chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Top 3 Miss World Vietnam 2019 đang xem lại danh sách thí sinh dự thi sau vòng sơ khảo. Nhiệm kỳ của các nàng sắp kết thúc, và cuộc hành trình trên đấu trường Quốc tế sẽ được tiếp nối bởi những gương mặt mới.

Kiều Loan: "Quá trời xinh, Linh top pick em nào?"

Lương Thùy Linh: "Pick Đỗ Thị Hà."

Ngay lập tức Lương Thùy Linh nhận được hai ánh nhìn khinh bỉ. Từ hồi quen Đỗ Hà, Lương Thùy Linh ghiền Đỗ Hà như ghiền xì ke vậy đó. Một câu cũng Hà, hai câu cũng Hà. Có hôm hỏi nó tí ăn gì, nó kêu ăn bé Đậu, coi có điên hông?

Lương Thùy Linh: "Lona pick đi chứ tui có chủ, pick bậy bạ bé Đậu mắng đấy."

Tường San: "Người có tình yêu nói chuyện nghe ghét thế không biết."

Lương Thùy Linh gãi cánh mũi cười tủm tỉm. Cô cũng cảm thấy bản thân thật sự quá lậm Đỗ Hà. Nhưng biết làm sao đây, Đỗ Hà đem đến cho cô rất nhiều cảm xúc đặc biệt, tựa như bây giờ, khi tâm trí cô nhớ nhung Đỗ Hà thì em ấy liền xuất hiện. Lương Thùy Linh thoáng cái đã cười tít mắt, dang tay thật rộng chào đón bé nhà mình. Đỗ Hà lon ton chạy tới, chào các chị xong là lọt thỏm vào cái ôm ấm áp của Lương Thùy Linh. Cả hai không nói lời nào, mùi vị tình yêu tràn ngập căn phòng.

Kiều Loan và Tường San sáng trưng, sáng hơn cả mấy cái đèn trần tiền triệu ở tòa nhà Sen Vàng.

Lương Thùy Linh: "Sao bé Đậu không ở nhà mà tới đây? Nay em được off mà."

Đỗ Hà: "Bé Đậu nhớ bé Hạt tiêu."

Lương Thùy Linh: "Biết thế chị bỏ em vào túi mang theo đi làm luôn."

Kiều Loan hỏi nhỏ Tường San: "Yêu đương làm vậy là vui á hả bà?"

Tường San: "Yêu thử đi rồi biết."

Kiều Loan: "Thôi sợ ma."

Mặc cho hai nàng hậu bất mãn, ánh mắt Lương Thùy Linh thủy chung ghim trên người Đỗ Hà, xấp hồ sơ bị cô hắt hủi đẩy sang một bên. Đỗ Hà ở trong lòng Lương Thùy Linh là mặt trời rực rỡ, cô lại giống như hoa hướng dương mỗi khi ở cạnh em. Đỗ Hà rất biết cách khiến tim Lương Thùy Linh loạn nhịp. Lương Thùy Linh biết, Đỗ Hà vốn là cô gái hay ngượng ngùng với các chị, em không ngần ngại thể hiện tình cảm trước mặt mọi người như vậy tất cả là vì chiều chuộng cảm xúc của cô. Càng nghĩ càng thương em, Lương Thùy Linh sờ vào mái tóc mượt mà của Đỗ Hà, dịu dàng nói: "Chị thích Hà quá rồi, phải làm sao phải làm sao?"

Kiều Loan: "Làm khùng làm điên."

Tường San: "Làm tình làm tội."

Lương Thùy Linh xoay sang trừng mắt với hai đứa bạn, sợ Đỗ Hà ngại nên bịt tai em lại rồi sừng sộ: "Không được trêu tụi tui."

Kiều Loan trề môi: "San nói dư vế sau rồi đó, người ta hông chịu kìa."

Dù được chị bịt tai nhưng Đỗ Hà vẫn nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Kiều Loan. Cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ rần. Da mặt cô mỏng, không chịu được mấy trò đùa của các chị nên bối rối đứng lên muốn trốn.

Đỗ Hà: "Mọi người làm việc đi ạ. Em sang chơi tí thôi, giờ em về đây."

Lương Thùy Linh chưng hửng nhìn Đỗ Hà chạy trối chết. Vẻ mặt cưng nựng dành cho Đỗ Hà biến mất, thay vào đó là cái liếc mắt sắc lẻm quăng tới chỗ Kiều Loan. Bạn bè ác ôn, hết nhiệm kỳ cô phải đem con nhỏ này đi trấn nước.

Kiều Loan: "Gì chời! Ai kêu mày quen em bé hay mắc cỡ. Nếu Lương Linh không chê thì quen tui-"

Lương Thùy Linh: "Chê, rất chê."

Buổi làm việc sóng gió của top 3 kết thúc khi trời về chiều. Lương Thùy Linh bước ra khỏi tòa nhà Sen Vàng, khí trời dịu nhẹ làm tâm trạng cô thoải mái. Lương Thùy Linh ngó sang đường, quan sát một hồi rồi quyết định mua hai trái bắp luộc mang về. Cô không biết gì đâu, tự dưng muốn cạp bắp với bé nhà thôi.

Lương Thùy Linh bắt xe về nhà, hí hửng giấu mặt sau bịch bắp. Đỗ Hà mở cửa ra đã thấy chị làm trò con bò, nhịn không được mà bật cười. Giờ Đỗ Hà mới phát hiện, chị người yêu của cô cũng trẻ con phết. Nói vậy nhưng Đỗ Hà không có ý chê chị đâu, ngược lại càng vui vẻ. Dáng vẻ tinh nghịch này có mấy ai được chứng kiến ngoài cô chứ.

Khi vào đến phòng khách, hai trái bắp đáng thương bị quẳng lên bàn vì Lương Thùy Linh bận nắm lấy tay Đỗ Hà, hôn chụt chụt lên tay em mấy cái: "Nhớ hơi bé Đậu tóaaaa."

Tính ra mới không gặp có nửa ngày trời, làm như xa nhau lâu lắm vậy. Đỗ Hà ra vẻ kiêu kì, rút tay về rồi ra giá: "Hít một cái một trăm nghìn."

Lương Thùy Linh: "Discount được không shop? Tui là Hoa hậu."

Đỗ Hà: "Hai trăm."

Lương Thùy Linh: "Dạ vầng bao nhiêu cũng được. Sau này tiền đi show cho em giữ tất."

Cả hai chỉ mới yêu nhau gần hai tháng, rơi vào thời điểm vàng son nhất của những cặp đôi. Nghe Lương Thùy Linh vẽ vời tương lai, Đỗ Hà không dám hy vọng nhiều nhưng cũng thầm rung động. Có một chiếc người yêu vừa tài hoa lại thương mình hết nấc, lúc nào cũng ưu tiên chiều chuộng cô như nàng công chúa nhỏ. Chị đến bên cô như món quà trời ban vậy, món quà vô giá bù đắp cho những thiệt thòi bấy lâu nay. Đỗ Hà cười ngẩn ngơ, cô thật sự đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Lương Thùy Linh: "Bé Đậu cười gì đấy?"

Đỗ Hà: "Cười bé Hạt tiêu được khum?"

Lương Thùy Linh: "Em cười tui? Uổng công tui thương em, mua ngô cho em này."

Giờ hai trái bắp mới có đất diễn, Đỗ Hà cầm lên rồi lột vỏ cho cả hai. Lương Thùy Linh cũng ngồi hóng hớt chờ ăn, trông tếu gần chết. Yêu đương đôi khi là những khoảnh khắc bình yên như vậy. Ở cạnh đối phương, làm những thứ giản đơn cùng nhau như bao cặp đôi bình thường khác. Lương Thùy Linh ăn xong trước, cô chống tay lên thái dương, nghiêng đầu ngắm Đỗ Hà xoay tròn cùi bắp sắp sạch trơn. Người yêu của cô đáng yêu quá, ở Đỗ Hà luôn toát ra sự hấp dẫn ngọt ngào lại ngây ngô. Càng tìm hiểu về em, Lương Thùy Linh càng muốn cho em nhiều hơn những gì cô có thể.

Lương Thùy Linh rất ngại việc hứa hẹn êm tai, cô chỉ biết bản thân phải trân trọng Đỗ Hà từng ngày, yêu như lần đầu cũng như lần cuối được yêu em vậy.

Đỗ Hà đang ăn ngon lành thì bị vòng tay ai kia ôm lấy. Lương Thùy Linh cướp trái bắp từ tay Đỗ Hà rồi đặt lên bàn, bản thân loay hoay lấy khăn giấy trong túi xách ra, cẩn thận lau tay cho em. Vốn dĩ những điều cơ bản như vậy Đỗ Hà hoàn toàn có thể tự làm, nhưng khi được chị săn sóc từng thứ thế này, trái tim Đỗ Hà thoáng chốc như tan chảy.

Lương Thùy Linh thấy Đỗ Hà nhìn mình chằm chằm với đôi mắt long lanh, cô cong môi trêu chọc: "Cảm động rồi chứ gì?"

Bị nói trúng tim đen khiến Đỗ Hà hơi bối rối. Nhưng rồi cô muốn thành thật với chị, muốn bày tỏ cho Lương Thùy Linh nghe cảm giác tốt đẹp mình đang mang. Đỗ Hà vòng tay ôm cổ Lương Thùy Linh, gật đầu nói: "Em cảm động thật đấy."

Lương Thùy Linh hôn lên trán Đỗ Hà, nhìn sâu vào mắt em, bao nhiêu chiều chuộng đều bày ra hết: "Bé Đậu ở nhà là con cưng của bố mẹ, giờ xa nhà thì có chị. Em vất vả vì dư luận nhiều rồi í, ở cạnh chị em chỉ cần làm em bé thôi biết chưa?"

Lời chị nói không hoa mỹ xa vời, nó chân thật và ấm áp như chính con người chị vậy. Cánh mũi Đỗ Hà chua xót, giọng mềm đi: "Sau này không có chị nữa em phải làm sao đây?"

Lương Thùy Linh: "Sao lại không có? Bé Đậu định đá bé Hạt tiêu hay gì?"

Jztr.

Đỗ Hà phì cười, pha trò là giỏi.

Lương Thùy Linh thấy Đỗ Hà cười thì lòng nhẹ nhõm. Vì thật ra cô không biết nên trả lời em thế nào, chuyện tương lai luôn là thứ gì đó mông lung và đầy biến động. Lỡ như cô vui miệng hứa hẹn nhưng em lại ghi nhớ trong tim thì tệ lắm. Lương Thùy Linh không có khả năng tiên đoán, cô là một người bình thường, khả năng của cô là nỗ lực yêu em cho trọn vẹn tháng ngày hiện tại mà thôi.

Nụ cười của Đỗ Hà gần kề, Lương Thùy Linh thấy mình lạc lối. Từng giây từng phút ở bên Đỗ Hà đều khiến Lương Thùy Linh cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của tuổi đôi mươi. Không nói không rằng Lương Thùy Linh cúi xuống, áp môi lên khóe môi tươi tắn của em. Đỗ Hà hơi đơ ra vì ngạc nhiên, dường như chị rất thích hôn cô. Hễ có cơ hội là chị nỉ non ngay, riêng hôn môi thì nhiều hơn một chút.

Đỗ Hà nhắm mắt lại, nương theo lực đỡ của Lương Thùy Linh nằm xuống. Lương Thùy Linh hôn không tính là quá giỏi, nhưng cách chị chậm rãi gần gũi cô thật sự rất ấn tượng. Nụ hôn trúc trắc và đơn thuần cứ thế diễn ra, Đỗ Hà cảm nhận được hơi thở của bản thân lẫn Lương Thùy Linh mỗi lúc càng thêm nóng. Bất chợt Lương Thùy Linh rời ra, hướng đến cần cổ trắng mịn của Đỗ Hà hôn tới hôn lui, tiếng hôn ngân len lỏi khắp nhà.

Đỗ Hà siết lấy áo Lương Thùy Linh: "Chị..."

Lương Thùy Linh: "Ơi?"

Người ta ngâm nga thế thôi trả lời làm cái gì!? Đỗ Hà ngượng quá nên bưng mặt Lương Thùy Linh lên, không cho chị chộn rộn ở cổ mình nữa. Đôi mắt cả hai vẫn còn vương vài tia ngây dại, Đỗ Hà xoa mặt Lương Thùy Linh, hỏi với tông giọng hờn dỗi: "Môi em không đẹp à? Sao chị lại hôn chỗ khác?"

Lương Thùy Linh ngớ người, thật tình giải thích: "Tại mấy cái nốt ruồi trên cổ em nó xinh í, chị muốn hôn tụi nó."

Biểu cảm của Đỗ Hà vừa bất lực vừa muốn cười. Hoa hậu Lương Thùy Linh vạn người mê sao lại xàm xí vậy hả trời? Đỗ Hà hạ tầm nhìn xuống cằm Lương Thùy Linh, dùng sức chồm lên hôn chụt vào nốt ruồi nhỏ xinh trên cằm chị, tinh nghịch nói: "Thế mình hôn chỗ nào có nốt ruồi thôi, không hôn môi nữa nhá?"

Lương Thùy Linh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đưa tay cởi nút áo. Đỗ Hà hết hồn ngăn Lương Thùy Linh lại, vẻ mặt hoang mang như muốn hỏi chị làm gì vậy?

Lương Thùy Linh: "Trên ngực chị có nốt ruồi son, em-"

Đỗ Hà xấu hổ cháy cả mặt, đẩy Lương Thùy Linh ra rồi chạy vào phòng ngủ, không quên bỏ lại câu mắng yêu: "Đồ khum có liêm sỉ, đừng lại gần emmmm."

Lương Thùy Linh: "Gì kì vậy? Bé Đậuuuuuu."

Lại một ngày nữa trôi qua.

Tình yêu cả các nàng, đẹp như hoa hồng nở rộ.

*

Tiểu Vy: "Đi ăn thôi cả nhàaa."

Sen Vàng luôn tạo điều kiện cho các nàng hậu dưới trướng công ty hoạt động năng nổ trong mọi lĩnh vực. Hôm nay các cô gái theo chân chị Kim Dung và ekip ra Hà Nội để dự lễ quảng bá văn hóa thủ đô. Sự kiện lần này có Đỗ Mỹ Linh, Lương Thùy Linh, Đỗ Hà, Tiểu Vy và Ngọc Thảo tham dự. Phương Anh vắng mặt do trùng lịch ở đài truyền hình, còn Kiều Loan thì đang có việc ở quê nhà Quảng Nam.

Ngọc Thảo: "Hông có chị Phương Anh, ăn gì cũng hông ngon."

Tiểu Vy: "Thiếu bồ hông chết, đói mới chết."

Lương Thùy Linh: "Vậy mà chị Tiên đi Thái có đứa nhịn ăn mấy ngày."

Tiểu Vy: "Không nha. Tao ăn lên 2kg nha."

Mặt Lương Thùy Linh và Ngọc Thảo đúng kiểu chắc tui tin bà. Mỹ Linh sợ tụi nhỏ choảng nhau nên lên tiếng: "Thôi chị xin, ăn gì chị khao nhé."

Mấy đứa em: "Ỏoooo tụi em biết chị thương tụi em nhất màaa."

Mỹ Linh: "Được ăn là nịnh nọt ngay."

Thế là các nàng hậu dẫn nhau đi ăn đêm. Trong lúc ăn đột nhiên Đỗ Hà xoay sang hỏi Lương Thùy Linh: "Hôm trước chị bảo em thèm bò nướng thì tự đi mà ăn ạ?"

Các nàng hậu khác dừng đũa, cơm chó thì ngán ngẩm chứ mấy vụ này tụi cô thích lắm. Nhất là hai đứa bạn Tiểu Vy và Ngọc Thảo đang rất trông chờ màn cụp tai nhận lỗi của Lương Thùy Linh. Thường ngày Lương Thùy Linh hung dữ với chị em, giờ bị bồ chỉnh đốn cho chừa. Lương Thùy Linh đang ăn ngon suýt chút thì nghẹn, đứa nào chơi mà chơi méc đấy?

Ngọc Thảo: "Linh cũng có Linh this Linh that phải hông Tzy?"

Tiểu Vy: "Linh keo Cao Bằng với Linh đại dza Hà thành."

Lương Thùy Linh dùng đôi chân 1m22 của mình đá ghế hai đứa kia rồi xoay sang Đỗ Hà, xuống giọng phân bua: "Mấy bé fan cứ nhắc em suốt í, có Trúc Nguyên ở đấy nên chị ra dáng tí."

Đỗ Mỹ Linh thường ngày đềm đạm cũng bắt đầu trêu: "Định bật nóc nhà đấy Hà."

Lương Thùy Linh méo mặt: "Chị~"

Mọi người bật cười khi Lương Thùy Linh thất thủ. Đỗ Hà cũng mím môi nhịn cười, cô hỏi vui thế thôi, không nghĩ chị sẽ rén mình đến vậy. Ăn uống xong thì các nàng ra về, riêng cặp đôi gà bông thì bắt xe đánh lẻ. Mấy khi cả hai mới có cơ hội cùng ra Hà Nội, tất nhiên phải tranh thủ đến địa điểm quen thuộc của hai người rồi.

Đỗ Hà hít sâu, tận hưởng khí trời Hà Nội. Vẫn là góc hồ Tây ngày ấy nhưng hôm nay người ngồi cạnh cô là chị, không phải Gia Hiên nữa. Lương Thùy Linh cởi áo khoác choàng lên đùi Đỗ Hà tránh cho em bị lạnh. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cả hai đan tay nhau chặt chẽ. Lương Thùy Linh nghiêng đầu nhìn em rồi chợt nhớ đến chuyện cũ, cô phụng phịu: "Sau này mình đừng ngồi góc này nữa."

Đỗ Hà: "Sao vậy chị?"

Lương Thùy Linh: "Chị nhớ hôm em ở đây với cậu kia đấy."

Đỗ Hà đưa tay còn lại sờ bụng Lương Thùy Linh: "Chậc, để bụng thế hèn gì to lên rồi này."

Lương Thùy Linh cau có: "Em còn trêu chị, chị buồn thật mà."

Nếu lúc đó chị đã có tình cảm với cô rồi thì đúng là tổn thương biết bao nhiêu. Đỗ Hà thấy có lỗi vì đã hành xử bốc đồng khiến Lương Thùy Linh buồn. Cô không muốn chị giữ mãi cái gai ấy trong lòng, cô nhìn quanh rồi kéo khẩu trang cả hai xuống, hôn phớt vào môi Lương Thùy Linh.

Đỗ Hà: "Như này mới là hôn thật nè. Bé Hạt tiêu đừng giận em nữa nhá?"

Lương Thùy Linh mãn nguyện, mặt vênh lên vì biết mình là người chân chính được gần gũi Đỗ Hà. Gió hồ đêm nay vẫn thổi từng cơn nhưng đáy lòng cả hai không còn lạnh lẽo nữa, Đỗ Hà ngả đầu lên vai Lương Thùy Linh, cùng chị ngắm nhìn quang cảnh về đêm yên tĩnh.

Cách đó không xa, đèn flash điện thoại nháy sáng. Người phụ nữ trung niên xoay lưng bỏ đi, vừa đi bà ấy vừa gọi cho ai đó: "Này, xem ảnh tôi vừa gửi chưa? Linh nhà chị đấy không nhầm đâu, tôi ở Hà Nội..."

Câu nói hòa vào tiếng xe cộ dưới lòng đường.

Tình yêu của các nàng đẹp tựa hoa hồng.

Hoa hồng nào mà chẳng có gai.





TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net