Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh vừa ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu. Karlie lại đến trại sữa làm việc, và bạn Sean của chúng ta vẫn tăng động như mọi hôm.

“Karls! Karls! Karls!” cậu hét toáng lên, nhảy chồm chồm sau quầy thu ngân.

“Chào buổi sáng Sean.”

Karlie lơ đãng đáp, cô cứ ngẩn ngơ cười một mình từ sáng tới giờ.

Karlie tiến lại nhà kho trong khi Sean theo sát sau đuôi, cứ thét lên the thé – hoàn toàn mất khả năng tự chủ.

“Karlie ơi! Karlie à!”

“Sao Sean?”

Cô quay lại nhìn Sean cười hiền khô, rõ là tâm trí cô nàng vẫn còn đang lơ lửng trên mây.

“Mày nghe về bữa tiệc tối nay chưa? Vũ hội, dạ hội gì gì đó ấy, chắc chắn là mày được mời rồi!”

“Gì? Làm sao tao lại được mời khi mà tao còn không biết gì về vụ này chứ? Đừng có –

“Tiệc của gia đình Taylor mà Karls! Đương nhiên cô ấy sẽ mời mày rồi! Ây chà, bây giờ mày có tiếng có miếng rồi đó nha!”

“Mày đang nghiêm túc đấy hả?” Karlie cười mỉa.

Sean lơ đi và tiếp tục,

“Oh My God, Karls! Tao ghen tị lắm đấy! Tao cá là có cả tá gái xinh ở đó, lượn lờ xung quanh…Ôi!”

“Tao tưởng mày đang thích nhỏ kia?” Karlie ngạc nhiên hỏi.

“Karlie! Tao phải nói bao nhiêu lần nữa, đó là chuyện ngày hôm qua, cố mà cập nhật tin tức một chút đi . Mệt ghê nha! Cơ mà…”

Cả hai vừa đi ra ngoài cửa nhận sữa đi giao vừa tiếp tục nói chuyện, à đúng hơn là Sean nói và Karlie nghe.

“… tao tự hỏi là họ có những món gì ở đó nhỉ? Mai mày phải kể cho tao nghe đó nha, nhớ đó! Hứa rồi đấy. Tốt. Hên là có mày –

“Chờ đã nào, Sean. Thứ nhất, tao chưa được mời. Việc thứ hai, cho tao làm thay một ca của mày được không? Chỉ ca ở đường Mason thôi.”

“Để làm gì?”

“Sean, đừng hỏi, cứ gật thôi. Làm ơn đấy!”

“Rồi, rồi. Nhớ là phải kể tao đó.”

“Đương nhiên, giờ đưa đây nào!” Karlie nói nhanh, láu lỉnh giựt lấy lốc sữa của Taylor từ tay Sean.

-----------

Như mọi khi, Karlie để giành phần của nhà Taylor ở cuối, như thế thì cô sẽ giành được nhiều thời gian cho Taylor hơn. Có cảm giác con đường đến nhà Taylor luôn chìm trong sự im lặng dễ chịu, ngập trong vô vàn những suy nghĩ của riêng hai người họ.

Cô đứng trước cánh cổng, mở ra nhẹ thật nhẹ; cố không quá vồn vập,cố trân trọng cái cảm giác hồi hộp đầy thú vị này cho tới phút cuối cùng trước khi được gặp lạiTaylor.

Taylor đã ngồi chờ sẵn dưới cổng vòm, vừa nhát thấy Karlie đã cười toe toét, nụ cười như làm bừng sáng cả khu vườn.

Karlie quên ngay chuyện “cố không quá vồn vập” vừa nãy, lao tới chỗ Taylor.

Cô dừng lại đột ngột, đứng đơ ra trước Taylor, không biết phải làm gì tiếp theo. Tất cả những gì cô có thể làm cười ngượng nghịu:

“Hi cậu! Tớ lại tới giao sữa này!”

Taylor cười khúc khích.

“Tớ thấy rồi,” nàng cố nén cười, “cậu khỏe không?”

“Tuyệt luôn!” Karlie nhanh nhẩu đáp, cười đến tận mang tai.

Dễ thương quá đi, Taylor âm thầm gào lên trong đầu.

“Cậu thì sao?” Karlie hỏi lại.

“Cũng thế. À tớ có chuyện muốn nói với cậu. Ngồi xuống đây đi.” Nàng nói, tay chỉ vào cái ghế bên cạnh.

“Ơ, được thôi,” Karlie ngập ngừng, đặt mấy chai sữa xuống đất rồi ngồi cạnh Taylor.

“Có chuyện gì vậy?” cô lo lắng hỏi.

Não cô như đang chạy đua, như muốn nổ tung. Mọi tình huống xấu nhất lần lượt hiện lên  và Karlie cảm thấy ngạt thở bởi sự bất an của chính mình.

Cậu ấy chia tay mình sao?

Chả lẽ tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa?

Tim cô đập thình thịch khi thấyTaylor mở miệng định nói gì đó.

Chả lẽ -

“Tối nay cậu bận gì không?”

Karlie thở phào nhẹ nhõm.

“Không, không bận gì hết!”

“Tuyệt! Tối nay cậu quay lại đây được chứ? Chừng vài tiếng nữa. Ba mẹ tớ tổ chức tiệc và tớ nóng lòng muốn giới thiệu cậu với họ.”

“B – ba mẹ cậu á?” Karlie lắp bắp hỏi.

“Ừ, ba mẹ tớ! Họ sẽ thích cậu cho coi, Karlie.”

Taylor cười trấn an Karlie. Từng giây trôi qua, nàng lại làm cô cảm thấy an toàn hơn. Từng phút trôi qua, cô lại càng khao khát được ở bên nàng. Không sợ hãi gì nữa.

“Nếu cậu nói thế thì… Được rồi!” Karlie cười theo, dần lấy lại tự tin.

“À mà tớ hỏi cái này được không?” cô như chợt nhớ ra điều gì.

“Huh?”

“Tớ… vẫn chưa biết tuổi cậu! Tại tớ thấy cậu có vẻ chững chạc hơn nên… Nhưng nếu cậu không thích nói thì –

“Tớ 18!” Taylor ngắt ngang.

“Vậy đúng là lớn hơn rồi! Tớ – à em mới 16 thôi…” Karlie gật gù.

“Không cần xưng em đâu, nếu cậu không muốn.” Taylor cười khúc khích.

“Không, không! Em thích thế mà, CHỊ Taylor!” cô kéo dài giọng chữ “Chị” đầy tinh quái, le lưỡi châm chọc, “chị lớn hơn em thì phải chiều em mà!”

Có không lớn hơn thì vẫn chiều, đáng yêu thế này cơ mà… Taylor cười thầm.

“Bó tay c- à EM luôn, được rồi, theo ý em đấy nhé! Với điều kiện tối nay phải tới chơi với chị đấy! Ba mẹ chị sẽ mê em liền thôi, tin chị đi.”

“Em biết rồi. “

Câu nói của Karlie bị cắt ngang bởi nụ hôn bất ngờ của cô tiểu thư; cả hai nhắm mắt, tận hưởng cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Chỉ đến khi cần thở lấy hơi thì đôi bên mới chịu dứt ra, mắt vẫn nhìn nhau đắm đuối.

“Hứa nhé!” Taylor nói và giơ tay ra, hai người móc ngoéo rồi lại ngơ ngẩn nhìn nhau cười. Một lúc sau Karlie mới hoàn hồn, như trở về từ thiên đường sau nụ hôn đưa cô lên tận mây xanh đó. Cô lưu luyến chào tạm biệt Taylor rồi vội vã ra về. Vài tiếng đồng hồ dường như là quá lâu, tưởng chừng là mãi mãi. Tối nay cô sẽ lại được ở bên nàng, lại làm một bé mèo mù quáng bám theo từng bước chân cô chủ. Cứ hoài như thế.

Ngày quá đẹp, Karlie nhủ thầm đầy phấn khích và sải bước về nhà.

-----------

Và giờ thì bé mèo Karlie của chúng ta đang điên cuồng lục tung tủ quần áo, hoảng loạn cực độ.

Trời ơi cái váy đó đâu rồi chứ!

“Aha!” cô reo lên đắc thắng khi cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm.

Phải, có lẽ nó không so được với những cái váy của Taylor, không đẹp, không đắt giá hay được may công phu bằng, nhưng chính người mặt nó sẽ làm nên giá trị của cả bộ trang phục – trong trường hợp này người đó là Karlie nên hiển nhiên, không quan trọng cô mặc gì, Taylor vẫn sẽ say cô như điếu đổ.

Karlie loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho buổi dạ hội, ngắm mình trong gương rồi bỗng xoay một vòng để chiếc váy hoa tung ra – như một nàng công chúa.

Cô xin phép ba mẹ rồi ra khỏi nhà. Ngang qua tiệm hoa, Karlie đứng lại, cân nhắc một lúc lâu.

Không biết chị ấy thích loại hoa nào nhỉ…

Hoa cúc ư? Không, quá chói mà lại hơi đơn giản.

Hoa hồng? Cũng chẳng phải, quá kiểu cách.

Hoa Tulips? Tử đinh hương? Hướng dương?

Karlie bồn chồn đi vòng vòng quanh cửa hàng, bỗng chân cô đá phải một chậu hoa nhỏ, nằm lăn lốc đơn độc trong góc phòng. Nhưng hoa bên trong thì lại rất đẹp. Karlie dừng ngay việc tìm kiếm, tìm đâu xa khi mà thứ cô cần đã ở ngay trước mắt.

Lilies. Tuyệt đẹp, tinh tế, và bí ẩn đến khó hiểu. Đơn giản, tao nhã và thuần khiết. Tất cả những gì đáng quý nhất hội tụ ở một loài hoa.

Quá hoàn hảo.

Karlie nhanh chóng trả tiền và rời khỏi cửa hàng với một nụ cười thỏa mãn trên môi. Cô nhanh nhẹn guồng chân đạp, khởi hành với sự khẩn trương.

--------

Taylor ngồi buồn thiu dưới cổng vòm của dinh thự. Bên trong âm nhạc du dương và bàn tiệc đã được dọn sẵn, khách cũng tới đông đủ. À, đủ trừ một người – người mà Taylor đang đợi. Mặt trời đã khuất bóng và màn đêm đang nhẹ nhàng cài then cửa với bàn tay lạnh lẽo của mình. Vẫn chưa thấy Karlie đâu.

Nàng đã cố công diện thật đẹp cho tối nay, chỉ vì Karlie. Vậy mà cô lại tới trễ.

Taylor thờ dài, vừa lúc mẹ cô từ trong nhà bước ra, có vẻ như bà cũng đang muốn tách mình khỏi chốn ồn ào náo nhiệt đôi chút.

“Taylor, con yêu. Sao con không vào nhà, có gì sao?”

“Oh, không có gì đâu mẹ. Con chỉ đang ngắm sao thôi. Con thích cách chúng tỏa sáng bầu trời hằng đêm, à và thích việc chúng luôn mọc đúng giờ nữa…”

Nàng lầm bầm cay đắng, và mẹ nàng nhướng mày khó hiểu.

Taylor nhận thấy, giải thích thêm với giọng hơi khó chịu: “À mà con cũng cần yên tĩnh một chút nữa.”

“Well, mẹ thấy mấy hôm nay con cứ hờn dỗi, vì lí do gì thì có Chúa mới biết. Mà mẹ nghĩ đến Chúa cũng chưa chắc biết được con ngồi lì ở đây bao lâu rồi. Vào nhanh đi nhé, okay? Con sẽ thấy vui hơn thôi.”

“Vâng cám ơn mẹ!”

Taylor quyết định đợi thêm một lúc nữa; trong khi ở đâu đó trên đường, Karlie vẫn đang cuống cuồng đạp. Chỉ vì dây dưa ở tiệm hoa mà cô đến trễ, hơn nữa nhà cô cách Taylor xa quá. Ở tận hai đầu phố.

Dế bắt đầu gáy. Im lặng. Lá rụng xào xạt. Im lặng.

Taylor bất mãn đứng dậy bước vào trong, tự nhủ sẽ cố tận hưởng cuộc vui mà cô đã bỏ lỡ mất mấy tiếng chỉ vì Karlie. Karlie… cô gái đó vẫn cứ ám ảnh tâm trí nàng.

-------------

Karlie đến nơi khá trễ, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước vào. Cô cầm chặt bó hoa Lilies chứa tất cả tình yêu và sự chân thành của mình trong tay.

Cô bước nhanh qua cổng vườn, tiến tới cửa chính và rồi – đứng chết lặng.

Qua khung cửa kính, cô nhìn thấy Taylor – nàng đẹp, hiển nhiên; nàng đáng yêu, chắc rồi; nàng tinh tế, giản dị và rắc rối như một mê cung không lối thoát, không phải bàn cãi. Tất cả đều hoàn hảo, trừ việc nàng đang ở trong vòng tay của một người đàn ông lạ mặt.

Karlie nín lặng đứng ngoài nhìn Taylor và chàng trai trẻ khiêu vũ.

Anh ta cao, đẹp trai, phong thái toát lên vẻ gia giáo và giàu có. Anh có một nụ cười thật quyến rũ, có vẻ còn quyến rũ hơn khi nụ cười đó là dành cho Taylor. Cô tiểu thư cười nhẹ đáp lễ.

Anh ôm chặt lấy cô, và tay cô cũng vòng quanh người anh. Họ khiêu vũ một lúc lâu trong khi Karlie vẫn âm thầm dõi theo từ đầu đến cuối, âm thầm đứng ở góc khuất nơi Taylor không thấy được. Nàng không biết đến sự hiện diện của cô để có thể đưa ra một lời giải thích, thậm chí chỉ cần trấn an cô bằng ánh mắt ấm áp đó thôi. Nàng không thể làm gì cả.

Karlie thì đứng quá xa nên không thể thấy rằng tuy Taylor cười với người đàn ông nhưng lại là một nụ cười đầy cảnh giác; với ánh mắt cẩn trọng, đề phòng và lạnh lùng. Cô đã không thể thấy thứ cần thấy.

Đúng lúc đó, ban nhạc ngừng chơi. Taylor và người đàn ông đang đứng giữa căn phòng cũng ngừng nhảy. Im lặng.

Một người đàn ông lớn tuổi tiến lại gần, Taylor quay sang cười với người đó. Có lẽ là ba chị ấy, Karlie tự nhủ.

Bỗng ông lên tiếng:
“Ôi, nhìn hai đứa nó kìa! Trông thật đẹp đôi không phải sao? Ôi một cặp quá đẹp, quá tuyệt vời! Cháu đã trở thành một cậu trai trẻ thanh lịch và rất đàn ông đấy Connor! Ai lại đi phản đối nếu bây giờ có một tiểu thư trẻ đẹp bên cạnh cháu chứ, đúng không? Haha!”

Ông cười lớn và khách khứa cũng đều hưởng ứng, gật đầu cười tán thưởng.

Connor ngại ngùng nhìn sang Taylor, mỉm cười đầy ẩn ý.

Taylor cười gượng gạo và xấu hổ quay mặt đi, viện cớ xin phép ra ngoài hành lang để tránh mọi ánh mắt soi mói.

Nàng không gặp Karlie ở ngoài, cô vừa mới ra về, tránh khỏi phải tiếp tục nhìn cảnh tượng đau lòng. Đêm nay, ở phía cuối con phố, có một bé mèo đi lạc một mình ngồi gặm nhấm nỗi đau bị cô chủ bỏ rơi.

-----------

Taylor ngồi trong phòng ăn một mình, từ từ uống nước trong im lặng. Bỗng Connor bước vào, tay cầm một bó hoa.

“Hey!” anh ta cười vui vẻ.

“Hi!” nàng đành cười lại.

“Tôi chỉ muốn cảm ơn về bữa tiệc tối nay, về điệu nhảy.”

“Oh, có gì đâu. Luôn sẵn lòng!”

Một nụ cười lịch sự.

“Đây, gửi cô.” Anh nói, giơ ra bó hoa, “món quà nhỏ thể hiện lòng cảm kích của tôi.”

Anh đặt nó trên cái bàn trước mặt nàng.

“Tôi mong là chúng ta sẽ sớm có cơ hội gặp lại, thưa tiểu thư. Sẽ rất vui nếu được làm thân với cô.”

“Oh, tất nhiên rồi. Luôn sẵn lòng!” nàng đáp, có chút thờ ơ. Thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn anh ta lấy một cái.

“Well, tới giờ tôi phải về rồi. Tôi sẽ gặp lại cô quanh đây chứ?”

“Có lẽ vậy.”

Một nụ cười lịch sự cuối cùng.

“Được rồi,” Connor nói và bước ra khỏi đó.

Lúc này Taylor mới liếc sang mấy bông hoa. Hoa cúc à.

Quá chói. Mà lại đơn giản. Âu cũng có thành ý.Nhưng gì thì gì, mình thích Lilies hơn.

Nàng thở dài và liếc nhìn sang phòng bên cạnh, nơi khách khứa đang chuyện trò náo nhiệt.

Không thấy bóng dáng Karlie đâu.

Nàng nhăn mặt chán nản và lẻn ra vườn bằng cổng sau, đi nhanh về phía cổng vòm, nơi cuối cùng nàng thấy Karlie vài tiếng trước.

Taylor dừng bước khi thấy một bó hoa nằm trơ trọi trên bậc thềm, nhàu nát, những cánh hoa rơi lả tả.

Lilies?

Nàng nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng một ai đó, nhưng chủ nhân của những đóa hoa này đã ra về từ lâu rồi, rất lâu.

 T/N: The rumours are terrible and cruel but honey most of them are true...

Well I guess that means Kaylor shippers have to live with that now huh? Still Kaylor AF tho, no such thing as giving up here!

ENJOYS GUYS!!! LOVE YA SO MUCH, MEAN IT! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net