#31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền Mẫn rít điếu thuốc đang cầm trên tay, đưa mắt nhìn qua cửa sổ của sảnh đường nơi ngôi biệt thự của cha cô. Mùi thuốc xộc vào mũi khó chịu, nhưng Huyền Mẫn chẳng để tâm làm quái gì. Cô chỉ ngồi ở đó, trên tay là một quyển sách nhỏ. "Người người khốn khổ."

- Tiểu thư.

Dương Hòa vận trên người một bộ vest đen sậm, cúi đầu với Huyền Mẫn. Người y tá họ Dương ngày nào nhu hòa nay mang một khuôn mặt kì lạ, bên trái gò má là một vệt sẹo dài, vẫn còn mới, chứng tỏ vừa mới bị thương gần đây. Dương Hòa cầm trên tay một cặp hồ sơ dày để lên bàn cho Huyền Mẫn.

- Đây là thông tin về người cô cần tìm, thưa tiểu thư.

- Nhanh như vậy?

Huyền Mẫn đưa mắt liếc nhìn, cô gấp gáp nâng cặp hồ sơ kia lên ngắm nhìn. Huyền Mẫn hơi nhếch mép, khuôn mặt thanh tú mang một vẻ đẹp lạnh run hết cả người.

- Kim Đông Anh. Tên này nhanh chóng sẽ trở thành người của ta.

- Mà cô cũng nhanh thật, rất đáng khen.

Huyền Mẫn nhìn Dương Hòa với vẻ mặt đầy hài lòng, chỉ thấy người kia cúi đầu một lần nữa.

- Tôi không muốn chết. Và tôi cũng không thể sống nếu sai ý cô. Một vết sẹo trên mặt là quá đủ rồi.

- Tốt tốt. Rất tốt. Cô ra ngoài đi, để tôi xem xem thông tin này đáng giá được bao nhiêu?

Huyền Mẫn gật đầu tán thưởng rồi xua xua tay, đuổi người kia ra ngoài. Dương Hòa nghe thấy liền nói một câu chào, sau nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Đóng lại cánh cửa phòng sảnh đường, Dương Hòa thở phào. Cô đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, tâm can chộn rộn. Dương Hòa nghiến răng.

- Sau này tôi sẽ trả đủ cho cô, La Huyền Mẫn.

Cô lại vuốt ve vết sẹo dài, nó đau rát. Tim Dương Hòa run rẩy, hình ảnh vật sắc nhọn ấy lướt qua khuôn mặt vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

...

- Từ nay nơi này sẽ là nhà cô.

Huyền Mẫn chỉ vào căn biệt thự đang nằm im lìm trong màu đen huyền bí ở trước mặt, nghiêng đầu khẽ nói với Dương Hòa. Nhưng cô chỉ thấy Dương Hòa trợn mắt sợ sệt nhìn, bước chân liền theo phản xạ lùi lại. Huyền Mẫn nheo mày, tay lấy từ trong túi ra con dao gọt trái cây khi nãy dùng để giết Tự Hà Sinh dính đầy máu, nhanh gọn cắt một đường lên gò má Dương Hòa. Cô gái giật mình trừng to mắt, cảm giác đau đớn trên má bắt đầu lan rộng. Người y tá họ Dương ngồi sụp xuống, tay bưng một bên má bắt đầu tuôn máu, đau đớn nhìn Huyền Mẫn. Chỉ thấy người con gái họ La kia chầm chậm bảo.

- Xem như đó là khế ước đi. Cô chạy một bước, tôi truy cùng giết tận.

La Huyền Mẫn nhếch môi cười, sau tự mình đẩy cửa bước vào nhà. Để lại mỗi một mình Dương Hòa đau đớn rơi nước mắt.

...

- Ả ta. 

Dương Hòa gầm gừ, sau lại giật mình khi cánh cửa phía sau đột nhiên bật mở. La Huyền Mẫn cầm cặp tài liệu dày bước ra và dùng chính nó đập lên đầu người y tá họ Dương. Dương Hòa cảm thấy một trận đau đớn đột nhiên ập đến, liền theo phản xạ mà nhăn mày. Và lại thêm một trận đau đớn nữa. Dương Hòa nhìn Huyền Mẫn, tâm can muốn thét lên dừng lại, nhưng miệng cô lại không mở được, cơ thể cứ để mặc cho Huyền Mẫn đánh đập tới tấp. Đến khi mắt Dương Hòa đã hoa hết cả lên, thì mới nghe giọng Huyền Mẫn nhàn nhạt nói.

- Làm lại đi. Thông tin cô đưa tôi quá sơ sài rồi.

Lời vừa dứt cũng là lúc cặp hồ sơ rơi bộp xuống trước mặt Dương Hòa. Cô y tá ấy bàng hoàng, chỉ vì sơ sài mà cô bị đánh đến mức muốn chết đi sống lại? La Huyền Mẫn, cô ta bị điên rồi sao? Khẽ đứng dậy, Dương Hòa nhặt luôn cặp hồ sơ lên, lẳng lặng trở về phòng. Tinh thần Dương Hòa trống rỗng, cô cảm thấy La Huyền Mẫn thật sự quá tàn khốc. Điều đó khiến Dương Hòa sợ, nhưng cũng khiến cô hận. Rốt cuộc là cái thứ quái gì đã khiến La Huyền Mẫn như vậy? Dương Hòa muốn biết, cô rất muốn biết.

Muốn biết thì lết thân mà đi tìm đi.

Một giọng nói vang lên từ cõi lòng Dương Hòa khiến cô đi vào một trận kinh hoàng. Lý trí và trái tim cô đồng một lúc thôi thúc.

Này, Dương Hòa, đi tìm đi. Đi tìm đi. Nhanh lên.

- Tôi sẽ tìm, tôi sẽ tìm lý do khiến cô ta trở nên như vậy.

Tự nói với mình, Dương Hòa khẽ gật đầu rồi rảo bước về phòng mình. Đến khi cô gái họ Dương kia đã đi khuất, La Huyền Mẫn đẩy cửa bước ra ngoài hành lang. Cô nhìn theo hướng Dương Hòa vừa đi qua, đôi mắt mông lung không thể thấy rõ được suy nghĩ.

~o~

- Còn ba tiếng nữa.

Mẫn Hanh ngồi trước phòng phẫu thuật, cứ luôn miệng đếm thời gian trôi, luôn mắt nhìn vào bên trong. Hai mươi mốt giờ rồi, còn ba tiếng nữa ca phẫu thuật của Chí Thành sẽ hoàn thành. Không biết cậu bé trong kia thế nào chứ kẻ ngồi bên ngoài là anh đây đã muốn lo đến phát ngất, lo đến mất nỗi đau trên chân cũng không còn cảm nhận rõ. Mẫn Hanh tặc lưỡi.

- Lâu quá.

Bỗng, từ phía phòng khám ở phía xa xa có giọng bác sĩ vang lên.

- Vết thương của cô sẽ chóng khỏi thôi, cứ về phòng bệnh dưỡng thương. Ngày mai tôi sẽ đến phòng cô xem lại thế nào.

Mẫn Hanh nheo mày nhìn, liền thấy Khách Ngọc Tú cúi đầu chào người bác sĩ kia. Sau đó, lại thấy cô ta bước đến và hiện tại lại đứng đối diện nhìn anh đăm đăm.

- Làm sao?

Mẫn Hanh cau mày hỏi, chỉ thấy trên môi cô gái kia nở một nụ cười xinh đẹp và thuần khiết. Nhưng lời cô ả vừa nói, lại cay độc như một con nhện đen.

- Nói với Chí Thành, Hoàng Nhân Tuấn sắp chết rồi. Tôi sẽ giết anh ta.

Song, xoay ngoắc bỏ đi một mạch. Mẫn Hanh nheo mắt nhìn theo bóng dáng thanh thoát ấy, đột ngột anh trừng to mắt.

- Giờ mới nhận ra. Hỏi sao mình cứ cảm thấy là lạ, khuôn mặt cô ta, sao lại y hệt Hoàng Nhân Tuấn thế này?

Trong khi đó, Khách Ngọc Tú bước về phòng bệnh của mình, cô đóng sầm cửa lại. Đứng tựa vào cửa, Khách Ngọc Tú thở phù một hơi. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi bỏ bộ tóc màu đen tuyền đang mang trên đầu, lộ ra là một mái tóc vàng óng và dài quá lưng. Sau đó, cô đưa hai tay lên mặt mình khi đã ném bừa bộ tóc kia vào một xó. Khách Ngọc Tú kéo hai bên má căng ra, một khắc sau làn da liền nứt toạc. Cô vẫn im lặng tiếp tục kéo một chút, khuôn mặt y hệt Hoàng Nhân Tuấn ngay lập tức bị ném xuống sàn, lộ ra là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cùng xa lạ. Cô gái xa lạ kia nhìn nhìn lớp da mà cô vừa ném xuống sàn nhà, nhẹ nhặt nó lên, cô đưa ngón tay thon dài trắng nõn của mình khẽ vuốt ve nó.

- Người ta bảo, mang một cái mặt nạ cả ngày sẽ khiến da mặt xấu đi.

Nói xong cũng nhanh chóng vo tròn lớp da ấy lại, với lấy đồ bật lửa trong túi quần, bật lên và để lớp da kia trên ngọn lửa. Cô gái ấy vừa mỉm cười vui vẻ vừa thiêu đến cháy rụi lớp da mặt có khuôn mặt của Hoàng Nhân Tuấn.

- Nhân Tuấn, em sẽ nhanh chóng tìm đến anh thôi. Chờ em giết Đế Nỗ và Chí Thành đã nhé?

Khi lớp mặt nạ đã chỉ còn là một đống tro tàn dưới chân cô gái ấy, thì cũng là lúc cô đi đến phía xa kia nhặt bộ tóc màu đen tuyền lên. Yêu chiều vuốt ve bộ tóc, cô gái ấy bảo.

- Phải cảm ơn Ngọc Tú này. Cảm ơn đã cho em mượn bộ tóc của chị nhé.

~o~

Kim Đông Anh đứng trước cái xác bị đâm xuyên của La Tại Dân mà xoa xoa cằm, ừm, nói sao nhỉ, hình như tướng nằm hơi xấu quá?

- Tại Dân!

Phía xa của giọng ai vọng lại khiến Kim Đông Anh đang ngắm xác chết liền giật mình, anh xoay lại nhìn, liền thấy Hoàng Nhân Tuấn cùng Khả Úy, Ái Như hối hả chạy đến. Đông Anh nở nụ cười rộng đến mức có thể kéo đến tận mang tai, anh vẫy vẫy tay chào.

- Bác Hoàng! Ở đây.

Ái Như vẫy vẫy lại tay, cuối cùng cũng chạy đến rồi. Tuổi già đúng là làm nặng một chút liền mệt đến đứt hơi mà. Hoàng Ái Như tiến đến đối diện Đông Anh, anh liền hiểu ý đưa tay chỉ đến cái xác đang bị tản đá đâm xuyên qua người, máu me bê bết vô cùng kinh khủng.

- Phải người này không ạ?

 Ái Như nhìn cơ thể Tại Dân, song liền quay lại gọi Nhân Tuấn.

- Nhân Tuấn, đây có phải cậu Tại Dân không?

Nhưng bà chỉ thấy Hoàng Nhân Tuấn cứng đờ người đứng ở đó, trên khuôn mặt là hai dòng nước mắt chảy dài. Cậu run rẩy đưa tay chỉ vào chiếc vòng trên tay cái xác kia, gật đầu với bà.

- Là anh ấy. Là La Tại Dân.

Nói xong, Hoàng Nhân Tuấn liền hối hả trèo lên tảng đá bên cạnh tảng đá nhọn đã đâm xuyên Tại Dân, cố gắng kéo anh ra khỏi tảng đá. Mắt cậu lấm lem những nước, đôi mắt cậu hoang mang đến tột cùng. Trong tâm cứ liên tục lặp lại một câu, La Tại Dân không chết, La Tại Dân không chết, anh chỉ ngất đi thôi, này Nhân Tuấn nhanh tay lên. Nếu không, La Tại Dân, anh ấy sẽ thật sự chết đi mất.

- Anh không được chết. Không được đâu Tại Dân à.

Cậu ôm choàng lấy anh, mặc cho tảng đá đâm xuyên qua người anh cũng bắt đầu đâm vào phía ngực phải của mình. Hoàng Nhân Tuấn khóc đến thảm thương, tay vẫn cố gắng kéo Tại Dân ra khỏi tảng đá, nhưng lớp máu đông lại lại cản đường cậu. Máu bám vào tảng đá, như một chất xúc tác làm cả cơ thể Tại Dân dính chặt vào tảng đá kia, dù cố thế nào cũng chẳng thể kéo anh khỏi tản đá ấy được. Đầu nhọn của tảng đá đã xuyên qua ngực phải cậu, mặc dù đau đến tâm can phế liệt nhưng cậu vẫn kiên cường. Nhân Tuấn mạnh tay một chút, kéo hết cả cơ thể anh ra ngoài, mặc dù vết thủng trên bụng anh bị xé toạc ra một mảng lớn. Một mảng thịt bụng của Tại Dân vẫn còn bám lại trên tảng đá kia. Nhân Tuấn ôm lấy thân thể bất động của anh trong lòng, mặc kệ vết thủng đau nhói bên ngực phải. Cậu chỉ ngồi đó ôm lấy anh khóc thật to. Cả cơ thể cậu run rẩy, cả cơ thể cũng run.

- Tại Dân, anh không sao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net