Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thật sự là một ngày khá dài đối với Lingling.

Mừng là cuối cùng cậu cũng hoàn thành công việc và an toàn về đến nhà.

Đóng vội cửa chính, Lingling gấp gáp cởi ra chiếc áo khoác ngoài rồi quẳng đại nó đi đâu đó. Không kịp bật công tắc đèn, cậu mệt mỏi đến bên ghế sofa và tự do buông thân mình xuống, chìm dần vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay.

Vết bầm lớn trên cánh tay khá nghiêm trọng, cộng thêm một vài vết thương khác, Lingling bị chúng hành đến phát sốt.

Thân nhiệt dần tăng cao, mồ hôi ướt đẫm trán, Lingling mơ màng cảm giác thấy một đôi bàn tay mềm mại đang chạm lên vết thương nơi khuỷu tay của mình, thật nhẹ nhàng, thật thoải mái.

"Ling..."

"Becky...?" Lingling lầm bầm trong giấc ngủ, trước mắt chập chờn một dáng người quen thuộc.

Đôi bàn tay ấy nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi ướt đẫm trên trán cậu, không dừng lại đó, sự gần gũi đụng chạm tiếp tục lan dần xuống đôi mắt, đôi môi, cuối cùng dừng lại ở cổ. Lingling thậm chí còn cảm nhận được sự ham muốn dần hiện rõ trong lòng mình, một cách mãnh liệt, khi đôi tay ấm đó mân mê hai bên tai cậu rồi dời xuống dưới, trườn lên ngực áo, từng chút một tháo xuống những chiếc cúc của chiếc áo sơ mi cậu đang mặc.

"Lingling...come with me..."

Nàng ghé sát vào tai cậu thì thầm, là chất giọng ngọt ngào rất quen thuộc.

"Hold me..."

Khi gương mặt xinh đẹp dần hiện rõ trước mắt, ngay lập tức Lingling choàng tỉnh, cậu bật dậy, lồng ngực gấp gáp lên xuống cố điều tiết lại nhịp thở trong khi cơn nhức đầu đang ra sức phát huy hết tác dụng của nó lên trên người cậu.

Tiếng rè rè phát ra từ chiếc TV, không biết đã được bật lên từ lúc nào, làm cậu chỉ muốn nổ não.

"Là Orm...!" Lingling lầm bầm, hai tay ôm lấy đầu mình. "Khó chịu quá!"

Rồi Lingling đưa mắt nhìn xuống, chiếc áo sơ mi lại bị cởi đi quá nửa. Cậu thở dài.

"Tại sao dạo gần đây mình cứ liên tục mơ thấy mình và Orm...? Thật không thể hiểu được."

Lingling chán nản đưa tay lên vuốt trán, cậu bắt đầu thấy bực bội với bản thân khi loại giấc mơ tế nhị như này cứ liên tục diễn ra. Như thế không đúng một chút nào.

Đồng hồ treo tường điểm chuông báo hiệu năm giờ sáng.

Với tay lấy chiếc remote TV đang nằm bẹp dí trên sofa, Lingling theo thói quen chuyển sang chương trình tin tức buổi sáng trong lúc lê bước vào bếp tìm vài viên thuốc.

Thật hiếm khi Lingling ngã bệnh. Một phần vì thể chất cậu khỏe, thêm nữa việc sống cùng một bác sĩ, được chăm sóc từng li từng tí như thế thì hầu như cơ hội để vi khuẩn xâm nhập là không có. Trớ trêu thay cứ mỗi lần đổ bệnh lại đúng lúc Becky không có ở nhà.

"Lại sốt rồi. Thuốc Becky để ở đâu nhỉ?"

Lingling vừa lục lọi trong tủ thuốc gia đình, vừa quay sang rót nước, đúng lúc giọng của biên tập viên đài tin tức đều đều vang lên:

"Orm Kornnaphat, nữ diễn viên Hollywood hiện đang tham gia diễn xuất trong bộ phim...blah blah...

Những hình ảnh xấu xí của nữ vệ sĩ trên đang được lan truyền trên các mạng xã hội một cách chóng mặt.

Được biết, khi còn là một cảnh sát, cô này đã từng bị cáo buộc tội ngộ sát người đang không có vũ khí tự vệ...

Nhiều người lo ngại cho sự an toàn của Orm Kornnaphat nói riêng lẫn những người xung quanh nói chung..."

.

.

.

Cuộc họp khẩn tại toàn The Blank Ent. đã bắt đầu từ rất sớm, nhưng xem ra vẫn chưa có dấu hiệu sẽ chóng kết thúc.

"Đã liên lạc được với Lingling chưa, Engfa?" Orm lo lắng hỏi.

"Lingling tắt điện thoại rồi. Còn phía JK cũng chỉ thông báo sẽ tạm thay Lingling bằng một vài vệ sĩ chuyên môn cao khác. Tớ chịu!" Engfa khư khư giữ chiếc điện thoại trong tay, từ sáng sớm, số lượng cuộc gọi mà cô phải trả lời đã lên tới con số hàng trăm.

"Hiện giờ ký giả đang bu đen bu đỏ ở dưới tòa nhà này, lẫn ở nhà cậu ấy, tớ nghĩ tạm thời Lingling nên tránh xuất hiện vẫn hơn." Faye không khỏi nhức đầu khi xem lại mớ tin tức được lan truyền trên mạng sáng nay.

"Tớ đang cho người điều tra. Hai tờ báo này vốn đã rất 'khó nuốt', nay bọn họ lại còn hợp tác với nhau nữa, tớ nghĩ thậm chí mọi hoạt động của cậu tạm thời cũng phải hoãn lại." Yoko vừa uống ngụm nước vừa xoa trán suy nghĩ. Scandal này nếu không kiểm soát tốt, hình ảnh của Orm sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

"Các cậu xem này, trong tất cả những bài báo viết về scandal của Lingling, gần như toàn bộ số comment đều đứng về phía ba tên phóng viên kia." Engfa chỉ tay lên màn hình lớn, nơi các bài báo lẫn phản hồi của netizen được thư kí của CEO Apasra tổng hợp lại tính tới thời điểm hiện tại.

"Trông cô ta kìa, thật hung hăng."

"Dùng gậy gỗ nện vào đầu người khác như thế không thấy nhác tay sao?"

"Đã từng bắn chết người cơ mà. Gậy gỗ thì đã là gì."

"Ngôi sao Hollywood có khác nha! Về nước ngồi chưa nóng chỗ đã cho phép vệ sĩ hành hung người khác."

"Có nói quá không!? 3 vs 1!? Cô ta tự vệ là phải rồi."

"Trong cả chục bình luận của netizen, chúng ta chỉ được một người ủng hộ. Thậm chí còn có người đòi phải tìm cho ra nhà của Lingling để cho cậu ấy một bài học." Faye vừa cạp cạp quả táo vừa thêm vào thông tin vừa đọc được từ một hội những anh hùng bàn phím.

"What? Nhưng mà tớ không tin Lingling lại hành hung người khác vô lý như vậy. Các cậu cũng thấy vậy mà?"

"Orm ah, tớ xin lỗi, số ảnh này là tất cả những gì chúng ta có được, tớ e là..."

Yoko lắc đầu chỉ vào xấp ảnh để trên bàn, tất cả ảnh đều chụp rất rõ cảnh vệ sĩ chuyên nghiệp từ JK - Lingling Kwong, đang thẳng tay hất bể chiếc máy ảnh từ vị phóng viên tội nghiệp. Quá đáng hơn nữa, còn có những tấm ảnh ghi lại được cảnh một Lingling lạnh lùng tay cầm thanh gỗ to, vung về phía hai người phóng viên tay không tấc sắt và đang bị dồn sát vào chân tường.

"Tớ tin Lingling, nhưng những tấm ảnh này thật sự đang làm tớ rất bối rối, Orm àh!"

Nàng thất vọng hướng ánh nhìn vào Faye, người vẫn luôn đứng về phía nàng cho dù nàng có vô lý đến đâu, nhưng lần này thì không thể rồi, những tấm ảnh kia quá rõ ràng.

.

.

.


"Cộc cộc cộc"

"Cho hỏi ai đó?"

"Là tôi, cô Apasra. Mở cửa cho tôi vào rồi nói tiếp."

"..."

"Cô Apasra, Cô còn ở đó không? Tôi sắp bị mưa ướt hết rồi đây này!"

"Cạch!" 

Tiếng mở khoá cửa nhẹ nhàng vang lên, ánh sáng ấm áp trong nhà len lỏi ra ngoài qua khe hở, rọi lên gương mặt tái nhợt vì lạnh của Faye. Môi trên và môi dưới, cùng hai hàm răng run lập cập thiếu điều muốn trộn chung lại với nhau.

"Cô còn ngắm tôi bao lâu nữa mới đủ, cô Apasra?"

"Ơ...tôi xin lỗi. Vào nhà đi, Faye."

"Bruuu!"

Đã mười lăm phút trôi qua, ngoài việc mang ra một chiếc khăn lớn cùng một cái chăn bông, Yoko vẫn chưa kịp hoàn hồn trước sự xuất hiện bất ngờ của con người dài ngoằng khó tính kia. Chẳng phải từ trước tới giờ Faye luôn tỏ ra lạnh lùng hay sao, sao hôm nay lại thù lù xuất hiện ở trước cửa nhà cô?

"Cô nhìn gì mà nhìn mãi thế?"

"Ah không, tôi chỉ là...cô cần thêm gì không?"

"Hắt xì! Giảm nhiệt độ xuống dùm, cảm ơn."

Vẫn cái thái độ lạnh lùng 'dễ gây chướng' như mọi ngày, Faye chẳng ngần ngại ra lệnh cho Yoko như thể đây là nhà mình. Gì chứ, cậu ấy chính là khách nha, được chăm sóc đặc biệt cũng là lẽ thường tình thôi.

"Được, tôi sẽ đi ngay." Yoko rối rít vâng theo như một đứa trẻ ngoan.

Trời ơi tin này mà đồn ra ngoài thì tiền đồ của CEO còn để vào đâu nữa chứ. Mà có sao đâu, khách tới nhà cơ mà, chịu thiệt thòi một chút chắc cũng ổn thôi nhỉ.

"Lại nhìn?"

"Tôi...cô đã ấm hơn chưa?" 

Con gái gì kì lạ, Faye biết mình đẹp, nhưng cứ nhìn chằm chằm như vậy liệu có phải kì lạ lắm hay không?

Nếu không vì lỡ nhận lời hộ tống Orm đến nhà Lingling ở gần đây, giữa đường lại gặp mưa to, Faye cô cũng không ghé vào nhà đây đâu.

"Hmm! Đỡ hơn rồi."

"..."

"Mà này...nhà cô có gì ăn không?"

"Ah...có, có chứ!"

Faye gật gật, sắc mặt đổi khác, tỏ ra thân thiện được một chút. Cô Apasra này thật chậm tiêu, đời nào lại để khách phải xin ăn? Đáng nhẽ ra cô ấy phải mời chứ.

"Ăn bưởi nha? Tôi hiện có hai quả, to lắm!"

"Bưởi...cái gì cơ?!"

"Sao thế Faye? Đừng ngại mà, ăn nhé, tôi lột cho ăn. Không ăn hết hai quả ngay thì ăn trước một quả cũng được."

"Bư...bưởi!!! Bưởi sao? Bưởi thì to lắm."

Faye tự dưng thấy mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, ký ức đêm đó bỗng nhiên hiện về, cậu vô thức đưa bàn tay phải lên dòm dòm ngó ngó như một kẻ ngớ ngẩn.

"Faye không thích ăn bưởi? Vậy không lẽ Faye thích ăn nho giống tôi sao?"

Sặc, sặc chết luôn rồi.

"Nh...nho?" Lần này thì Faye không tự dòm bàn tay nữa, mà chuyển sang nhìn xuống ngực mình, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Phải, nhà tôi chỉ có hai loại trái cây đó thôi. Bưởi tuy rất tốt nhưng bản thân tôi lại thích nho hơn. Nhỏ dễ ăn...."

"ĐỦ RỒI NHAA! Cô Apasra, tôi thiệt thất vọng về cô. Không ngờ trông cô nghiêm túc vậy mà trong đầu toàn là những chuyện 'thiếu chính chắn'. Lần trước cưỡng hôn tôi coi như không tính đi, còn lần này...cái gì mà bưởi bưởi nho nho?"

"Faye, Faye đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu?"

"Gì...gì chứ? Bộ tôi nói gì sai hả?"

Yoko chưa bao giờ đỡ được tánh tình như bị kiến cắn bất chợt của vị stylist kiêu căng này, nhưng với đầu óc nhạy bén của một nữ CEO sành đời, Yoko dường như đã hiểu ra vấn đề cốt lõi. Cô CEO họ Apasra chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy bước vào trong, bỏ lại một Faye Malisorn mặt mày vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh vì chủ đề trái nho và trái bưởi.

"Chuyện lần trước chỉ là sự cố, Faye không nên để tâm." Yoko đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, cô nhẹ nhàng cất tiếng mà không thèm quay lại nhìn con người đáng ghét kia lấy một giây.

"Cái...cái gì sự cố?"

"Tôi thích Faye, nếu đó là điều Faye muốn nghe thì tôi xin thừa nhận. Nhưng tôi không phải dạng con gái không có tiền đồ, ăn nói kì cục như Faye đã nghĩ đâu."

"Tôi..."

"Còn nữa, tôi tự hỏi không biết mình đã làm gì sai mà Faye luôn có ác cảm với tôi như vậy...?" Yoko dứt khoát tường tận nỗi lòng của mình rồi bỏ vào trong bếp.

"Đứng lại đó!" Faye quát lớn.

"Việc gì tôi phải...?" Yoko không thèm dừng lại dù là nửa bước.

"Yoko!!!"

Trời, lạ nha! Hôm nay chịu gọi tên cô ra rồi sao? Yoko khựng lại đôi chút nhưng vì cái tôi quá lớn, đã nổi giận rồi thì không cách nào kiềm chế được nữa, cô tiếp tục cắm đầu cắm cổ đi thẳng một đường.

"Yoko Apasra, em đứng lại cho tôi!"

"Không!"

Faye tức tối rượt theo, cô gái cứng đầu này muốn thoát khỏi Faye Malisorn này ư? Điều đó đâu tới phiên cô ấy quyết định.

Chẳng tốn quá nhiều sức lực để có thể đuổi kịp Yoko bé nhỏ, Faye kéo lấy một cánh tay của Yoko, kéo giật lùi cô ấy về sau rồi ôm gọn. Yoko chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra với mình, mở mắt ra đã thấy bị bế lên chiếc bàn ăn bằng thủy tinh trong suốt, hai tay bị khóa cứng phía sau lưng.

"Bướng bỉnh! Chân ngắn thế kia sao cứ đòi chạy trốn?"

"Bỏ tôi xuống!" Yoko lạnh lùng nói.

"Nếu không thì em sẽ làm gì tôi?"

"Bỏ.tôi.xuống! AHHHH! Con người này! Tại sao lại vô lý đến vậy, lúc nào cũng thích bắt nạt tôi...ưmm~~"

Ôi trời, làm người khác câm nín bằng một nụ hôn dường như đang là trend thì phải.

"Ngoan, yên lặng nào." Faye thì thầm.

"Hmm~"

"Fa...Faye, bỏ em xuống. Đây là nhà bếp mà."

"Suyhhh...đã ăn thì phải ở trong bếp, em hiểu chưa?"

"Ăn...ăn gì cơ?"

"Bưởi!"

.

.

.

Orm run run bước trong hành lang chập choạng sáng. Trời mưa to như trút nước, đến mức dù đã đã được Faye trùm kín bằng hai lớp áo, cộng thêm chiếc áo mưa to đùng, nàng vẫn không thoát khỏi cảnh ướt mem.

"1105...1105 ở đâu nhỉ?" Nàng tự lẩm bẩm, vừa thổi phù phù vào hai lòng bàn tay lạnh cóng.

Cấu trúc tòa nhà này thật lạ, đi mãi đi mãi cứ như một mê cung không lối thoát. Đã vậy đèn hành lang còn hư mất mấy chiếc, làm Orm chỉ muốn khóc ròng lên vì sợ.

"Nhanh nhanh tìm ra...sẽ không sao...phù phù...sẽ không sao."

"Cộp"

Orm quay phắt lại, ngoài trời đang rất lạnh, nhưng sao nàng vẫn bị đổ mồ hôi đầm đìa. Không ổn rồi, thật sự cái gì đó không ổn.

Orm hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi lại tiếp tục đi thật nhanh về phía trước, đi như chạy, băng qua dãy hành lang, quẹo vào một góc cua ngắn rồi bỗng dưng bị kéo giật ngược bởi một lực thật mạnh.

"Thôi xong rồi. Là phóng viên hay biến thái đây?"

Không thể thét lên, cũng không thể phản ứng hay vùng vẫy, khi mà lưng và tay nàng đều bị ép sát vào tường, miệng bị bịt chặt.

"Ưm~" Nàng hoảng sợ tột độ, hai mắt mở to chăm chăm vào kẻ đang mặc chiếc áo khoác nhớp nháp nước mưa màu đen rộng thùng thình, đầu và mặt đều được trùm kín.

"Chúa ơi, chỉ có biến thái mới ăn bận như này thôi!"

"Suỵt!" Hắn nói qua lớp khẩu trang. Mùi rượu trên người lan tỏa trong không khí nồng tới nỗi Orm suýt chút nữa tưởng mình đã say.

"Ước gì bây giờ bị phóng viên bắt được. Thà vậy còn đỡ hơn bị cướp sắc."

Vẫn ghì chặt nàng vào tường, hắn ló đầu ra xem xét xung quanh để chắc chắn không bị ai phát hiện, sau đó quay lại với mục tiêu đang run lẩy bẩy trong tay mình.

"Cô làm gì ở đây?" Hắn thều thào hỏi bằng giọng của một người đang ngà ngà say, một tay kéo xuống chiếc khẩu trang màu đen đáng sợ.

Nàng chưa kịp hoàn hồn nên chẳng thể nói được lời nào. Chỉ trố hai mắt ra nhìn chằm chằm.

"Vào trong rồi nói!"

"Cạch cạch"

Lingling mở nhanh chiếc ổ khoá rồi lập tức kéo nàng vào trong nhà, đóng sầm cửa lại. Cậu vứt bừa túi thuốc và gạc y tế, cùng mấy chai rượu lên chiếc bàn gần đó rồi quay lại nhìn nàng, lúc này vẫn còn run rẩy trong lớp áo mưa dày cộm. Thề có Chúa, hồn phách Orm hiện vẫn còn chu du nơi nào vì hãy còn rất sợ.

Tại sao Lingling lại trùm kín mít như kiểu một tên biến thái hay hiếp giết trong trí tưởng tượng của nàng thế kia? Không những vậy, mùi rượu nồng trên người cậu thật sự khiến nàng có một chút sợ. Lingling Kwong trong mắt nàng chưa bao giờ trở nên xa cách và lạnh lùng như lúc này.

"Đến đây ngồi đợi tôi một chút, tôi đi lấy khăn. Cởi lớp áo ướt sũng đó ra đi. Đừng để mình nhiễm bệnh."

Lingling dứt lời nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, cởi nhanh mấy lớp áo ướt sũng, chỉ còn chừa lại lớp trong cùng là chiếc áo len mỏng hiện vẫn còn khô ráo.

Chẳng mấy chốc Lingling đã quay lại với chiếc khăn bông to tướng, và một ly sữa nóng. Cậu cất tiếng hỏi, trong giọng điệu không giấu nổi sự lo lắng lẫn tức giận.

"Tại sao Orm lại ra ngoài một mình, rất nguy hiểm có biết hay không?"

Đúng rồi, lý do nàng có mặt ở đây là gì nhỉ? Câu hỏi này Orm đã có sẵn câu trả lời trong lòng, chỉ có điều nàng không dám nói ra cho cậu biết thôi.

Hai ngày không có chút tin tức nào từ Lingling, lại không thể liên lạc được, thề có Chúa, nàng đã lo lắng đến chết đi được.

"Em...em chỉ...tiện thể ghé qua..." Nàng nói dối một cách vụng về. Cơ thể theo phản xạ cũng tự dưng co ro lại, ôm chặt ly sữa trong hai lòng bàn tay bé nhỏ.

"Uống xong ly sữa ấm này tôi sẽ gọi cho quản lý Waraha. Orm nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Đoạn đối thoại ngắn đã kết thúc, Lingling đứng dậy khỏi ghế và cởi ra lớp áo khoác đen đẫm nước mưa ban nãy, chỉ để lại lớp áo thun tay ngắn bên trong, khiến Orm dễ dàng nhận ra được vết bầm tím rất lớn trên khuỷu tay phải của cậu cùng mấy vết xước ứa máu chung quanh.

"Lingling, tay của Lingling...?" Nàng hốt hoảng.

"Chỉ là vết thương nhỏ. Không đáng lo ngại đâu."

"Vết bầm lớn như vậy, còn mấy vết thương kia nữa? Là họ đã tấn công Lingling trước có phải như vậy không?"

"Biết ngay sự việc không phải như số ảnh kia đã phản ánh mà. Rõ ràng Lingling đã phải đánh trả để tự vệ."

"Chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa? Dù sao tôi cũng đã đánh người, những điều bọn họ đang chỉ trích tôi chẳng sai đâu."

Ngay khi tin tức được lan truyền ra ngoài, toàn bộ các comment công kích đã bị Lingling đọc hết. Điều này không khác sự việc năm đó là mấy. Vô hình dung đã khiến Lingling có lại cảm giác tiêu cực mà cậu đã trải qua trong suốt thời gian đen tối, khi tất cả đồng loạt quay lưng lại với cậu.

Hai ngày qua, Lingling lại tìm đến rượu và thuốc ngủ, bản thân bất lực buông thả không phanh. Ngoại trừ lúc ra ngoài để mua rượu và thuốc để băng bó cánh tay, còn lại Lingling chẳng để ai tiếp xúc hay liên lạc gì cả.

"Phía The Blank và JK đang xử lý scandal của Lingling rất tốt. Họ sớm sẽ..."

"Vô ích thôi, Orm! Vô ích thôi. Điều duy nhất Orm nên làm bây giờ là gọi ngay cho cô Waraha, sau đó trở về nhà và tránh xa khu vực này ra."

"Tại sao vậy? Tại sao Lingling cứ trốn tránh, để bọn họ càng có cớ đổ hết tội lỗi lên một mình Lingling?"

"Tôi từng giết người đấy, Orm. Orm sẽ không hình dung được một kẻ đã từng ra tay giết chết một mạng người nguy hiểm đến thế nào đâu. Đi về đi." Lingling lạnh nhạt trả lời mà không nhìn đến nàng dù là một giây.

Cậu chỉ đi đi lại lại chung quanh, hết xoa xoa rồi nắn nắn vết thương ở khuỷu tay bằng lọ thuốc vừa mua ban nãy, gương mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, và điều đó khiến Orm rất sợ. Nàng cảm nhận được sự lạnh lùng và quyết đoán trong từng cử chỉ lời nói của cậu.

Cảm giác sắp bị người mình yêu bỏ mặc, dù là bất cứ trong trường hợp nào, đều rất khủng khiếp.

Kể từ bây giờ cậu sẽ buông tay nàng ư, lại một lần nữa gạt nàng ra khỏi vòng tay cậu, như một người chưa hề quen biết?

"Lingling! Em tin..." Nàng cố nói thêm.

"Cô nghĩ là mình biết nhiều về tôi lắm hay sao, cô Kornnaphat?" Cậu dừng bước trước mặt nàng, giọng nói đanh lại. Đôi mắt đỏ cạch vì rượu như xoáy sâu vào tâm can nàng.

"Em..."

"Những gì cô và mọi người thấy, chính là sự thật. Bản tính hung hăng máu lạnh của tôi là thứ mà cô chưa từng được nếm qua cho nên tôi khuyên cô, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết, nghe rõ chưa?"

Bao nhiêu câu nặng nề Lingling đều tuôn ra trước mặt Orm, và nếu còn có thể, cậu sẽ nói thêm những lời còn ghê gớm hơn thế nữa, chỉ cần bây giờ nàng chịu rời khỏi đây, an toàn trở về nhà.

Là một vệ sĩ chuyện nghiệp, Lingling hiểu scandal lần này ảnh hưởng tiêu cực như thế nào đến hình ảnh của thân chủ mình. Nếu bây giờ cậu còn quay trở lại làm việc cho nàng, Orm Kornnaphat nhất định sẽ bị netizen lôi xuống bùn cùng với Lingling Kwong cậu.

Nhưng Orm nghe xong chẳng những không sợ, còn bình tĩnh đến cả Lingling còn thấy lạ. Nàng khẽ đặt ly sữa nóng xuống bàn rồi đứng dậy, bước đến đối diện Lingling.

"Những điều mà Lingling nói, trừ khi là em tự mình chứng kiến, nếu không em sẽ không tin."

"Tại sao vậy?"

"Ý Lingling là...?"

"Tại sao tôi và cô chưa từng gặp mặt mà cô đã nói như thể bản thân hiểu rất rõ về tôi? Tại sao JK có rất nhiều vệ sĩ nhưng cô Kornnaphat nhất quyết đến thuyết phục tôi? Cô trả lời đi?"

Câu hỏi này của Lingling nàng không trả lời được. Chỉ có thể quay mặt đi, kiếm đại một cái cớ nào đấy để khỏa lấp.

"Là bởi vì...là bởi vì JK không còn nữ vệ sĩ nào khác. Cho nên dù thế nào đi nữa, em cũng không để Lingling vì chút scandal này làm ảnh hưởng đến kết quả công việc của em."

Đúng thật bộ dạng của Orm lúc này trông thật kỳ cục, không thể không khiến người khác thắc mắc. Một minh tinh lại đi cầu cạnh vệ sĩ đừng bỏ rơi mình ư? Chuyện chắc chỉ có một mình nàng mới làm ra được.

Nhưng Orm không mấy quan tâm. Cầu cạnh Lingling không bỏ việc thì sao?

Nàng vốn dĩ không cần tình yêu của Lingling phải là của nàng, cũng không muốn giành giật độc chiếm một người đã thuộc về người khác. Cái nàng cần chỉ là mỗi ngày đều nhìn thấy, nghe thấy hơi thở của Lingling cậu trong không gian nàng sống. Nhìn thấy cậu đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net