Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cậu phải lau sạch trước khi nó kịp ngấm vào lớp vải trắng.

"Ui, tệ thật...Nó có bám lại không?"

"À, không sao. Nếu xử lí cẩn thận khi chúng ta quay về thì mọi thứ sẽ ổn thôi."

Ryuuji chấm khăn giấy vào cốc nước, cậu nhanh chóng chùi nhẹ cái váy trong lúc rên rỉ một cách đáng thương. Ryuuji đoán chiếc váy đó đắt gấp hai mươi lần mấy bộ đồ của cậu. Cho dù nó không phải của mình nhưng cậu không thể không chăm chút cho món đồ giá trị như vậy. Mặc dù họ vừa cãi lộn thì đó cũng không phải vấn đề. Bởi vì mỗi khi cậu gặp chuyện gì không đúng, cậu sẽ làm mọi thứ cậu có thể­­­Đúng vậy. Cũng như ngay lúc này.

Dường như cậu và Taiga luôn là như vậy. Trong khi cậu tiếp tục chùi, Ryuuji vô tình tránh chạm mắt với Taiga.

Lí do duy nhất để họ ở cạnh nhau là vì cả hai đều thích bạn thân của người kia. Cả hai chỉ tình cờ biết được chuyện đó và rồi liên minh kì quặc này được thành lập. Taiga vẫn quen chỉ sống một mình, bỗng nhiên cô bắt đầu dựa vào Ryuuji trong mấy việc cần thiết hàng ngày. Còn người vốn rất yêu việc dọn dẹp và bếp núc như Ryuuji cũng không hề từ chối mong muốn đó của cô. Do đó mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra từng chút từng chút một cho đến khi cả hai rơi vào một tình trạng vô cùng phức tạp như hiện nay.

Cô gái này thật vụng về hết sức.

Cô gái đáng sợ được gọi là Palmtop Tiger cũng có những điểm vô cùng bất ngờ. Nói cách khác, Taiga đơn giản là quá vô dụng, cô ấy vướng vào rắc rối nhiều hơn bất cứ ai mà cậu đã gặp. Do đó lúc nào cậu cũng phải liên tục để mắt đến cô. Khi cậu để Taiga tự đi, cô chắc chắn sẽ vấp ngã vài lần trong ngày. Nếu Taiga đi phía sau, cậu luôn phải quay đầu lại nhìn hay khi cô định dùng đến bếp cậu sẽ cần phải ngăn lại. Nếu cậu không chuẩn bị đồ ăn, cô ấy sẽ bỏ bữa. Khi đó sức khỏe của cô sẽ giảm sút. Cô ấy quá vô dụng khiến cậu cảm thấy mình phải hộ tống cô mỗi ngày để chắc cô không làm bất cứ điều gì ngớ ngẩn.

Hơn nữa, nói thế nào nhỉ?­­­Cậu đã chứng kiến cô gần như đã để lỡ màn tỏ tình duy nhất trong đời. Ngạc nhiên thay, cậu cũng phát hiện ra Taiga là một cô nàng mít ướt.

Hầu hết mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, nhưng cho dù Ryuuji và Taiga có ăn cùng nhau, cùng đến trường, cùng đi mua sắm, họ vẫn không hề dành chút cảm tình nào cho nhau trong khi tiếp tục duy trì mối quan hệ lạ lùng mình đã tạo nên.

Nếu được hỏi, Ryuuji cũng chỉ có thể đưa ra một lí do duy nhất cho việc họ ở bên nhau. Cậu là rồng còn Taiga là hổ, cùng với nhau họ tạo nên một cặp hoàn hảo hay mấy thứ đại loại như vậy.

"A!"

Một lần nữa, một vết màu việt quất xuất hiện cắt đứt dòng suy tư của Ryuuji.

"...Cẩn thận chút đi! Tại sao bà lại làm rớt thêm lần nữa vậy? Cũng may là nó chỉ rớt vào ngón tay bà."

"Thôi ngay đi, làm như tôi cố tình ấy! Mà ngay từ đầu, tôi cũng đâu nhờ ông lau nó cho tôi hay làm gì đâu."

"Bà vừa nói câu gì vô lí vậy. Nếu tui bỏ mặc bà, bà có thể tự mình làm sạch vết bẩn đó đâu. Bà không thể đúng chứ?! Tui nó cho bà biết tui làm chuyện này không phải vì bà, tui làm chuyện này là vì cái váy."

"Cái...? Ồ tôi hiểu rồi. Nếu ông thích cái váy đến vậy để tôi đưa nó cho ông. Như vậy là ông có thể mặc nó."

Taiga bắt đầu trở nên hung hăng hơn.

Cho dù vậy, cậu cũng không thể đứng nhìn chiếc váy đắt tiền bị dính bẩn, Ryuuji với vẻ mặt nhẫn nhịn (có lẽ thêm một chút phật ý), phớt lờ Taiga và chìm đắm trong nỗ lực lau chùi của mình không chút do dự.

Sau đó,

"A."

"Bà lại vừa làm cái gì vậy?!"

Theo bản năng Ryuuji ngẩng lên khi nghe âm thanh bất lực giống như thể Taiga lại vừa đánh rớt thêm thứ gì.

"Không phải chứ...Mình sẽ mua món đồ dễ thương này. Mình nhất định sẽ mua."

Taiga lẩm bẩm trong khi giơ quyển tạp chí lên.

"Bà lại định phí tiền nữa sao? Bà định tiếp tục mua mấy bộ đồ bồng bềnh mềm mại giống hệt nhau đến bao giờ? Bà định mua cái nào? Giá bao nhiêu?"

"Đủ rồi, ông nói nhiều quá! Ông nghĩ mình là mẹ tôi hay là gì hả?!"

"Tui sẽ lại là người phải sắp xếp chúng nên tui có quyền kiểm tra trước."

Taiga tỏ ra tức giận. Ryuuji đứng dậy và ngồi cạnh cô, cậu từ từ lại gần và liếc mắt vào trang tạp chí cô đang đọc. Cậu dành nhiều ngày để điên cuồng sắp xếp mấy bộ đồ đắt tiền tràn ngập trong tủ Taiga. May mắn là mấy món đó không hề nhạy cảm. Cậu có quyền ngăn cô vung tiền phí phạm. Và còn,

"...C, cái này hả? Cái này là...Tui không biết sao mà...?"

Cậu ngẩng đầu lên. Trong trang tạp chí có món đồ Taiga chắc chắn sẽ mua, một người mẫu đứng một tư thế hấp dẫn, mặc cái quần jean denim bó làm nổi bật đôi chân dài.

Bộ đồ không hề bồng bềnh hay mềm mại nhưng...

"...Tui nói câu này hoàn toàn là vì bà. Nếu bà mặc bộ này đó sẽ là một thảm họa."

Dù thế nào Taiga chỉ cao hơn một mét tư một chút. Rõ ràng là cô ấy không thể có một đôi chân dài, tuy nhiên.

"...Cái gì?! Tôi muốn cái túi này nè!"

"Ồ, ồ...Vậy đó mới là thứ bà muốn hả?"

"Xin lỗi! Chân tôi ngắn quá."

Giọng cô vang lên một cách đáng sợ trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh của mình, Ryuuji bất giác lui lại, sẵn sàng để chạy chốn. Taiga tức giận, nheo mắt lại trong khi khóe miệng cô cong lên như thể đang cười.

"Đợi chút, thôi nào, bình tĩnh...Chúng ta đang ở nơi làm việc của Kushieda...Ờ, chúng ta đang ở thánh điện."

"Gì chứ?! Ông đùa tôi chắc! Tôi không định làm gì ông hết. Nếu ông biết mình lỡ lời thì sao không xin lỗi trước đi."

Taiga nhăn mũi đầy dữ tợn. Có vẻ là trò đùa kì quặc của cậu đã hoàn toàn thất bại.

Chuyện này thật tệ. Cô ấy thực sự đang tức điên lên. Tất nhiên là cậu thật sự muốn xin lỗi ngay nhưng,

"Uu..."

"Đúng là chân tôi ngắn nhưng trước giờ nó đâu có ảnh hưởng đến ai!"

Taiga nắm lấy gáy cậu và bắt đầu lắc mạnh Ryuuji một cách thô bạo. Cậu không thể nói gì, thực tế là còn không thở nổi. Ryuuji vùng vẫy trong tuyệt vọng và đạp bàn một cách xấu hổ, cậu chỉ cố gắng nói "Tui thua!", không gì nữa. Ngay sau đó, Taiga bất ngờ buông cậu ra. Ngay khi được thả Ryuuji lập tức ngã gục lên ghế ho sặc sụa, cố gắng hồi phục.

"V, vừa rồi...Bà tính giết tui luôn sao?! Thật đó hả?!"

"...Oa, oa..."

Taiga mở miệng hết cỡ, chớp mắt kinh ngạc. Có vẻ như cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mình đã quá thô bạo, Ryuuji gật đầu.

"Đúng rồi, tui cũng sốc lắm bà biết không. Hi vọng bây giờ bà đã hiểu, đây sẽ là kinh nghiệm để bà lần sau đừng bóp cổ ai nữa..."

Taiga nhìn chằm chằm vào Ryuuji, cô chỉ vào trang tạp chí họ vừa xem rồi kêu "Nhìn, Nhìn!"

'...Tui đã nghe là bà muốn cái túi đó rồi.'

"Không phải! Đây này! Người đó!"

Theo hướng ngón tay màu anh đào chỉ, một cô gái tuyệt đẹp trong tư thế bắt chéo chân ­­­không, một cô gái tuyệt đẹp đang mỉm cười. Cô mang một bộ đồ đen hợp thời, mặc một chiếc camisole thời trang có giá vài trăm đô­la và một cái quần jean denim thậm chí còn đắt hơn nữa. Trong khi đó mái tóc hơi quăn của cô tung bay trong gió. Cô ấy chắc chắn là một người mẫu rất xinh đẹp nhưng người mẫu thì đẹp là điều hiển nhiên rồi. Không có gì có vẻ bất thường trong trang đó hết.

Ngay lúc cậu định hỏi xem ý cô là gì, Taiga túm lấy đầu cậu.

"Aaaa...!"

Chỉ như vậy, đầu cậu đã xoay gần một trăm tám mươi độ về phía đằng sau.

"...Ồ."

Bất giác cậu kêu một tiếng ngạc nhiên.

Người khách mới bước vào được người phục vụ sắp chỗ không quá xa nơi Ryuuji và Taiga đang ngồi.

Bên trong cửa hàng khá đông khách, nhưng không chỉ có Ryuuji và Taiga nhìn vào cô mà hầu như tất cả các mọi người trong quán đều quay lại nhìn về phía cô ấy và khẽ thì thầm.

Điều đầu tiên nổi lên là dáng người thanh mảnh. Cô ấy không hề quá cao nhưng lại có cái đầu nhỏ nhắn, một tỉ lệ gần như hoàn hảo.

Mái tóc của cô được chăm sóc cẩn thận, mềm mại, mượt mà, đen óng. Thay vì xõa dài, mái tóc buông nhẹ trên vai một cách thoải mái.

Cô mang một chiếc kính râm cỡ lớn kiểu Hollywood trên gương mặt nhỏ nhắn như trẻ con. Bước đi của cô hết sức thanh lịch. Mắt cá chân nhỏ bé đặt trong đôi xăng đan cao gót tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Mặc dù cô ấy chỉ mặc một chiếc quần denim đơn giản nhưng đôi chân dài không giống với người thường ấy còn làm nổi bật vẻ nữ tính hơn bất cứ bộ váy nào. Với một chiếc túi xách hàng hiệu đeo bên vai và làn da trắng trẻo, rõ ràng cô ấy không phải là kẻ tầm thường.

Nói ngắn gọn, đó là vẻ đẹp thực sự. Nó quá thu hút đến mức không ai có thể không chú ý đến. Khi cô tháo cặp kính râm ra cả quán chìm trong phản ứng.

"Ồồồ..."

Kể cả Ryuuji cũng bất chợt thở dài và nhìn say đắm. Như thể vẻ chói sáng của cô đã xua tan những thứ mờ ảo trước mắt mọi người vậy.

Điều tuyệt vời là cặp kính lớn đó lại rất hợp với khuôn mặt nhỏ bé. Gương mặt mịn màng ánh lên sắc hồng thanh tú. Sự tương phản giữa thái độ vô tư và phong cách tinh tế khiến cô càng bắt mắt hơn.

Cô ấy mang vẻ đẹp cuốn hút, trong sáng. Cô ấy nhẹ nhàng, bình thản và duyên dáng. Chắc chắn cô ấy giống như một thiên thần nhân hậu vừa giáng xuống quán ăn gia đình để chia sẻ hào quang chói lọi cho mọi người. Ryuuji gần như đã tưởng trên đầu cô ấy xuất hiện một quầng sáng vậy.

Và cho dù bạn nhìn vào gương mặt xinh đẹp đó như thế nào đi chăng nữa,

"...Cô gái đó..."

"...Ừ..."

Đó chắc chắn là cùng một người, chính là cô gái xinh đẹp trên trang tạp chí mà Taiga vừa chỉ lúc trước.

"...Cô ấy là một người mẫu..."

Ryuuji thở một hơi thật dài. Đó là lần đầu tiên cậu được thấy một người khiến cậu lập tức nghĩ đến 'người mẫu'.

Cho dù trên tạp chí vẻ đẹp của cô thuộc loại khá phổ biến, nhưng ngoài đời lại thực lại rất dễ thương.

"Cô gái ấy tên là Kawashima Ami. Cô ấy đã xuất hiện trên trang bìa mấy tháng trước."

Taiga thích thú một cách bất thường, cô nói với vẻ đầy tự hào.

"Thật vậy không?...Haa...Tui nghĩ mình sẽ trở thành người hâm mộ của Kawashami Ami­san...Không biết cô ấy làm gì ở nơi buồn tẻ này nhỉ?"

"Mẹ cô ấy là nữ diễn viên Kawashima Anna."

"Ồ~...Không phải chúng ta vừa nhìn thấy bà ấy tối qua sao?...[Izu là một nơi hoàn hảo để giết người ­ sự thu hút của suối nóng Capybara ­ Người điều tra án mạng vĩ đại, Reiko Yuuzuki ­ tập 4]...Vậy cô ấy là con của Reiko Yuuzuki đó hả...Bà nhắc đến tui mới thấy đúng là giống nhau thật. Được rồi để tui lấy điện thoại chụp một bức."

"Tắt nó đi không tôi lại tức điên lên bây giờ."

"Vậy sao...Dù gì cũng bình tĩnh lại đã. Tui cũng hơi phấn khích quá."

"Không đàng hoàng chút nào."

"Này, bà cũng thích quá còn gì."

Hai người ngồi cạnh nhau trên cùng một băng ghế, họ hít thở vài hơi thật sâu.

"Dù sao thì...chúng ta cũng đã nhìn thấy vài thứ hay ho phải không?"

"Đó sẽ là điều duy nhất tôi nhớ về kì nghỉ này."

Trong khi gật đầu đồng ý, hai người cùng lúc nắm lấy cái cốc của mình và đồng thời đưa lên miệng. Cốc Ryuuji chứa đầy cà phê trong khi của Taiga là trà sữa.

"Yuusaku~! Chú, cô, có chỗ ngồi ở đây này~!"

"Ô!"

""Phụt!""

Cùng một lúc hai người phun mạnh chỗ đồ uống ra. Họ mắc nghẹn và ho sặc sụa, hai người gần như muốn ngất xỉu. Bởi vì cô người mẫu xinh đẹp đó xuất hiện ngay trước mắt họ và gọi tên một người rất đỗi quen thuộc với cả hai.

"G, g, gì chứ?!...Sao mà?!..."

"Ki~Kita~Kitamu~Kitamura­kun?! Không thể nào, sao lại như vậy được?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Ryuuji run rẩy bám lấy chiếc bàn còn Taiga vung vẩy như con bạch tuộc đang múa, tay họ quấn lấy nhau.

Sau đó họ bị phát hiện.

"Hả? Là Taiga và Takasu phải không? Bất ngờ thật! Các cậu đang làm cái gì vậy? Mà này hai người có vẻ thân thiết nhỉ?"

Kitamura Yuusaku vừa vào cửa hàng liền vẫy tay với họ như thường lệ, cậu ấy bước lại gần. Ryuuji run lên dữ dội, cặp mắt sắc như dao của cậu giờ còn bén hơn nữa, còn

Taiga đang ngụp lặn giữa mớ cảm xúc thì điếng người. Trong khi đó, do không hề biết tình trạng hiện tại của họ,

"Hình như Kushieda làm bán thời gian ở đây? Các cậu có gặp cô ấy không?"

Kitamura tiếp tục niềm nở.

"Ờ thì, chúng mình có gặp...nhưng chuyện này không giống vậy đâu!"

Như một nhà tu hành kiên quyết bảo vệ núi Hiei, Ryuuji hơi cúi lại gần cậu bạn mình.

"Có chuyện gì vừa xảy ra ở đây thế? Chuyện này là thế nào?"

"Hả? À, đúng rồi! Đây là cơ hội tốt cho mình giới thiệu với hai cậu. Đây là bố mẹ mình. Takasu, cậu chắc chắn đã gặp mẹ mình ở buổi thảo luận giữa giáo viên ­ học sinh ­ phụ huynh."

Bố mẹ Kitamura cúi chào lịch thiệp và vui vẻ. Cho dù hơi vô lễ nhưng,

"Cậu nhầm rồi. Đó không phải những gì mình muốn nói."

Ryuuji không ngừng lắc đầu quầy quậy.

"Không phải chuyện này mà là...uh...Ờ thì...đó!"

Với số lượng ít ỏi các biểu cảm có trên khuôn mặt, Ryuuji cố để truyền đạt đến cậu bạn thân của mình bằng cách sử dụng hết các động tác. Tuy nhiên,

"Có chuyện gì vậy? Yuusaku?"

"À, bọn mình chỉ giới thiệu chút thôi mà."


Mọi thứ còn tệ hơn nữa.

Nguyên nhân dẫn đến sự kích động của Ryuuji và Taiga đang tiến lại gần. Cô tỏa ra mùi hương thật cuốn hút.

"Cô ấy...Đây là Kawashima Ami. Cô ấy sống gần đây...cho dù cũng không hẳn là vậy. Trước khi chuyển đi, cô ấy là hàng xóm của mình. Mình nghĩ có thể gọi là bạn thuở nhỏ."

"'Dù không hẳn là vậy'? Ý cậu là sao?"

Cô ấy vừa cười vừa phồng má tinh nghịch trách Kitamura như một cô gái bình thường. Chuyện này đang diễn ra ngay trước mắt Ryuuji. Ngay trong thế giới thực. Ngay trong không gian ba chiều.

Đó đúng là một tình huống khác thường nhưng Kitamura trông hoàn toàn bình thản,

"Chỉ là một cách nói thôi mà. Mà thôi, đây là hai người bạn của mình Takasu Ryuuji và Aisaka Taiga."

Ryuuji và Taiga ngồi ngay cạnh nhau và trông như một đôi nam nữ kì quặc, họ được giới thiệu với thiên thần. Thiên thần đó, Kawashima Ami chào họ với một nụ cười dễ thương.

"Chào hai bạn. Mình là Ami. Rất vui khi được gặp hai bạn."

Cô ấy nhanh chóng đưa cả hai tay ra.

Ryuuji nhìn chằm chằm vào đôi tay ấy...Như bị thôi miên, cậu không hiểu hành động của cô có ý gì nên đứng đơ ra như một con robot. Khi đó,

"Ơ kìa, bắt tay mình đi chứ! Bất kì ai là bạn của Yuusaku cũng là bạn của mình mà."

"Aa, a,..."

Do đó Kawashima Ami nhẹ nhàng nâng cánh tay đang đặt trên bàn của Ryuuji lên và nắm lấy bằng cả hai tay mình. Đôi tay cô thật mát mẻ, chỗ chiếc nhẫn của cô chạm vào còn mát lạnh hơn nữa...

"À, ờ, việc này...không thể nào...?"

Nhanh chóng buông bàn tay cứng ngắc của Ryuuji, ngón tay nhỏ bé chỉ vào quyển tạp chí mà Taiga đang đặt trên bàn rồi,

"Kyaa!"

Cô ấy kêu lên một tiếng khẽ khàng. Ami tỏ vẻ bối rối, cô cầm lấy quyển tạp chí lên ôm nó trước ngực sau đó run lên vì xấu hổ. Trong lúc cô ấy ôm chặt quyển tạp chí để giấu nó đi gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, đôi mắt long lanh của Ami ngước lên, cô bắt đầu lẩm bẩm.

"Không thể nào...Sao lại trùng hợp đến thế...Sao lại có thể...?! Phải chăng là...không không thể nào...Hai bạn thấy rồi sao? Thấy mình...Thấy mình trên...này...Ý mình là công việc của mình.."

Cô ấy trông có vẻ thật sự hoang mang­­­Cô ấy tiếp tục run rẩy thêm một lúc nữa. 'Cô ấy nói cái gì thế nhỉ?' Ryuuji nghĩ vậy, cậu hơi ngạc nhiên một chút.

Rõ ràng là cho dù không nhìn vào cuốn tạp chí, ngay khi thấy cô mọi người đều ngay lập tức nghĩ đến 'người mẫu' hay 'người nổi tiếng'. Cậu không thể hiểu tại sao cô ấy lại hành động như vậy để che dấu việc này. Có lẽ nào bản thân Ami không nhận ra rằng mình quá đỗi dễ thương sao?

Cậu cố gắng để nói ra những suy nghĩ của mình.

"À thì...Khi mình nhìn thấy cậu, mình đã bị ấn tượng rằng đó chắc hẳn là một người mẫu, cho nên..."

Cậu đã nói thẳng ra...nhưng đó là những gì tốt nhất Ryuuji có thể làm. Tuy nhiên,

"Hả? Đó chỉ là nói đùa phải không?"

Hoàn toàn nghi ngờ, Ami hơi cao giọng, đôi mắt mở to, cô ấy tự gõ lên đầu mình.

"Mình đâu có giống như vậy! Mình thậm chí còn chưa trang điểm, còn bộ đồ này thì rất cẩu thả...Làm gì có điểm nào của mình giống như người mẫu chứ"

Nói cách khác cô nàng thiên thần này, cô ấy hoàn toàn không nhận ra. Quá ngây thơ, có lẽ là thuần khiết mới đúng.

"Nhìn này, tóc mình rỗi bù vì chưa chải đầu sau khi ngủ dậy, mình cứ để yên như vậy rồi tới đây, thấy không? Mình không hiểu...Chuyện này lạ thật...! Mình hoàn toàn không thể hiểu nổi..."

Trong khi nhìn vào khuôn mặt buồn bã đó, Ryuuji bắt đầu hiểu ra. Là một người bẩm sinh đã có vẻ đẹp trời phú, cô ấy không thể hiểu được rằng mình xinh hơn mức bình thường, chắc chắn là vậy. Tuy nhiên cũng có thể là vì cô ấy quá đỗi thuần khiết. Sự thuần khiết ấy còn khiến cô đẹp hơn nữa. Trong khi cậu đang nghĩ ngợi vẩn vơ,

"A!"

Ami bất chợt chỉ ngón tay vào ngay trước mũi Ryuuji,

"Vừa rồi, cậu vừa nghĩ 'cô ấy đúng là ngốc nghếch bẩm sinh', đúng vậy không?"

"Hả...?"

Ngay trước cặp mắt đầy kích động và nghiêm nghị của Ryuuji, Ami phồng má và nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch. Cậu đã nghĩ đến từ bẩm sinh, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác...Mà thực ra, chuyện đó cũng đúng, ít nhất trong trường hợp này.

"Cậu hiểu mình nói gì đúng không? Cậu đã nghĩ vậy đúng không?"

Tất nhiên, đôi tròng mắt run run kia đang ẩn dấu vẻ hớn hở. Nhìn thấy hành động đó, cậu đã gật đầu.

"Mình biết mà!"

"Aaa". Ami kêu lên một tiếng duyên dáng rồi bĩu môi.

"Thật là, mình lúc nào cũng bị gọi như thế. Họ hay nói mấy câu kiểu như 'Ami ngốc thật đấy, đúng không?'. Mình tự hỏi vậy là sao chứ, mặc dù mình không hề giống như vậy nhưng mọi người vẫn tiếp tục nói thế...Cuối cùng thì, mình cá ngay cả Yuusaku cũng nghĩ như vậy."

"Không có đâu."

Bị lôi vào cuộc nói chuyện, Kitamura mỉm cười một chút rồi nhún vai. Sau khi quyết định rằng mình đã đợi đủ lâu, cậu vỗ nhẹ vào lưng Ami.

"Thôi hãy về chỗ của chúng ta đã. Chúng ta đang khiến bố và mọi người chưa gọi món được đó."

"A, đúng rồi! Không tốt chút nào khi chúng ta khiến chú và mọi người phải đợi."

Cậu ấy giơ tay về phía Ryuuji và Taiga xin lỗi.

"Takasu và Taiga vẫn còn ngồi thêm một lúc nữa nhỉ? Bọn mình chỉ ăn tối với bố và mấy người khác trước khi về nhà thôi. Chốc nữa nói chuyện tiếp nhé."

"A, chắc chắn rồi."

"Gặp lại các cậu sau."

Ami vẫy tay trước khi quay đi, dáng vẻ của cô quả là quá đỗi xinh đẹp tựa như một con sóng dâng trào mãnh liệt vậy. Phải như một con sóng, cô ấy sẽ tiếp tục tiến lên như cô vẫn làm.

Sau khi nhìn cậu bạn thân và Ami rời đi, Ryuuji dựa lưng vào ghế như thể đã cạn kiệt sức lực. Cậu tiếp tục dõi theo cho đến khi họ trở về chỗ ngồi.

"Haizzz..."

Ryuuji chưa thể định thần, cậu thở dài có lẽ là lần thứ một triệu.

Cho dù là người vô cùng xinh đẹp lại có mẹ là diễn viên nữa nhưng cô ấy vẫn quá thuần khiết và khiêm tốn. Cô ấy thuần khiết đến nỗi không thể tự nhận ra rằng mình rất xinh đẹp. Cô ấy có thể hơi ngốc một chút nhưng đó cũng là một điểm rất dễ thương. Đối với một cô gái trên đời này có lẽ...cô ấy thật hoàn hảo.

Đó đúng là khác biệt hoàn toàn với Taiga vụng về. Taiga cũng xinh xắn nhưng thái độ khó chịu bất thường đó thì thật đáng thất vọng. Chỉ tổ phí thời gian để so sánh họ với nhau.

"Này, về Kawashima Ami, cho dù cô ấy là người nổi tiếng nhưng có vẻ đó thực sự là một cô gái rất tốt. Cho dù cô ấy có gương mặt xinh đẹp nhưng tính cách vẫn rất đáng yêu...Bà biết không, học hỏi một, hai điều từ cô ấy cũng không tệ đâu. Vì cô ấy và Kitamura là bạn thuở nhỏ...Bà có nghĩ...Tai...?"

"..."

"...Taiga?"

Nuốt nước bọt, Ryuuji vội vàng tránh xa cô ấy. Cậu dời chỗ ngồi sang ghế bên kia chiếc bàn.

Cậu đã không hề nhận ra được sự bất cẩn của mình, ngay bên cạnh cậu có một con hổ đang khẽ gầm gừ. Cậu đã nhầm khi nghĩ cô có vẻ yếu đuối bất thường, nhưng chính xác thì cô ấy giống như một con thú tiếp tục bám theo con mồi trong khi đang che dấu bản thân mình.

Cho dù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net