19. Hệ thống làm trợ công (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Trừng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy tấm màn trắng phấp phới quanh giường. Ánh nến mờ ảo hắt trên bàn pha lẫn những tia xám nhạt mỏng manh hất từ cửa sổ he hé mở vào báo cho hắn biết trời đã sắp sáng.

Giang Trừng chán nản đưa tay lên xoa mắt. Thật khốn kiếp, đúng là cầm chân Liễu Thanh Ca đến rạng sáng luôn!

Giang tông chủ uể oải chống tay ngồi dậy, thấy vùng bụng nhói đau, liền không nghĩ ngợi nhiều, kéo roạt chiếc chăn đang đắp trên người. Vết thương vùng bụng đã được băng bó cầm máu cẩn thận, dưới lớp băng trắng quấn dày quanh vòng eo săn chắc vẫn còn ẩn ẩn nhìn thấy vài vạt máu hồng đang loang ra. Giang Trừng nhìn quanh quất vài vòng, không thấy y phục của mình đâu cả, bèn ngồi dậy, nhìn ngó dưới mặt đất tìm giày.

- Người định đi đâu?

Một giọng nói lành lạnh vang lên khiến Giang tông chủ hơi giật mình.

Liễu Thanh Ca nãy giờ đứng ẩn mình trong góc tối của phòng, bây giờ mới lên tiếng, Giang Trừng vừa mới tỉnh lại, mắt vẫn còn hoa, ban nãy chưa nhìn ra hắn.

Nếu là người khác hỏi câu này bằng cái giọng này, thì chắc chắn Giang Trừng sẽ lập tức triệu hồi Tử Điện cho hắn một trận. Nhưng đây là Liễu Thanh Ca, thôi bỏ đi, đánh nhau với tên này lúc vừa tỉnh ngủ không phải là ý kiến hay cho lắm.

- Còn đi đâu được nữa, đương nhiên là tìm y phục. Vóc người ta có đẹp thì ta cũng không có sở thích phô cho người khác ngắm, được chưa? Y phục của ta đâu?

Liễu Thanh Ca nghe vậy chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn một hồi, nhìn đến mức Giang Trừng cả người phát gai. Đến lúc Giang tông chủ sắp không chịu được nữa, chuẩn bị trợn mắt lên nhìn lại thì hắn bỗng quay người bỏ đi, lấy ra một bộ y phục màu xanh nhạt:

- Có lẽ hơi dài một chút.

Giang Trừng cảm thấy có nguyên một đàn quạ bay ngang đầu...

Chết tiệt, Liễu Thanh Ca, ta biết ta thấp hơn người nửa cái đầu, biết lâu rồi!!! Có cần trực tiếp thẳng thắn nói ra như thế không???

Nhưng y phục thì vẫn cần mặc...

Giang tông chủ bắn cho Liễu Thanh Ca một ánh nhìn sắc như dao, tay nhận lấy bộ y phục, nhưng chưa kịp mặc lên người, thì đã nghe Liễu Thanh Ca đang tựa vào bàn cạnh giường, không mặn không nhạt nói:

- Người rõ ràng là người của Ma tộc, lại năm lần bảy lượt diễn khổ nhục kế hi sinh cứu người, là vì lý do gì?

Những từ như "Ma tộc", "tà đạo"... mười ba năm nay vẫn luôn là chiếc vảy ngược của Giang Trừng. Hắn căm ghét những ai gọi Ngụy Vô Tiện là tà ma ngoại đạo, càng bực mình khi có kẻ nói Liên Hoa ổ chưa chấp ác đồ. Liễu Thanh Ca từ lần đầu gặp hắn cho đến bây giờ, đều không ngừng chĩa mũi dùi "Ma tộc" về phía Giang Trừng. Cái thái độ người chính phái cao cao tại thượng, đứng phía trên nhìn xuống mà căm ghét tà đạo kia khiến Giang Trừng không sao vừa mắt cho nổi.

Năm xưa tứ đại gia tộc cùng nhau vây bắt tà ma ngoại đạo Di Lăng lão tổ, cũng là cái tư thái này! Năm xưa, vậy mà hắn cũng đứng trong cái hàng ngũ đó!

Giang Trừng máu nóng xông lên, không nghĩ ngợi nhiều, cũng không quản y phục mặc hay chưa mặc, vết thương lành hay chưa lành, vung chân đá tới một đòn, nhằm thẳng vào ngực của Liễu Thanh Ca.

Tất nhiên, với bản lĩnh của phong chủ Bách Chiến Phong, đối phó với một Giang Trừng còn đang bị thương mới tỉnh lại, Liễu Thanh Ca chỉ cần dùng một tay cũng có thể đón được gót chân của Giang Trừng, ấn hắn trở lại phía giường.

Miệng vết thương bởi vì va đập này mà bục ra, máu tươi lập tức thấm ra ồ ạt, nhuộm đỏ từng tầng băng trắng. Liễu Thanh Ca hơi tái mặt, một tay vẫn nắm gót chân Giang Trừng đè lại, tránh để hắn cử động mạnh hơn, một tay ấn vào miệng vết thương trên bụng người kia để cầm máu.

Giang tông chủ lần đầu tiên trong đời bị phi lễ trắng trợn như thế, tái mặt trợn mắt quát:

- Buông mau!

Liễu Thanh Ca vốn lười nói nhiều, liền cau mày gắt:

- Nằm im!

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, giọng nói hào sảng của Dương Nhất Huyền và giọng nói ôn nhu lễ độ của Công Nghi Tiêu cùng lúc vang lên:

- Liễu phong chủ, có chuyện gì vậy?

- Giang tiền bối, người không sao chứ?

Bốn người, tám con mắt bối rối nhìn nhau, hai kẻ đang giằng co trên giường, hai kẻ chết sững ngoài bậc cửa.

Giang Trừng thấy vậy, liền phát hỏa, co một chân không bị chế trụ của mình lên, đạp vào ngực của Liễu Thanh Ca một nhát. Nhưng Bách Chiến Phong phong chủ là ai cơ chứ? Hắn chỉ nghiêng người một chút tránh né, lại vẫn vững vàng đè chặt cả hai chân Giang Trừng xuống giường, tay vẫn ấn chặt vết thương giúp người ta, không kiên nhẫn quát:

- Đừng cử động!

Hai người trẻ tuổi đứng há mồm trợn mắt ngoài cửa, tam quan răng rắc vỡ nát thành từng mảnh...

Dương Nhất Huyền mặt tái mét, sau khi chết sững hoàn hồn, vốn là đã hét thảm một tiếng, nhưng Công Nghi Tiêu bên cạnh đã nhanh nhẹn vươn tay bịt miệng hắn lại, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:

- Cái này... cái này... Vãn bối cáo từ trước, sẽ... sẽ tới thăm Giang tiền bối sau...

Sau đó lôi xềnh xệch Dương Nhất Huyền ra ngoài, còn tiện tay khép chặt cửa lại...

Vào đúng lúc này, hệ thống không sợ chết, nhảy xổ ra thông báo:

- Điểm nhiệm vụ chính cộng 40. Tổng điểm: 330! Chúc mừng Giang tông chủ!!! 

_________

   Liễu đại thần thật biết cách dẹp thính của mỹ nhân

Hai bé mới đớp ít thính đã bị dọa tuyên bố chủ quyền =))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net