Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối của kì nghỉ kéo dài gần suốt cả tuần, Tuần lễ Vàng.

"Bà đang rảnh đúng không?."

Lúc này là một giờ chiều.

"Này! Bà có chút thời gian rảnh đúng không?"

Căn hộ nhà Takasu chìm trong bóng tối mờ mờ như thể chuyện hôm nay là một ngày đẹp trời chỉ là một trò đùa vậy. Bên ngoài chiếc cửa sổ hướng nam, chỉ cách một cánh tay là bức tường của khu căn hộ cao tầng. Do đó ánh mặt trời rực rỡ đầu hè chẳng thể chiếu vào trong nhà.

Tuy vậy trong nhà luôn được bày biện ngăn nắp, mỗi góc nhà đều được lau chùi kĩ càng kể cả trong các ngóc ngách chật hẹp, đồ đạc cũng được sắp xếp gọn gàng. Có được căn hộ vô cùng dễ chịu này đều đều nhờ vào công sức của cậu con trai duy nhất trong nhà, Ryuuji, người đang quay lưng về phía phòng khách và don dẹp sau bữa trưa.

"Bà có nghe không đó?"

Không có ai bỏ thời gian ra trả lời câu hỏi của cậu, cũng chẳng ai cảm ơn vì những việc cậu làm. Ryuuji nghỉ ngơi sau khi dọn dẹp, cậu quay lại và nhìn chằm chằm vào cái đống trắng đang nằm ườn trên sàn. Cái đống nằm ngay cạnh bàn ăn, đầu chúc xuống, cằm đặt trên đệm, vẻ mặt trống rỗng ngớ ngẩn, ngón tay thì chọc vào lồng chim gần đó.

Con két vàng Inko­chan đang ngấu nghiến gặm lấy đầu ngón tay như thể đang ăn thứ gì ngon lắm. Sức hút của con két đến từ chính vẻ ngoài xấu xí của nó. Cái mỏ màu xám bê tông gần như lúc nào mở ra, cái lưỡi đang thè ra liếm thì tựa như miếng thịt bò thiu vậy. Cùng với đó là cặp mắt trắng rã như thể nó đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Con két không hề hiểu được những người xung quanh đang làm gì, mí mắt nó giật giật như đang gặp điều gì nguy hiểm lắm. Với người chủ của nó tình trạng khó coi hiện tại còn có thể trở nên tệ hơn.

"...Taiga. Dừng lại. Inko­chan sẽ điên lên mất."

"...Hở? Không có đâu! À mà ông nói đúng."

Cuối cùng thì đống trắng đó, Aisaka Taiga cũng ngoảnh lại và rút ngón tay ra khỏi lồng chim. Hay ít nhất là trông như vậy.

"Hở? Tôi không rút ra được,"

...Thật vụng về. Ryuuji nhìn cô nghiêng đầu sang một bên, cậu chỉ có thể thở dài.

"Có chuyện gì? Đây không phải lúc thở dài đâu! Tôi nghĩ mình bị kẹt thật rồi."

Taiga nâng cơ thể bé nhỏ dậy, cô ngồi trên thảm một tay giữ lồng chim. Cô ấy vừa gầm gừ vừa cố rút ngón tay lại. Nhưng Inko­chan lại không muốn nhả ra thay vào đó nó ngậm ngón tay Taiga chặt hơn nữa.

"U...Oa...Nó dùng cả lưỡi luôn này..."

Trong ánh sáng lờ mờ, mái tóc dài ngang hông rung lên, màu tóc nâu hạt dẻ đối lập hoàn toàn với vẻ xám xịt xung quanh. Chiếc váy dài trang trí đầy ren ôm lấy cơ thể thanh tú của cô. Thêm vào đó là một chân váy màu trắng, một dáng vẻ thanh tao hấp dẫn...

"Này! Sao ông cứ chỉ nhìn không vậy. Con két của ông đó, mau làm gì đó nhanh lên, GIY."

"G, I, Y?" /*Aisaka nói tắt 愚図犬野郎 (Guzu Inu Yarō), có nghĩa là con chó ngu ngốc.*/

"Con chó ngu ngốc. Tôi nói nhẹ nhàng lắm rồi đấy, ông hãy tỏ ra biết ơn đi."

Mấy câu nói cay nghiệt của cô ấy khiến Ryuuji không thể đáp lại. Mà nếu không có mấy câu mạt sát đó Taiga sẽ chỉ như một con búp bê Pháp biết đi. Bất cứ lúc nào đôi mắt cô cũng giống như hai viên ngọc lấp lánh, đôi môi nhạt màu như nụ hồng dại, vẻ ngoài hoàn hảo, quyến rũ nhưng đầy nguy hiểm tựa như cái bẫy đặt trong đĩa sữa đặc vậy. Không may, cô ấy thật vô dụng.

"A, thật khó chịu. A!"

Những tiếng cót két vang lên, chiếc lồng trong tay cô bị uốn cong. Chắc chắn cô được sinh ra dưới chòm sao của loài hổ dã man bạo lực. Taiga được gọi là 'Palmtop Tiger'...Bởi vì cho dù cơ thể bé nhỏ nhưng sự hung hăng của cô có thể sánh ngang với loài hổ.

Nói như vậy nhưng vẻ ngoài của Ryuuji cũng ghê gớm không kém. Đôi mắt sắc lẻm nhìn xuyên qua kẽ tóc. Cậu có ánh mắt cực kì nguy hiểm, nó trái hẳn với tính cách cậu. Cho dù thể trạng không có gì đặc biệt nhưng Ryuuji vẫn tỏa ra cảm giác cực kì khủng khiếp như thể một kẻ sẽ đập phá lung tung khi thấy bực mình vậy.

Tuy nhiên,

"Đ, đ, đ, đừng làm gãy nó! Đừng mà! Cẩn thận chút đi!"

Trong trường hợp của Ryuuji, chỉ có ánh mắt cậu là đáng sợ. Cậu lau vội đôi bàn tay ướt nhẹp rồi tiến đến gần bảo vệ nơi ở của con két yêu quý khỏi con hổ dữ. Ryuuji quỳ xuống bên cạnh Taiga. Cậu cố kéo chiếc lồng chim ra nhưng,

"Ối! Đau!!"

"A, xin lỗi."

Ryuuji lùi lại khi nghe thấy Taiga kêu lên. Ngón tay cô ấy vẫn còn đang mắc kẹt. Có lẽ do Inko bị bất ngờ với tiếng kêu la cùng những tác động từ trước đó, nó chợt cắn mạnh vào ngón tay Taiga.

"Eeeeeeeee!"

Do cơn đau dữ dội Taiga vừa la hét điếc tai vừa cố rút ngón tay lại. Cuối cùng thì họ cũng có thể kéo được ngón tay Taiga ra. Hai người nằm lăn ra tấm thảm, không nói được câu nào trong vài giây.

"...Đau quá..."

Taiga ngóc đầu dậy, cô nhìn về phía Inko­chan, cặp mắt rơm rớm ánh lên như một lưỡi dao sắc. Có lẽ do hiểu được tình hình hiện đang rất nghiêm trọng,

"...Awawawa."

Inko­chan ngước nhìn Taiga, nó run lên cầm cập. Sự căng thẳng dồn nén lại trong cơ thể con két, từng mảng lông lớn bắt đầu rụng xuống. Trong lúc hỗn độn ấy Ryuuji ôm chặt lấy chiếc lồng vào trước ngực.

"Ôi trời, Inko­chan sẽ thành tên trọc mất, cố lên nào, bình tĩnh. Nếu mày trở nên xấu xí hơn nữa, tao không chắc liệu chúng ta còn có thể sống cùng nhau được nữa đâu, mày hiểu không? Tao không biết Taiga định làm gì tiếp theo hết nên hãy cứ rời khỏi đây trước đã."

"Chờ đã, cái gì vậy?! Tôi đâu có thèm đi tức giận với những con vật như Inko chứ!"

"Vậy thì, bà nắm tay lại làm gì?"

"Là để tôi có thể cho ông một trận."

Taiga ép lui Ryuuji vào tường, cô nắm chặt tay bàn tay bé nhỏ của mình lại.

"Tui có làm gì đâu chứ?!"

"Ngón tay tôi nè!! Ông có biết nó đau lắm không?!!!"

"Sao tôi biết được!!"

Ryuuji vừa chạy vừa ôm lấy chiếc lồng chim. Taiga rượt theo cậu, hai người họ chạy

vòng quanh phòng cho đến khi...

"Ui cha!!!"

Taiga ngã đập mặt xuống tấm thảm. Ryuuji có thể nhìn thấy thứ gì màu đó màu trắng thò qua khe cửa mở nằm ngay trên sàn, đó cũng chính là nguyên nhân khiến Taiga vấp ngã Bất ngờ thay, cái thứ màu trắng đó thực ra là,

"...Sao lại thò ra đây nhỉ?"

Ánh mắt Ryuuji nhìn như thể cậu vừa bị tát vậy, cậu ấy đặt cái lồng chim xuống và nhìn thứ thật ra là cái chân trần của mẹ mình. Tiện thể, cậu không hề bị tát, cậu chỉ đang ngơ ngác thôi.

Với một chân thò ra khỏi phòng mình qua khe cửa kéo, Yasuko người đứng đầu gia đình vẫn chìm trong giấc ngủ. Sau khi uống say trong lúc phục vụ tại Bishamonten Kuni, quán bar duy nhất trong thành phố có nữ hầu rượu, bà trở về nhà lúc sáu giờ sáng.

"A, chúng ta đã đánh thức cô ấy sao?"

Cho dù là một người ích kỉ, tính cách trái khoáy, phù phiếm nhưng Taiga vẫn lễ phép hỏi nhỏ sau khi vừa đứng dậy.

"Không, vẫn ngủ say."

Tất nhiên, Ryuuji cũng hạ thấp giọng mình xuống, cậu nắm lấy cái chân trần đang thò ra và bắt đầu đẩy mẹ mình trở lại giường.

Và kết quả là,

"Mm...Hm, hua~..."

Một giọng nghẹn ngào nữ tính cất lên.

"...Uoaaa!"

"A, có chuyện gì vậy?"

Chủ nhân của cái chân bất ngờ òa khóc. Trong chiếc quần thể dục hồi sơ trung của con trai và chiếc áo phông mỏng đến nỗi có thể thấy cả diềm đen của áo lót, bà vung tay vung chân, mu bàn tay rụi vào tấm nệm trắng.

Mặc cho hành vi đáng thương đó bà ấy thực ra đã ba mươi ba tuổi, một người phụ nữ sở hữu bộ ngực cỡ bự ­ F cup.

"Mẹ ngửi thấy mùi cơm chiên trứng~! Ryuu­chan với Taiga­chan ăn hết tất cả trong lúc Ya­chan vẫn còn đang ngủ! Oa~!"

"Làm gì có chuyện đó. Con đã phần lại một ít cho mẹ rồi. Nó được gói sẵn ở trong bếp ấy. Bây giờ con sẽ đặt nó vào tủ lạnh, mẹ có thể đun bằng lò vi sóng rồi ăn nó khi nào dậy."

"...Con sẽ viết chữ 'YASUCO' bằng sốt cà chua chứ?"

"Con không có viết gì hết. Nó sẽ chỉ be bét khi con gói lại thôi. Hơn nữa, phải là 'YASUKO' chứ."

"...Ooo...Ya­chan vẫn còn ngái ngủ mà, đừng nói mấy câu nặng lời đó nữa."

Bà đổ gục xuống gối, bà mẹ đơn thân bất đắc dĩ Yasuko bắt đầu thở nhẹ nhàng và sớm chìm lại vào giấc ngủ. Mọi người rất kính trọng Yasuko mặc cho bà không biết làm việc nhà. Bà ấy là một con người tốt bụng và dịu dàng cho dù một vài con ốc trong đầu lỏng dễ sợ...Mỗi ngày cậu con trai Ryuuji đều phải trông chừng mẹ mình. Không tính đến chuyện khi Yasuko học năm ba sơ trung,

"Điểm toán trung bình của mẹ là mười bảy~. Giáo viên chủ nhiệm của mẹ cũng chẳng thể nói được gì, bọn mẹ chỉ biết nhìn nhau cho đến hết ngày~."

...Hay đó là những gì cậu đã nghe.

Cho dù như vậy, suốt thời gian qua cuộc sống nhà Takasu không hề rơi vào cảnh nợ nần mà ngày càng phát triển. Với Yasuko là trụ cột gia đình, Ryuuji đảm đương việc nhà, Inko­chan là thú cưng và,

"Ui...Cằm tôi xước rồi. Thật là, ngay từ đầu căn nhà này đã quá chật chội rồi. Này Ryuuji, tối nay ông sẽ làm sashimi chứ? Cho dù không liên quan lắm nhưng cú ngã vừa rồi khiến tôi nghĩ đến món đó." /*sashimi: hải sản tươi sống ăn cùng nước chấm, gia vị,... | wikipedia*/

"...Nó thực sự không liên quan gì hết..."

"Gì chứ? Ông nói rằng tôi không được ăn sashimi sao?"

Nhìn chằm chằm Ryuuji với cặp mắt trợn ngược trong khi xoa cằm là con hổ với tính khí hoang dại. Cho dù họ thực sự không hề sống cùng nhau,

"...Có đợt bán cá ngừ trước nhà ga lúc năm giờ, nếu tui nhớ không nhầm."

"Vậy, tôi cũng muốn cùng đi mua. Hãy đến đón tôi lúc bốn giờ bốn nhăm. Giờ tôi về đây."

"Hở? Bà về à?"

"Ông có ý kiến gì à?"

Trong suốt kì nghỉ, họ ở cạnh nhau cả ngày, cùng nhau đi mua sắm. Cho dù cô ấy không sống ở đây nhưng họ luôn nằm cạnh nhau ngủ một giấc từ sau bữa tối đến đêm gần như tất cả mọi ngày. Do gần như lúc nào cũng sống cùng nhau, mấy việc như vậy còn hơn cả chỉ để cho tiện. Tuy nhiên Ryuuji vẫn nói mấy câu vô nghĩa khi thấy Taiga quay lưng về phía cậu.

"Bà về làm gì chứ? Bà có gì để làm à? Dù sao thì chúng ta vẫn trong kì nghỉ mà? Việc này vẫn được đúng không?"

Cậu cố luyên thuyên để câu thêm một chút thời gian. Taiga hất mái tóc mình qua một bên với vẻ khó chịu, cô lạnh lùng nhìn vào Ryuuji.

"Ông là người duy nhất rảnh rỗi thì có? Tôi cần phải giặt đồ. Dù gì thời tiết cũng rất đẹp mà."

"Giặt đồ? Bà chỉ cần bấm một nút thôi, đúng không? Máy giặt nhà bà là loại tự động vừa giặt vừa sấy mà, sao bà lại nói phải về nhà chứ?"

"Chậc." Taiga tặc lưỡi đầy bực bội, cô nhìn chằm chằm như thể muốn giết luôn tên khó ưa đang ngáng đường mình.

"A, thật thất vọng. Ông nói cái gì vậy hả?! Nếu cần gì thì nói thẳng ra ngay đi!"

Ryuuji lẩm bẩm một cách khó khăn,

" B, bà có đi đến quán ăn gia đình với tui không?..."

"Lại nữa?!"

Ngay lập tức Taiga còn bực bội hơn nữa. Tuy vậy, Ryuuji cũng không vì thế mà nao lòng.

"Bà đi cùng cũng có bị gì đâu, phải không?! Tui đâu thể đi một mình được! Lúc nãy bà nói món cơm chiên trứng rất ngon nên tui đã làm cho bà ăn đúng không? Hơn nữa, bà có biết là tui đã giúp những lúc bà liên tục gặp rắc rối với Kitamura bao lâu rồi không? Sao bà lại không thể giúp tui một chút được cơ chứ?! Chuyện này đâu có vấn đề gì, đúng không?!"

"A, trời, thôi ngay đi! Im ngay! Biến đi!"

"Gì chứ?!"

Trong lúc họ đang tranh cãi lung tung, từ phía sau cánh cửa trượt phát ra tiếng "Oo, ooh"---­­­Yasuko rất đau đầu sau khi đã say mèm, bà rên lên một tiếng. Hai người lập tức im

"...Tôi đoán mình cũng không còn cách nào khác. Tôi thực sự quá chán rồi."

Cuối cùng người chịu nhượng bộ là Taiga.

"Tôi đặc cách cho ông đó, hiểu chưa? Chốc nữa mua cho tôi quyển tạp chí. Tôi chán nói chuyện với ông lắm rồi."

Cô ấy tỏ ra khó chịu vờ như nhổ nước bọt với một tiếng 'pì', hay ít nhất là trông như vậy...Taiga nói ra hết những gì mình nghĩ. Tuy vậy, Ryuuji chỉ gật đầu và không phàn nàn thêm một lời. Nếu cô chịu cùng đi đến quán ăn thì đây đã là một cái giá rất hời. Bởi vì quán ăn gia đình đó...

☺☻☺☻☺

"A, của cậu đây! Một suất bự nhé!"

Rầm! Một cốc sữa chua kem xuất hiện ngay trước mắt Taiga.

"Bí mật nhé đây là suất đặc biệt dành cho Taiga có thêm kem vani. Đừng nói cho mấy người khách khác nhé! Xin mời~~"

"Vậy có được không Minorin? Cậu sẽ không bị mắng vì việc này chứ?"

"Mình nói với cậu rồi chuyện này không có gì đâu, ổn hết mà, cậu cứ thoải mái đi. Ý mình là cậu đã đến đây gần như tất cả các ngày trong kì nghỉ. Ít nhất đây là những gì mình có thể làm! Vậy còn Takasu­kun, mình lấy cho cậu thứ gì nhé? Mình khuyên cậu nên thử món kem trà xanh, còn nếu cậu không thích đồ ngọt thì có mấy món như khoai tây rán. Mình sẽ cho cậu một phần thật bự."

"À, không, mình..."

Khi đối diện với nụ cười tuyệt diệu đó, Ryuuji chỉ có thể xua tay mà không dám ngẩng mặt lên khỏi cốc cà phê của mình. Có thể nói, đôi mắt cậu ngay từ đầu đã không thể mở ra

Nụ cười ấy quá rạng rỡ.

Người đang đứng đó và mặc như một người phục vụ là Kushieda Minori. Mái tóc mềm mại được buộc lên kiểu đuôi ngựa để hở ra cái cổ mảnh mai. Một bộ váy liền mảnh màu cam, bên ngoài là một chiếc tạp dề trắng, bộ đồng phục ấy đơn giản là hết sức dễ thương. Ngay cả vòm ngực vốn kín đáo cũng nổi lên làm căng lớp vải mỏng. Với nụ cười rạng rỡ của mình cô quyến rũ như một trái đào non vậy.

Ryuuji cúi đầu xuống cố che đi khuôn mặt đang đỏ lừ, cậu tránh không chạm mắt với mối tình đơn phương trong suốt cả năm qua của mình. Cậu cũng muốn nhìn cô lắm nhưng không thể. Hay đúng hơn cậu dám nhìn. Đó đúng là sự trái ngược của con trai trong chuyện tình cảm.

"Có lẽ hai cậu không muốn nghe nhưng thực sự hai người vẫn khăng khăng rằng mình không có hẹn hò cho dù các cậu đến đây uống trà cùng nhau gần như mỗi ngày trong suốt kì nghỉ sao? Hai cậu là một cặp đúng không?"

Chỉ có duy nhất một câu trả lời cho câu hỏi đó

"Không, hoàn toàn không!"

Cả hai cùng lắc đầu và đồng thanh trả lời.

"Thật sao?"

"Thật."

Taiga lặng người như thể vẫn còn đang sốc, cô ngước nhìn gương mặt đầy tốt bụng, không hề có chút ý xấu nào của cô bạn thân.

"Minorin, cậu làm việc ở đây gần như tất cả các ngày trong suốt kì nghỉ nhưng đâu có nghĩa cậu đang hẹn hò với tay quản lí hay với mấy lão già làm trong bếp hay mấy chuyện đại loại như vậy đâu, đúng không? Bọn mình cũng thế. Cho dù cậu nói cả hai đến đây cùng nhau cũng không có nghĩa là chúng mình đang hẹn hò hay gì hết."

"...Kết luận như thế có phần hơi nhanh quá thì phải?"

"Những gì Minorin nói cũng giống vậy mà."

Cho dù việc 'Takasu và Aisaka không hề hẹn hò' đã được chính thức công khai, nhưng ngay cả bây giờ, Minori luôn nắm lấy mọi cơ hội để vui vẻ bày tỏ thái độ hoài nghi của mình. Nhưng đối với Ryuuji, người đơn phương dành tình cảm cho Minori, chuyện đó quá đau đớn để có thể coi như một trò đùa.

"Rồi, rồi, mình cũng hiểu về mấy ông già rồi."

"Cậu đang nói về mấy lão già nào vậy?"

"Là vì chuyện đó không đúng với bất kì người quản lí nào. Nó cũng không đúng với người ở cửa hàng shabu­shabu nơi mình làm bán thời gian mỗi tối, hay người ở quán karaoke, hay người ở cửa hàng tiện lợi mình làm buổi sáng. Nên mình đoán có lẽ chuyện đó cũng không đúng với Taiga và Takasu. Đó là những gì cậu muốn nói đúng không? Thôi thì mình phải quay lại làm việc đây."

"...Mấy việc làm bán thời gian đó là thế nào vậy?"

Bất giác mấy lời đó cứ tự thoát ra khỏi miệng Ryuuji. Cho dù đó chỉ là vô thức nhưng cậu cũng rất mừng là mình có thể nói vậy.

"Cậu cũng đúng nhưng đó là vì mình cần phải tiết kiệm. Và bên cạnh đó, cho dù đang trong kì nghỉ mình vẫn còn hoạt động của câu lạc bộ. Là một đội trưởng mình đâu thể chơi không được."

Ryuuji không thể đáp lại mấy câu đó. Thay vào đó người tiếp tục nói lại là Taiga.

"Cậu đang làm việc quá sức đó. Với số tiền cậu kiếm được đó, chẳng nhẽ có gì đó cậu thực sự rất muốn sao?"

"Do mình có thời gian mà, mình vẫn sẽ tiếp tục làm việc. Mình là một người thèm được làm việc."

"...Gì chứ?"

"Mình thấy thoải mái khi được làm việc. Thôi, gặp lại các cậu sau."

Minori quay đi sau khi để lại mấy câu khó hiểu, cô nàng phục vụ siêu thẳng thắn bước vào khu bếp. Sau khi hai người nhìn cô rời đi,

"Thật đáng ngưỡng mộ...Cô ấy không chỉ dễ thương mà còn chăm chỉ nữa. Hoàn toàn trái ngược với bà."

"...Cái gì?!"

"Xem nào, đến chiều bà mới dậy, sau đó sang nhà tui với mái tóc và trang phục luộm thuộm, lao ngay vào bữa trưa, sau đó lại lười biếng xem vô tuyến, phi vào ăn tối, rồi lại lượn lờ cho đến khi kiệt sức, lúc tối muộn thì về nhà, đúng vậy không? Thật là vô dụng!"

Taiga lập tức ngẩng đầu lên.

"Đang là ngày nghỉ nên mấy chuyện đó đâu có gì sai, đúng không? Mà ông cũng đâu có khác gì. Hơn nữa, ông không quên mất điều gì quan trọng chứ? Tôi đã phải cố hết sức để đến đây vì ông đó, tôi nói đúng không? Đúng ra, đó mới là chuyện quan trọng nhất đối với ông chứ."

Cô tấn công cậu với cái thìa của mình.

"Ui...Bà vẩy cả vào mắt tui rồi này!"

"Mặc dù đang được nghỉ nhưng không phải là tôi lại phải phí phạm thời gian của mình cho ông sao? Ông hiểu chưa hả? Hả?"

Ánh mắt cô coi thường nhiều hơn là tức giận, Taiga nói một cách kiêu ngạo.

"Ông nên thấy thỏa mãn với chừng đó đi. Vì tôi ở đây chỉ để ông có thể gặp được người mình thích. Nhưng ông biết không, tôi đâu có được như vậy. Chẳng hề có một ai tốt bụng giúp đỡ tôi giống thế hết."

"...Sao bà lại nói mấy câu khó hiểu như vậy. Đâu phải là lỗi của tui mà bà không thể gặp Kitamura. Tui thực sự đã giúp bà rồi, đúng không?"

"..."

"Đừng có phớt lờ tui khi ra đang nói chuyện!"

"Im đi!"

Taiga nói bất cứ khi nào cô thích rồi sau đó ngay lập tức chìm vào im lặng. Đôi mắt Taiga giờ đang dán chặt vào tờ tạp chí thiếu nữ cô vừa mua tại cửa hàng sách trên đường họ tới đây. Cho dù cậu thật sự không hề đồng ý với những gì cô ấy nói nhưng Ryuuji cũng chỉ có thể nuốt mấy câu trách móc đó cùng với ly cà phê đen của mình.

Nhắc đến chuyện đó, đấy hoàn toàn không phải lỗi của cậu. Cậu nhớ lại lúc đầu giờ chiều trong ngày đầu tiên của kì nghỉ.

Sau khi nghe Taiga mè nheo, Ryuuji đã gọi điện cho cậu bạn thân Kitamura cũng là đối tượng mà Taiga đang thầm thích. Sau khi biết Kitamura có ít nhất ba ngày không phải hoạt động cùng câu lạc bộ bóng mềm mà cậu ấy và Minori cùng tham gia, Taiga đã bắt Ryuuji hỏi về dự định của Kitamura trong mấy ngày đó. Taiga hoàn toàn không dám mời Kitamura đi chơi nên cô đã nghĩ ra một kế hoạch, cô sẽ đến nơi Ryuuji hẹn gặp Kitamura và vờ như tình cờ tham gia cùng họ.

Tuy nhiên, chỉ có một câu trả lời thẳng thừng cho cú điện thoại khiến Taiga rất bồn chồn ấy, "Trời, tệ thật! Mình cũng muốn có một ngày để có thể ra ngoài đi chơi nhưng mình hoàn toàn chìm ngỉm giữa đống việc gia đình và việc của Hội học sinh!"­­­Cho dù nhìn thế nào đi nữa khoảng thời gian đó thực sự rất ngắn. Không có cách nào khiến Kitamura có thể hoàn thành đống việc trong hoàn cảnh đó.

"...Cho dù có gặp được đi nữa bà cũng chẳng thể nói chuyện với cậu ấy."

"..."

Cô ngước lên và không nói lấy một từ hay có chút gì thay đổi biểu cảm, duy chỉ đôi môi Taiga mấp máy như thể tự nói với mình­­­Chết đi.

"...Không đời nào...Bà định xử tui đó hả?..."

"Ông nghe thấy hả? Tai cũng thính lắm đó!"

Taiga nhếch mép mỉa mai, cô nhìn Ryuuji với ánh mắt giống một con quỷ hơn là một con hổ.

Trong hoàn cảnh đó, Ryuuji chỉ còn có thể nghĩ:

Tại sao cậu lại dành tất cả thời gian của mình hợp tác với cô ấy trong khi cậu chỉ nhận được sự mỉa mai và trách móc.

"A~!"

Tiếng kêu ngắn của Taiga cắt đứt dòng suy nghĩ của Ryuuji.

"Aaa! Bà làm cái quái gì vậy hả đồ vụng về?!"

Cho dù có đôi chút hốt hoảng, Ryuuji đứng dậy với khăn giấy trên tay và quỳ xuống ngay cạnh chỗ Taiga ngồi như kẻ hầu cận.

Một chút sốt việt quất rớt khỏi miệng Taiga và rớt lên cái váy liền mảnh ngay chỗ đầu gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net