#36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy cô gái khi đó cháu đã thấy, và cái tên ấy là ai?

<Cộc cộc>

Chí Thành giật mình, cậu xoay đầu lại nhìn người đang đứng trước cửa kia. Có hai kẻ, một là Mẫn Hanh và hai chính là cô gái có khuôn mặt nhìn vô cùng quen và mái tóc màu đen tuyền buông thỏng phía sau. Chí Thành trợn tròn mắt, khuôn mặt cậu cứng đờ, môi cậu lắp bắp không nói nên lời. Và cậu nghe Mẫn Hanh bảo.

- Cô gái khi đó em đã thấy, là con nhóc này.

Mẫn Hanh đẩy vai cô gái kia vào, nói tiếp.

- Nhanh nhanh đi.

- Làm sao con lại? Ngọc Tú, con đã chết rồi mà?

Ái Như bàng hoàng nhìn cô gái có khuôn mặt y hệt đứa con gái của mình, cả cơ thể đều run rẩy. Khả Úy nhíu mày, ông chạm tay lên vai vợ mình trấn an.

- Khoan đã Ái Như. Cô gái này có khuôn mặt của con chúng ta, nhưng biểu cảm không phải của con bé. Em bình tĩnh đã.

Bà Hoàng nghe chồng mình nói liền kìm chế lại cơn đau xót khi thấy đứa con gái đang đứng trước mặt mình, im lặng nhìn cô. 

Cô gái có bề ngoài của Khách Ngọc Tú kia tặc lưỡi một cái, nhanh gọn trong một phát đã cởi phăng bộ tóc giả và lớp mặt nạ, hiện ra là một gương mặt hoàn toàn khác cùng mái tóc lấp lánh ánh vàng. Khả Úy giật mình, ông hơi lớn tiếng.

- Song Minh?! Tại sao lại là cháu?

- Để tôi kể.

Mẫn Hanh chau mày bắt đầu nói.

Khi Lý Mẫn Hanh đã tỉnh lại khỏi cơn mê man vì ca phẫu thuật, liền sực nhớ đến câu nói của Khách Ngọc Tú (hiện tại đã biết là Song Minh) trước khi anh vào phòng phẫu thuật. Cô ta bảo sẽ giết Nhân Tuấn, đó là thứ đã khiến Mẫn Hanh quay cuồng trong khoảng thời gian nằm trên bàn mổ. Khi tỉnh lại liền nhớ ra, anh đã mặc kệ vết thương chưa lành hẳn mà đi tìm phòng của Ngọc Tú. Trước khi đó vẫn không quên ghé sang nói về vụ việc ấy với cha mẹ ruột của Nhân Tuấn, còn chuyện vì sao anh biết họ thì vì anh đã chợt thấy cái đám bát nháo ấy khi chuẩn bị vào phòng phẫu thuật mấy ngày trước. Mẫn Hanh hối hả chạy đến phòng Ngọc Tú, nhưng khi bước đến anh chẳng thấy gương mặt có nét giống với Hoàng Nhân Tuấn đâu cả, chỉ thấy mỗi cô gái có mái tóc vàng rực đang ngồi bên bệ cửa sổ.

- Bệnh nhân phòng này đâu rồi?

Anh hỏi, cô gái kia liền xoay lại nhìn, trên môi là một nụ cười vô cùng vui vẻ.

- Bệnh nhân phòng này là em.

Mẫn Hanh nhíu mày, anh hỏi lại lần nữa.

- Khách Ngọc Tú đâu rồi?

- Đã bảo là em. Ý mà nhầm, giờ em đâu còn là chị Ngọc Tú nữa.

Mẫn Hanh vẫn nhíu mày, đột nhiên anh giật mình. Giọng nói của cô gái này, tại sao lại y hệt giọng nói của Khách Ngọc Tú. Lý Mẫn Hanh dè chừng lùi lại một bước, đăm đăm nhìn cô gái tóc màu nắng kia.

- Cô là ai?

- Em là Song Minh.

Cô gái ấy thản nhiên đáp. Song lại đưa tay nghịch nghịch vài sợi tóc của mình, bảo.

- Anh Mẫn Hanh này. Nghe em kể chuyện không?

- Tôi không rảnh.

- Anh nên nghe đi. Nếu anh muốn biết tại sao Khách Ngọc Tú lại biến thành La Song Minh.

Mẫn Hanh im lặng rồi thở dài. Anh bước vào phòng của cô gái ấy, kéo lấy một cái ghế đẩu và ngồi xuống. Mẫn Hanh đưa mắt nhìn Song Minh, lắng nghe cô kể.

Đó lại là một câu chuyện khác. Một câu chuyện hoàn toàn khác.

La Song Minh sinh ra trong một trụ sở buôn bán vũ khí trái phép, cô không biết cha mẹ mình là ai, cũng chẳng biết tên họ là gì, cứ thế lớn lên và sống dựa vào những bữa cơm ôi thiu của nơi mình nương tựa. Đến một ngày nọ, có một cậu bé vừa được bán vào nơi cô ở, cậu bé đó tên là Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn. Song Minh cũng chẳng lạ gì cái việc trẻ con bị bán vào đây, năm nào mà chẳng có. Sau đó, số lượng được bán vào ấy một số sẽ bỏ trốn, một số sẽ chết đi. Song Minh vốn chẳng quan tâm lắm, cô thích tập trung nuôi sống mình hơn. Nhưng có một điều làm cô quan tâm, cậu trai Hoàng Nhân Tuấn đó sao lại giống cô như thế? Một vẻ ngoài kiên cường và lạnh lẽo, không bao giờ khóc than hay la hét, cũng không bỏ trốn. Song Minh khá bất ngờ, cô không ngờ trên thế giới này còn có một kẻ giống cô như vậy. Từ ngày ấy trở đi, cô luôn cố bắt chuyện với Nhân Tuấn, đến khi cả hai đứa đã quá thân thiết, làm gì cũng có nhau, sống chết bên nhau, một giây cũng không rời. Song Minh xem Nhân Tuấn như anh trai mình, một người anh trai vĩ đại. Sau đó nữa, lại thêm một lượng những đứa trẻ bị bán vào trụ sở. Trong đó có một đứa bé gái, tên là Huyền Mẫn. Cô gái ấy bằng tuổi Nhân Tuấn nhưng cả hai lại chưa từng chơi với nhau bao giờ. Vì Huyền Mẫn chỉ luôn bám theo Song Minh, đến khi nhác thấy bóng Nhân Tuấn lại bỏ chạy. Chính là dù ở chung một chỗ nhưng họ vẫn chưa giáp mặt nhau một lần. Cuộc đời tuy khó khăn nhưng luôn bên cạnh nhau ấy khiến Song Minh cảm thấy yên bình vô cùng, mặc cho những trận đánh đập hay những bữa cơm ôi thiu, cô vẫn cảm thấy quá đỗi bình yên. Cho đến cái ngày, cả trụ sở bị thiêu cháy thành tro tàn dưới bàn tay của Hoàng Nhân Tuấn.

Song Minh nhìn ngọn lửa cháy phừng phực trước mặt, tâm trạng cứ thế mà tiêu tan, cả trái tim vỡ nát. Cuộc sống bình yên mà cô vừa tưởng chừng như đạt được hóa thành một đống tro tàn dưới chính bàn tay của người mà cô xem là anh trai. Cô nhìn Nhân Tuấn đứng giữa biển lửa, trên tay là một ngọn đuốc lớn, cả cơ thể Song Minh liền muốn rụng rời. Cô đứng trước trụ sở từng là nhà ấy, khóc, tức giận, buồn bã, thất vọng, đau đớn, bao nhiêu cảm xúc chất chồng thành một ngọn núi. Rồi đột nhiên, một tiếng kêu thều thào vang lên.

- Song Minh... Cứu chị...

Song Minh quay quắt tìm kiếm giọng nói ấy, liền thấy Huyền Mẫn đang nằm dưới một thanh gỗ lớn. Cô hốt hoảng, chạy lại thật nhanh và kéo Huyền Mẫn ra khỏi thanh gỗ ấy. Sau đó cả hai trốn đi và Song Minh mang theo bên người một mối hận, mối hận với Hoàng Nhân Tuấn. 

Không lâu sau, khi đang xin ăn trên đường lớn, cô và Huyền Mẫn lúc ấy gầy đến trơ xương, đã gặp gỡ La Tại Nguyên. Ông bất chợt đến, nói Song Minh là đứa con gái ruột của ông và ngay lập tức đưa cô về dinh thự của ông và mang theo cả Huyền Mẫn. Cuộc sống nghèo đói đột nhiên hóa hư vô, một cuộc đời sung sướng bắt đầu. Lúc đó, La Song Minh mười bốn tuổi, La Huyền Mẫn mười sáu tuổi. La Tại Nguyên đã nhận Huyền Mẫn là con nuôi, nhưng trên danh nghĩa lại là người hầu của Song Minh. Lớn lên một chút, khi Song Minh mười tám tuổi, cô được cha mình đưa đến một bữa tiệc lớn cùng với ông. Ở đó, cô gặp gỡ Khách Ngọc Tú. 

Song Minh khi nhìn thấy Ngọc Tú lần đầu tiên đã bỡ ngỡ bao nhiêu khi nhìn thấy khuôn mặt y hệt kẻ cô căm thù, Hoàng Nhân Tuấn. Nhưng người ấy lại là một cô gái, lại là con của ông Hoàng Khả Úy, bạn thân của cha cô chứ không phải một đứa con trai bị bán vào nơi buôn vũ khí trái phép ngày ấy. Song Minh đã tự huyễn hoặc mình, đó chỉ là người giống người. Sau đó, cô và Ngọc Tú ngày càng thân thiết, Huyền Mẫn ngày xưa liền bị bỏ rơi vào một xó. Và Song Minh thường xuyên không ở nhà, cũng chẳng theo cha đến bất cứ nơi đâu nữa. Cô luôn đến nhà của bác Khả Úy để cùng vui đùa với Ngọc Tú của cô. Năm mười tám tuổi ấy, La Song Minh biết mình biết yêu rồi và người cô yêu lại chính là Khách Ngọc Tú. 

Một ngày trời mưa tầm tã năm mười tám tuổi, Song Minh cầm trên tay một bó hoa linh lan, loài hoa mà Ngọc Tú thích nhất, đến nơi mà cô đã hẹn người kia. Một tiệm cà phê Ý, chính là vô cùng lãng mạn. Nhưng khi đến nơi, người hẹn không thấy mà chỉ thấy một lá thư để trên bàn. Lá thư ấy bảo rằng Ngọc Tú đang chờ ở phía đông thành phố nơi khu chung cư cũ của phố Hàn Nam. Lúc ấy Song Minh chẳng nghi ngờ gì cả, cô chỉ nghĩ Ngọc Tú muốn cho cô một bất ngờ.

Và đó, thật sự là một bất ngờ.

Xác cô gái tuổi hai mươi với mái tóc đen tuyền nằm im lìm trên mặt đất, thật đẹp. Trên ngực trái cô ấy, một con dao cắm phập vào, máu đỏ đang trào dâng, và một cành linh lan trắng muốt đặt cạnh. Cô gái ấy ôm trong lòng một lá thư thấm đẫm máu tươi và cô gái ấy đã đi vào một giấc ngủ vĩnh hằng. 

Song Minh đứng chết lặng, bó hoa linh lan trên tay cô rơi xuống nền đất ướt mưa đầy bùn lầy. Cơ thể cô đông cứng, chỉ biết im lặng đứng nhìn xác của Khách Ngọc Tú. Lại một lần nữa, cả thế giới của La Song Minh, sụp đổ. Trước đây, nơi từng xem là nhà hóa tro tàn. Bây giờ, người cô yêu nhất cũng hóa thành cát bụi. 

Người ta thường nói, khi đã quá đau, con người sẽ trở nên vô cảm, không thể khóc được nữa. Song Minh chính là không thể khóc được nữa. Cô tiến đến bên xác Ngọc Tú, với lấy lá thư ướt nhem máu đỏ và nước mưa đã hóa thành một màu tím đau buồn và cô đọc được một dòng chữ.

"Cái ác nên được xóa sạch khỏi thế giới này, đây chỉ là người đầu tiên mà thôi. 
Gia tộc Lý."

Song Minh siết chặt tờ giấy, cô căm hận, cô đau lòng. Cô rút lấy con dao đang cắm trên ngực của Ngọc Tú, sau đó cầm lấy mái tóc dài đen tuyền của cô gái mà cô yêu thương. Một đường ngang sắc bén, những sợi tóc màu đen tuyền tách khỏi mái tóc của Ngọc Tú. Mái tóc dài mềm mại giờ lại ngắn củn, ngắn đến thảm thương.

- Chị, em mượn nhé. Em sẽ trả thù cho chị.

Cô bỏ đi, không muốn nhìn lại Khách Ngọc Tú nữa. Song Minh đã nuôi một tâm niệm, chỉ khi nào cô giết được Hoàng Nhân Tuấn và gia tộc Lý, thì cô mới quay về tìm Ngọc Tú. Lại sau đó, Song Minh đã dùng những sợi tóc mềm mượt của Ngọc Tú làm ra một bộ tóc giả, bản thân lại bỏ sang Pháp, mặc cho bên ngoài nói với La Tại Nguyên rằng đi du học nhưng thật sự là nghiên cứu cách tạo ra một chiếc mặt nạ. Thời gian trôi qua, một ngày nọ Song Minh tự gửi thư về cho cha mình, cô bảo hãy để Huyền Mẫn trở thành con gái duy nhất của cha, xóa bỏ cô khỏi gia phả. La Tại Nguyên lúc đó đã gọi ngay cho cô, hỏi vì sao. Nhưng Song Minh chỉ nói một câu vỏn vẹn: "Con phải cứu chị ấy" rồi dập máy.

Đến khi cô đã hoàn thành xong nghiên cứu của mình và trở về, đã dùng chính chiếc mặt nạ ấy sử dụng, trở thành một Khách Ngọc Tú. Sau đó, trở về Bắc Kinh nhưng lại chẳng dám về nhà, lại lang thang ở Nightmare kể mấy câu chuyện vu vơ của cha cô, thứ mà ông xem là chiến công hiển hách. Sau đó, lại trở về Pháp nhưng do chuyến bay trục trặc vì thời tiết mà phải trú tạm nơi sân bay Hồng Hoa, tất nhiên cô vẫn dùng thân phận của Khách Ngọc Tú, khi đó chẳng hiểu sao lại vô cùng may mắn bắt gặp Lý Đế Nỗ, đành dùng hắn mà thử nghiệm. Quả nhiên chiếc mặt nạ kia chính là vô cùng hiệu quả. Còn vì sao cô biết Lý Đế Nỗ, chính là trước đây từng nghe Khách Ngọc Tú kể về một người bạn trai đã gặp gỡ vào những ngày còn nhỏ trước cửa hàng hoa linh lan, một cậu trai có đôi mắt cười cong cong tên là Đế Nỗ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net