Chương 2: Ngày Thư Viện Hằng Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Galin đã đi với hình bóng càng xa dần, tôi nhìn ra phía sau lưng của mình để hỏi thăm cậu nhóc.

“Này cậu… Hửm, đâu mất rồi?” Tôi nói, khi nhìn quanh thì lại chẳng có ai.

Có lẽ thằng nhóc đó đã chạy đi đâu mất rồi.

NGÀY THƯ VIỆN HẰNG NĂM

Mỗi năm, tất cả ngôi làng trên vương quốc Eisen, trong đó có cả ngôi làng Leiden mà tôi đang sống, sẽ tổ chức một sự kiện đặc biệt. Đó là ngày Thư Viện Hằng Năm, đây chính là dịp mà mọi người đủ mười hai tuổi, từ dân thường đến quý tộc, không phân biệt gái hay trai, kiếm sĩ hay cung thủ, cũng không cần biết có phải là pháp sư hay không. Tất cả sẽ nhận được cuộn ma đạo thư của riêng mình tại Thư Viện Trung Tâm của làng.

Tất cả những cuộn ma đạo thư đều có những sức mạnh độc đáo và riêng biệt cùng những phép thuật quý giá bên trong, khác với gậy hay đũa phép chỉ dùng để thực hiện phép thuật cơ bản. Nó không chỉ là vật phẩm, mà còn là một người bạn đồng hành cho mỗi con người ở bên trong lòng của vương quốc Eisen này.

“Avie! Có người gửi thư cho con nè.” Một âm thanh lớn thoáng chốc đã đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ của mình. Cảm giác cứ như mỗi buổi sáng ở ngày đầu trong quân đội vậy, sự mệt mỏi cứ bao trùm lấy tôi.

“Dạ, con đi liền.” 

Nhảy khỏi giường với quần áo xộc xệch, tôi bước xuống lầu với khuôn mặt chưa tỉnh táo. Nhìn vào trong chiếc gương làm từ kim loại, đôi mắt tôi lờ đờ bước vào nhà tắm để đi rửa mặt.

Lúc đánh răng, tôi lấy chiếc bàn chải làm từ xương động vật và lông của loài heo để đánh răng cùng loại kem kỳ lạ. Khi đánh, đầu lưỡi của tôi dần tê đi một thời gian cho đến khi súc miệng với nước ấm. Nhưng răng lại trắng và không có bất kỳ mùi hôi nào từ miệng cả. Nghĩ lại, tôi không thấy rằng ở thế giới này quá lạc hậu, chỉ là nó phát triển quá khác biệt so với thế giới cũ mà thôi.

Bước khỏi nhà tắm cùng với bộ đồ mới của mình, tôi lấy bức thư và mở ra để xem bên trong. Ánh mắt tôi quét qua dòng chữ của lá thư liên tục, chớp mắt, tôi lại đọc nó thêm một lần nữa để hiểu hết tất cả các nội dung mà lá thư truyền tải.

“Kính gửi, Avie

Chào cậu, tôi là Galin đây. Hôm nay chính là ngày mà toàn vương quốc Eisen chúng ta tổ chức Ngày Thư Viện Hằng Năm, chính là lúc mỗi người đủ mười hai tuổi đều nhận được một cuốn ma đạo thư của riêng mình. 

Nhưng có một điều, đó chính là cậu chỉ mới năm tuổi và tôi lại không muốn bỏ qua một viên ngọc quý như cậu. Nên là nếu cậu đồng ý, hãy đến thư viện trung tâm lúc sáng ngày hôm nay. Tôi sẽ cho cậu một danh tính giả, với điều kiện rằng cậu sẽ phải im lặng ở toàn bộ thời gian diễn ra sự kiện. Chúc cậu một ngày tốt lành.

Trân trọng, Galin.”

Sau khi đọc xong, tôi bước vào trong phòng và ăn sáng, lặng lẽ để lá thư lên bàn, nhanh chóng ngấu nghiến những miếng bánh mì kẹp với rau xanh. Chấm nó vào sữa, tôi lại tiếp tục đưa nó vào miệng, mùi vị chẳng ngon tí nào nhưng nó lại đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể năm tuổi này của mình.

Nhanh chóng dọn dẹp hết cả bàn ăn, tôi đi ra khỏi nhà và bắt đầu hành trình đi lấy ma đạo thư. Những đứa trẻ cùng lứa với tôi lúc này đang nô nức đi đến thư viện trung tâm, mang theo nguồn năng lượng tích cực cho mọi nơi mà chúng đi qua.

Tôi để ý rằng trên con đường dài để đến nơi ấy đa số là những người thanh niên trai tráng đến để nhận sách ma pháp, nhiều đứa trẻ cũng sẽ đến để ngắm khung cảnh của thư viện trung tâm. Bỗng dưng ở đằng sau tôi có cảm giác như ai đó đặt tay lên vai cùng một âm thanh truyền đến:

“Chào Avie, tôi đoán rằng cậu đã đọc lá thư của tôi rồi nhỉ?” 

Chất giọng khàn, cách nói chuyện mang theo một sự thông thái. Quay người lại, trước mắt tôi chính là Galin, tuy nhiên hôm nay ông ấy mặc một bộ áo vải màu đen để đến tham dự và chủ trì sự kiện này. 

“Chào chào ông Galin.” Tôi nói cùng nụ cười lễ phép.

“Được rồi. Hãy đi theo ta một chút, ở đây không tiện để nói chuyện đâu.”

Tôi bắt đầu đi theo Galin đến một gốc cây, ông đã triệu hồi một chiếc mặt nạ mang hoạ tiết bò xanh cùng bộ áo khoác đen kín người cho tôi, trông như một chiếc hoodie vậy. Vị pháp sư già nhìn tôi và cười mỉm, nói với sự mong đợi trên gương mặt:

“Cậu hãy mang nó vào đi, tôi thực sự mong đợi nhiều điều ở cậu đấy. Smither” 

Galin chắp tay ra đằng sau và đi về phía thư viện, bỏ lại tôi với chiếc áo cùng chiếc mặt nạ bò xanh. Đeo nó vào, tôi lúc này sẽ sử dụng danh tính Smither để vào thư viện và nhận ma đạo thư của mình.

Bước đến cổng, một lính cảnh vệ mang bộ giáp bạc trông oai nghiêm bỗng dưng chặn tôi lại và nói với sự nghiêm túc trên khuôn mặt:

“Nói cho tôi danh tính của cậu.” Giọng điệu đầy đe doạ, khuôn mặt nghiêm túc và sự sắc bén trên đôi mắt của anh ta mang lại áp lực cho vô số người xung quanh.

“Tôi là Smither, mười hai tuổi.” Tôi đáp.

Khi anh ta ra hiệu cho tôi đi vào bên trong và tôi làm theo. Khung cảnh trước mắt tôi lúc này thật là hùng vĩ, kệ sách nhìn giống hình trụ có các ngăn trông như một toà tháp cao chót vót đến tận mây xanh, hàng ghế ngồi cũng được sắp xếp theo thứ tự hình tròn để chờ đợi. Ánh sáng màu trắng thuần khiết được phát ra từ duy nhất một chiếc đèn mang hình dạng chiếc vòng xung quanh kệ sách trên trần mà thôi. 

Tôi vào chỗ ngồi của mình, kế bên tôi là một cô bé với nét mặt cáu kỉnh. Cô ta nhìn tôi và bắt đầu lên tiếng:

“Cậu là ai? Sao cậu lại mặc đồ che hết cả người thế kia, còn chiếc mặt nạ đó nữa. Cậu không thấy nóng sao?”

Giọng nói cô ta mang đầy sự khó tính. Tôi tiếp tục im lặng như để giữ lời hứa với Galin, không nói gì cả. Nhưng cô gái này dường như không dễ dàng bỏ qua.

“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Cậu có nghe thấy không?” Cô ta tiếp tục, giọng điệu càng khó chịu hơn.

Thật sự tôi cũng không biết trả lời như thế nào để không làm cô ta bực mình, nhưng cũng không thể phá vỡ lời hứa với Galin. May mắn thay, trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, Galin đã bắt đầu một bài diễn văn mở đầu cho sự kiện.

"Chào mừng tất cả các bạn đến với Ngày Thư Viện Hằng Năm!" Galin cất giọng, những lời nói của ông vang vọng khắp thư viện. 

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà mỗi người đủ mười hai tuổi sẽ nhận được một cuộn ma đạo thư của riêng mình. Hãy nhớ rằng những cuộn ma đạo thư này không chỉ là những cuộn giấy chứa đựng phép thuật, mà còn là những người bạn đồng hành trên hành trình pháp thuật của các bạn. 

Và hôm nay, tôi cảm thấy thật may mắn vì chúng ta sẽ có những con người đặc biệt tham gia. Đó là những con người thức tỉnh ma pháp từ lúc bảy tuổi." 

Giọng nói trầm ấm, khàn đặc mang theo sự truyền cảm lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người về phía trên bục phát biểu.

Sau bài diễn văn, mọi người vỗ tay, hoan hô đầy nhiệt liệt. Khi những tiếng reo hò kết thúc cũng là lúc một bài thánh ca vang lên, thanh âm này thật dịu dàng và đầy thánh thiện, rất phù hợp để làm nền cho buổi lễ. Những người tham dự bắt đầu im lặng, chờ đến lúc sự kiện chính bắt đầu, một sự kiện mà bất cứ ai cũng mong đợi.

“Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với việc chọn người sở hữu cho những cuộn ma đạo thư này.” Galin nói tiếp, làm dấu hiệu cho các trợ lý của ông mở các hộp đựng ma đạo thư ra.

“Được rồi, từng người sẽ phải lên trên bục nhận để cho những cuộn ma đạo thư chọn nhé. Bắt đầu chính là Fahren.”

Một cậu trai có mái tóc đen với dáng người cao ráo bước lên trên bục, Các cuộn ma đạo thư phát ra những luồng ánh sáng khác nhau, như có sự sống, một cuộn trong số đó bắt đầu tự di chuyển, bay lên từ hộp đựng và lơ lửng trong không khí. Từ từ bay đến cậu ta như thể đang kỹ càng lựa chọn người sử dụng phù hợp nhất.

Chàng trai cùng những con người trẻ tuổi im lặng, hồi hộp chờ đợi, trong đó có cả tôi.

“Cuộn ma đạo thư hệ băng!” Anh ấy hô vang lên với nét mặt anh ta vui mừng, nắm chặt trong tay cuộn ma đạo thư mới nhận được. Bước xuống bậc thang cùng nét mặt tự hào.

Sự kiện vẫn tiếp tục như thế cho đến khi một cái tên được xướng lên, vang vọng khắp thư viện khiến mọi người sửng sốt. 

“Zonia!”

Âm thanh xì xào bàn tán khắp nơi, trong số đó, tôi có nghe được một vài câu nói về cô ấy.

“Chẳng phải đây chính là cô gái thiên tài hay sao? Nghe nói cô ta thức tỉnh ma pháp từ lúc chín tuổi.”

“Zonia, tiểu thư nhà Zamas trâm anh thế phiệt đấy.”

Cô bé kế bên tôi bước lên với vẻ mặt hậm hực trước đôi mắt của tất cả mọi người. Khi lên bục và đưa bàn tay về phía chiếc hộp, một cuộn giấy chứa biểu tượng khiên ánh sáng huyền thoại ở cả phần đầu và phần đế xuất hiện ở lòng bàn tay cô ấy. Mọi người bên dưới bắt đầu vỗ tay và chào mừng cô như một vị anh hùng mới.

“Được rồi, Sazie!”

Một cái tên cũng đã được xướng lên, một cậu bé trông cao hơn tôi một chút chầm chậm bước lên trên bục để nhận cuộn ma đạo thư. 

“Đây… Chẳng phải là cậu bé mình cứu ba ngày trước sao?” Tôi thầm nghĩ khi thấy dáng vẻ ấy, khuôn mặt trông thật vô hại và ngây thơ.

Một cuộn giấy bất ngờ xuất hiện trên tay cậu ta, mang chất liệu giấy màu đen cùng những hoa văn lửa tím in trên đó. 

“Đây chẳng phải là ma đạo thư bóng tối sao? Đây chính là dạng huyền thoại ngang hàng với ma đạo thư khiên ánh sáng.”

Galin nói cùng sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình. Những người khác bên dưới dần không thích điều này, nét mặt bọn họ đều nhướng lên và tức giận.

“Tại sao thằng ở đẳng cấp thấp lại được cuộn ma đạo thư huyền thoại kia chứ!”

Một âm thanh vang lên từ một người ngồi ở hàng ghế đầu, dần lan tỏa sự tiêu cực cho những người xung quanh. Đây chính là sự phân biệt giai cấp, nếu người ở đẳng cấp cao nhận được thứ gì đó mạnh mẽ, sẽ không ai nói bất cứ thứ gì. Nhưng nếu người ở đẳng cấp thấp nhận được thứ tương tự, tất cả người còn lại sẽ bắt đầu ghét con người ấy. 

Việc này sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khác nhau, như việc náo loạn vì không đồng tình, ám sát, cướp,... 

Có lẽ đó cũng là lý do Galin cho tôi danh tính giả để phòng ngừa những trường hợp như thế này, cũng là để có thể hợp pháp nhận được ma đạo thư.

“Smither!” Cuối cùng, cái tên giả của tôi đã được xướng lên.

Khi bước lên trên bục, tất cả những ánh mắt nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. Có lẽ là do ngoại hình của tôi lúc này quá bí ẩn chăng? Tôi đoán vậy, chiếc mặt nạ bò xanh cùng bộ áo trùm kín mũ màu đen. Dáng người như của cậu bé năm tuổi chắc chắn sẽ khiến những người bên dưới dần nghi ngờ và đầy câu hỏi. 

Đưa tay lên để nhận ma đạo thư, thật bất ngờ vì chẳng có gì xảy ra cả. Những cuộn giấy vẫn không động đậy hay phát sáng, nó vẫn cứ im lặng mãi ở trong chiếc hộp ấy. Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó đang đến, một cảm giác thật sự kỳ lạ, âm thanh lạch cạch đột ngột phát ra từ cánh cửa bí ẩn khiến vô số cảnh vệ chạy đến và cố gắng đóng nó lại. 

“Căn phòng đó… Không lẽ nào Avie đã được ma đạo thư bị cấm chọn rồi sao?” Galin lẩm bẩm, nhưng tôi vẫn có thể nghe được một chút.

Ông thấy vậy bèn sử dụng ma pháp để nhét một cuộn ma đạo thư vào tay tôi khi mọi người không chú ý. Đây là một cuộn ma đạo thư bằng giấy trắng, nó dần in lên một loạt hoa văn tia chớp màu vàng theo từng giây. 

“Ma đạo thư hệ sét!” Galin hô lên, thu hút sự chú ý của đám đông để tôi đi xuống bậc thang. 

Âm thanh bất ngờ không còn xuất hiện từ bên trong cánh cửa nữa. Tôi tự hỏi ma đạo thư bị cấm đó là gì, tại sao nó lại phát ra âm thanh như vậy? Thế giới này còn quá nhiều câu hỏi mà tôi phải đặt ra. Có thể tôi sẽ biết nó, sớm thôi.

Khi buổi lễ phát ma đạo thư kết thúc, bầu không khí trong thư viện trung tâm dần lắng xuống. Mọi người lần lượt rời khỏi thư viện, những lời bàn tán, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Đám trẻ và những người mười hai tuổi háo hức chia sẻ với nhau về cuộn ma đạo thư mới nhận được, ánh mắt lấp lánh chứa niềm vui và kỳ vọng về một tương lai tươi sáng.

Tôi bước ra khỏi thư viện cùng dòng người, cảm nhận cái nắng chiều nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây, rọi xuống con đường làng. Mọi người dần tản ra, trở về nhà với những cuộn ma đạo thư trong tay, hào hứng kể lại cho gia đình nghe về sự kiện trọng đại của cuộc đời họ.

Bỗng dưng tôi thấy ở trong một con hẻm của làng có âm thanh phát ra. Chính là Sazie và Zonia, cả hai bọn họ bị cướp bởi một kẻ lạ mặt mang vết sẹo dài từ mắt tới môi. Có lẽ những suy luận của tôi đã đúng, đây chính là một trong những kết quả của việc phân biệt giai cấp. Tôi hiểu rằng cô bé Zonia chính là người bị liên lụy theo Sazie khi sự bất mãn dâng cao.

“Này, bọn mày không xứng đáng để nhận được thứ sức mạnh này đâu. Lũ nhóc!” Tên lạ mặt hét lên, đầy vẻ đau khổ. Hắn cầm ba cuộn ma đạo thư trên tay và cười lên một cách điên dại.

“Vậy sao? Tên dân đen dơ bẩn.” Zonia nói cùng với giọng điệu đầy khinh bỉ.

Sazie với khuôn mặt đầy sợ hãi đã chọn cách im lặng vì chẳng muốn hắn điên thêm nữa.

“Ngươi câm miệng ngay cho ta. Vì sức mạnh này… Mà ta không thể tham gia quân đội hoàng gia được! Nếu ta không có, thì cứ việc phá để không ai nhận được sức mạnh như cả hai ngươi nữa.” Nói xong, tên lạ mặt đá vào bụng Zonia cùng sự bất mãn trên khuôn mặt.

Tôi đoán rằng tên này đã điên rồi, và cô bé tên Zonia đó cũng xứng đáng bị như vậy. Nhưng trước hết tôi phải cứu hai bọn họ đã, dù gì họ cũng chỉ là những đứa trẻ mà thôi. Mở cuốn ma đạo thư của mình ra, nó chỉ có một phép bên trong đó. Bước ra từ trong bóng tối, tôi bắt đầu sử dụng ma pháp để làm tê liệt hắn ta:

“Lightning!” Một tia sét được bắn ra từ cái lỗ ở giữa cuộn ma đạo thư của tôi. Tuy đã trúng nhưng lại chẳng hề hấn gì với hắn ta do dòng điện quá yếu.

“Gì thế này? Tên khốn đeo mặt nạ sao? Dám tấn công Venchigan ta à.” Nói xong, hắn triệu hồi vô số những chiếc gai làm từ thủy tinh về phía tôi. Nhưng tôi đã né hết, liên tục bắn những tia sét vào mặt hắn và trở nên thành tục hơn.

Venchigan tiếp tục tạo ra thêm những chiếc gai làm từ thủy tinh lơ lửng trong không khí như những cơn mưa sắc bén, mỗi cú vung tay của hắn ta đều tạo ra thêm những chiếc gai mới. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải sử dụng phép thuật của mình một cách thông minh hơn. Thay vì chỉ đơn thuần tấn công, tôi cần phải phòng thủ và tìm cơ hội tấn công lại.

Khi những chiếc gai bắt đầu giảm bớt cường độ, bàn tay tôi nắm chặt cuốn ma đạo thư. Đôi mắt tôi chuyển từ sự lo lắng sang sự quyết tâm. Thứ tôi cần hiện tại chính là phải làm cho phép thuật của mình hiệu quả hơn.

“Lightning!” Tôi quát lớn, và một tia sét mạnh mẽ hơn được phóng ra từ cuốn ma đạo thư. Tia sét này lao thẳng vào Venchigan, gây ra một vụ nổ ánh sáng và làm hắn ta lảo đảo. Venchigan gầm lên tức giận, nhưng không thể chống đỡ được sự tấn công mạnh mẽ này.

Khi hắn ta bị thương, tôi nhanh chóng đưa mắt về phía Sazie và Zonia. Sazie, với khuôn mặt của Sazie lúc này rất hoảng loạn, cả hai vẫn bị trói buộc bởi một sợi dây ma pháp. Zonia, vẫn giữ khuôn mặt khinh bỉ mặc dù đang bị trói, đang cố gắng giải thoát mình khỏi tình trạng bị bắt giữ.

Tôi chạy đến gần hai người, tìm cách giải thoát Sazie khỏi sự trói buộc. Đồng thời, tôi nhìn Venchigan đang cố gắng tung những đòn tấn công mạnh mẽ, và một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. 

“Nếu tôi có thể làm hắn bị phân tâm, có thể tôi sẽ có cơ hội cứu họ.”

Tôi quay lại và tập trung vào phép thuật của mình, triệu hồi một tia sét để làm rối loạn Venchigan. Bắt đầu sử dụng chiến thuật đánh và chạy.

Khi đang di chuyển và định tung ra thêm một phát bắn, bất ngờ một chiếc gai to trồi lên từ mặt đất và đâm vào chân của tôi, khiến tôi không thể chạy được nữa. Tiếng bước chân của Venchigan càng gần thêm, mang theo sự nguy hiểm trong từng nhịp mỗi khi hắn tiến về phía tôi.

“Để ta xem đằng sau gương mặt của ngươi có gì nào.” Venchigan đè tôi xuống và tháo bỏ chiếc mặt nạ cùng cái áo khoác đen kín người, cuộn ma đạo thư của tôi lúc này đã bị văng đi chỗ khác.

Tôi biết rằng bản thân không thể đánh trực diện với hắn do chênh lệch về thể chất, nên đành im lặng và không chọn khiêu khích hắn ta. 

“Ôi chà… Một cậu bé trông còn nhỏ tuổi hơn cả hai đứa trẻ kia sao? Ta đoán rằng ngươi khoảng bốn tuổi, đúng là một viên ngọc quý.” Venchigan cười lên và ôm khuôn mặt của mình lại, một cây dao làm từ thủy tinh cứng dần được hình thành trên bàn tay hắn.

“Vậy thì… Ta sẽ giết các ngươi một thể!!” 

Đầu nhọn của cây dao thủy tinh ngày càng gần hơn, hắn ta giữ chặt tôi lại và định ra đòn kết liễu ngay tại đây. Adrenalin đã được bơm liên tục vào máu khiến tôi nhanh chóng luồn lách và thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm một cách thần kỳ.

“Ôi không, chân mình…” Tôi nhìn xuống chân của mình, không dám rút thủy tinh ra ngay.

Tôi cố lết ra và khụy xuống ở ngay bức tường. Chẳng thể di chuyển thêm một chút nào nữa, Venchigan bắt đầu đến gần thêm với cây dao trên tay, hắn lăm lăm nhìn tôi cùng đôi mắt điên loạn.

“Ôi trời ơi! Vậy là ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây rồi, nhóc con.” Hắn nở ra một nụ cười đắc ý và đâm xuống.

Bỗng nhiên có cuộn ma đạo thư với kích cỡ lớn có hai quai như chiếc ba lô xuất hiện. Khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời dần chẳng còn chiếu sáng nơi đây, bóng tối bao trùm cả con hẻm và có một thế lực vô hình nào đó lập tức đẩy lùi tên Venchigan ra xa. 

Nhìn vào cuộn ma đạo thư này, nó làm từ loại giấy màu đỏ thẫm cùng hoa văn lửa đen, có chứa hình của một con quỷ ở phần đầu cuộn.

“Đây là cuốn ma đạo thư bị cấm sao?” Tôi nói, gượng dậy như có thứ ma lực gì đó khiến tôi làm thế.

Mở nó ra, tôi chỉ thấy duy nhất một dòng chữ.

“Đeo vào.”

Tôi làm theo, đeo cuộn ma đạo thư vào. Bỗng dưng cây dao làm bằng thủy tinh của Venchigan được tạo ra ở trên tay tôi. Nhưng nó lại mang theo một màu đen với những làn khói nhỏ bốc lên.

Tôi sử dụng nó và chém vào không khí. Một luồng sóng mang theo màu đỏ của máu cùng âm thanh tử thần bay đến chỗ hắn ta. Ngay khoảnh khắc làn sóng chạm vào Venchigan chính là lúc lỗ tai hắn bất ngờ chảy máu, một phần của bộ não hắn ta đã bị văng ra khỏi lỗ mũi như một viên đạn.

Cứ như vậy, tôi ngã quỵ xuống và lết đến chỗ của hai đứa nhóc kia. Phá tan sợi dây ma pháp đã trói buộc chúng, lúc này cuộn ma đạo thư bị cấm đã biến mất. Cơ thể tôi dần cảm thấy được đau đớn ở khắp mọi nơi, cảm giác như bị quất roi hành hạ liên tục và bị giật điện cho đến chết vậy. Rõ ràng đây là cái giá cho việc dùng ma đạo thư bị cấm.

Tuy nhiên tôi chẳng hề sợ hãi về việc đau đớn này, Thay vào đó, trong đầu tôi lúc này lại chứa nhiều suy nghĩ.

“Tại sao tôi lại cứu hai đứa nhóc này?” Tôi lẩm bẩm khi cơ thể tiếp tục bị co giật bởi dòng điện.

Rõ ràng lý tưởng của tôi chính là đồng tiền… Nó nắm giữ mọi thứ, kể cả mạng người, nếu một người không có tiền thì tôi sẽ chẳng bao giờ cứu họ. Nhưng bây giờ… Hai đứa nhóc ấy đang được tôi cứu.

Cơ thể của tôi đã không chịu nổi rồi… Mọi thứ dần trở nên mờ ảo và xoay vòng ở trong đôi mắt này, bầu trời vào khoảnh khắc này đã mang theo một màu đen cùng vô số những ngôi sao xa xôi. Tôi đoán rằng nó đẹp lắm, chỉ tiếc rằng tôi chẳng thể ngắm sao vào lúc nguy nan thế này.

Đôi mắt tôi nhắm lại, mọi thứ dần chìm vào bóng tối. Nhận thức của tôi lúc này gần như mất đi hoàn toàn, cơ thể chẳng còn di chuyển được nữa. Thứ cuối cùng mà tôi cảm thấy chính là bàn chân của mình, nó đang bị chà xát với mặt đất, có thể tôi đang bị kéo lê đi đâu đó mà bản thân cũng chẳng rõ…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net