(Quyển I) Chương 1 : Đoạn kịch bị đánh mất (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta+edit: Syn
- - - -

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ầm. Tiếng mở như một vụ đánh bom. Tuy nhiên, tôi cũng không thể giúp gì được cho nó.

"Xiiin lỗi! Em ngủ quên! Em không thể tin rằng đã quá trưa khi thức dậy! Rất xin lỗiiii, mọi ngườiii! "

Meg xuất hiện từ phía sau cánh cửa. Cùng với đó là một lời xin lỗi in trên mặt, cô ấy nói với nụ cười thành khẩn như vậy cho biết cô ấy chẳng nghĩ gì nhiều về việc đó.

"Meg... Hôm qua tôi không nói với cậu đủ nhiều sao ?! "Đừng đến trễ vào ngày mai!" Giờ cậu nghĩ giờ là mấy giờ? "
" Bây giờ, bây giờ, Meiko. Vẫn có thể nói là đúng giờ ... đúng không ? Meg, vẫn còn một chút thời gian để sửa soạn, có lẽ em đã có một số ý tưởng rồi ?"
"Đúng vậy! Hm, em có vài phần muốn kiểm tra trước buổi trình diễn... "
" Wew. Bọn anh đã làm tất cả... "

Khi Meg đi vào và bắt đầu mở túi của cô thì Gack đã đi vào từ phía sau, trông rất mệt mỏi.

"...Huh? Anh Gack! "
" Chào buổi sáng! "

" Chờ đã, Gack... Có lẽ nào lý do anh không ở đây là...? "
"... Tôi đến đón Meg, vâng. Tôi cảm thấy em ấy vẫn còn đang ngủ ở nhà. Và đúng rồi, em ấy đã dậy trễ. "
"Cảm ơn, anh Gack! "
"Đừng quan tâm đến điều nhỏ ấy. Khuôn mặt vui vẻ của em trong giấc ngủ rất dễ thương. Stress đã giảm nhiều vào cuối năm, nên thật tốt khi em có thể ngủ ngon như vậy. Tuy nhiên, mặc dù giấc ngủ rất quan trọng, nhưng nó có thể gây rắc rối lớn cho tất cả chúng ta, vì vậy em phải học cách kiểm soát giấc ngủ chính mình, Meg. Đây là ngày đầu tiên của một buổi biểu diễn được mong đợi nhất, sau cùng thì... "
" Xiiin lỗiii "

Cuộc trò chuyện của Gack khiến Meg trông ít vui hơn lần đầu tiên kể từ khi bước vào cửa. Câu "gây rắc rối lớn cho tất cả chúng ta" có vẻ hiệu quả. Cô ấy có một sự lập dị nhất định, nhưng khi cô ấy gây rắc rối như thế này, Gack sẽ luôn khiển trách cô ấy.

Đối lập hoàn toàn với Meg, Gack là một người nghiêm túc, hiền lành và đầy ý thức chung. Thông thường anh sẽ không nói nhiều, thường chỉ xem những hành động của người khác với một cái nhìn khách quan với bất kể chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi những hành động của Meg gây rắc rối cho đoàn kịch, anh sẽ đảm nhận vai trò nhẹ nhàng đưa cô vào hàng lối. Anh chắc hẳn đã dự đoán ra lần này, do đó chủ động đến đón cô.

Meg là một thành viên của dàn diễn viên chính, nhưng cũng là một nhà viết kịch, vì vậy cô đã bị cuốn vào trong công việc mỗi ngày ; Gack cũng là quản lý trang trại độc lập của riêng mình. Vì vậy, hai thành viên gặp khó khăn hơn những người khác khi dành thời gian cho diễn xuất, nên họ dường như thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Khi Gack không xuất hiện để tập luyện, Meg sẽ hỏi để truyền đạt cho Gack. Nhưng ngay cả như vậy, việc dự đoán được rằng người kia sẽ đến trễ và đến đón thực sự vẫn rất bất ngờ.

"Nếu anh Gack không đến, em có thể vẫn đang mơ màng. Đêm qua, em đã làm việc với một số ý tưởng mới vì đã có một nguồn cảm hứng tuyệt vời, nên em thức liền cả đêm... em đoán cho đến khi trời hửng sáng, thực sự !"
"Vậy không có gì lạ khi em không thể nghe thấy tiếng chuông cửa. Thật may mắn vì tôi đã có chìa khóa khẩn cấp. Việc đột nhập qua cửa sổ sẽ có vẻ trông hơi nghi ngờ. "
"Đó là lý do tại sao em ngủ với cửa sổ mở ! Nó không phải là an toàn, nhưng em nghĩ rằng sẽ không tốt khi anh đến đánh thức em dậy và quên chìa khóa ... "
" Cảm ơn em vì sự quan tâm. Nhưng với tư cách là một quý ông, tôi cố gắng tránh xâm nhập qua cửa sổ khi có thể. "

Khuôn mặt Kaito co giật khi nhìn thấy cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ giữa Meg và Gack "... Có ai đó nói thẳng cho hai người này không ?... Không ai ? Được rồi ..."[囧]
"Meg, em nói với anh đồng hồ của em đã bị vỡ. Em đã sửa nó chưa? "
" Ồ! Nhớ lại thì, em... "
"... Em đến trễ vì em không có đồng hồ à ? "
" Err... vâng. "

"Meg. Lấy cái này đi. "
Gack lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra khỏi tay trái và đưa nó cho Meg.
"Huh?! Em có thể, thực sự? Cái này trông rất đắt tiền... "
" Không có đồng hồ có vẻ như sẽ bất tiện. Tôi còn có những cái khác, vì vậy đừng lo lắng cho tôi. "
" Yaaay! Cám ơn anh rất nhiều! Thật tuyệt vời! Đây là đồ cổ thật ạ ? "
" Phải, nó đã được sản xuất khoảng năm năm trước rồi... "

"... Hãy chắc chắn rằng em đã sửa đồng hồ nhà của mình, Meg... "
Kaito lặng lẽ thở dài, nhưng Meg và Gack dường như không nghe, say mê trong cuộc trò chuyện về chiếc đồng hồ cổ.

"Này, Rin, Luka! Chị thua cược rồi, Gack đã mang Meg đi cùng! "

Vẫn đang ở giữa một cuộc cá cược ở phía sau căn phòng, cả hai cùng quay sang Meiko cùng một lúc.

"Rồi ... Meg luôn để rắc rối mang ra ngoài. Nhưng em khát. "
"Ồ, Len! Vậy thì, chị sẽ cho em một ít trà sữa đặc biệt của chị nhé ? "
"... Vâng. Nhưng chị đã chuẩn bị cho vở diễn chưa ? "
" Ahem! Chị đã ở đây một lúc trước, vì vậy chị đã thay đồ và trang điểm trước khi tới đây. Như em có thể thấy, chị đang ở trong hình dạng hoàn hảo! "
" Em hiểu rồi... ", Len lẩm bẩm với sự kiệt sức, né tránh cái nháy mắt của Meg.

"Ô đúng rồi! Đây là quà cho chị Luka. Cookie siêu cay dành cho người yêu gia vị của em! Em không nghi ngờ rằng chị sẽ rất hài lòng! Em rất háo hức nhìn chị thưởng thức !"
" Em... thật chu đáo. Cảm ơn Meg thân yêu. "
"Yikes... Cái bao bì làm em đỏ mặt! Cái nhìn đó quá cay! "
"Và đó là thứ làm chị thích nó! Không ăn được cay là một khẩu vị trẻ con, Rin. "

Nắm lấy tay Luka khi cô vui vẻ chấp nhận món quà của Meg, Rin nhìn chằm chằm vào gói bánh quy màu đỏ tươi. Hai người đã nhanh chóng lao vào nhau, không thể tưởng tượng họ chỉ đang đấu vật với nhau. Nhưng cái gói đó... chỉ nhìn nó cũng đọng lại miệng tôi một dư vị khó tả.

"Diễn viên cuối cùng cũng vậy. Được rồi... "
" Showtime đang đến gần, mọi người! Đến nơi của mình nào! "

Ngay khi Kaito gọi tất cả mọi người lại với nhau. Biểu hiện của chúng tôi trở nên nghiêm túc, và căn phòng màu xanh lá cây đang náo nhiệt lại được bao bọc bởi sự im lặng giống như một trại tị nạn đặt trên tiền tuyến. Từng người một, với khuôn mặt cứng còng như binh sĩ, chúng tôi rời khỏi căn phòng màu xanh lá cây và đi xuống những bậc thềm ngắn đến cánh sân khấu.

"Đó là một chặng đường dài."
"Cuối cùng cũng bắt đầu... Tôi đang hơi... sợ hãi. Này, anh có chắc không... "
" Meiko! "

Meiko lắc đầu trong khi Kaito gọi tên cô ấy. Đôi mắt cô ấy dao động như đang ấp ủ điều gì đó.

"... Được rồi. Tôi chắc là nó sẽ ổn thôi. "
" Kaito... "
" Nó thực sự là một chặng đường đầy chông gai... "

Có lẽ do sự căng thẳng của Meiko, ngay cả khuôn mặt của Luka cũng trở nên hơi ảm đạm. Vở diễn chính đã luyện tập quá nhiều mà ngay cả đối với diễn viên lâu năm Meiko và Luka còn sợ, thì đây là một khoảng thời gian kinh khủng như thế nào.

"Chúng ta đã cố gắng hết mình để hoàn thiện vở kịch này này. Đó là điều quan trọng. Số phận của chúng ta sinh ra là để diễn xuất. Chúng ta sẽ thành công với vở kịch, và mang lại vinh quang cho Đoàn kịch Burlet. Vì vậy, tất cả mọi người, ... "

Một sự im lặng nặng nề. Kaito ngừng nói và nhắm mắt lại để nghĩ ra điều gì đó. Các thiết lập cho cảnh đầu tiên - phòng khách ở cánh phải của sân khấu và sảnh hành lang bên trái - đã được lắp đặt hoàn hảo. Người thay đổi cảnh đã thực hiện kiểm tra cuối cùng cho bộ này.

"... Em biết, Kaito. Đó cũng là ước mơ của em. Em thề sẽ đến đây dù thế nào đi chăng nữa. "
" Ý em là chúng ta , phải không, Len? Tất cả chúng ta đều cảm thấy như vậy, Kaito! Tất cả chúng ta, diễn viên ở đây bây giờ, cả những người không tham gia diễn xuất, những người đứng đằng sau hậu trường làm đạo cụ, nhà sản xuất và người bán vé - tất cả chúng ta đều cầu nguyện cho vở kịch thành công và cầu cho Đoàn kịch Burlet quang vinh trở lại. Vì thế, em... "

" Đừng ngu ngốc như vậy, Rin. Vào những lúc như thế này, em chỉ nên nhìn xuống ống kính và gật đầu. Bất kỳ ý kiến không cần thiết sẽ lay động quyết tâm của chúng ta ".

Giải quyết - như Kaito nói, tôi chỉ có thể cảm thấy qua Luka, Rin, và quyết tâm phi thường của Len, hướng đi khiến công ty thành công một lần nữa. Đã đến lúc biến nó thành hiện thực; đây là một giấc mơ mà họ đã ấp ủ trong nhiều năm. Cách họ chiến đấu và cãi nhau, cho thấy họ có ý chí cá nhân riêng của mình, và thực sự được kết nối bởi những liên kết mạnh mẽ trong trái tim..., nhưng bản thân tôi không bao gồm trong đó.

Meiko nhận ra chị đã làm mọi người căng thẳng như thế nào, vì vậy trong khi vẫn tự cảm nhận, chị nói ra một lời xin lỗi:
"Chị xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. ... Một người không thể diễn được, tất cả chúng ta ở đó để diễn, và vở kịch sinh ra ở đó cho chúng ta. Đó là điều ngài Burlet từng nói - rằng ngài đã để lại tất cả cho công ty của mình. Chúng ta đã để nó ở đây qua nhiều năm. Nếu chúng ta diễn như chúng ta luôn diễn, không nghi ngờ nó sẽ thành công tốt đẹp... "

" Uhm, mọi người, em nghĩ có thể quên thứ gì đó, vì vậy em sẽ nói nó chỉ để chắc chắn... Điều quan trọng nhất đối với chúng ta, ưu tiên hàng đầu là làm hài lòng mỗi khán giả và mọi người ở đó với màn trình diễn của mình, được chứ ? Như nhiều nỗ lực khi chúng ta đưa vào, nếu nó không làm khán giả vui vẻ, thì nó sẽ không làm ra sự hồi sinh của đoàn kịch của chúng ta, hoặc bất cứ điều gì đó tương tự. Ý em là, đó là lý do tại sao chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều... "

" Đúng vậy, Meg. Em đã nghĩ về bản thân mình. Chị đồng ý, một sự tiếp nhận tốt từ khán giả nên được coi là quan trọng không kém để thể hiện tinh thần đồng đội của chúng ta. "
" Cô ấy có ý kiến riêng của mình. Đương nhiên, một nhà viết kịch sẽ biết phải nói gì vào một thời điểm như thế này. "

Làm hài lòng mọi khán giả - tôi gật đầu khi tiêu hóa lời khuyên của Meg. Nếu tinh thần đồng đội của tôi với mọi người có thể lay động khán giả chỉ trong một khoảnh khắc không thể thay thế được...

"Vở kịch đã sẵn sàng, mọi người. Lấy chỗ của mình, sắp bắt đầu rồi ! "

Người liên lạc gọi cho chúng tôi. Tất cả các nhân viên hậu trường đều đã sẵn sàng.

"Hãy cùng viết một trang mới trong lịch sử của công ty này... không, của West End. Are you ready? "

Tiếng chuông reo lên, và bức màn dày kéo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net