhọc - với Jae ấy ấy sao ? - Thật không hiểu nổi sao JaeJoong lại có một người anh như thế này chứ. Thề có Chúa là kể cả Chúa cũng không thể nào mà hiểu được.

- Có gì mà cậu nhìn tôi như vậy chứ ? Tôi chỉ muốn giúp 2 đứa nó đến với nhau thôi mà - Hee Chul bĩu môi.

- Thì đành rằng là giúp nhưng thế thì ấy quá - Lee Teuk vẫn đang cố khuyên giải người bạn của mình.

- Mọi người đang nói về chuyện gì đấy - Dong Hae cố gắng trên vào cuộc nói chuyện của họ nhưng dường như chả ai chú ý đến nó nên đành tiếp tục công việc của mình và kệ họ.

- Teukie hyung àh ! Hyung đừng quá lo như vậy. Dù gì Jae vẫn là con trai mà

- Nói rồi quay sang nhìn Hee Chul - Mà hyung cũng không nên làm thế ! Đành rằng là giúp nhưng cũng phải có giới hạn chứ.

- Yahh ! Kang In ! Cậu theo phe nào đấy ! - Hee Chul hét lên nhưng chỉ nhận được cái nhún vai hờ hững của Kang In và cái lắc đầu đầy chán nản của Lee Teuk...

Lại nói về Han Kyung. Hắn vốn là một du học sinh từ Trung Quốc sang bên này, nhưng hắn hoà đồng với xã hội quá nhanh. Lúc trước chỉ là một thằng bồi bàn quèn vậy mà chỉ trong 2 năm, những nhà hàng lớn nhỏ được trải dài trên khắp thành phố Seoul đều thuộc quyền sở hữu của hắn. Cùng với tài năng xuất chúng và cái đầu lạnh trời ban, hắn giờ đã cầm đầu Diamond - bar nổi tiếng nhất của cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#soso