[LT] Đại Ngư 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi giọt lệ đều chảy về phía người. Trôi ngược về vùng trời đáy biển...

Liễu Minh Yên tìm tới Bách Chiến Phong đợi nửa ngày mới thấy đại ca nhà mình chậm rãi trở về, nhìn qua thật giống người mất hồn. Liễu tiểu thư yên lặng đưa ra một hộp gấm nhỏ tinh xảo được bọc cẩn thận.

Liễu Thanh Ca khó hiểu đón lấy, lại khó hiểu mở ra.

Trong lớp gấm màu trắng đơn giản là một chiếc chuông bạc.

Quả cầu nho nhỏ được chạm nổi hoa sen tinh xảo. Một chữ "Giang" mềm mại uốn lượn chạy quanh. Phía dưới là một dải tua màu tím nhạt.

Liễu Thanh Ca mờ mịt ngẩng lên nhìn em gái.

Liễu Minh Yên chỉ hộp gấm trong tay hắn:

- Chuyện này có thể huynh trưởng đã quên rồi. Đây đã là chuyện của mười lăm năm trước.

Mười lăm năm trước, Liễu Thanh Ca mơ hồ nhớ lại, khi đó hắn bảy tuổi, hình như bị ốm một trận rất nặng, suýt chết. Sau khi khỏi bệnh, hắn lập tức đầu quân vào Bách Chiến Phong, Thương Khung Sơn phái.

- Cái này là mẫu thân nhắc muội mang tới – Liễu Minh Yên cụp mắt, chột dạ mà hạ giọng – sau khi muội nhắc qua với người việc huynh trưởng đã có người trong lòng...

Liễu Thanh Ca âm thầm nhướng mi một cái, Liễu Minh Yên lập tức có cảm giác bản thân sắp ăn đòn tới nơi rồi!

- Mẫu thân nói, huynh trưởng tới nay bị chứng sợ nước không thể bơi cũng là do chuyện xảy ra hồi năm bảy tuổi đó. Ngày đó, huynh bị ngã xuống nước, khi vớt lên được thì đã bất tỉnh. Lần đó, huynh hôn mê bảy ngày bảy đêm.

Đầu óc của Liễu Thanh Ca càng lúc càng mờ mịt. Liễu Minh Yên thở dài một chút, sau đó nói tiếp:

- Việc kỳ lạ nhất trong câu chuyện này chính là, lúc rơi xuống hồ huynh không mang theo bất cứ cái gì, thế nhưng lúc được vớt lên trong tay lại nắm chặt chiếc chuông bạc này, trong lúc mê man còn không ngừng gọi một cái tên lạ, nói rằng nhất định sẽ giữ nó thật cẩn thận... Mẫu thân thấy vậy liền đem nó cất cẩn thận, thế nhưng, tới lúc tỉnh lại, huynh dường như đã quên hết rồi, cũng không nhắc gì đến người kia hay cái chuông này nữa. Mẫu thân đợt đó có đi bái phỏng qua một vị phu nhân xinh đẹp giỏi bói toán tên Mỵ Âm một chút, được nàng ta nói, mười lăm năm sau, vào khoảng thời gian này thì hãy cầm chiếc chuông bạc tới đưa cho huynh trưởng, người nhất định sẽ cần dùng.

Trước khi rời đi, Liễu Minh Yên còn quay lại, nhẹ giọng nhắc một câu:

- Còn một việc nữa, cái tên mà huynh không ngừng lặp đi lặp lại khi hôn mê đó, là "Giang Trừng".

* * *

Đêm hôm đó, Liễu Thanh Ca nắm chặt chiếc chuông bạc, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Hắn lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Ngày đó, Liễu Thanh Ca mới là một đứa trẻ bảy tuổi.

Hắn mơ thấy bản thân vì muốn hái một đóa Tử La Lan mọc bên mép đá mà sẩy chân ngã xuống một hồ nước nơi thung lũng.

Nước hồ lạnh như băng kìm chặt lấy tứ chi khiến hắn hoảng sợ giãy dụa.

Ánh mặt trời chập chờn. Bọt nước trắng xóa xao động.

Rối bất chợt một thân ảnh màu tím rẽ nước lao tới phía hắn.

Không phải là một chú cá lớn màu tím. Là một cậu bé trạc tuổi hắn, y phục tím, đôi mắt phớt tím đẹp mênh mang.

Bọt nước khuấy động. Ánh mặt trời thốt nhiên òa ra chói lòa. Liễu Thanh Ca nghe thấy cậu bé đang ôm hắn ngoi lên khỏi mặt nước gọi lớn:

- Ngụy Anh! Ngụy Anh! Mau lại giúp ta, có người đuối nước!

* * *

Nơi đó là Liên Hoa ổ - nơi những tòa đình viện được bao bọc bởi cả trăm dặm đầm sen mướt mát lộng gió.

Giang Trừng và Ngụy Anh sẽ dẫn hắn đi cùng bắn phong tranh, đi trộm đài sen, khi về sẽ được Giang tỷ tỷ dịu dàng múc cho những chén canh sườn thơm lừng.

Rồi một ngày, phụ thân của Giang Trừng dẫn tới một người. Vị thúc thúc này tuổi còn trẻ mà đã để râu, mặc áo trắng nghiêm nghị, dù vậy cũng rất đẹp trai.

Giang bá bá gọi vị đó là Lam tiên sinh.

Lam tiên sinh bấm tay tính toán, nói với Giang bá bá rằng nếu còn tiếp tục ở lại đây thì hắn sẽ chết, cần gấp rút đưa hắn về lại bên đó.

Giang Trừng đứng cạnh hắn, mặt trắng bệch, năm đầu ngón tay lặng lẽ bấu chặt lấy vạt áo hắn.

Đêm hôm đó, Giang Trừng lén chạy tới phòng hắn, dúi cho hắn một chiếc chuông bạc. Liễu Thanh Ca tìm khắp người mình vẫn không tìm ra vật gì để đáp lễ. Giang Trừng đứng dưới ánh trăng, mặt hếch lên nhìn chằm chằm xà nhà, cố làm ra vẻ kiêu căng, phách lối mà nói:

- Dù gì cũng là ta cứu mạng người. Người nợ ta một mạng, thế nên giữ lấy cái này để nhớ lấy. Sau này ta nhất định sẽ tới đòi, biết chưa?

Liễu Thanh Ca ngây ngốc gật đầu hứa với Giang Trừng.

Chỉ là, khi trở về lại thế giới của mình, hắn... đã quên...

______

Tui đang viết cái thể loại máu chóa gì đây??? :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net