#49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình thật bất hạnh, vì sao à? Vì trong cuộc đời cậu luôn xuất hiện những điều khốn khổ và bi thương nhất. Những điều mà khiến một kẻ vốn thuần khiết như cậu phải hóa thành một con quỷ hình dạng xấu xí. Với vẻ ngoài bình thường không mảy may những xúc cảm và cách giấu đi cảm xúc thật một cách hoàn hảo, chẳng ai biết trong tâm Nhân Tuấn đã vô cùng thối rữa. Cậu gần như không xem mình giống một con người nữa, mà là một con quỷ dơ bẩn và xấu xí. Hoàng Nhân Tuấn cậu đã rơi vào trong hố tuyệt vọng rất lâu rồi, từ những ngày bị bắt cóc rồi sống trong căn nhà tồi tàn ấy, đến những khi khuân vác mệt nhọc tại trụ sở buông vũ khí kia, rồi những ngày lăn lộn kiếm miếng ăn bên trong lòng thế giới bẩn thỉu, nơi âm ti của Bắc Kinh này. Sau đó là những đêm tắm mình trong máu, rồi bị truy đuổi. Rồi biết yêu, sau lại mất đi tình yêu của mình, và lại tìm lại nó, trong một tình huống trắc trở bao nhiêu. Hoàng Nhân Tuấn rất mệt, cậu cảm thấy bản thân sắp không còn chịu đựng được nữa. Đứng trước anh hiện tại, cậu bất ngờ, rồi cậu đau. Vì sao ư? Vì đôi mắt và giọng nói của La Tại Dân không thật, hoàn toàn không thật lòng.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn La Tại Dân đang vô cùng dịu dàng nhìn cậu, đối anh hỏi một câu.

- Anh bảo rằng nhớ em là ai?

- Phải.

Tại Dân cong lên khóe môi nhàn nhạt, anh nói tiếp.

- Tôi nhớ cậu là ai.

- Vậy em là ai?

- Là Hoàng Nhân Tuấn. Hai mươi hai tuổi, cậu là sát thủ. Trước đây đã từng ở nhà tôi vì bị thương.

Tại Dân trả lời như một cái máy, và chính câu nói ấy của anh khiến cậu run rẩy.

Nhân Tuấn nghe xong liền theo bản năng lùi lại một bước, La Tại Dân thật sự đã nhớ lại hết rồi sao? Nhưng tại sao linh tính mách bảo cậu rằng thật ra anh chẳng nhớ gì cả, tất cả chỉ là giả dối? Dù cho câu trả lời của La Tại Dân hoàn toàn đúng với sự thật đã trôi qua, nhưng vì sao Hoàng Nhân Tuấn cậu lại không thể tin nổi điều này? Nếu là bình thường, khi nghe tin người mình yêu nhớ lại tất cả thì kẻ bị lãng quên kia sẽ vui mừng đến mức khóc lóc đến thương tâm rồi nhào vào lòng người yêu mình, còn cậu thì sao, không tin, tất cả chỉ là dối trá. Phải chăng cái xã hội tồi tàn này khiến Hoàng Nhân Tuấn không còn có thể tin tưởng bất kể điều gì nữa, kể cả là La Tại Dân? 

- Vậy sau đó, là chuyện gì?

- Phác Chí Thành đến đón cậu về nhà.

La Tại Dân vẫn bình thản trả lời cậu, anh hất mặt về phía Chí Thành đang đứng đực ra phía bên cạnh Dương Hòa, sau lại xoay về nhìn cậu. Anh lại bảo.

- Cậu còn định hỏi tôi như thế đến khi nào? Không phải chúng ta có chuyện cần giải quyết sao?

Nhân Tuấn có chút không tự nhiên, cậu loay hoay không biết nhìn vào đâu, sau lại tiến đến bên cạnh Dương Hòa lay cô dậy. Trong lúc cậu trai có mái tóc đen tuyền ấy loay hoay mãi thì Lý Đế Nỗ lại đối La Tại Dân một ánh nhìn xa lạ. La Tại Dân này hắn không quen.

Nhân Tuấn nhẹ lay vai Dương Hòa, sau lại vỗ nhẹ hai cái vào má cô, Dương Hòa nheo mắt tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cô lại hốt hoảng. Dương Hòa đưa mắt sợ hãi nhìn Nhân Tuấn, cô ả như vừa nhìn thấy quỷ, cả cơ thể đều run rẩy, mắt ả đảo liên tục và khuôn mặt ả bắt đầu tái mét. Nhân Tuấn chớp chớp mắt, cậu còn chưa đánh đập hành hạ gì cô ta cơ mà.

- Các người rốt cuộc là muốn cái gì? Tôi không biết gì cả, tôi chỉ đi theo Huyền Mẫn thôi. Mà không, là cô ta ép buộc tôi theo chứ tôi cũng chẳng muốn theo. Tôi vô tội, các người không được giết tôi.

Dương Hòa bắt đầu khóc, đôi mắt cô long lên sồng sộc. Ả lắc đầu kịch liệt nhìn những người kia, đôi mắt hằn đầy tia máu kinh sợ và khinh khi chất chồng. Nhân Tuấn nghiêng đầu, cậu nhẹ giọng.

- Bọn này còn chưa làm gì cô cơ mà? Sao phải loạn lên như thế?

- Tôi còn chưa kịp mở miệng nói câu nào đấy, cô làm như bọn này cưỡng hiếp cô không bằng. Ui da!

Đông Hách ngán ngẩm nói, liền bị Thần Lạc đánh nhẹ vào vai và liếc nhìn với một ánh mắt sắc hơn cả dao cạo.

Chỉ thấy Dương Hòa đã thôi không run sợ nữa, cô ngồi thẳng dậy dù có vẻ khá khó khăn do tay bị trói chặt. Rồi khẽ khàng đưa đôi mắt hằn đầy những tia máu nhìn đám người kia, cô thì thầm như sợ người khác nghe thấy.

- Các người thật sự không làm hại tôi?

- Cũng chưa đến lúc, à nhầm, bọn tôi không làm hại cô.

Chí Thành vò rối mái tóc mình, ngán ngẩm và lười biếng. 

Dương Hòa im lặng nghe cậu bảo rồi thở hắt một hơi, trên khuôn mặt vẫn vương vấn dấu vết của hai hàng nước mắt trong suốt vừa được cô lau đi. Cô đưa mắt nhìn Hoàng Nhân Tuấn, khẽ hỏi.

- Vậy rốt cuộc, mấy người tại sao không để tôi trốn đi?

- Vì tôi còn có chuyện muốn hỏi cô.

Nhân Tuấn nhẹ nhàng bảo, cậu đưa tay vuốt mái tóc dài xõa tung của Dương Hòa, khẽ mỉm cười.

- Tôi biết khi cô nói ra cũng chẳng có lợi gì cả, nhưng xin cô đấy Dương Hòa. Cô biết chuyện gì xin hãy nói hết với chúng tôi được không?

Đôi mắt cậu vô hồn quá, khuôn mặt cậu lạnh lẽo làm sao. Dương Hòa nhìn Nhân Tuấn thở dài, lòng cô trống rỗng.

- Các người muốn biết chuyện cái thai đúng chứ? Vì tôi nghĩ ngoài chuyện đó ra thì những chuyện kia các người cũng đã biết hết rồi. Với lại, tôi chỉ biết mỗi chuyện cái thai và chuyện Huyền Mẫn hợp tác với Lý Minh Khánh gì đó trước đây đã nói.

- Phải, chúng tôi muốn biết Huyền Mẫn thật sự có thai hay không.

Mẫn Hanh lạnh nhạt bảo, sau liền nghe thấy Dương Hòa trả lời.

- Cái thai đó là với A Khâm, thuộc hạ cũ của La Tại Nguyên. Cũng chính là kẻ chủ mưu của vụ nổ sân bay Hồng Hoa. Hôm đó là một ngày mưa và Huyền Mẫn đang say, trong lúc đó cô ta lại đang bàn bạc gì đó với A Khâm, tôi không nghe được vì họ không cho tôi vào. Tôi chỉ biết hôm đó bọn họ nói chuyện rất lâu, sau đó vài ngày sau thì Huyền Mẫn bắt đầu có những triệu chứng của một thai phụ. Nên tôi chắc chắn, chỉ có thể là A Khâm.

- Trời ạ, sinh lí mạnh thế?

Chí Thành trố mắt hỏi, cậu trai trẻ hai mươi tuổi vô cùng bất ngờ. Nhưng câu đùa của cậu lại chẳng khiến ai bật cười nổi, họ đang bận suy nghĩ, rốt cuộc Huyền Mẫn và tên A Khâm kia đã nói những gì. Hoàng Nhân Tuấn biết A Khâm, một tên bẩn thỉu và đê tiện làm việc dưới trướng La Tại Nguyên, gã ta được xem như tiền bối của cậu và Chí Thành. Nếu công việc của anh em Nhân Tuấn chính là giết người thì tên A Khâm kia chính là dọn xác, phi tan chứng cứ. Nói chung, đó là một tên bẩn thỉu và rất bỉ ổi. Theo Nhân Tuấn là thế. Và cậu cũng biết cái việc Huyền Mẫn quen biết với A Khâm, vì dù sao cũng đã gặp nhau vài lần. Nhưng họ có thể tiến đến mối quan hệ như thế này, đến mức có thai là chuyện không tưởng. Cũng như cái cuộc trò chuyện bí mật của gã và ả ta, rốt cuộc là nói về điều gì?

- A Khâm à, tên này trước đây từng có tiền sử về hiếp dâm và bạo lực gia đình.

Đông Hách nhíu mày, cậu chính là vừa nhớ ra một câu chuyện về gã tên A Khâm này. Trước đây cậu từng phụ trách vụ án của gã, và cậu cũng biết việc gã là tay sai của La Tại Nguyên. Và Đông Hách cũng vừa nhớ ra, tên này không phải dạng bình thường.

<Cộc cộc...>

- Xin hỏi, anh Nhân Tuấn có ở đây không ạ?

Nhân Tuấn giật mình ngước lên nhìn đến nơi phát ra giọng nói và cậu thấy ở đó là một cô y tá đang dè dặc đứng nhìn. Hình như do không khí trong phòng không tốt nên khuôn mặt cô y tá có chút tái và sợ hãi. Nhân Tuấn nhanh chóng đứng dậy và tiến đến trước mặt cô y tá đang chờ trước cửa kia.

- Có chuyện gì sao ạ?

- Vâng. Khi nãy có phải anh đã đưa đến phòng cấp cứu một ca phẫu thuật đúng không ạ? Tôi đến để báo ca phẫu thuật đã thành công và cô gái ấy đang ở phòng bệnh số 14, ngay sát bên đây. Phiền anh xuống quầy nhân sự làm đơn nhập viện cũng như đóng viện phí được không ạ?

- À tôi...

Nhân Tuấn ngập ngừng, ngay lúc đó giọng Mẫn Hanh lại vang lên.

- Để tôi làm cho, cậu cứ ở đây đi Nhân Tuấn.

Anh bảo, xong liền nhanh chóng theo cô y tá kia rời đi. 

Còn Nhân Tuấn, cậu đưa mắt nhìn theo hai người kia rồi quay lại nói với Chí Thành.

- Chúng ta qua xem em ấy thế nào.

Cậu trai tóc bạch kim gật đầu, sau liền nghe tiếng Đông Hách và Thần Lạc vang lên.

- Bọn tôi cùng đi có được không? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi con gái La Tại Nguyên.

- Tùy hai cậu thôi. 

Nhân Tuấn phẩy phẩy tay, song liền dợm bước đi. Theo sau cậu là ba người Chí Thành, Đông Hách và Thần Lạc. Khi cánh cửa phòng vừa khép lại kia, nơi căn phòng bệnh với màu tường trắng toát và mùi hương linh lan bay khắp nơi, có hai kẻ, mỗi người đứng ở mỗi góc âm trầm nhìn nhau. La Tại Dân đứng cạnh cửa ra vào, đôi mắt âm hồn đối Đế Nỗ một ánh nhìn chán nản. Trong khi đó, Lý Đế Nỗ hắn lại ngồi trên ghế đẩu, đầu nghiêng qua một bên và nhíu mày nhìn anh. Trời khuya thổi lên một cơn gió khô khốc, đêm nay thật lạnh và thật dài. Lý Đế Nỗ liếc mắt đến bầu trời đen thùi một mảng ngoài kia, hắn thở dài. Sau lại xoay trở về nhìn Tại Dân, trong lòng hắn hiện tại là một trận khó chịu và nghi ngờ. Đế Nỗ muốn mở miệng nói gì đó nhưng ngay lập tức lại bị tên bác sĩ họ La kia chen vào.

- Không phải cậu có điều muốn hỏi thằng bạn này sao?

Hắn thấy anh nhếch mép cười, đôi mắt âm lãnh như ném vào lòng hắn một tảng băng lạnh đến rát da đau thịt. Lý Đế Nỗ chỉ thở dài, rồi hắn khẽ bảo bằng chất giọng trầm khàn và cũng lạnh lẽo không kém đôi mắt của La Tại Dân là mấy.

- Tôi hỏi cậu, cậu đang nói dối Hoàng Nhân Tuấn đúng không? Thật ra bản thân cậu vẫn chưa nhớ gì cả? La Tại Dân, rốt cuộc cậu đang muốn cái gì từ Nhân Tuấn mà làm thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net