p4. Cuộc sống mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ánh nắng ban mai luồn qua khe cửa sổ chạm nhẹ trên làn da mịn màn của Linh Khế khiến y có chút ấm áp như một con người. Bàn tay trắng nõn vươn ra che khuất nơi ánh sáng chiếu đến, hai chân vung lên đạp chăn bước xuống giường.
Y đứng bên cạnh giường lớn nhìn người đàn ông đang ngủ say ko khỏi một trận chua xót. 200 năm rồi ngươi vẫn đi tìm kí ức sao, Khởi Linh?.
Trương Khởi Linh nhíu mày nhìn y đang thay quần áo, bả vai trắng nõn hằng ẩn những dấu vết hoan ái tối hôm qua. Hắn trần truồng bước xuống giường vòng qua phía sau y tham lam hít lấy mùi hương kì lạ trên người. Bàn tay trượt vào trong áo sơ mi của y vuốt ve cái bụng phẳng lì trơn mịn của y nghịch ngợm trêu đùa cái rốn nhỏ xinh.
-Khế nhi ta đói bụng. Hắn cúi đầu, cái cằm đầy râu cọ lên cổ y.
-Đừng nghịch..... haha........ thật nhột..... ngươi mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng. Y đẩy đầu hắn ra cọ mặt lên ngực hắn rồi đi ra ngoài.
Bữa sáng cũng ko cầu kì chỉ có bánh mì, thịt hun khói và hai quả trứng. Hắn nhìn phần ăn sáng ít ỏi liền bĩu môi hừ hừ hai tiếng, yên lặng ngồi xuống ăn. Y nhìn thấy có chút buồn cười xử lý bữa sáng của mình xong quay lại bếp lấy ra cho hắn bát mì nóng hầm hập.
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn y xong lại nhìn bát mì nghi ngút hơi nước.
-Khởi Linh ngươi biết hiện tại ko giống như lúc trước mà phải ko?.
-Ta biết........ mọi thứ rất quen thuộc... nhưng ta mãi mãi cũng nhớ ko ra. Hắn lạnh lùng nhìn xuống bát mì cười lạnh nói.
-Ngươi biết những thứ này chứ?. Y lấy ra hai bộ hồ sơ cùng một vài tính toán cơ bản đưa cho hắn.
-Ta biết.

-Vậy thì tốt rồi. Y cười quay sang dọn dẹp bát đũa.
Buổi sáng cũng ko phải làm gì, Linh Khế liền đem bộ trà đạo ra sau vườn hoa ngồi chơi, cả thân hình nhỏ bé tựa vào người hắn an an ổn ổn mà ngủ. Từ khi rời khỏi mộ cổ thân thể y bắt đầu yếu đuối. Cả người hư nhuyễn ko có sức lực thế nhưng có thể sống đã là tốt lắm rồi.
Hắn dường như cũng cảm nhận được y ko khỏe để y nằm trong ngực mình mà ngủ.  Lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay lạnh ngắt của y.
Ngủ chừng hai giờ đồng hồ y dụi mắt tỉnh lại đã thấy hắn cầm hai chuyên mục kinh doanh y đưa lúc sáng chăm chú nhìn.
-Khởi Linh ngươi thấy thế nào?
-Ko tồi chỉ là một vài thứ cần chỉnh sửa nữa thì tốt rồi. Hắn ôn nhu hôn lên mái tóc bạc của y thâm tình nói.
-Ngày mai ta đưa ngươi đi xem công ty của hai chúng ta. Y cười ôm lấy cổ hắn kéo xuống câu lên môi nụ hôn ngọt ngào.
-Ngươi làm cái đấy khi nào? Hắn kinh ngạc nhìn y.
-Rất lâu trước đây khi ngươi chưa tìm thấy ta có một thời gian ta rời khỏi mộ đến thành phố này chuẩn bị cho tương lai của ngươi.
Hắn ko nói gì chỉ cúi người xuống đem môi mình ấn lên môi y triền miên một hồi.
Ngày hôm nay cũng nhanh qua đi, Linh Khế bắt đầu lưu giữ toàn bộ kí ức của hắn, cũng phải đến một ngày y đem cho hắn tương lai và kí ức để hắn có thể như một con người bình thường mà sống. Thời gian của y chỉ có một kiếp, luân hồi tìm kiếm quả thật khó nhận ra nhau ngươi truy ta đuổi biết bao giờ mới kết thúc.
Linh Khế nằm trên giường bất giác thở dài lại quay sang nhìn hắn bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn cả người bất giác lủi vào trong lòng hắn chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#khánh #tran
Ẩn QC