ĐẢO OKINAWA NHẬT BẢN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình tôi hai vợ chồng cùng ba thằng con trai có chuyến đi du lịch ở Nhật Bản năm 2016. Chúng tôi cũng đặt lịch trình ra đảo Okinawa của Nhật chơi vài hôm vì được biết hòn đảo này có vô số người sống thọ nhất theo thống kê trên thế giới. Thống kê 2019 dân số trong thành phố của đảo Okinawa chỉ có 138,431 người và củng là nơi có đầy loài rắn độc Habu.

Chúng tôi lần đó không ở khách sạn như mọi khi đi du lịch, mà đặt airbnb nguyên cả căn nhà. Khi xem hình trên mạng thì nhà trên núi nhìn ra biển thật tuyệt đẹp và thế là chúng tôi quyết định mướn ở bốn đêm. Hôm đó là chuyến bay chiều, khi máy bay đáp xuống thì trời đã tối. Chúng tôi loay hoay làm thủ tục hành lý, mướn xe rồi theo GPS chạy về nhà nghỉ. Trời thật tối mà đường lên núi thì ngoằn nghèo. Đèn đường chổ có chổ không và chúng tôi tìm hoài không thấy đường tới nhà. Chúng tôi đã bị lạc, nhưng không biết làm sao hơn nên vẫn tiếp tục chạy tìm đường khác. Chạy vòng vòng gần cả tiếng đồng hồ thì may cho chúng tôi thấy cho một cặp trai gái đang đi bộ. Ông xã tôi đưa địa chỉ hỏi đường nhưng vì người Nhật không nói được tiếng Anh nên chỉ biết dùng tay chỉ chúng tôi hướng đi. Trên đường đi tôi có cảm giác nơi này sao hoang vắng đìu hiu quá, thỉnh thoảng mới thấy một căn nhà mà nhà gì tối thui không mở đèn. Lúc đó cũng khoản 9.30 tối. Tôi lại nghỉ chắc ở đây người ta ngủ sớm. Khi tới nơi quả thật là nhà nằm trên vách núi. Ngay dưới chân núi có một cái mộ thật lớn trắng toát trong đêm tối. Dưới cột đèn vàng mờ mờ tôi thấy như có dĩa bánh trái nữa thì phải. Một căn nhà kiểu Nhật. Chìa khóa Chủ nhà đã để ở dưới tấm thảm trước cửa. Người Nhật là vậy đó, rất trung thực và tin tưởng. Vừa mở cửa ra thì tôi ngửi ngay một mùi ẩm mốc và trong nhà thì lạnh ngắt. Tôi đã bất mãn trong lòng vì trong hình thì rất đẹp nhưng bây giờ thì thấy nhà rất củ và lại có mùi. Tôi nhìn sang ông xã thấy nét mệt mõi vì chạy xe vòng vòng vả lại chổ ở lần này là do ổng đặt nên tôi cũng không dám than phiền. Đang dọn dẹp vali vào phòng thì có tiếng gõ cửa, hai vợ chồng tôi giật mình nhìn nhau vì nghỉ giờ này ai lại gỏ cửa, vả lại lúc chạy xe lên núi thì không thấy có nhà nào ở gần chúng tôi cả.

Ông xã tôi ra mở cửa. Một người phụ nữ trung niên người Nhật tươi cười chào chúng tôi bằng tiếng Nhật. Bà vẩn tiếp tục nói chuyện tay thì chỉ chỉ xuống núi mặc dù chúng tôi không hiểu gì hết và rồi cuối cùng cũng đưa cho ông xã tôi cái bao nilon bà cầm nảy giờ đựng đầy bánh kẹo. Tôi thở phào nhẹ nhỏm vì nghỉ chắc là hàng xóm đến hoan nghênh và biếu quà cho khách du lịch đây. Tuy nhiên cái mùi ẩm mốc vẫn làm cho tôi khó chịu, và tôi đòi cả nhà phải ngủ chung hết. Những lần đi tắm là tôi ớn laṇh xương sống nhất, không hiểu vì sao cứ có cảm giác như có người hay vong nào ở gần đâu đó.

Ngày hôm sau khi đi vô city tham quan mọi nơi, chiều về chúng tôi đi dạo chơi gần nhà. Đi xuống mé biển, quả thật nước xanh trong vắt thật đẹp, nhưng sâu thăm thẳm không thấy đáy có phần nguy hiểm. Tôi lấy tay dọc nước một lúc, bất thình lình một con rắn có khoanh trắng và đen trong đám rong lượn qua ngay dưới bàn tay tôi. Phản xạ tự nhiên của người chúa sợ rắn như tôi, tôi giựt tay lại thật nhanh và ngả ngửa ra phía sau. Ông xã chạy tới đở tôi dậy. Tôi hốt hoảng nhưng vẫn nhìn xung quanh coi có ai thấy mình ngớ ngẩn lúc đó không. Có vài ông bà cụ ngồi gần đó nhìn tôi chăm chăm.

Tôi lại nhớ ra đảo Okinawa này đầy rắn độc và rùng mình vì cảm thấy mình may mắn. Chung quanh vẫn yên lặng một cách hoang sơ u ám. Một bên là núi, một bên là biển, nếu như nó không hoang vắng it́ người ở thì có lẻ là một nơi thật tuyệt vời để sống. Tuy nhiên không hiểu sao không thấy bóng ai, nhà thì đa số là bị bỏ hoang, có vô số những cánh đồng bắp, mía, rau các loại hình như cũng không được chăm sóc vì bị chim quạ ăn gần hết.

Chúng tôi chuẩn bị đi về thì bổng có tiếng nhạc thật lớn vang lên phát ra từ những cái loa trên cột đèn mà tới giờ chúng tôi mới để ý. Tiếng nhạc như vang dội cả đồi núi nhưng lạ thay mấy ông bà lão vẫn ngồi yên nhìn trời mây như không nghe gì. Không lẻ họ già điếc hết rồi chăng? Tuy nhạc vang trời nhưng cũng không làm cho khung cảnh ở đó nhộn nhịp hay thay đổi gì. Ngược lại nó càng đáng sợ hơn vì nhạc thì vang lên mà người thì không thấy? cả ngọn núi chỉ có chúng tôi thôi à? Làm cho tôi nhớ lại bộ phim kinh dị Nhật "Forbidden Siren", mổi khi có tiếng còi hú lên trên đảo là mọi người biến thành những con quỷ nhập tràng vì lời quyền của một nàng người cá bị người dân trên đảo ăn thịt.

Chúng tôi không hiểu tiếng còi nhạc đó là gì nhưng cũng hốt hoảng lật đật đi về lẹ vì lỡ đó là báo hiệu sóng thần tsunami thì chết chắc. Okinawa rất thường có sóng thần tsunami.

Thú thật là thời gian bốn ngày ở đảo Okinawa, tuy là đi du lịch holiday nhưng tôi luôn có cảm giác bất an vì cảm nhận nơi đây quá nhiều âm khí. Lúc nào tôi cũng bồn chồn lo lắng không bao giờ để mấy đứa con tôi rời tôi nữa bước. Mấy đêm liền không dám ngủ, thức canh chồng con, tôi đã quá mệt mỏi. Đến ngày thứ tư khi chuẩn bị đi sang Singapore du lịch tiếp thì phải nói tôi mừng hơn bao giờ. Tôi đã không dám nói với ông xã một lời nào những gì tôi cảm nhận được vì biết thế nào cũng bị ổng la cho. Tôi chỉ mong cho sớm rời khỏi hòn đảo tuy nước trong mây trắng nhưng cũng có phần rừng sâu nước độc và ma mị này.

Sáng ngày thứ tư chuẩn bị hành lý ra sân bay, khi ông xã tôi bắt đầu chạy xe từ từ xuống dốc núi thì tôi cũng ung dung nhìn cảnh vật xung quanh lần cuối. Ánh mắt tôi vô tình nhìn về ngôi mộ khi gần xuống chân núi. Dưới ańh sáng ban ngày tôi thấy trên ngôi mộ có tấm hình của một người phụ nữ. Tuy hình đã cũ và mờ nhạt nhưng tôi cũng nhận ra rất là giống người đàn bà trung niên đến gỏ cửa đêm đầu tiên chúng tôi đến. Tôi không dám khẳng định là một người nhưng trong lòng tôi thì y như rằng không sao phủ nhận được nó giống hơn 90 phần trăm mà trực giác tôi cũng chắc chắn là vậy. Thật tình tôi chỉ muốn xỉu ngay lúc đó, tim lên cơn đập loạn xạ muốn bay ra khỏi lồng ngực. Tôi cố gắng hết bình sinh để giữ bình tĩnh vì còn con cái và không muốn để lộ sự kinh hoàng trong lòng ra ngoài vì biết đâu, mấy vong hồn đó nếu biết mình biết nó rồi lại hiện ra giữ lại hay nhát mình thì chết mất. Tôi quay mặt chổ khác hết dám nhìn về hướng ngôi mộ, tay chân lạnh ngắt ngồi im ru mặc dù hồn vía lên mây hết cả. Chắc lúc đó tôi đã run lên bằn bặt vì không kèm được sợ hải nên ông xã quay qua hỏi tôi bị làm sao vậy. Tôi chỉ lắc đầu cố giữ bình tĩnh cho tới khi ra sân bay và máy bay cất cánh tôi mới thật sự dám thở phào nhẹ nhỏm. Tới giờ nghỉ lại tôi còn rợn cả người nhưng tuyệt đối không muốn kể lại với ông xã hay mấy đứa nhỏ nghe vì không muốn nó sợ tội nghiệp. Tôi cũng ngẫm nghỉ lại, người đàn bà đó, hay là con ma đó cũng không làm gì mình mà chỉ hiện lên biếu chúng tôi bánh kẹo (chắc là đồ cúng của bà ta) y như là cách người Nhật Bổn thường bày tỏ sự hiếu khách của họ.

Sau này khi về nhà, tôi mới tò mò lên mạng tìm hiểu thêm về đảo Okinawa, ngoài những người sống thọ nhất trên thế giới còn gì đặc biệt nữa. Tôi một lần nữa rụng rời khi đọc những dòng chữ Okinawa là một trong những hòn đảo ma ám nhất trên thế giới. Nguyên nhân là ngày xưa lính Mỹ đóng đô ở trên đảo và nơi đó đã xẩy ra những cuộc thảm sát kinh hoàng. Có hơn 94.136 lính Nhật và 94.000 người dân Okinawa tử vong, một con số đáng kể mà theo thống kê là 1 phần tư dân số trên đảo lúc ấy chưa tính lính Mỹ. Chưa kể có vô số người của đảo Okinawa đã buộc phải tự sát hay bị giết và những người này vì lòng tự hào dân tộc thà chết không đầu hàng đã cùng nhau đâm đầu xuống vực thẳm thành một vụ tự vận tập thể kinh hoàng nhất trên đảo lúc ấy.

Thời thế hỗn loạn, người dân tìm mọi cách để tự vận thậm chí là tự tay giết gia đình con cái mình rồi tự vận sau. Bao nhiêu là sự chết chóc oan uổng tức tưởi thành các vong hồn tới giờ vẫn còn lảng vảng trên hòn đảo nhỏ. Tôi vốn nhạy cảm nên khi ở đó có vài ngày mà tôi thấy không khí nặng nề vô cùng khó tả. Tuy lịch sử quá khủng khiếp, tôi mặc dù rất sợ nhưng dù sao cũng mừng vì mình đã rời xa hòn đảo đầy ma đó. Bây giờ nhớ lại những ông bà cụ ngồi trơ trơ nhìn chúng tôi trên mé biển trên đảo, có chắc họ là người hay là ma nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net