Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa ngày đông chưa bao giờ ngừng lạnh. Mưa như trút nước, đổ xuống từng ngõ đường ở Seoul.

Dưới cơn mưa tầm tã ấy lại có một người chẳng mặc áo mưa, lao vun vút về cửa hàng tiện lợi ngay trước mặt. Mưa ướt cả quần áo, thấm vào người làm anh không khỏi ngứa mũi.

- Xin chào quý khách! Cho hỏi quý khách muốn mua gì ạ?

Kim Taehyung nở nụ cười hình chữ nhật, niềm nở chào đón người khách hàng vừa bước vào. Anh khách một thân bùn đất, lại chẳng mảy may quan tâm tới thân mình luộm thuộm của mình, điệu bộ thong thả tiến tới quầy.

- Lấy tôi bao thuốc lá.

- À...vâng.

Taehyung gật gù, mắt không dùng được nhưng tay chân lại rất linh hoạt, dường như nhớ hết tất cả vị trí món hàng trong cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng đem đồ khách cần đến.

- Của quý khách.

Đâu đó có người vẫn luôn quan sát mọi hành vi cử chỉ của cậu, Yoongi đồng tử hơi giãn nở thầm cảm thán trong lòng cậu trai này nhạy bén, làm việc rất nhanh gọn, giọng nói dễ nghe, thái độ niềm nở, lại thêm cái gương mặt điển trai không kém những cô cậu trong giới Kpop, còn trộm suy nghĩ nếu cậu trở thành idol chắc chắn sẽ được nhiều người đón nhận. Nghĩ đến thế, anh đành tặc lưỡi tiếc nuối, thực tế lại đánh úp tưởng tượng. Thị giác thế kia, dù tài giỏi, đẹp trai đến cỡ nào thì cũng xem như bỏ. Xem như ông trời cũng công bằng, không cho ai tất cả. Anh ậm ự trong miệng.

- Ừm.

Yoongi đưa tay móc ví, lấy vài tờ tiền chẵn dúi vào tay cậu rồi nhanh chân rảo bước. Taehyung nhận thấy tiền trong tay là tiền mệnh giá lớn, liền gọi vọng tới người kia.

- Thưa quý khách, tiền thừa.

Anh không buồn ngoái đầu, lại chẳng biết nghĩ gì, dừng bước lạnh giọng nói một câu.

- Không thừa. Làm từ thiện.

Ba chữ 'làm từ thiện' của anh khiến Taehyung có chút chạnh lòng, dường như động chạm đến lòng tự trọng của cậu.

Tự thiện gì chứ?

Tự nhiên cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu và uất ức.

Bần thần một lúc lâu, cậu liền thối thành tiền thừa, định sẽ đuổi theo để trả lại cho người kia. Nhưng nhớ đến mình thân làm công ăn lương, không thể trực tiếp bỏ cửa hàng chạy lung tung được, đành chờ cơ hội gặp lại rồi trả sau.

______________

Cửa hàng tiện lợi 10h tan làm, cậu làm ca cuối nên lúc về chỉ còn một mình, tự thân khóa cửa.

Cây gậy chỉ đường lộp cộp trên nền đất, vài giọt mưa rơi tí tách trên mái đầu của cậu, báo hiệu một cơn mưa có dấu hiệu quay lại.

Bản thân cậu thấy thật may mắn khi vừa tránh được một cơn mưa lớn.

Taehyung đẩy nhanh các hoạt động của mình hết mức có thể, muốn về tới nhà trước khi cơn mưa tiếp theo lại kéo tới.

Trên con đường vắng người qua lại, chỉ còn tiếng xe cộ và âm thanh lộp bộp từ cây gậy của cậu, đôi lúc là vài chiếc ô tô chạy ngang làm văng nước tung tóe. Taehyung tay cầm gậy chỉ đường, tay cầm ô, theo phán đoán của bản thân đưa dù che lấy thân mình. Dù có chút khó khăn nhưng cậu cũng an toàn về đến nhà.

- Con về rồi ạ.

Giọng của cậu vang lên trong khoảng không vắng lặng, chẳng ai đáp lời. Kim Taehyung cười, cậu móc đồ trên giá rồi lại cởi giày. Mọi hàng động đều rất chậm chạp.

Taehyung chẳng còn người thân nào cả. Chỉ là ham muốn được có người đợi về nhà luôn hằng sâu trong tâm trí cậu khiến cậu bất tri bất giác lên tiếng chào hỏi. Cậu sống một mình, bố mẹ vì tai nạn giao thông đã đi trước cậu một đoạn, cậu cũng vì tai nạn năm đó dẫn tới mù lòa, nên thành thật mà nói Taehyung chẳng còn gì cả. Gia đình cậu trước kia làm ăn khá giả, vì lần tai nạn đó mà cướp đi tất cả. Kim Taehyung từ đại thiếu gia của một gia đình gia giáo. Bất cứ điều gì cậu cũng có, từ gia sản, học tập đến nhan sắc. Cô dì chú bác nghe tin gia đình cậu gặp nạn bên ngoài 1 tiếng an ủi, hai tiếng hỏi thăm, trong thâm tâm chỉ biết nghĩ cách có được tài sản. Đến cuối cùng chỉ còn một cậu nhóc nằm trên giường bên với dây chuyền chằng chịt được thông báo mù lòa vĩnh viễn, mất cả bố lẫn mẹ trong một buổi tối. Taehyung khi ấy chuyển đến ở với bà trong một căn nhà xập xệ giữa phố đèn sa hoa lộng lẫy. Đến khi cậu tròn 16, bà cũng vì tuổi già mà bỏ cậu ra đi.

Taehyung bật đèn. Vẫn là một khoảng đen mù mịt.

Nhiều lúc cậu ước rằng vào một hôm tình cờ nào đó, khi cậu về nhà và bật đèn lên, bản thân sẽ tự nhiên thấy được, tự nhiên nhìn ngắm được mọi thứ xung quanh, tự nhiên được gặp lại bố mẹ và bà.

Ước gì tự nhiên lại như thế.

Cậu ngẩn người trước bàn thờ một lúc, môi bất giác nở nụ cười, ríu rít kể với bà cùng bố mẹ chuyện xảy ra ngày hôm nay.

- Hôm nay của con cũng thật tốt lành. Con được ông chủ khen làm việc tốt, được các anh chị trong cửa hàng khen là thân thiện, còn được mấy bé học sinh khen là đẹp trai giống mấy anh trong phim nữa.

Nói đến đây Taehyung không nhịn được mà hạnh phúc, cậu lại huyên thuyên.

- Nhưng mà hôm nay con lại một vị khách, anh ấy có vẻ không phải là người xấu nhưng hành động thì rất giống kẻ xấu. Tiếng bước chân của anh ấy rất khẽ, nếu không có tiếng chuông vang lên con cũng khó lòng nhận ra được. Anh ấy có vẻ là người lạnh lùng, câu nói của anh ấy thật sự khiến con tổn thương...

Taehyung rất chăm chú, như đứa bé gặp chuyện uất ức đang trút bỏ nổi lòng. Nói thêm một chút, cậu mò đến cây gậy, tựa người đứng dậy.

- Nhưng không sao cả. Con cũng không phải lần đầu gặp chuyện như này. Mong bố mẹ và bà sẽ tiếp tục phù hộ con ở ngày mai nhé! Con đi tắm thôi, thân mình hôi lắm rồi!

Taehyung đắm chìm trong làn nước lạnh giá, hình như vòi nước nóng nhà cậu bị hư rồi, chắc phải gọi người đến sửa thôi.

Đến khi được đặt lưng trên chiếc giường ấm áp đã là 12h, Taehyung âm thầm chìm vào giấc ngủ.

________________

Tờ mờ sáng, tiếng gõ vừa dồn dập khiến cậu choàng tỉnh giấc, mang chút cảnh giác tiến về phía cửa, vặn chốt cửa thật khẽ, chỉ ló ra một khe hở nhỏ xí để nhận cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

- Là ai vậy?

Yoongi đưa ánh mắt khép hờ nhìn cậu, liền nhận ra người trước mặt chính là cậu trai ở cửa hàng tiện lợi. Không để sự bất ngờ làm anh đứng hình quá lâu, tiếng hét phía xa nhanh chóng khiến anh bừng tỉnh.

- Con mẹ nó Min Yoongi, mày chạy đi đâu rồi?!

- Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi có hơi gấp.

Nói rồi anh đẩy cửa bước vào, nhanh tay khóa trái cửa lại, đồng thời đưa tay bịt chặt lấy miệng Taehyung, cắn răng, nén cơn đau âm ỉ từ vết cắt nơi cánh tay.

Bị chộp lấy bất ngờ, cậu giãy nãy, muốn thoát khỏi vòng tay của kẻ lạ mặt.

- Cậu có thể im lặng một chút chứ?

Taehyung không nói gì, e dè gật đầu.

- Cảm ơn.

Tiếng bước chân dồn dập kéo đến, kèm theo bao tiếng chửi rủa người bên trong này.

- Mẹ kiếp, nó trốn đi đâu rồi?! Bọn cớm chó chết, dám đâm sau lưng ông một vố rõ đau.

Tiếng chửi rủa thưa dần, sau đó là chẳng còn gì cả. Yoongi lúc này mới thả lỏng, bàn tay bịt miệng Taehyung cũng buông ra, khó khăn hừ một tiếng.

Taehyung hỏi nhỏ.

- Thế anh là ai? Tại sao lại xông vào nhà tôi? Tôi báo cảnh sát đấy!

- Nói được mấy câu như thế thì không nên mở cửa cho người đột nhiên gõ cửa nhà mình vào nữa đêm đâu nhóc! Bố mẹ không dạy cho nhóc à?

Cậu mím môi, anh thấy thế liền thôi đùa cợt, ánh mắt lơ đãng mà vơ trúng bàn thờ của ba người nọ. Taehyung nhận ra gì đó, giọng như muốn hét lên.

- Khoan đã... Tôi nghe giọng anh rất quen. Anh là người lúc tối?

- À...ừm. Nhớ sao?

Min Yoongi ngạc nhiên, nhưng vì cơn đâu âm ỉ nơi cánh tay mà không thể nói gì hơn.

Taehyung ngửi thấy mùi máu trong không khí, cậu hoảng loạn nhưng liền lấy lại bình tĩnh hỏi han đối phương.

- Anh bị thương?

- Ờ...ừm.

- Nhà tôi có bông băng thuốc đỏ, anh đợi một chút.

Đối với cấu trúc căn nhà không quá 80m² này, tìm được vị trí để đưa người ta đến ngồi không quá khó đối với cậu. Đỡ người kia lại ngồi trên chiếc ghế gỗ, xong xuôi thì dựa theo trí nhớ, mò mẫm tới tủ cứu thương, sau lại quay về nơi người bị thương đang ngồi.

Động tác không quá nhanh, lại không quá chậm, nhẹ nhàng chấm thuốc rồi băng bó vết thương của cậu làm Yoongi kinh ngạc. Anh đưa tay huơ huơ trước mặt, Taehyung cảm nhận được chỉ cười mỉa, tự giễu bản thân.

- Haha. Không thấy thật.

Anh ngại ngùng, rụt vội bàn tay trên không trung, lắp bắp.

- X-Xin lỗi. Tôi vô ý quá.

- Không sao.

Cậu cất đi dụng cụ, Yoongi nhìn vào vết thương được băng bó kĩ lưỡng còn hơn cả mình tự làm thì thầm ngưỡng mộ.

Taehyung quay lại với ly nước trên tay đưa cho anh.

- Nước của anh.

Yoongi theo thói quen đưa tay phải nhận lấy, nhưng cơn đau khiến anh khẽ cau mày, rít một hơi lạnh, nhanh chóng đổi tay.

- Cảm ơn. Cậu có vẻ khá thành thục với việc băng bó vết thương nhỉ, dù cho đôi mắt có như thế.

Kim Taehyung chỉ khẽ cười.

- Tôi sống một mình, lại không nhìn thấy gì nên rất hay bị thương. Băng bó hoài cũng quen tay.

- Mà... cậu chẳng phòng bị gì luôn nhỉ? Không nghĩ rằng tôi là kẻ xấu, giết người cướp của à?

- Nhà tôi có gì để cướp?

Câu nói của Taehyung vang lên đều đặn trong không khí, sau đó cũng chẳng ai nói với ai câu nào.

Ừ thì tia qua một vòng, Yoongi chỉ thấy con người kia mới là đáng giá nhất thôi.

Cậu mang cho anh một chiếc chăn đã cũ, lần nữa tắt điện, trước khi trở lại phòng không quên nói.

- Tôi đi ngủ. Anh có thể chợp mắt trên chiếc ghế ấy một chút trước khi trời sáng hoặc rời khỏi đây theo mong muốn của mình. Tạm biệt.

Nói rồi cậu để anh lại với bầu không khí lạnh lẽo và cô độc, Yoongi tặc lưỡi một cái, bĩu môi lầm bầm.

- Thật sự không đề phòng mình luôn à? Không cướp của thì tôi cướp sắc cũng được vậy. Thật là...

Nằm chợp mắt được tầm 30p, tiếng reo inh ỏi từ chiếc điện thoại đã đánh thức anh dậy. Tuy không bằng lòng mở mắt nhưng cái tên hiện rõ trên màn hình khiến anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Vừa bắt máy đã nghe giọng điệu bỡn cợt từ phía đầu dây bên kia.

- Đại ca à, anh không sao chứ?

Min Yoongi hừ lạnh.

- Cậu đóng vai giang hồ lâu rồi, quay trở lại làm cảnh sát liền không chịu được à?

Giọng điệu bên kia liền thay đổi, thôi cợt nhã.

: Đội trưởng Min, chúng ta đã thành công tóm gọn đường dây mua bán ma túy và vũ khí của bọn chúng, cả bọn rượt đuổi anh cũng bị tóm gọn. Công lớn này thuộc về anh đấy, không uổng công anh đóng vai giang hồ 2 năm nay. Chỉ có điều...

Yoongi khẽ nhíu mày.

- Chỉ có điều?

: Vâng. Tên cầm đầu trong bọn chúng đã trốn thoát, vài tên đàn em ra sức ngăn cản bọn em lại nên chúng em...

- Được. Anh biết rồi.

: Vậy... khi nào anh tính quay về làm cảnh sát đây?

Anh im lặng một chút, giọng quả quyết nói.

- Sẽ sớm thôi.

: Vâng em hiểu rồi. Chào đội trưởng.

- Ừm.

Điện thoại bẵng đi một lúc, anh lại thu gọn mình vào chiếc chăn cũ kĩ, hòng ngủ thêm một chút.

- Anh là cớm à?

Ý định chợt tắt khi con người không biết từ bao giờ đã thoắt ẩn thoắt hiện dưới nguồn ánh sáng ít ỏi từ cửa sổ đang đặt ra câu hỏi. Yoongi trở mình, dùng giọng ngái ngủ.

- Ừm. Bọn chúng phát hiện nên đuổi đánh tôi. Tôi nợ cậu một mạng, hôm nào sẽ trả.

Taehyung nắm chặt mấy tờ tiền trong tay, chân bước về phía chiếc ghế gỗ.

- Tiền thừa của anh.

Anh ngồi bật dậy.

- Tôi đã bảo nó không phải tiền thừa.

Taehyung khi nãy đã ngủ được một tí, vì tiếng chuông điện thoại của anh mà choàng tỉnh giấc, nhớ đến sự việc lúc tối thì mò tới tủ đầu giường, đem mấy tờ tiền thừa lúc nãy mình cầm về, cũng nhờ lần gặp tình cờ này mà có cơ hội đem trả. Cậu tuy không thấy được biểu cảm của người trước mặt, song trong ánh mắt cực kỳ cương quyết, lạnh giọng.

- Tôi có việc làm ổn định, không cần tiền từ thiện, anh cứ giữ lấy.

Nhìn mấy tờ tiền mà Taehyung cất công dúi vào người mình cùng ánh mắt cương trực ấy, Yoongi chỉ đành cười trừ, nhận lấy.

- Được. Còn chuyện hôm nay, nhất định sẽ trả công.

- Tùy.

__________________

Cuối tuần, Min Yoongi một thân thường phục, đẹp trai trông thấy, chân bước vội vào cửa hàng tiện lợi trước mặt.

Vẫn là tiếng chào quen thuộc, vẫn là thái độ niềm nở, Taehyung khẽ nói.

- Xin chào quý khách. Cho hỏi quý khách cần gì ạ?

Yoongi khẽ cười, giở giọng lưu manh.

- Cho tôi một bao thuốc lá và một đêm nay của cậu.

Taehyung nhận ra giọng điệu quen thuộc, nhưng vì vế sau của người kia mà cau mày.

- Thuốc lá của quý khách, còn nữa tôi không phải là trai bao.

Min Yoongi không kìm được, bật cười một tiếng.

- Đùa thôi. Tôi đã xin phép chủ quán mua ca của cậu hôm nay rồi, tôi muốn trả ơn. À... mà nếu muốn trả ơn ở phương diện kia thì cũng được. Tôi là trai tân đấy.

Taehyung đỏ mặt, gắt gỏng.

- Cảnh sát các anh đều nói những lời như này sao?

Anh lắc đầu, xua tay.

- Đừng căng mà. Đi cùng tôi chứ?

- Tôi phải thay đồ.

- Được. Tôi đợi.

Thay đồ xong cũng đã tầm 7h tối, Taehyung ngồi trên chiếc xe moto của vị cảnh sát nọ, cảm nhận cái gió se se lạnh mà hắc xì một tiếng.

- Cảm?

- Không có. Ngứa mũi thôi. Anh chở tôi đi đâu vậy?

Yoongi phì cười.

- Không biết nữa. Tình thế eo hẹp, tôi còn bị tên khốn kia truy đuổi, có lẽ là mời cậu một bữa ở một nơi hiểm hách mà tôi thích trên cái đất Seoul này nhỉ?

Taehyung khịt mũi, giọng nghèn nghẹt.

- Sao cũng được. Miễn đưa tôi về trước 10h là được.

Anh cười lớn.

- Bộ cậu là trẻ vị thành niên, ra ngoài cũng sợ bị người lớn mắng à?

Câu nói vô tình của anh khiến cậu khựng lại, tâm trạng tuột dốc không phanh, âm vang cực kỳ nhỏ.

- Tôi ước mình được nghe những lời ấy. Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ tôi, mong anh đưa về sớm một tí.

Yoongi biết mình đã vô tình chọc ngoáy phải nỗi đau của người kia, an phận thủ thường mà lái xe, không dám nói thêm gì nữa. Taehyung nhận thấy bầu không khí chùn xuống đến cực độ bèn cười gượng, đánh trống lãng sang chuyện khác, giọng cực kỳ phấn khởi.

- Được rồi, được rồi. Tôi chờ màn trả ơn của anh đấy. Mau đi tới nơi anh nói nào.

Yoongi lấy lại tinh thần, sảng khoái.

- Ừm. Bám chắc vào, tôi tăng tốc đây.

Trong một quán ăn nọ nằm ở con hẻm nhỏ ít người qua lại, Min Yoongi từ từ đỡ cậu đến chỗ ngồi, mình ngồi phía đối diện, gọi ông chủ.

- Chủ quán, cho tôi hai phần mì tương đen đặc biệt.

- Là cậu Min đấy à? Có ngay, có ngay.

Anh lấy giấy, lau phần đũa của mình, tiện tay lau một đôi cho Taehyung, nhẹ nhàng đặt xuống.

- Người quen của anh à?

- Ừm. Quán ruột của tôi đấy. Có hơi vắng khách vì địa hình ngặt nghèo nhưng đồ ăn cực kỳ ngon luôn. Quý lắm mới tiết lộ nơi bí mật này với cậu í.

Taehyung tự nhiên thấy buồn cười, lờ mờ vẽ nên điệu bộ tỏ ra nguy hiểm thần thần bí bí của anh chàng nọ.

- Anh nói cứ như chúng ta thân nhau lắm.

Yoongi phẩy tay, phản bác.

- Cứu tôi một mạng cũng xem như thân mà.

Ông chủ đem hai phần đặc biệt đến, miệng trêu chọc Yoongi.

- Ây cha. Dắt bạn trai lớn đi ăn à?

Yoongi nhận lấy hai bát mì tương đen, đặt bên cậu một phần, bên mình một phần, cầm đũa lên chuẩn bị xơi thì bị câu nói của ông chủ làm cho đứng hình. Anh đưa ánh mắt thiện cảm nhìn lấy ông một cái, lại nhìn đến Taehyung đang bụm miệng cười trộm mà tức giận, quay ngoắt đi.

- Sao lại là bạn trai lớn? Đối với chú cháu là người không có nguy cơ đè người khác sao?

Ông chủ bật cười.

- Đè người khác? Với cái bộ dạng nhỏ nhắn đó ư? Cháu đang chọc cười chú đấy à?

Min Yoongi tức đến đỏ mặt, mắt liếc thấy Taehyung làm bộ ăn lấy ăn để để không cuốn vào câu chuyện của mình lại càng thêm tức.

- Cậu làm bộ làm tịch cái gì? Sao không nói đỡ tôi vài câu đi.

Taehyung ngưng ăn, cười đến gượng gạo.

- Tôi không thấy gì cả. Đến cả mặt anh ra sao còn chẳng biết, nói gì đến vóc dáng.

- Cậu... Ăn chết tên mù nhà cậu. Tôi ghét.

- Được rồi đôi tình nhân không phải cãi nhau. Chú đi làm việc đây.

- Aish. Con với cậu ấy không phải kiểu quan hệ đó. Tức chết mà.

Taehyung bị hai chú cháu này chọc đến cười sặc sụa. Tuy không trực tiếp nhìn thấy, nhưng nghe thôi cậu cũng biết người trước mặt mình có lẽ đang xù lông như mèo con rồi, tưởng tượng thôi đã thấy dễ thương.

- Khoan cười. Tên của cậu là gì? Tôi vẫn chưa biết đó.

Taehyung kìm tràn cười trong lòng, khó khăn bất thành tiếng.

- Kim Taehyung. Còn anh?

Yoongi rướn người về phía cậu, khẽ thì thầm vào tai.

- Min Yoongi. Cậu có khó chịu khi phải thì thầm kiểu này chứ? Tôi là cớm nên việc để lộ tên thật có hơi...

Taehyung vì hành động bất ngờ của anh cổ vô thức rụt lại, hai vành tai đỏ ửng, gật đầu như gà mổ thóc.

- Cậu ngây ngô quá. Trông cứ như trẻ vị thành niên vậy.

- Tôi đã hơn 18. Sắp tới sẽ 20.

Yoongi đưa tay búng trán tên nhóc không biết trời cao đất dày trước mặt, nhắm hờ một bên mắt, cố ý nhấn mạnh hai từ cuối.

- Còn anh đây 25 rồi. Nhóc! Con!

- Anh...

Taehyung bị coi là trẻ con nên tức tối, ăn như muốn nhai nuốt người kia vào bụng cho trôi cục tức.

Yoongi lại mỉm cười hài lòng.

- Tốt tốt. Trẻ con ăn nhiều một chút để mau lớn.

Cậu tức đến độ chẳng nói nên lời, ngấu nghiến phần mì tương đen trong bát.

___________________

Taehyung ngồi phía sau xe, lúc đầu còn vì tốc độ của anh mà hoảng sợ, được một lúc thì dần thấy quen thậm chí còn muốn nhanh hơn nữa. Yoongi đưa cậu tới một toàn nhà cực kỳ cao, có thể bao trọn cảnh thành phố Seoul nhộn nhịp. Anh mang theo hai lon cà phê, cẩn thận tựa người cậu ngồi trên chiếc ghế ở sân thượng, cùng nhau ngắm nhìn cảnh nhộn nhịp trước mắt. Mà chỉ có mỗi một người nhìn được thôi, Min Yoongi miệng như có công tắc chạy, huyên thuyên mãi về cảnh tượng trước mắt cho Taehyung nghe.

- Hôm nay Seoul sáng thật đấy. Người ở bên dưới cũng thật đông vui. Tôi ước gì mình có thể bảo vệ cảnh tượng trước mắt này mãi mãi.

- Đó là lý do anh chọn làm cảnh sát.

- Ừm.

Anh gật đầu, tiếp lời.

- Cảnh trước mắt tôi đây có thể bị hủy hoại bởi những tên tội phạm bất cứ lúc nào. Seoul xa hoa và tráng lệ vẫn luôn tồn tại mặt tối của nó. Và tôi sẽ dùng hết năng lực của bản thân để phá tan cái mặt tối gớm ghiếc đó.

Taehyung gục mặt xuống lang cang, khẽ nói.

- Anh có thể không phải là cảnh sát giỏi nhất nhưng có lẽ là người tốt nhất. Tôi tin anh sẽ làm được.

- Cảm ơn cậu.

Kim Taehyung thở dài một hơi, gượng người đứng dậy, bước chân đến gần hơn với cảnh trước mắt.

- Nghe anh nói, tôi thật muốn ngắm nhìn cảnh đẹp này một lần đấy.

Yoongi gật đầu, trong đầu lại nảy ra ý tưởng.

- Tôi sẽ đem ánh sáng tới cho cậu.

Taehyung quay người lại, cau mày thắc mắc.

- Ý anh là...

- Tôi giúp cậu tiến hành cuộc phẫu thuật mắt được chứ?

Cậu có hơi e ngại, mím môi, cúi gằm mặt.

- Nhưng nó rất tốn kém.

- Tôi có rất nhiều tiền. Mạng tôi cũng chẳng xứng bằng đôi mắt của cậu à?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả. Cậu xem như tôi trả ơn đi.

- Nó đã nằm trong bữa tối hôm nay rồi mà.

Anh đặt tay lên môi cậu, nháy mắt.

- Không tính. Vậy nhé? Chúng ta về.

__________________

Trên đường về, Yoongi dừng xe tại một tiệm hoa nhỏ, bỏ Taehyung ngồi một mình trên xe, còn bản thân chạy thật nhanh vào. Khi trở ra đã cầm trên tay giỏ hoa cẩm tú cầu, sau đó cũng vụt đi mất.

Taehyung vừa mở cửa bước vào, Yoongi đã nhanh chóng theo sau, giúp cậu bật đèn, ân cần đỡ cậu lại ghế ngồi, bản thân lăng xăng, dọn cả căn nhà giúp cậu, đem giỏi hoa mình vừa mua trưng lên bàn thờ của bố mẹ Taehyung. Cậu ngửi được hương hoa thì khẽ nói.

- Là cẩm tú cầu à?

Yoongi một tay rửa bát, nghe lời cậu nói thì vội vàng đáp lại.

- Ừm. Tôi chỉ tùy tiện mua loại hoa mình thích thôi. Cậu cảm thấy khó chịu à?

Taehyung lắc đầu.

- Yoongi à.

- Hửm?

Giọng cậu nghẹn ngào, tựa như chẳng nói được, âm vang gần như tắt hẳn.

- Cảm ơn anh.

Min Yoongi vừa quay lại đã bắt gặp cậu nhóc nước mắt ngắn dài, nước mũi tèm nhèm, nói không thành tiếng thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net