Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Thiên đi vắng rồi, tôi thực sự cảm thấy không quen, ôm gối nằm cả ngày, điện thoại cũng bị lấy đi mất, cảnh sát Tiểu Trương đưa cho tôi một chiếc máy tính bảng để chơi.

Nhưng lúc này tôi làm gì có tâm trạng mà chơi nữa, chỉ không ngừng nhìn thời gian, sau đó lại không ngừng hỏi Tiểu Trương xem cảnh sát Hồ sẽ mang A Thiên đi đến đâu để điều tra.

Liệu kẻ sát nhân kia đã bỏ trốn chưa hay là lại biến thành người khác, không biết A Thiên có thể tìm được không?

Cảnh sát Tiểu Trương chỉ có thể liên tục an ủi tôi: "Mũi chó rất thính, huống hồ còn là con linh khuyển như A Thiên, đêm trước nó đã nhận ra nghi phạm, còn có thể tìm thấy cái xác giấu trong tủ lạnh, khóa chặt trong phòng... Khụ! Chắc chắn nó đã ngửi thấy mùi của nghi phạm, cho nên mới đưa thẳng cô đến đó."

"Cô yên tâm, đội đặc nhiệm có các chuyên gia tâm lý tội phạm và các chuyên gia trinh sát, họ sẽ dựa vào quỹ đạo hoạt động để tính toán xem hắn đang ở đâu." Cảnh sát Tiểu Trương cố hết sức an ủi tôi.

Điều khiến lòng tôi lo lắng là vì biết, tên sát nhân kia ẩn nấp nhiều năm như vậy, giết nhiều người như vậy, đừng nói là bị bắt, thậm chí bị phát hiện cũng chưa, chắc chắn rất ngạo mạn.

Nhưng lần này A Thiên lại có thể nhìn thấu lớp "ngụy trang" của hắn, không giết chết tôi và A Thiên, nhất định hắn sẽ không rời đi.

Có A Thiên ở bên, tôi còn cảm thấy an toàn một chút, nhưng không có A Thiên, cả ngày tôi đều bồn chồn bất an.

Lúc bữa ăn đưa đến, tôi vừa thấy có người tới, cùng ra cùng vào với Tiểu Trương là tôi lại sợ hãi.

Tuy nhiên, cảnh sát Tiểu Trương và những người khác dường như cũng đã có biện pháp ứng đối với việc xác minh danh tính, người tới đưa cơm thường đi hai người một tổ, mang theo cả cảnh khuyển.

Buổi tối tôi chỉ tùy tiện và hai đũa cơm, không có A Thiên, ngay cả nhà vệ sinh tôi cũng không dám đi, cứ luôn cảm thấy bên trên trần nhà vệ sinh sẽ giấu cái gì đó như lúc trước.

Khẩu vị của cảnh sát Tiểu Trương khá tốt, cho dù toàn là rau cũng ăn hết sạch.

Tôi chỉ nằm trên giường, câu được câu chăng nói chuyện với cô ấy, cô ấy kể về lý do mình làm cảnh sát; còn tôi thì kể chuyện kể từ khi mang A Thiên đến đây, tôi và đồng nghiệp đã có nhiều phen náo loạn dở khóc dở cười như thế nào.

Có lẽ nhờ kể lại những hình ảnh ấm áp với A Thiên khi đó, mà sợi thần kinh luôn căng thẳng suốt mấy ngày nay của tôi cũng từ từ thả lỏng, tôi dần mê man chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi lại thấy lúc nhỏ A Thiên cõng tôi đi chơi sông, hoặc chạy lung tung trên núi, không thì cùng nhau ăn trộm đào rồi bị người ta truy đuổi.

Đang ngủ ngon lành thì bỗng nghe ai đó gọi mình: "Mạc Sơ, Mạc Sơ..."

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể mở được, người cứ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có gì đó dụi dụi vào mặt tôi, cảm giác hơi giống như là mũi của A Thiên.

Tôi lập tức mừng rỡ, vừa mở mắt ra, lại thấy người đàn ông có gương mặt quen thuộc hệt như A Thiên trong giấc mơ hôm trước, đang đứng bên giường, cúi đầu nhìn tôi.

Giống A Thiên, anh ta cũng dùng mũi dụi dụi tôi.

Thấy tôi tỉnh rồi, anh ta lại đẩy tôi: "Mau đi thôi, nơi này không an toàn nữa rồi, hắn đã tới rồi."

Khi anh ta đẩy, lực đạo này giống y như A Thiên đang dùng móng vuốt của mình đẩy tôi vậy, còn có độ ấm quen thuộc từ mũi, còn có kiểu dụi dụi quen thuộc đó nữa...

Tôi cứ cảm thấy đầu óc nặng trịch như còn trong mộng, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh ta: "Anh là A Thiên ư? A Thiên thật sự thành tinh rồi à!"

"Em hình như không dậy nổi rồi, toàn thân không còn sức lực nữa." Vòng tay ôm lấy cổ anh ta, định mượn sức nâng người dậy.

Nhưng vừa dùng sức, đôi tay đang vòng qua cổ anh ta lại mềm ra rồi rơi xuống.

"Trước tiên rời khỏi đây đã." Người đàn ông có chút vội vàng, cúi đầu nhìn tôi, dường như hạ quyết tâm gì đó, vươn tay ra bế tôi lên luôn.

Tôi bị anh ta ôm vào lòng, có thể ngửi được cả mùi vị vô cùng quen thuộc trên người anh ta.

A Thiên rất thích sạch sẽ, mùi vị trên người nó khác hẳn với mùi của loài chó, có chút không thể diễn tả được...

Anh ta ôm thân thể của tôi lên không, lúc này tôi mới phát hiện ra tay chân mình đã vô lực buông thõng xuống, mà người đàn ông này ôm tôi, đi thẳng ra cửa. 

Giường bên, cảnh sát Tiểu Trương có vẻ như ngủ rất trầm, không hề động đậy chút nào.

Nghĩ đến ban nãy vừa nói chuyện lại ngủ quên đi, tôi cảm giác được có điều không đúng, mà người đàn ông này không những có mùi giống như A Thiên, gương mặt thậm chí cũng có chút giống, nhưng A Thiên chính là một con chó...

Cảnh sát Hồ dặn tôi không được rời khỏi đây, nếu đi ra khỏi nhà an toàn, bên ngoài như thế nào, ai cũng không biết được.

Nắm chặt quần áo của người đàn ông, có thể cảm thấy móng tay mình đâm vào lòng bàn tay, đau nhức, đây chắc chắn không phải là mơ.

Mắt thấy anh ta đã sắp bế tôi ra khỏi cửa, tôi tức thì vô cùng căng thẳng.

Nếu kẻ sát nhân không muốn đóng giả một con chó, mà cố tình làm ra một khuôn mặt giống với A Thiên để lừa tôi thì sao?

Nghĩ vậy, tôi sợ hãi, vội buông lỏng quần áo của người kia ra, hạ người xuống, cố gắng vươn tay kéo tấm rèm cạnh giường, muốn làm chính mình dừng lại.

Nhưng ngay khi tôi định giãy xuống, người đàn ông đã giữ hẳn lấy sau gáy tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Năm bốn tuổi, em chui vào ổ chó của tôi, nhất quyết muốn ngủ trong lòng tôi, ông nội ôm em ra ngoài, em còn ôm chặt lấy đuôi tôi mà khóc, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên đuôi của tôi."

"Năm sáu tuổi, em nhìn thấy người khác nghịch nước, thế là cũng cởi sạch ra nằm trên lưng tôi, bắt tôi cõng em đi nghịch nước."

"Năm tám tuổi, em đánh nhau với bọn con trai cùng khối, còn mang tôi theo để cắn ống quần người ta, dọa người ta rằng sẽ xẻo tiểu jj* của người ta..." Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

(*Tiểu jj: Ờ thì, khụ, cái đó của con trai ấy)

Từng câu từng chữ nói: "Còn có hồi em mới học cấp 2, một người đi lên lớp tự học buổi tối thì sợ hãi, nhất định bắt tôi đi cùng em, tôi không đi, em cũng nhất quyết không đi, cứ ôm tôi mãi không buông, khóc thút thít nói, trường học của em xây trên bãi tha ma gì gì đó, có ma..."

Tôi nghe những chuyện mất mặt xấu hổ hồi còn bé của mình, có chút không thể nào tin được nhìn người đàn ông này.

"Tôi là A Thiên." Người đàn ông bất lực thở dài, xoay người nắm lấy bàn tay đang kéo rèm của tôi: "Vốn dĩ tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi, không hề muốn dọa em sợ."

Một con chó thành tinh...

Tôi lại lần nữa được anh ta ôm vào lòng, nhìn gương mặt của anh ta, đưa tay chạm vào bộ quần áo mềm mại, vô cùng giống với lông trên mình A Thiên của anh ta, chỉ cảm thấy thật là thần kỳ...

Nhưng ngay khi A Thiên đang ôm tôi trong lòng sắp ra cửa, cánh cửa phòng chợt bị thẻ mở ra từ bên ngoài, có người đẩy cửa, dây xích khóa bên trong vang lên những tiếng loảng xoảng.

Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, người đi đầu thình lình lại là cảnh sát Hồ.

Ông đẩy cửa ra tạo thành một kẽ hở, vừa lúc nhìn thấy A Thiên đang ôm tôi, lập tức rút súng chĩa vào A Thiên: "Anh đã bị bao vây, buông con tin xuống rồi ra ngoài đi."

Tôi vừa nghe thế trong lòng chợt hoảng, nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài đội cảnh sát đi cùng với cảnh sát Hồ cũng đang cầm súng, nhắm thẳng vào A Thiên.

Mà bên ngoài cửa sổ, có vẻ như cũng vang lên âm thanh gì đó.

Chẳng lẽ người này thực sự không phải là A Thiên sao?

Chỉ là tên sát nhân đang ngụy trang thôi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net