Chương 1: Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 1: Ấp ủ

Chương 1: Giấc mơ

Author: Thanh Uyên

Sấm chớp không ngừng vang lên bên tai tôi, những giọt mưa nặng nề trút xuống. Tôi cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung.

Tôi mở mắt, thân thể mệt rã cố gắng đứng dậy, nhìn cảnh vật xung quanh tôi hoảng hốt tự hỏi chính mình: ' Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? '

Mưa vẫn không ngừng trút xuống, sấm chớp vang lên thật lớn. Tôi đang mắc kẹt trong một cơn bão lớn và không biết tại sao mình lại đến được đây, hoảng loạn nhìn nơi xa lạ trước mắt này, từ xa tôi có thể nhìn thấy được một ngọn hải đăng, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là tôi sẽ được an toàn khi đến đó.

Thân thể mệt mỏi cố gắng chống đỡ với sức mạnh của cơn bảo, tôi bước nhanh lên từng bậc thang, sức gió mạnh đến nỗi gần như quật ngã thân thể mệt mỏi này. Nước mưa vẫn tầm tã trút xuống, nó che hết cả tầm nhìn khiến tôi rất vất vả mới có thể để đi đến được chổ ngọn hải đăng.

Tôi có thể nhìn thấy cơn lốc xoáy cực lớn đang không ngừng càn quét hết mọi thứ cản đường nó, nhìn chằm chằm vào cơn lốc, tôi không nhịn được chửi một tiếng: " Chết tiệt "

Cơn lốc xoáy càng lúc càng lớn, nó cuốn bay hết mọi thứ. Bỗng có một chiếc thuyền thoát ra từ cơn lốc xoáy bay đến đập thẳng vào ngọn hải đăng và... rơi xuống người tôi.

Hoảng hốt tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong lớp học, chứ không phải là khu rừng với cơn bão đáng sợ kia. Tôi chắc chắn mình không hề ngủ gật và cũng chắc chắn.... đó không phải một giấc mơ.. đúng là kỳ lạ mà.

Giọng nói trầm thấp của thầy Jefferson vẫn không ngừng vang lên bên tôi nhưng vẫn không khiến tôi tập chung vào bài giảng của thầy được. Nhìn lanh quanh lớp một lát tôi liền thấy, Taylor một cô gái tóc vàng khá gợi cảm cầm một cục giấy nhỏ ném vào cô bạn Kate đối diện, Kate nhìn Taylor một lát sau đó sợ sệt xoay mặt đi. Liếc nhìn sang bên cạnh một chút, tôi có thể thấy chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Victoria không ngừng rung lên nhưng cô ta có vẻ như không quan tâm cho lắm, khuôn mặt kênh kiệu cùng đôi mắt luôn khinh thương người khác của cô ta khiến tôi khó chịu mỗi lần nhìn thấy.

Nhìn cái bàn của mình, tôi cầm tấm hình được đứa bạn chụp giùm lên xem, trong hình tôi quay lưng về phía camera và đối diện với tôi là một bức tường dính đầy ảnh do tôi chụp. Cái đống hỗn độn được tôi chụp đó, làm sao tôi có thể đưa cho thầy Jefferson xem đây? Tôi cá cả lớp còn cười tôi nữa cơ. Cất tấm hình lại chổ cũ, tôi liếc nhìn quyển nhật ký bên cạnh sau đó lướt qua nó luôn.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên giới thiệu về bản thân và một số người tôi quen một chút, tôi tên là Max Caulfield, từ nhỏ tôi đã có giấc mơ được trở thành nhiếp ảnh gia. Thế giới trong mắt tôi được thu gọn lại trong ống kính, có lẽ đây là cách mà tôi đắm chìm vào nó, nhưng nằm trong một khoảng cách an toàn. Tôi đã từng rất mong muốn được vào trường Blackwell, ngôi trường giành cho những nhiếp ảnh gia tôi đang học hiện giờ, thậm chí, tôi còn bỏ đi mà không nói một lời với cô bạn BFF của tôi Chloe để đến với ngôi trường này, đổi lại là sự thất vọng của tôi về nó. Bây giờ tôi đã đủ 18 tuổi, một người trưởng thành thực sự mặc dù không phải lúc nào tôi cũng luôn luôn sáng suốt hay trưởng thành, và tôi sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới ở đây với chiếc máy ảnh analog của tôi.

Thầy Mark Jefferson không chỉ là nhiếp ảnh gia đỉnh nhất thế giới, thầy còn đang dạy tôi và đó cũng là động lực giúp tôi có thể tiếp tục học ở Blackwell. Tôi rất thích phong cách hội hoạ của thầy cũng như sự linh hoạt trong nhiếp ảnh và quảng cáo. Đến giờ, thầy Jefferson vẫn hơi có chút kiêu ngạo, thầy có tính cách hơi lập dị so với tuổi, nhưng cũng tách biệt và có chút kiêu căng. Thầy thường cười tự mãn khi chúng tôi công nhận ý kiến của thầy là đúng.. Thầy Jefferson luôn muốn tôi tham gia cuộc thi ' Người hùng thân quen ' người chiến thắng sẽ bay đến San Francisco để đại diện cho học viện Blackwell và được lên truyền thông toàn quốc. Tôi thấy tôi có đủ khả năng để chiến thắng và tôi kính trọng thầy Jafferson mặc dù thầy ấy cứ lãi nhãi về cuộc thi nhưng tôi đã làm một việc chính là né tránh nó.

Cô bạn bị ném giấy vào người khi nãy tên là Kate Marsh, nhìn cô ấy tôi không còn nhớ lần cuối cùng khi cô ấy cười là lần nào nữa. Cô ấy rất ngọt ngào và tốt bụng, mặc dù những sinh viên khác hay lôi chiến dịch giảm cân của cô ấy ra mà làm trò cười, tôi nghĩ tất cả sinh viên Blackwell đã trưởng thành chứ đâu còn là lính mới vào trường trung học đâu mà còn làm những trò ấu trĩ như thế... Mấy tuần nay cô ấy cực kỳ ít nói và rụt rè, trông cứ như thay ma vậy, tôi nghĩ việc bị bắt nạt và tin đồn nói cô ấy xem thể loại phim ' người lợn ' đã khiến Kate trầm tính và ít nói đi. Tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng đến cái thân tôi, tôi còn chưa lo nổi chứ đừng nói đến giúp cô ấy, thứ tôi có thể làm hiện tại là thường xuyên nói chuyện với cô ấy hơn hoặc là rủ uống trà, xem phim.

Victoria Chase là một người thuộc giới nhà giàu trong Blackwell và là một con bitch trăm phần trăm. Thật sự tôi không muốn nói thế đâu, Victoria luôn làm mọi chuyện căng thẳng lên khi có thể và cô ta có một sở thích là luôn lãng phí thời gian của mình chỉ để bêu xấu tôi và Kate Marsh. Nhưng dù vậy tôi phải công nhận cô ta rất rành về nhiếp ảnh, thậm chí cô ta còn có thể đọc rành mạch tên nhà nhiếp ảnh người Pháp làm tôi cứng họng. Tôi biết Victoria để ý đến thầy Jefferson, cô ta luôn tìm cách ngồi vào lòng thầy, còn thầy thì cố giữ khoảng cách với cô ta. Ngoài ra cô ta còn đang tìm cách chiến thắng cuộc thi ' Người hùng thân quen ', nhưng tôi dám chắc cô ta sẽ nổi điên lên khi gặp phải một giám khảo không thể mua chuộc bằng tiền hay dụ dỗ bằng cách khác.

Nhìn về phía cái máy ảnh analog tôi cảm thấy có chút muốn chụp hình, vậy nên tôi hơi do dự một lát sau đó vươn tay cầm lấy chiếc máy ảnh thân yêu của mình, nhìn quanh lớp một vòng để đảm bảo không ai chú ý đến, tôi nhấn nhẹ cái nút chụp hình và tách, một bức ảnh tự sướng mới của Max Caulfield ra đời.

" Xuỵt, tôi tin rằng Max vừa làm một chuyện mà các em gọi là ' tự sướng ' trong lớp,' tự sướng ' là một cách nói mỉa mai một kiểu chụp ảnh đã có từ lâu đời, và Max.... có kỹ năng bẩm sinh để làm việc này " Giọng của thầy Jefferson vang lên khi tôi vừa chụp xong, tôi có thể nghe được sự chế giễu trong giọng nói của thầy, ngừng một chút thầy lại nói tiếp: " Như các em đã biết, ngành nhiếp ảnh đã trở nên phổ biến từ những năm 1800. Đừng tưởng thế hệ các em là người đầu tiên biết tự sướng. "

Thầy Jefferson liếc mắt nhìn cả lớp, không ngần ngại ngồi lên chiếc bàn phía sau thầy: " Trong hội hoạ thì việc khắc hoạ chân dung mang một yếu tố sống còn, và với nhiếp ảnh nó vẫn quan trọng từ lúc được khai sinh đến nay. " Thầy nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt mang theo một ít chăm chọc nói: " Nào Max, sau khi hứng thú với chủ đề và muốn tham gia tranh luận, hãy cho cả lớp biết tên của quy trình vẽ chân dung đầu tiên được không? "

Tôi bối rối, ngập ngừng trả lời: " Thầy hỏi em ạ? Để em suy nghĩ đã... ừm... "

Thấy tôi ngập ngừng thầy Jefferson tức giận vỗ tay xuống bàn, hơi lớn tiếng quát: " Em biết mà như không biết ấy, Max " Sau đó lại hỏi: " Có ai ở đây biết đến chương trình của họ không? "

Nghe được câu hỏi, Victoria liền nhanh nhẹn giơ tay trả lời câu hỏi này: " Một nghệ sĩ người Pháp tên là Louis Daguerre đã tạo ra 'Phương pháp Daguerre' giúp các bức dung có độ tương phản sắc nét, giống như một tấm gương vậy "

Nói xong cô ta không quên quay lại khinh thường nhìn tôi chăm chọc: " Hoá ra cậu là người hoài cổ cơ đấy. Thật ngại quá "

Nhận được đáp án đúng đắn thầy Jefferson lại nói: " Giỏi lắm, Victoria. Phương phá Daguerre giúp khuôn mặt người chụp có độ sắc nét cao, và từ những năm 1800 trở đi cũng trở nên cực kì phổ biến. Người Mỹ đầu tiên sử dụng thành công phương pháp này là Robert Connelius, tất cả thông tin về ông đều nằm trong sách của các em hay thậm chí còn có ở trên mạng. "

Thầy vừa giứt lời tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên. Thầy Jefferson đứng dậy trước khi tan học không quên nhắc nhở lớp về hạn chót nộp tấm ảnh tham dự cuộc thi ' Người Hùng Thân Quen ' và nói về việc thầy sẽ bay cùng người thắng cuộc đến San Francisco để đắm chìm vào thế giới nghệ thuật. Câu chốt cuối cùng vẫn là bảo tôi không nên từ chối thầy tham gia cuộc thi ấy.

Qua chuyện này, mức độ căm ghét Victoria của tôi lại tăng thêm một bậc, cô ta đúng là không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đá xoáy tôi mà. Thở dài một cái, tôi đứng dậy đi đến chổ Kate đang ngồi.

" Chào Kate " Tôi vui vẻ chào hỏi

" Oh, chào Max " Kate cũng trả lời tôi bằng một nụ cười nhẹ trên môi.

Tôi khoanh hai tay trước ngực, ngại ngùng mở miệng: " Kate, hy vọng mình không làm phiền bạn. "

Kate dùng cái giọng buồn buồn nói: " Thật tệ khi bị biến thành tâm điểm chú ý nhỉ? "

" Trừ khi cậu là Victoria cậu sẽ không thấy tệ đâu " Tôi đưa một tay lên vuốt cái mái của mình

" Victoria chắc chắn không muốn nói chuyện với cậu đâu Mã, tớ nghĩ cậu nên đi đi "

" Ừ, tớ cũng nghĩ vậy, nói chuyện sau nhé "

" Chắc chắn rồi " Kate nói xong lại tiếp tục ủ rủ cúi gằm xuống bàn.

Đi được một bước tôi liền nhìn thấy mảnh giấy nhỏ lúc nãy Taylor đã ném cho Kate, tò mò lụm nó lên sau khi đọc được dòng chữ bên trong giờ tôi lại ước mình chưa bao giờ đọc được nó, bên trong nó viết:

' Gửi Kate

Tụi tôi rất thích bộ phim sex của cậu đó

Ký tên: Học viện Blackwell '

Vò tờ giấy bỏ vào trong túi mình, tôi nhấc chân đi đến chổ thầy Jefferson.

" Thứ lỗi cho em thầy Jefferson, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? " Tôi ngại ngùng mở miệng

" Có, thứ lỗi cho cậu đấy " Victoria bực mình nói, đứng lên định rời khỏi.

Nhưng thầy Jefferson đã lên tiếng ngăn cản " Không, Victoria, thứ lỗi cho chúng tôi mới đúng " Thầy Jefferson tức giận nói: " Tôi sẽ không bao giờ để một nhiếp ảnh gia tài năng trong tương lai không biết cách chụp ảnh. "

" Có cần thiết không ạ? Em thấy việc đó không quan trọng lắm " Tôi hơi sợ sệt đáp.

" Max, khả năng nhiếp ảnh của em hơn hẳn một kẻ nói dối. Tôi biết em sẽ khó chịu khi phải nghe một người lớn tuổi giáo huấn, nhưng cuộc sống là không có chờ đợi. Em còn trẻ, thế giới là của em, nhưng em có một tài năng, một năng lực để chụp ảnh, để khắc hoạ thế giới theo cách chỉ mình em mới hiểu. Bây giờ, những gì em cần là sự can đảm để chia sẻ tài năng đó với mọi người xung quanh. Đó là sự khác biệt giữa nghệ sĩ với kẻ nghiệp dư "

Nói xong thầy thở dài một cái lại trở về thảo luận cái gì đó với Victoria, tôi vuốt cái mái của mình, sau đó kiên quyết đi thẳng ra ngoài cửa.

Vừa mở cửa ra, những âm thanh ồn ào nối tiếp nhau chuyền vào tai tôi, thở ra một hơi tôi thầm nghĩ: ' Chào mừng đến với thế giới thật. ' Mọi người đi qua đi lại trên dãy hành lang dài, người thì cải vã, người thì cười nói vui vẻ khiến đầu tôi hơi đau.

Tôi cảm thấy mình thật sự cần đi vệ sinh, phải rửa mặt sạch sẽ để trông tôi đỡ đần độn hơn mới được. Đi khoảng năm bước, tôi dừng lại để đeo tai vào, bài hát mà tôi yêu thích vang lên bên tai khiến tâm trạng chán nãn của tôi vơi bớt đi phần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC