[157.158.159] Linh Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếng một chút đã vênh váo đắc ý như cô tôi thấy nhiều rồi, nhưng không có người nào trụ lâu dài được. Nói thật cho cô biết, giáo viên khiêu vũ của cô đã nhiều lần gọi điện thoại cho tôi, khuyên cô quay trở về lớp nhưng tôi vẫn luôn do dự. Bà ấy nói cô là thiên tài khiêu vũ, điều kiện cơ thể cùng thiên phú đều xếp hạng nhất, khoa sẽ dốc sức bồi dưỡng cô, năm nay còn dự định đưa cô tới khoa múa ở Moscow du học, cơ hội tốt như vậy người khác tranh giành đến bể đầu cũng không giành được, mà cô giáo của cô vẫn luôn giữ nó lại cho cô, khổ sở chờ cô. Cô nghĩ cho kỹ đi, đừng có qua loa quyết định cuộc sống của mình. Thiên phú chính là món quà tốt nhất mà thượng đế dành tặng cho con người, cô là một người may mắn đó biết không hả?"

Chỉ tiếc lời nói của Tống Ôn Noãn không có cách nào lay động Văn Tư Vũ, ở trước mặt lý tưởng và tiền tài, Văn Tư Vũ cuối cùng cũng từ bỏ lý tưởng, lựa chọn tiền tài.

Tống Ôn Noãn lắc đầu thở dài, thầm mắng mình đào Văn Tư Vũ về công ty rõ ràng là tạo nghiệp.

Tống Duệ chống má, lạnh lùng nói: "Một trái tim chỉ dành cho danh lợi, cho dù là thiên tài thì cũng sẽ dần dần trở thành bình thường, nhất là ở phương diện sáng tác nghệ thuật. Cho dù em khuyên cô ta trở về trường tiếp tục học hành, bản thân đã bị lây nhiễm hào nhoáng thế gian, từ nay về sau cô ta cũng không thể nào nhảy ra vũ đạo tốt, cung điện nghệ thuật của cô ta đã bị sự ồn ào náo động nhiễm bẩn, không thể nào khôi phục được sự thần thánh ngày xưa."

"Chuyện bi ai nhất thế gian này chính là tận mắt nhìn thấy ánh sáng linh hồn biến mất, bởi vì người có linh hồn có thể tỏa sáng thật sự không nhiều. Tôi đoán tâm tình của Phạn Già La lúc này khẳng định không tốt, tôi xuống xem em ấy một chút." Tống Duệ thật tự nhiên đứng dậy.

Tống Ôn Noãn ngạc nhiên nói: "Nè nè nè, bên này còn phải quay phần lời bình sau phần kiểm tra đó, anh đi gì mà đi! Anh quay lại cho em! Bây giờ anh là cái đuôi của Phạn lão sư hả?" Cô giẫm đôi giày cao gót cộp cộp đuổi tới đại sảnh, lúc này mới phát hiện anh họ quá gian xảo, không đi thang máy mà đi thang bộ.

Tống Duệ đoán không sai, Phạn Già La quả thực có chút ủ rũ, lúc này đang nhíu mày nằm trên ghế sô pha chợp mắt. Vì vậy anh yên lặng không một tiếng động đi tới, nhẹ nhàng nâng đầu thanh niên đặt lên đùi mình.

"Hửm?" Phạn Già La mở mắt ra nhìn anh, con ngươi đã mơ hồ đến mức không có tiêu cự, tình huống của cậu vẫn luôn chuyển biến xấu hơn.

"Tôi cùng em ngủ một giấc." Tống Duệ khoác áo mình lên người thanh niên, đầu ngón tay xẹt qua sợi tóc mai của cậu, giọng nói ôn nhu đến khó tin.

Được hơi thở quen thuộc cùng cảm giác ấm áp vây lấy, Phạn Già La nhắm đôi mắt mơ hồ của mình lại, khóe miệng vô thức nhếch lên lộ ra nụ cười yếu ớt. Tống Duệ nhìn chằm chằm gò má thanh niên trầm tư thật lâu, đầu ngón tay xẹt qua cổ cậu, kiểm tra mạch đập của cậu, cuối cùng nắm chặt bàn tay chưa từng có nhiệt độ của cậu. Hai người một nằm một dựa sát, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến tận nửa tiếng sau thì bị nhân viên công tác đánh thức.

Chương trình số thứ bảy đã bắt đầu quay hình, một cặp vợ chồng trung niên cùng một thiếu niên đeo kính ngồi bên chiếc bàn tròn trải vải nhung màu đen, Tống Ôn Noãn cùng Tống Duệ ngồi đối diện bọn họ, đang tiến hành giao lưu đơn giản.

"Cậu bé là con trai của hai vị sao?" Tống Ôn Noãn vỗ vỗ vai thiếu niên, mỉm cười nói: "Bao nhiêu tuổi rồi? Học lớp mấy? Tên là gì?"

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào lưng quần jean, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu lam, không phải hàng hiệu nhưng được lau chùi rất sạch sẽ; gọng kính che đi nửa gương mặt nhưng vẫn có thể thấy được mặt của thiếu niên rất tròn, gò má lộ ra chút bụ bẫm, da vừa trắng lại mịn, biểu tình ngượng ngùng, là một cậu bé thành thật.

Bả vai cậu bé khẽ run, nhỏ giọng nói: "Em tên là Thẩm Đồ, năm nay mười ba tuổi, học lớp mười hai."

"Cái gì? Mười ba tuổi học lớp mười hai?" Tống Ôn Noãn hết hồn.

Cha mẹ cậu bé lập tức lộ ra biểu tình kiêu ngạo, luyên thuyên không ngừng nói: "Đúng vậy, Đồ Đồ nhà chúng tôi thực tiếp từ cấp hai nhảy lên cấp ba, chỉ số IQ của thằng bé quá cao, học cái gì cũng dễ dàng, để nó học chung với nhóm đồng lứa thì nó không vui nên không còn cách nào khác là phải để thằng bé nhảy lớp. Lúc đầu chúng tôi để thằng bé chuyển lên lớp chín, kết quả học không tới một tuần nó đã kêu la bảo là chương trình quá đơn giản, bảo chúng tôi phải chuyển lên cấp ba. Chúng tôi liên lạc với một trường cấp ba, chuẩn bị cho thằng bé nhảy lớp vào lớp mười, không ngờ nó lại làm trọn điểm đề thi lớp mười, cứ rẹt rẹt mà viết, căn bản không cần phải suy nghĩ."

"Giáo viên bị tình huống của thằng bé dọa, suy nghĩ một chút lại cho nó làm thử bài thi lớp mười một, nó vẫn làm trọn điểm, toán, lý, hóa, tất cả các môn đều đúng hết! Giáo viên rốt cuộc cũng coi trọng, trực tiếp để thằng bé làm đề thi lớp mười hai, kết quả rất tốt, vượt qua cả người đứng đầu cuộc thi! Nhóm giáo viên xem mà giật mình, nói thằng bé là thiên tài trăm năm khó gặp, kéo tay chúng tôi sống chết không cho chúng tôi dẫn thằng bé về, sợ chúng tôi liên hệ với trường khác. Nháo tới mức ngay cả hiệu trưởng cũng tới, chính miệng hứa hẹn sẽ tặng cho Đồ Đồ nhà chúng tôi gói học bổng năm chục ngàn, còn miễn phí học phí hoàn toàn. Năm chục ngàn NDT đó a, so với chúng tôi đi làm còn kiếm được nhiều tiền hơn! Cô xem đi, đây là bảng thành tích của Đồ Đồ, gần như tháng nào kiểm tra cũng đứng nhất lớp, so với đứa nhỏ nhà khác cao hơn hai ba chục điểm! Giáo viên nói với thành tích của thằng bé, B đại, Q đại cũng tùy ý chọn lựa, căn bản không cần lo lắng!"

Tống Ôn Noãn nhìn bảng thành tích có điểm số cao đến thái quá này, không khỏi giơ ngón cái, sau đó nói với anh họ nhà mình: "Anh xem một chút đi, có tốt như thành tích của anh không? Ah đúng rồi, đã quên giới thiệu với mọi người, vị này chính là Tống Duệ tiến sĩ, là chuyên gia tâm lý học số một quốc tế, chỉ số IQ đạt tới 170, là trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp năm đó, đồng thời cũng trúng tuyển vào bốn trường đại học danh tiếng nhất thế giới, chứng chỉ tiến sĩ nhiều đến mức tay tôi cũng đếm không hết. Anh ấy có lẽ có tiếng nói chung với con trai hai vị."

Kèm theo lời giới thiệu của Tống Ôn Noãn, biểu tình cao ngạo trên mặt ba mẹ Thẩm không khỏi cứng ngắc, khí thế 'con trai tôi đệ nhất thiên hạ' nháy mắt yếu đi hẳn.

Thẩm Đồ cách tròng kính lén liếc nhìn Tống Duệ, sau đó mím cái miệng nhỏ cười cười, vẻ mặt rất ngượng ngùng. Tống Duệ cũng mỉm cười ôn hòa với cậu bé, nhưng con ngươi lại là một mảnh đen như mực.

Tống Ôn Noãn tiếp tục hỏi: "Tại sao các vị lại tới tham gia chương trình của chúng tôi? Có thể tiết lộ một chút không?"

Ba mẹ Thẩm đang định nói thì Thẩm Đồ đã nhút nhát mở miệng: "Nếu ba mẹ em nói với mọi người, mọi người có thể thông qua thiết bị truyền tin báo tình huống của em cho nhà ngoại cảm không? Sau đó bọn họ sẽ tới, giả vờ như rất cao thâm đoán tướng số cho em, còn đoán rất chuẩn."

Tống Ôn Noãn mỉm cười xua tay: "Nhưng trước khi tham gia chương trình, ba mẹ em đã gửi mail báo tình huống của em với chúng tôi rồi, hiện giờ mới lo lắng tính chân thật có phải quá muộn rồi không?"

"Tức là chương trình này căn bản chỉ là giả? Ngoại trừ tình huống ba mẹ đã viết trong mail, những nhà ngoại cảm kia khẳng định không đoán được gì cả." Khóe miệng Thẩm Đồ lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhưng lời nói ra lại không hề khách sáo chút nào. Nếu chỉ nhìn mặt, bạn sẽ cho rằng đây là một đứa nhỏ thành thật chất phác, nhưng lời nói ra lại tràn đầy ý tứ khiêu khích, quả thực giống như bị tinh thần phân liệt vậy.

Tống Duệ đột nhiên gỡ mắt kính ra nhìn thẳng về phía thiếu niên, thiếu niên cũng gỡ mắt kính, mím môi dè dặt mỉm cười.

"Vậy cậu muốn làm thế nào?" Tống Duệ nâng cằm, giọng nói lộ ra hứng thú.

"Em muốn đánh cược, tuyển thủ của các người ngoại trừ những chuyện ba mẹ em đã viết trong mail thì căn bản không biết được gì khác." Thiếu niên dùng đầu ngón tay đùa nghịch phần tua rua rũ xuống của khăn trải bàn, nhỏ giọng nói: "Nếu bọn họ không làm được." Thiếu niên đưa ngón trỏ gầy như cành khô xẹt qua tất cả nhân viên làm việc trong trường quay, ngoẹo đầu mỉm cười: "Em muốn tất cả mọi người phải tự quay một đoạn video đăng lên weibo công khai thừa nhận mình là kẻ lừa đảo. Nhớ kỹ, là tất cả người tham gia ghi hình, bao gồm cả những thí sinh kia, nhất là Phạn Già La!"

Nụ cười trên mặt Tống Noãn chậm rãi thu lại, lạnh lùng nói: "Tức là, cậu tới đây đập bảng hiệu?"

"Không có nha, em thật sự có vấn đề." Thẩm Đồ dùng sức gật đầu.

Ba mẹ Thẩm không hề cảm thấy lời nói của con trai mình quá đáng, còn bảo vệ nói: "Chúng tôi vì tin tưởng mới tới, nếu các người không thể giải quyết được vấn đề của chúng tôi, nói xin lỗi trên weibo thì có gì sai đâu? Dù sao thì các người vốn cũng là kẻ lừa đảo còn gì."

"Mấy người nói nhăng nói cuội gì đấy! Lúc này thí sinh vẫn chưa tới, chúng tôi sao lại trở thành kẻ lừa đảo rồi chứ!" Tống Ôn Noãn bị chọc giận, giống như chém đinh chặt sắt nói: "Được, tôi đồng ý với mấy người, nếu như không có thí sinh nào cảm ứng được tình huống thật sự của Thẩm Đồ, toàn thể nhân viên tổ chương trình chúng tôi sẽ công khai xin lỗi trên weibo, đồng thời thừa nhận mình là kẻ lừa đảo. Camera man, ghi lại lời tôi, Tống Ôn Noãn tôi chưa bao giờ nuốt lời!"

"Chị à, em cũng ghi lại." Không biết từ khi nào Thẩm Đồ đã lấy di động ra quay lại đoạn hứa hẹn khi nãy. Tâm nhãn đúng là nhiều thật.

Tống Duệ nhìn chằm chằm thiếu niên có lời nói cùng hành động quỷ dị này, chân mày chậm rãi nhíu lại, bởi vì anh cảm nhận được thiếu niên này không phải nói đùa hay hành động cảm tính, là cậu ta chắc chắn trăm phần trăm không có người cảm nhận được tình huống thật sự của mình. Đứa nhóc này có chỗ dựa.

Nhưng Tống Ôn Noãn thì đã rơi vào bẫy rập, lúc này đang dửng dưng nói: "Tùy, chương trình chúng tôi vốn không có làm giả."

Thẩm Đồ cất điện thoại, dùng hai tay nâng gương mặt tròn trịa của mình, nhỏ giọng nói: "Trong mail ba mẹ em nói cho các người biết em là thiên tài, nhưng gần đây không biết vì sao em bắt đầu đau đầu, buổi tối còn bị mộng du, thường xuyên chạy đi không thấy bóng dáng, lúc trời sáng lại quay trở về, ban ngày tới lớp chỉ mở to mắt mà ngủ, thỉnh thoảng còn dùng sức đụng đầu, có phải giống như bị quỷ phụ thân không?"

"Đúng rồi, mọi người đã xem bức mail này chưa?"

"Xem rồi đúng không, em đoán mọi người chọn em làm khách quý cũng vì thân phận thiên tài nhỏ tuổi của em đúng không? Là vì rating của chương trình đúng không?"

"Cậu hiểu cũng nhiều đấy."

"Những chuyện này không phải mánh khóe quen thuộc sao? Được rồi, các người cũng hiểu được tình huống của em rồi đấy, thiên tài, đau đầu, mộng du, buổi tối mất tích, ban ngày mắc chứng thần kinh, bị quỷ phụ thân, ngoại trừ những thứ này, nếu như có thí sinh nào của các người có thể nói ra tình huống nào khác, hơn nữa còn là tình huống thật sự, em sẽ tin các người không phải lừa đảo, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ không được chạm vào em, cũng không được chạm vào bất kỳ vật phẩm riêng nào. Giáo viên của em vẫn luôn dạy em phải tin tưởng khoa học, em tới tham gia chương trình của mấy người đã là làm ngược với tín ngưỡng của mình, các người phải cho em thấy ý nghĩa cùng giá trị chân chính của lần đến thăm này." Thẩm Đồ đã nắm hết nhịp điệu trong tay, còn cướp cả công việc chủ trì của Tống Ôn Noãn. Cậu ta là một đứa nhỏ rất am hiểu mưu tính cùng sử dụng ngôn từ.

Tống Duệ cười khẽ nói: "Ngay bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết một điểm khác, hơn nữa còn là thật."

"Anh nói đi." Thẩm Đồ cười híp mắt nhìn anh.

"Cậu không có tín ngưỡng, hơn nữa cũng không tôn trọng khoa học." Tống Duệ nâng tách trà lên uống một ngụm, giọng nói lạnh nhạt.

Độ cung bên khóe miệng Thẩm Đồ hạ xuống một chút, tròng mắt đen kịt ẩn dưới tròng kính chậm rãi đảo qua một vòng rồi bĩu môi nói: "Được rồi, anh có thể không cần quay video thừa nhận mình là kẻ lừa đảo với công chúng, nhưng anh không phải thí sinh, màn đánh cược của chúng ta vẫn còn hiệu lực."

Tống Duệ đặt tách trà xuống, không nói lời nào, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình.

Thẩm Đồ theo dõi anh một lúc lâu mới chuyển dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Chị, chị có thể gọi nhà ngoại cảm của bọn chị vào rồi đó. Lén nói cho chị biết, vấn đề của em thật sự rất nghiêm trọng, em sợ lắm!"

Tống Ôn Noãn căn bản không nhìn thấy chút sợ hãi nào trên gương mặt tròn trịa kia, nhưng cha mẹ thiếu niên lại tưởng là thật, lập tức ôm cậu bé vào lòng trấn an, mở miệng không bảo bối thì cũng là cục cưng.

Tống Duệ nhìn chằm chằm gò má Thẩm Đồ, ánh mắt tối sầm. Ở trong lòng cha mẹ lại không hề lộ ra biểu tình dựa dẫm, ngược lại chỉ tỏ ra thờ ơ, đứa nhỏ này có lẽ chính là loại người phản nghịch trời sinh như anh, hoặc là trên người thật sự có vấn đề.

Tống Ôn Noãn nôn nóng muốn vả vào cái mặt hôi sữa của thằng nhóc này, vì thế ngay người đầu tiên đã gọi Nguyên Trung Châu vào. Người đàn ông có gương mặt tang thương vòng quanh chiếc bàn tròn chậm rãi lắc chiếc chuông trong tay nhưng vẫn luôn nhíu chặt mày không lên tiếng. Đảo hơn mười vòng thì ông đứng ở phía sau thiếu niên, bàn tay để lơ lửng trên đầu cậu ta, trầm ngâm nói: "Tâm tư hỗn loạn như đống tơ sợi phấp phới trên không trung, tôi không thể nào bắt được điểm bắt đầu, có sức mạnh nào đó ngăn cách làm tôi không thể nào cảm ứng được nội tâm của cậu ta, không, tựa hồ có một chút cảm giác, là thứ gì chứ..."

Nguyên Trung Châu nhắm mắt lại cố gắng thăm dò, giọng nói dần dần trở nên khàn khàn: "Trí lực phi phàm, thần niệm mạnh mẽ! Không được, tôi tới cực hạn rồi." Ông đột nhiên mở mắt ra, thở hắt một hơi, sau đó kinh ngạc nhìn thiếu niên, nỉ non nói: "Cậu rất nguy hiểm!"

Thiếu niên mím môi cười ngượng ngùng, sau đó nhìn về phía Tống Ôn Noãn, con ngươi sáng lấp lánh.

Nguyên Trung Châu thất bại, sắc mặt Tống Ôn Noãn không khỏi có chút khó coi, vì vậy vội vàng gọi Chu Hi Nhã tới.

Chu Hi Nhã đốt một cây nhang vòng quanh thiếu niên, đồng dạng cũng không cảm ứng được gì, vì vậy đưa ra yêu cậu: "Có thể cho tôi chạm vào một vật phẩm riêng của cậu không?"

"Không được nha chị gái, em và tổ chương trình đã nói từ trước rồi, làm vậy là phạm quy." Thiếu niên lắc lắc ngón tay tái nhợt.

Chu Hi Nhã dập tắt cây ngang khẽ thở dài: "Vậy tôi không có cách nào. Xung quanh người cậu ta có một luồng năng lượng mạnh mẽ ngăn cách, tôi không thể thăm dò tình huống của cậu ta."

Chờ cô đi rồi, A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên cũng thất bại xám xịt quay về, lý do của bọn họ đều giống nhau, thiếu niên bị một luồng năng lượng ngăn cách, không có cách nào nhận biết cũng không có cách nào xuyên qua luồng năng lượng kỳ quái này để chạm vào nội tâm cậu ta. Cậu ta không hề tầm thường!

Năng lực đọc tâm của Đinh Phổ Hàng cũng không có tác dụng, hắn nhàn nhạt phun ra một chuỗi: "Thiên tài, đau đầu, mộng du, buổi tối mất tích, ban ngày bị bệnh thần kinh, bị quỷ phụ thân, hết rồi, tôi thật sự đã cố hết sức." Rất hiển nhiên, hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ thiếu niên. Bởi vì biết được vụ đánh cược kia nên vẻ mặt của hắn lúc này rất khó coi, dù sao không ai muốn lớn tiếng thừa nhận mình là kẻ lừa đảo ở trước mặt mọi người, huống chi bọn họ căn bản không phải là kẻ lừa đảo!

Thằng oắt con này tới gây chuyện à? Để Phạn lão sư tới xử đẹp mày! Chờ đấy! Đinh Phổ Hàng tức giận bỏ đi, thiếu niên phất tay với bóng lưng hắn, sau đó nhìn qua Tống Ôn Noãn, nụ cười ngượng ngùng mang theo vài phần nóng bỏng: "Giờ đến phiên Phạn Già La rồi đúng không? Đúng không? Mau gọi hắn ra đây!"

Giọng điệu tràn đầy trêu tức cùng khinh thường, giống như đang nói--- mau thả con chó giữ cửa nhà bà ra đây!

[end 159]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vamat