86. Tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết tết tết tết đến rồi, bạn Tiêu Dao ngoi lên chúc mọi người 1 năm mới vui vẻ, hạnh phúc!

Qua năm nay, hai cẩu FA chắc sẽ về 1 nhà rồi :3

_____

Thương Khung Sơn phái bao gồm mười hai đỉnh, lấy Khung Đỉnh Điện làm trụ, các phong còn lại lần lượt đối xứng đứng cạnh nhau, tạo thành hình rẻ quạt mở rộng. Bách Chiến Phong thuộc hàng thứ 7 trong Thương Khung Sơn phái, đỉnh núi không quá cao, quá hiểm trở âm u như Khung Đỉnh Điện, nhưng mỗi khi đêm về, sương trắng vẫn quyện chặt như mây, bồng bềnh phủ khắp đỉnh núi.

Giang Trừng mở mắt tỉnh dậy, cảnh đầu tiên đập vào mắt là khung cảnh giường chiếu gọn gàng không một bóng người bên phía của Liễu Thanh Ca. Từ phía Huyền Vũ đài, âm thanh binh khí như có như không dội tới, lờ mờ xa xăm. Giang Trừng thầm thương cho mấy đứa nhỏ Bách Chiến Phong, đại chiến Ma tộc sắp đến, thân là phong chủ chiến của đại môn phái, mấy đứa nhóc này đều ngày đêm rèn luyện, nắng mưa chẳng từ. Giang Trừng nhìn bọn chúng đều nhớ tới ngày hắn mười bảy, mười tám năm đó, một mình lấy danh nghĩa Giang thị tông chủ chiêu tập môn sinh, tham gia Xạ Nhật, cũng chính là một bộ dạng liều mạng cố gắng, bất kể đêm ngày như vậy. Ngoài trời gió núi rít ào ào, không khí về đêm lạnh tới tê buốt. Hắn ngồi dậy, trước tiên vận khí làm ấm người, sau đó cầm lấy dây buộc tóc và y phục, chải tóc, ăn mặc gọn gàng xong liền đi tới Huyền Vũ Đài.

Dương Nhất Huyền nhìn thấy Giang Trừng tiến tới liền vội vã tiến lên chào hỏi:

- Giang tông chủ, người đã tỉnh. Thẩm sư bá hôn mê năm ngày vừa tỉnh lại, sư phụ hiện đang cùng các sư thúc sư bá khác sang Thanh Tĩnh Phong thăm người ốm.

Giang Trừng gật đầu biểu thị đã biết, sau đó cũng không nán lại đấu trường thêm.

Men theo đường núi đi xuống, hắn vừa đi vừa nghĩ mông lung rất nhiều chuyện. Nghĩ về chuyện của bản thân, nghĩ tới sẽ nói cùng Công Nghi Tiêu về cuộc chiến sắp tới ra sao, nghĩ tới Thiên Lang Quân rốt cuộc đang nghĩ gì mà phát động cuộc chiến kinh thiên động địa sắp tới... Một đường vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy mình ở trước Thanh Tĩnh Phong.

Tất nhiên, Giang Trừng không ngờ, hắn vừa tới liền bắt gặp cảnh Thẩm Thanh Thu nửa ôm nửa đẩy ủn Lạc Băng Hà ra ngoài cửa sổ của trúc xá. Rèm cửa nửa buông nửa vén, ánh nến lúc tỏ lúc mờ, bóng người trong phòng nửa ẩn nửa hiện, từ trong rừng trúc nhìn vào chỉ thấy một phần lý y trắng tinh cùng vài lọn tóc rơi rối thả xõa trên vai. Lạc Băng Hà chân đã nhảy ra ngoài cửa sổ, tay vẫn cố tiến vào, nắm chặt bàn tay sư tôn mình, kỳ kèo một hai:

- Sư tôn, xong việc lần này, người cùng đi với ta được không?

Giang Trừng vô tình chứng kiến màn phu phu ân ái, lại còn là sư đồ luyến trái luân thường đạo lý này, nhất thời không dám nhìn thẳng, vội quay mặt đi chỗ khác, trong lòng nhủ thầm không ngờ trên đời này vẫn còn có kẻ da mặt so với Ngụy Vô Tiện thực sự dày hơn!

Bên trong cửa sổ, Thẩm Thanh Thu không nặng không nhẹ gõ đầu hắn một cái, giọng điệu nghe kiểu gì cũng là mắng yêu:

- Đi cái gì mà đi, vi sư vẫn còn là Thanh Tĩnh Phong phong chủ đấy.

Lạc Băng Hà thở dài, mất mát nhỏ giọng:

- Biết ngay là sư tôn sẽ nói thế mà.

Giang Trừng thực sự nghe hết nổi rồi, đang muốn chuồn êm cho đỡ chướng mắt, thì cửa sổ trúc xá đã vội vàng khép lại, bên trong vọng ra những tiếng bước chân xôn xao. Lạc Băng Hà chẳng biết từ đâu nhảy tới, hạ xuống trước mặt hắn, miệng ngậm một lá trúc nhỏ, giọng nói ẩn ẩn ý cười:

- Giang tông chủ, trùng hợp ghê.

Giang Trừng nhìn hắn một hồi, sau đó thản nhiên nói:

- Xét theo vai vế, ngươi hẳn cần gọi ta một tiếng "Giang thúc". Có điều, ta còn trẻ như vậy, nhận một tiếng "thúc" của ngươi cũng tiêu không nổi. Không cần đa lễ, có gì mau nói.

Đường đường là thiếu chủ Ma tộc hô phong hoán vũ Lạc Băng Hà bất ngờ không phòng bị liền bị hắn một tràng liên tục nói cho ngu người, một lát sau mới phản ứng lại, bật cười:

- Giang tông chủ, à không, Giang thúc, ngươi thông minh như vậy, đoán xem lát nữa, ai sẽ là người mở cánh cửa sổ sau lưng chúng ta ra nào?

Không chờ cho Giang Trừng kịp hiểu ẩn ý trong câu nói đó, từ bên trong trúc xá đã vang ra giọng nói lành lạnh của Liễu Thanh Ca:

- Ai vừa mới tới đây?

Giang Trừng vốn là đang há miệng, quả thực liền không thốt nên lời.

Trên đời này, có một Lạc Băng Hà so với Ngụy Vô Tiện da mặt còn dày hơn thì cũng có một Liễu Thanh Ca, mũi so với Phi Nhi, Tiên Tử còn thính gấp trăm lần.

Ngửi thôi cũng ngửi ra mùi tình địch!

Hắn còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, đột nhiên Lạc Băng Hà đang đứng đối diện bất thình lình vươn một tay ra bịt miệng hắn, một tay khác đưa lên đặt dọc môi, làm một khẩu hình "Suỵt". Sau đó, hắn kéo cả hai nấp vào một bụi trúc rậm rạp, vừa lúc Liễu Thanh Ca mở tung cánh cửa sổ trúc xá, lia ánh mắt sắc lạnh vào không gian mờ tỏ ánh trăng bên ngoài.

Giang Trừng nghe thấy bên tai, Lạc Băng Hà cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm gì đó, tựa như "ấu trĩ".

Bên trong khung cửa sổ, Liễu Thanh Ca vươn một tay ra bên ngoài, dường như đón lấy vật gì đó.

Tuyết rơi rồi.

Tuyết đầu mùa.

Bạch y trắng, tóc đen dài, rừng trúc thăm thẳm dưới trăng, người đứng bên khung cửa đón tuyết đầu mùa, đây có lẽ là phong cảnh đẹp nhất của nhân gian.

Tất nhiên, hắn cũng không có tâm tư ngắm người đẹp cảnh vui nhiều như vậy, liếc mắt qua phía Lạc Băng Hà bên cạnh, như có như không hỏi một câu:

- Bắt đầu rồi, đúng không?

Trong giây lát, vẻ giễu cợt trên mặt Lạc Băng Hà dường như biến mất, thay vào đó là chút nghiền ngẫm sâu xa, pha cùng tán thưởng.

- Giang... thúc, xem ra ta vẫn đánh giá quá thấp ngươi rồi.

Giang Trừng liếc mắt nhìn, thấy Liễu Thanh Ca đã khép cửa sổ, quay người đi vào trong phòng, liền đứng dậy, phủi sạch những bông tuyết đầu mùa bám trên vai áo:

- Ta đương nhiên không ngốc. Ngày đó, ta và Liễu Thanh Ca đi trước, không cần biết ngươi và lão ma đầu đã nói những chuyện gì, nhưng ta biết, hắn làm tất cả những thứ đó, suy cho cùng, là vì ngươi.

Lạc Băng Hà ánh mắt lóe lên một chút, sau đó lại sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy. Giang Trừng nhún vai, điều gì cần nói cũng đã nói, không cần thiết phải dây dưa, liền rút Tam Độc ra, chuẩn bị mở một kết giới trở về Liên Hoa Ổ. Lạc Băng Hà ở phía sau nhìn hắn, đúng lúc hắn mở kết giới ra, liền chọt tới một câu:

- Liễu... sư thúc đúng là có phúc không biết hưởng.

Giang Trừng nghe ra ẩn ý của hắn, tính quay đầu mắng một câu "Loạn ngôn", ai dè Lạc Băng Hà lại bồi tiếp một câu tới "... phải không, thất sư nương?"

Chân của Giang tông chủ run lên, lập tức trượt một cái, ngã nhào qua bên kia kết giới!

* * *

Liễu Thanh Ca mang tin tức Ma tộc có khả năng tấn công vào ngày tuyết rơi đầu mùa về tìm Giang Trừng, lại chỉ tìm được một mảnh giấy gấp gọn để bên bàn: "Về Liên Hoa Ổ. Bảo trọng". Hắn yên lặng nhìn mảnh giấy, lại nhìn ra bên ngoài hoa tuyết như mưa rơi mỗi lúc một dày, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy có chút mừng rỡ vì Giang Trừng rời đi.

Nếu cuộc chiến này đã đoán trước được sẽ khốc liệt tới mức đó, hắn thực sự không mong Giang Trừng sẽ can dự vào. Vốn dĩ trách nhiệm ở thế giới này một chút cũng liên can tới Giang Trừng, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều dùng sinh mạng của mình để giúp đỡ, Liễu Thanh Ca thực sự nhìn không nổi nữa.

Ích kỷ cũng được, tư tâm cũng tốt, miễn là Giang Trừng còn sống, thì sống ở đây hay ở Liên Hoa Ổ, ở bên cạnh hắn hay bên cạnh ai, hắn đều không quan tâm.

Tuyết đầu mùa rất nhanh đã rơi dày hơn nhiều, phủ trắng cả đỉnh núi.

Sau một đêm, bầu trời dường như thấp hẳn xuống vì mây mù, mặt đất dường như cao hơn vì ngập trong tuyết.

Liễu Thanh Ca đứng trên Huyền Vũ đài, bạch y hòa cùng tuyết trắng, chỉ có mái tóc dài đen nhánh nổi bật trên nền trời và đất thuần một màu trắng mênh mông.

Bách Chiến Phong tập hợp, tiếng chuông từ Khung Đỉnh Điện vẫn ngân vang không ngừng, đây là dấu hiệu cảnh báo khẩn cấp, trong gió tuyết ù ù nghe đặc biệt trầm mặc.

Hắn nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng nhẹ giọng nói:

- Trận chiến hôm nay, sinh tử chưa rõ. Trúc Cơ kỳ trở lên, đứng sang một bên.

Theo lệnh của phong chủ, Bách Chiến Phong chia làm hai phần. Liễu Thanh Ca từ mỗi phía điểm ra mấy cái tên, giao cho nhiệm vụ thủ hộ Thương Khung Sơn, còn lại toàn bộ đều theo hắn tới trung du sông Lạc tham chiến.

Dương Nhất Huyền hắc y như mực nổi bật trên nền tuyết, đứng trên hàng ngũ đầu. Hắn vốn là một thiếu niên vô tư, đơn thuần, giờ khắc này liền đặc biệt nghiêm túc. Bách Chiến Phong hàng trăm đệ tử theo hiệu lệnh phong chủ đều đồng loạt tuốt gươm ra khỏi vỏ, kiếm khí sáng lóa cả một vùng trời.

- Chiến đấu như Bách Chiến Phong đệ tử, chết không hối tiếc!

Chính là vào giây phút đó, nền trời trắng đục u ám phía trên đầu Thương Khung Sơn phái đột nhiên nứt toác, để lộ ra từng lớp mây vẩn đục đỏ như màu máu cuồn cuộn đùn lên, không khác gì thủy triều đỏ dậy sóng. Trong khe nứt còn nhìn được vô số nham thạch đỏ rực cùng những tiếng rên la thét gào chói tai, đất đá kèm theo lửa từ trên vết rách ngang trời lao xuống, lửa đỏ hòa cùng tuyết trắng, hệt như một cơn mưa chết chóc.

Mở ra rồi.

Vực thẳm Vô Gian đã mở, ngay phía trên đầu Thương Khung Sơn phái!

Liễu Thanh Ca ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhẹ nhàng phun ra ba chữ "Xuất phát đi"

* * *

Mai Cốt Lĩnh, trung du sông Lạc.

Mọi chuyện bắt đầu từ đâu, thì cũng nên kết thúc từ đó.

Nhiều năm về trước, có một vị vương tử ma tộc tính tình phóng khoáng, yêu thích nhân gian, cùng một cô nương tính cách hào hiệp của nhân loại kết làm phu thê. Hắn từng ngây thơ nghĩ rằng Nhân tộc và Ma tộc, chỉ cần muốn, thực sự có thể chung sống hòa bình.

Nhưng hắn đã lầm.

Con người vĩnh viễn e sợ những kẻ mạnh hơn mình, bởi chẳng ai biết khi nào chúng sẽ biến thành hiểm họa giáng xuống đầu. Ma tộc mạnh hơn nhân loại rất nhiều, đây chính là ưu thế trời sinh của họ, không cách nào chối bỏ, chính vì thế, nhân loại vĩnh viễn chẳng thể chung sống cùng ma tộc.

Vị vương tử kia vốn có thể cùng nương tử tiêu dao, sinh một đứa con xinh xắn, nuôi lớn nó thành một vương tử yêu mến nhân loại tiếp. Nhưng không. Hắn bị lừa nhốt thân dưới Mai Cốt Lĩnh hai mươi mấy năm trời, đến mức thân xác cũng hoai mục. Nương tử hắn bị ép bỏ đi đứa bé, cuối cùng chết thảm.

Hắn có nên hận con người?

Hắn thực sự nên hận con người.

Nhưng hắn vẫn yêu mến con người. Đó là bi kịch của đời hắn.

Trung du sông Lạc ngập trong mưa tuyết đầu mùa, xung quanh là vô số đất đá đùn lên giữa khe nứt tiếp giáp hai thế giới.

Thương Khung Sơn đứng một bên, đao quang kiếm ảnh ngút trời. Chiêu Hoa Tự đứng một bên, áo cà sa tung bay theo gió. Còn lại, Huyễn Hoa Cung đứng một bên, dẫn đầu là Lạc Băng Hà hắc y như mực, Chính Dương đeo bên hông, ánh mắt chăm chăm hướng về phía Thẩm Thanh Thu, mỉm cười cầu khích lệ.

Trong tình thế nguy ngập, người được tín nhiệm lãnh đạo toàn cục hiển nhiên là trưởng môn Nhạc Thanh Nguyên của Thương Khung Sơn phái. Hắn trầm ngâm suy tính một lát, sau đó phân phó:

- Đợt tấn công đầu tiên, Bách Chiến Phong phụ trách.

Bốn mươi đệ tử Bách Chiến Phong xếp hàng chỉnh tề sau phong chủ nhà mình, nghe như vậy cũng chẳng biểu thị bất cứ ngạc nhiên nào. Tất nhiên, khi cần dùng sức, lúc cần đánh đấm, Bách Chiến Phong đương nhiên luôn là tiên phong. Dương Nhất Huyền nâng lên bội kiếm, còn chưa kịp triệu kiếm ra, xung quanh đã vang lên vô số tiếng xì xào bàn tán:

- Hôm nay Bách Chiến Phong đi có bốn mươi người?

- Ta nghe nói đợt đầu Ma tộc Nam Cương đã lên hai vạn rồi!

- Hơn thế nữa còn là nhân thú, đặc biệt trâu bò!

Không cần nghe tiếp cũng biết, này là đang nghi ngờ sức chiến đấu của Bách Chiến Phong!

Dương Nhất Huyền trong lòng hừ lạnh, ngu xuẩn!

Quả nhiên, Liễu Thanh Ca chẳng thèm để đám buôn chuyện đó vào mắt, chỉ lạnh lùng nói với đám đệ tử phía sau:

- Giết không đủ một ngàn, tự giác cút tới An Định Phong.

Lời vừa nói ra, Thượng Thanh Hoa đứng sau lưng Mạc Bắc Quân liền tái mặt, mà bốn mươi đệ tử Bách Chiến Phong thì nhất tề hét vang: "Vâng" một tiếng, vang dội trong mưa tuyết âm u.

Đúng lúc này, một giọng nói từ không trung truyền tới, âm vang lan tỏa bốn bề, giữa gió tuyết ngập trời vẫn không hề bị át mất.

- Liễu phong chủ, nói hay lắm!

Đám người Bách Chiến Phong mới khắc trước còn uy phong ngất trời, vừa nghe thấy giọng nói này thực sự không khác gì bầy gà con nghe tiếng gà mẹ gọi, lập tức xôn xao cả lên:

- Giang tông chủ!

- Giang tiền bối!

- Thực sự là Giang tiền bối!

Tiếng nói còn chưa dứt hẳn, giữa màn mưa tuyết trắng xóa, một luồng sáng màu tím chói lọi đã hiện ra, ngưng tụ thành một vòng tròn rực rỡ. Phía sau vòng tròn là một con sói lớn lông trắng như tuyết, cao tựa như tòa nhà, lừng lững bước ra. Trên lưng nó là một nam nhân mắt hạnh da trắng, y phục tím tung bay theo gió, mái tóc đen đã cột gọn gàng, bội kiếm trên tay tỏa ra kiếm khí màu tím cực mạnh, mang theo tia lửa lẹt xẹt, duy trì kết giới.

Liễu Thanh Ca vừa quay đầu, lập tức liền không thể rời mắt.

Giang Trừng từ trên lưng Phi Nhi nhảy xuống, mỉm cười:

- Nhạc trưởng môn, các vị phong chủ, xin lỗi đã cắt ngang. Tuy nhiên, hôm nay ta đưa đại đệ tử Vân Mộng Giang thị tới tham chiến, mong các vị chiếu cố.

Phi Nhi vừa thấy Giang Trừng nhảy xuống liền hóa về hình dạng sói con, đáng yêu tới độ ba vị đạo cô đứng một bên nhịn không được mà xôn xao một phen. Sói con vừa đứng dậy, liền ba bước thành hai lao về phía Bách Chiến Phong đang đứng.

Dương Nhất Huyền ở gần nhất, thấy vậy liền ngồi xổm xuống vươn hai tay muốn đón nó nhào vào lòng, ai dè Phi Nhi một chút mặt mũi cũng không để cho hắn, trực tiếp bỏ qua thiếu niên hắc y nọ, lấy đà lao thẳng tới trước ngực Liễu Thanh Ca, thân thiết liếm mặt hắn.

Liễu phong chủ có bệnh khiết phích lập tức cứng đờ người.

Bên này, Giang Trừng cũng giơ tay đỡ trán. Phi Nhi – cái đồ thấy sắc quên chủ!

Tuy nhiên, hắn cũng không cần đỡ trán lâu, vì thiếu niên Dương Nhất Huyền vừa ngẩng đầu lên, trông thấy bóng người phía sau hắn liền lập tức trở nên kích động:

- Công Nghi Tiêu ca ca!

Một lời này của hắn thành công khiến cả hiện trường xôn xao thêm lần nữa, đặc biệt là đám đệ tử Huyễn Hoa Cung. Lúc này, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn lại phía Giang Trừng, phía sau hắn từ lúc nào đã nhiều lên thêm hai bóng người, đều vận tử y, nai nịt gọn gàng, tóc dài cột gọn, rất có phong thái ung dung tự tại của du hiệp.

Đứng bên tay trái là một thiếu niên chừng mười tám, da trắng mắt to, có chút rụt rè, dễ thương, còn bên tay phải, chẳng phải chính là Huyễn Hoa Cung đại đệ tử Công nghi Tiêu – người có dung mạo mấy phần giống với Lạc Băng Hà – mấy năm trước đã chẳng may bỏ mình hay sao?

Công Nghi Tiêu nhìn về phía trước, cúi đầu:

- Các vị trưởng môn, các vị phong chủ, đã lâu không gặp. Thẩm phong chủ, đã lâu không gặp.

Lạc Băng Hà đứng một bên ôm tay xem trò vui âm thầm nhướn mày một cái. Thẩm Thanh Thu rất nhanh đọc được hai chữ "Ghen rồi" viết hoa, in đậm, bôi đen đang dán trên mặt hắn.

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết vị Giang tông chủ từ trên trời rơi xuống kia là ai mà Bách Chiến Phong vừa nhìn thấy là mừng như gặp mẹ ruột vậy thì đã kinh hoàng trước màn cải tử hồi sinh của Công Nghi Tiêu. Kế đến, Tề Thanh Thê và Mộc Thanh Phương bên Thương Khung Sơn cũng vẫy tay với thiếu niên đứng bên trái Giang Trừng, vui vẻ gọi:

- Ôn Ninh, lần này cũng theo Công Nghi Tiêu tới sao?

Đáp lại, thiếu niên rụt rè đỏ bừng mặt, khẩn trương tới mức cái gì cũng không dám nói. Giang Trừng nhìn hắn như vậy, mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, đập hắn một nhát:

- Đã tự xưng là Giang thị nhị sư huynh thì giữ thể diện cho môn phái chút đi, hơi tí ngượng ngùng, còn ra thể thống gì?

Đúng lúc này, từ phía sau, một giọng nói cà lơ phất phơ lại vang lên:

- Này sư đệ, Ôn Ninh là người của ta, ta bảo kê, ngươi đánh hắn đã hỏi ý ta chưa hả?

Lần này tới lượt Liễu Thanh Ca cau mày.

Từ trong kết giới, một thiếu niên mi thanh mục tú mặc hắc y viền đỏ bước ra ngoài. Trên mặt hắn mang theo ý cười nồng đậm, bên hông dắt một cây sáo đúc từ huyền thiết, tua rua đỏ phất phơ bay theo gió. Cùng tới với hắn là một vị bạch y mỹ nam khuôn mặt lạnh lùng, tay ôm Thất huyền cầm.

Liễu Thanh Ca đi tới, đầu tiên là rất tự nhiên đưa tay giúp Giang Trừng chỉnh lại cổ áo choàng cho kín, sau đó kín đáo không tiến động kéo hắn dịch ra xa khỏi Ngụy Vô Tiện một chút, thành công tránh thoát cánh tay của Ngụy Vô Tiện đang tính đưa lên theo thói quen, muốn ôm vai bá cổ Giang Trừng. Xong đâu đấy, hắn mới quay lại phía Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, ngữ khí khẳng định mà nói:

- Hai người tới đây làm gì?

Ngụy Anh vẫn như cũ sợ thiên hạ không loạn, nửa đứng nửa tựa vào người Lam Vong Cơ, cười đặc biệt gợi đòn:

- Khó khăn lắm Liên Hoa Ổ mới có một đại đệ tử vừa ý, đang muốn đào tạo hắn kế nhiệm để sư đệ ta rảnh tay lập gia đình, ai biết Giang Trừng cùng hắn nói những gì mà nằng nặc hôm nay đòi quay về đây liều chết. Hắn đòi đi, Ôn Ninh vốn nhu thuận nhà chúng ta cũng cương quyết đòi theo, khuyên sao cũng không được. Sư đệ nhà ta thì càng không phải nói... Tóm lại, ta phải đi theo canh chừng một đám người này, miễn để họ vì ai đó lại liều đến thí mạng.

Dù là kẻ ngu cũng nghe ra ẩn ý của Ngụy Vô Tiện trong đó, Liễu Thanh Ca cũng lập tức cứng người, rơi vào trầm ngâm. Không cần phải nói, việc Giang Trừng suýt nữa vì hắn mất mạng tại Thánh Lăng vẫn luôn là tử huyệt của Bách Chiến Phong phong chủ, không cách nào đặt xuống. Giang Trừng quăng cho Ngụy Vô Tiện một ánh mắt sắc như dao, hắn lập tức cười hì hì, rụt vào trong lòng Lam Vong Cơ, bộ dáng cực kỳ muốn cho ăn đập. Liễu Thanh Ca lười quản vị sư huynh thanh mai trúc mã với Giang Trừng kia muốn làm gì, trực tiếp nhỏ giọng nói với người trong lòng:

- Đã đến rồi thì theo sát ta, ta bảo vệ ngươi.

Giang Trừng đập tay hắn một cái, vừa cười vừa nói:

- Ta cũng chẳng phải đại gia khuê tú gì mà cần ngươi bảo vệ.

Ngụy Vô Tiện nhìn một màn này, thê lương ngẫm nghĩ: Sư đệ lớn quả nhiên không giữ được trong nhà, trực tiếp một câu đánh gãy màn ân ái mù mắt chó kia:

- Được rồi, quý vị, tại hạ Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện, ngày hôm nay theo tông chủ nhà chúng ta tới đây hỗ trợ, có chút lễ vật mọn làm quà ra mắt.

Dứt lời, hắn liền rút Trần Tình bên hông ra, thổi một điệu khúc ngắn. Cùng lúc ấy, một loạt tiếng gầm vang xen lẫn tiếng bước chân rầm rập nổi lên. Từ sau kết giới, từng đôi mắt đỏ lòe cùng những bóng đen lừng lững hiện lên, dày đặc.

Tới khi kết giới tan hẳn, trước mặt mọi người là một bầy Hắc nguyệt mãng tê, nhìn sao cũng phải lên tới hai trăm con. Cả đàn dù đã chết, nhưng theo nhịp sáo vẫn đều đều bước về phía trước.

Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu không hẹn mà mí mắt cùng giật liên hồi.

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện bày trận, quay lại mỉm cười với Nhạc Thanh Nguyên:

- Đợt tấn công đầu, Nhạc trưởng môn, giao cho Bách Chiến Phong và Vân Mộng Giang thị chúng ta đi!

Ngụy Vô Tiện thề, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt vị Nhạc trưởng môn kia nhìn sư đệ mình chính xác là ánh mắt mẹ chồng nhìn một nàng dâu tốt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net