CHƯƠNG 4: QUYẾT ĐỊNH CUỐI CÙNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MẶC DÙ TRONG ĐẦU ĐÃ SUY NGHĨ LÀ Ở ĐÂY CŨNG KHÔNG TỆ NHƯNG WUKONG BIẾT CHẮC RẰNG SAU CÁI CHUYỆN SÁNG QUA. THÌ TRƯA NAY VỀ CẬU CŨNG KHÔNG ĐƯỢC YÊN VỚI BÀ ẤY, GIỜ CẬU KHÔNG THẤY SỢ BÀ TA NỮA, CẬU CHỈ THẤY MỆT KHI LÁT NỮA PHẢI ĐI VỀ GẶP CÁI MẶT BÀ TA THÔI. SAU 1 LÁT HỌC THÌ CŨNG ĐẾN GIỜ VỀ NHÀ.

KHI VỀ ĐẾN GẦN CỬA WUKONG ĐÃ HÍT 1 HƠI THẬT SÂU RỒI BƯỚC VÀO.

Wukong: Tôi về rồi đây.

BA WUKONG CHẠY RA CHO 1 ĐẤM VÔ MẶT CẬU KHIẾN CẬU TÉ THẲNG XUỐNG SÀN.

Ba Wukong: Đồ mất dạy ! Ai cho mày hỗn với bà ấy hả ?

WUKONG TRẦM MẶT XUỐNG. MÁU TỪ MIỆNG CẬU CHẢY RA, CẬU ĐỨNG DẬY LAU MÁU TRÊN MIỆNG RỒI CHO THẲNG 1 ĐẤM VÔ CHÍNH BA RUỘT CỦA MÌNH, VÌ QUÁ BẤT NGỜ NÊN ÔNG CŨNG NGÃ XUỐNG. BÀ MẸ GHẺ TỪ XA CHẠY LẠI.

Mẹ ghẻ: Anh có sao không ? Nè thằng kia ! Sao mày dám đánh cả ba mày hả ?
Wukong: Giờ sao ? Bà tin tôi đấm luôn cả bà không ?
( tức giận )

BÀ MẸ GHẺ CHỈ BIẾT IM LẶNG. BA WUKONG VỚI KHUÔN MẶT TỨC GIẬN CHỬI WUKONG.

Ba Wukong: Thằng mất dạy ! Cho mày ăn với học xong giờ mày đánh tao vậy đó hả ?
Wukong: HẢ ! Ông có lộn không ? Ông có thật sự cho tôi đi học ? Ông có thật sự lo cho tôi các bữa ăn ? Hay mỗi khi đến năm rồi đưa đại tiền ? Cặp sách tôi tự mua 1 mình tôi hả ? Còn ăn uống thì sao ? Tôi hay bị chính bà mẹ ghẻ nhìn như cái gai mỗi khi ngồi ăn cùng ! Ông có biết ông bỏ tôi ? Ông đã khiến tôi trầm cảm 1 thời gian dài không ?
Ba Wukong: Mày... mày !

BA WUKONG NGỒI DẬY VÀ 2 BÊN ĐÃ ẨU ĐẢ NHAU RA TẬN BÊN NGOÀI. HÀNG XÓM XUNG QUANH NHÌN RỒI BÀN TÁN, SỨC WUKONG CŨNG CHỈ LÀ HỌC SINH NÊN CẬU KHÔNG THỂ ĐỠ LẠI ĐƯỢC BA CỦA MÌNH. CẬU ĐÃ BỊ ĂN ĐÒN KHÁ NHIỀU, BÀ MẸ GHẺ BAY RA CAN VÌ ĐANG BỊ HÀNG XÓM NHÌN VÀ RẤT XẤU HỔ.

Mẹ ghẻ: Thôi anh ! Anhhhhh ! Hàng xóm người ta đang nhìn kìa. Xấu hổ quá ( la lên )

ĐÚNG LÚC LILIANA DẠO GẦN ĐÓ NÊN ĐÃ THẤY VÀ CHẠY LẠI.

Liliana: Thôi nào Wukong ! Đủ rồi đó, đừng đánh nữa ( ôm lại )
Wukong: Liliana ! Bỏ tôi ra nhanh. Hôm nay tôi không nhịn ông già này nữa đâu.
Ba Wukong: Mày là ai ? Sao lại xen vô chuyện gia đình tao ? Để tao đánh nó.
Mẹ ghẻ: Anh thôi đi ! Trời ơi, đang trưa mà ra ngoài đánh lộn, người ta nhìn kìa. ( ôm lại ) mày là gì của thằng đó thì mang nó đi chỗ khác đi, tao ngăn anh ấy lại.

LILIANA MANG WUKONG ĐI. BÀ MẸ GHẺ CŨNG NGĂN ĐƯỢC BA WUKONG VÀ CẢ 2 VÔ NHÀ, HÀNG XÓM XUNG QUANH ĐÃ BUÔN BÁN TRỞ LẠI NHƯNG MIỆNG THÌ VẪN HOẠT ĐỘNG BÀN TÁN. LILIANA ĐƯA WUKONG ĐẾN 1 CÔNG VIÊN, CẢ 2 NGỒI XUỐNG BĂNG GHẾ.

Liliana: Cậu bớt giận lại chưa ?
Wukong: Tôi cũng đỡ giận hơn rồi. Ông già đó đúng là làm tôi phát điên lên mà.

Liliana: Bỏ qua chuyện đó đi. Nhìn nè !

LILIANA ĐẶT 2 TAY LÊN MÁ WUKONG ĐƯA LẠI GẦN MẶT MÌNH, WUKONG ĐỎ MẶT LÊN.

Wukong: Liliana ? Cô định làm gì vậy ?
Liliana: Nhìn nè. Gương mặt đẹp trai của cậu xấu đi rồi nè, toàn vết bầm.
Wukong: Để vài ngày là cũng hết mà.

LILIANA KÉO MẶT GẦN HƠN NỮA. CÁCH CHÚT NỮA LÀ CHẠM MÔI.

Liliana: Không được ! Để tôi trị cho cậu. ( lo lắng )
Wukong: Được rồi nhưng mà cô gần quá rồi đấy. ( mặt siêu đỏ )

LILIANA THẢ MẶT WUKONG RA.

CÔ VẪY TAY TRƯỚC MẶT WUKONG RỒI ĐỌC NHỎ ĐỦ ĐỂ WUKONG NGHE.

Liliana: Phép thuật trị thương ! Nghe lệnh ta Liliana, hãy xoá bỏ toàn bộ những vết thương trên người ở phía trước ta.

TAY LILIANA PHÁT RA 1 LUỒN ÁNH SÁNG XANH  lÁ RỒI BIẾN MẤT,  WUKONG CŨNG KHÔNG THẤY ĐAU NỮA.

Wukong: Vết thương ? Biến mất cả rồi ! (  Đưa tay lên mặt sờ ) cũng không thấy đau nữa.
Liliana: Vậy là tốt rồi.

WUKONG MẮT LONG LANG NHÌN LILIANA RỒI HỎI VÌ CẬU LẦN ĐẦU THẤY PHÉP THUẬT CHỈ CÓ Ở TRONG PHIM ĐƯỢC LÀM Ở NGOÀI ĐỜI.

Wukong: Cái đó ? Nó là phép thuật đúng không ? Tôi từng thấy cô Tele rồi và giờ là trị thương, nhìn hay quá chỉ tôi làm với.
Liliana: Ở thế giới này thì không có cách nào cậu học được đâu. Vì ở đây, mấy cái như siêu năng lực và phép thuật đều chỉ có trong phim thôi.
Wukong: Ra là vậy à. ( buồn )
Liliana: Tâm trạng cậu tốt rồi thì về đi. Tôi chờ câu trả lời của cậu tối nay. Bái bai
Wukong: Ừ tạm biệt Liliana.

NÓI XONG LILIANA RỜI ĐI. WUKONG NGỒI Ở BĂNG GHẾ ĐÓ ĐẾN GẦN 5 GIỜ CHIỀU.

Wukong: Mình nghĩ mình đã có câu trả lời tối nay rồi !

~Hết~
Đã đăng 4/10/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net