CHƯƠNG 2: NGƯỜI BẠN MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhỏ vẫn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đến khi lớp đã đủ. Như mọi khi, nhỏ cứ ngáp ngắn ngáp dài trong suốt buổi học, giáo viên cũng ko nói gì vì ko cần giảng mà nhỏ vẫn hiểu bài và làm bài đc, vài đứa khác thì thì thầm nhỏ to, chủ yếu là nói xấu nhỏ, nhưng nhỏ ko để tâm. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại đến nỗi quá quen thuộc...

---------------------------

''Vậy là viện nghiên cứu đó đã sụp đổ rồi à?''

''Vâng, đúng vậy ạ bossu.''

''Vậy đứa trẻ đó là sao?''- nói rồi ông thả bản báo cáo xuống bàn.

''Thưa, chúng tôi tìm thấy nó ngay bên cạnh phần đổ nát ạ.''

''Cứ gửi vào cô nhi viện...''

Có một người đàn ông đi vào ngắt lời.

''Chúng tôi đã xét nghiệm cháu bé, nó là vật thí nghiệm đã thành công, sẽ rất nguy hiểm nếu để nó bên ngoài.''

''Ừm...''- người ngồi trên ghế xoay lưng với bàn làm việc đắn đo.

''Ko cần phải đến mức đó đâu.''- một giọng khác vang lên.

''Ý cậu là sao?''

''Có thể con bé sẽ có ích với chúng ta với năng lực đó đấy. Nếu đc dạy dỗ đúng cách, ko đúng sao?''

''Cậu nghĩ có khả năng à?''

''Vâng, dù gì nó cũng quen biết tôi mà.''

''Vậy giao cho cậu, nếu ko đc thì tôi sẽ phanh thây cậu ra.''

''Cứ giao cho tôi.''

Nói rồi rồi người đàn ông ra khỏi phòng, người ngồi trên ghế thở dài.

Người đó đi đến chổ phòng mà bé Sora đang bị giam, mở cửa phòng thì thấy bé chỉ ngồi mà co người lại, đầu gục xuống giữa hai đầu gối, hai tay vòng qua đầu, ko chút phản kháng. Người đàn ông quỳ trước nhỏ.

''Bây giờ cháu thấy khá hơn chưa?''

''Vâng ojii-san, cháu thấy đỡ hơn rồi.''

''Chắc là ko sao chứ?''- anh lo lắng.

Con bé lấy tay sờ lên mắt trái của mình đã được băng gạc che lại, do trong lúc thí nghiệm đã làm hỏng con mắt trái của bé, may là rikka tuy đã chết nhưng con mắt vẫn nguyên vẹn ko bị gì nên đã đc cấy vào con mắt trái đã hỏng của Sora.

''Từ giờ cháu sẽ ra sao đây?''

''Hở?''- anh ngớ người.

''Cha mẹ cháu đã chết, người bạn thân nhất của cháu cũng vậy. Cháu sẽ ra sao đây? Ko còn nơi nào để đi, ko còn người thân, cháu sẽ ra sao đây?''

Nhỏ nói mà giọng gấp gáp nặng nề, nhỏ khóc. Bỗng nhỏ cảm thấy cơ thể được bao bọc, ấm áp.

''Đừng lo, còn có chú ở đây mà, chú sẽ cho con nơi ở, học hành tử tế và việc làm nữa.''

Anh ôm nhỏ chặt, an ủi nhỏ. Tâm trạng nhẹ nhỏm hẳn.

''Nhưng cháu phải làm việc đấy nhé.''

''Vâng ạ!''- nhỏ đáp ko hề đắn đo.

Anh tưởng nhỏ sẽ tỏ thái độ ko đồng ý chứ, thở dài một cái rồi xoa đầu nhỏ một cách dịu dàng ôn nhu nhất.

''Vậy đổi tên nhé.''

''Tại sao ạ?''

''Công việc mà.''

''Vậy chú định đặt thế nào?''

Chú nó nhìn nó, nó trơ mắt ra nhìn lại chú nó.

''Cháu có một bên mắt là xanh trời, bên là màu tím sẫm, thật giống bầu trời vào buổi đêm, vậy tên cháu sẽ là Yozora, Kanzaki Yozora.''

Chú nó búng tay như đúng rồi, nhỏ nheo mắt.

''Chú đơn giản quá hà.''

''Chứ ko lẽ đặt tên theo các tổng thống Mĩ à?''

Hai chú cháu cứ cười nói suốt cả buổi.

----------------------------------

''Hikari Riko.''

''Dạ có.''

''Kokugo Kaito.''

''Có em.''

''Hetsuna Kirin.''

''Vâng.''

Bây giờ cô giáo đang điểm danh, nhỏ chán nản mà gục đầu xuống bàn, rên ư ử. :))))

''Kanzaki Yozora''

''Vâng...''-

''Tsukeiwa Haruki.''

''Haruki''

''A, dạ vâng, có em.''

Con bé giựt dậy lúng túng, cái thái độ ấy làm một số đứa trong lớp cười khinh cô. Còn Sora thì nhìn cô, ánh mắt có chút tinh ý nghịch ngợm.

------Giờ ra về...--------

''Nè bạn ơi.''

''Ơ, bạn gọi mình?''

''Chứ còn gì nữa.''

Nhỏ nhìn cô nhóc mà cười phì, một cô bé tóc ngắn màu nâu choco, bên đầu có cột một nhúm tóc trông khá moe.

''Bạn tên là Haruki à, mình là Yozora. Làm quen nha.''

''Ừm... làm quen với bạn...''

''Hay mình gọi bạn là Haru-chan nha, dù gì cũng là bạn rồi.''

''Ừm... cứ gọi mình là haru-chan.''

''Mình cùng về nha.''

Thế là cả hai cùng về nhà, cười nói suốt.

''Nhà cậu ở đây à? Trông to khiếp.''

Trước mặt Sora là một cái cổng được thiết kế gạch ngói theo đúng thời phong kiến. Cái cổng to thế thì ko biết bên trong cái nhà ra sao nữa.

''Ko to đến vậy đâu.''

Nhỏ xua tay trước con mắt phấn khích của Sora thì bỗng...

''Ê, con nhóc vô dụng về rồi à? Còn dẫn theo bạn về nữa à? Xin lỗi em nhưng nhà anh ko tiếp khách.''

Người nói ra một tràng ấy là một người con trai cỡ chừng 15 16, cái cách nói mỉa mai ấy khiến trên trán Sora xuất hiện một dấu thập gân xanh.

''Cái kiểu coi thường đó là sao hả?''- nhỏ hét trong đầu.

''Dừng lại đi onii-chan.''

''Hả!?! Chẳng phải mày phải gọi anh mày là onii-sama à? Cái kiểu khinh thường đó là sao?''- hắn quát con bé.

''Nhìn lại chính mình đi rồi hẳn nói.'' - trên trán xuất hiện dấu thập thứ hai của nhỏ.

''Có chuyện gì ồn ào vậy?''

Giọng ồm ồm cất lên kèm theo là sát khí hừng hừng, Sora cảm thấy sắp có chuyện ko lành. Nhỏ nhìn sang Haruki, nhỏ trừng to mắt khi thấy khuôn mặt sợ hãi tột cùng như sắp khóc của cô. Bước ra là một người đàn ông cao lớn lực lưỡng hầm hầm sát khí, Sora thấy đến cả onii-san thô lỗ cũng run người thì biết ông ta đáng sợ đến cỡ nào rồi.

''Haruki, về rồi à?''

''Vâ... vâng... ạ...''

Đoạn rồi ông nhìn sang Sora khiến nhỏ phải giật nhẹ một cái, rồi nhỏ nuốt nước bọt xuống.

''Chào ojii-san ạ, cháu là bạn của Haru-chan, rất vui khi gặp bác.''

Ông hừ một cái rồi nắm lấy tay Haruki kéo cô vào nhà rồi quay sang Sora.

''Ở đây ko tiếp khách.''

Nói rồi ông mất dạng sau cánh cửa cổng cùng Haruki. Thoáng nãy Sora thấy Haruki có quẹt nước mắt, ko hiểu sao Sora thấy lo cho Haru-chan quá.

--------------------------

''Nè Haru-chan, hôm qua có sao ko?''

''Ko sao, ko cần phải lo thế đâu.''

Sora thấy những dãi băng quấn trên cả tứ chi của haru-chan, còn có vài vết xước trên mặt nữa, nhỏ nhăn mặt nhìn những chổ băng lại.

''Ê, haru mặt mèo lại có thêm vài vết sẹp sành điệu rồi kìa.''

''Ồ, nhìn kìa.''

Mọi người bắt đầu bàn tán, Haruki thì nhẫn nhịn mặc những lời bàn tán trêu ghẹo.

''Này, mấy người thôi đi, nếu thấy mấy vết sẹp này hay thì sao ko tự đi mà làm cho mình''- nhỏ gắt vào lũ nói xấu.

''Nói gì? Cái thứ lai tạp như mày thì nói gì?''

''Nói cái giề hả?!''- nhỏ cũng ko vừa mà hét lại.

''Thôi mà, dừng lại đi Yozora-chan, mấy cậu nữa.''- Haruki lên tiếng ngăn cuộc cãi vả.

''IM LẶNG HẾT CHO TÔI!!!''

Tiếng nói uy quyền của cô giáo vang lên khiến cả lớp câm nín.

''Haruki, cô có tin này muốn nói với em.''

''Vâng, là gì ạ?''

Không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.

''Là từ CHA EM.''

                                        ''Ác quỷ ở khắp mọi nơi, vấn đề là chúng trốn ở đâu thôi.''

------------------------------

Tui đã trở lại \ >o< /

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net