văn minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triết, cậu nhóc đẹp trai lên Sài Gòn ăn học năm nào, đang ngồi trên xe lam chở vào ngôi làng nhỏ cậu lớn lên khi xưa. Cậu hi vọng sẽ mang sự tiến bộ văn minh chốn thành thị về cho nơi còn nhiều lạc hậu này. Lòng cậu rộn ràng háo hức khi ngắm nhìn những cánh đồng lúa xanh tươi trải dài tận chân trời, lung linh dưới những tia nắng vàng của mặt trời.

Dũng sinh ra trong một gia đình cũng khá giả do có cha làm hương quản và được cha gửi lên Sài Thành từ nhỏ nên kí ức cậu về nơi này còn mơ hồ. Ngôi làng này thật sự chưa phát triển, làng chưa có điện và đèn

đường. Ở đây da ai cũng ngăm đen, gầy ốm trái ngược với vẻ thư sinh nho nhã và nước da trắng hồng của Dũng. Ai ai cũng mặc áo bà ba nâu và đen khiến người mặc sơ mi trắng quần tây như cậu trở nên khác biệt. Chứng kiến những điều này càng khiến cậu quyết tâm giúp nơi đây phát triển hơn.

Là người duy nhất ăn học nơi phồn hoa, khi cậu về quê xưa ai cũng vui mừng hớn hở, mong muốn làm thân với người có ăn học tử tế. Vừa được buổi đầu về gặp cha má, ăn bữa cơm thân mật thì cha cậu dặn đò sang chào hỏi ông Ba hội đồng, nổi tiếng quyền lực giàu có nhất vùng này cho phải phép để phòng sau này giúp đỡ khi cậu cần.

Ngay đầu gặp mặt, cậu đã rất bất ngờ vì sự phong độ của người đàn ông trước mặt. Ông Ba nhắm chừng cũng ngoài năm mươi nhưng thân hình to lớn mập mạp, râu ria rặm rạp xen lẫn màu muối tiêu tạo cảm giác là người có của ăn của để. Nhưng phong thái người nhà quê không lẫn đâu được, khi cậu mặc áo sơ mi quần tây giày da lịch sự tri thức thì ông Ba mặc một bộ bà ba trắng, chân mang guốc ra chào đón cậu.

"Chào cậu Dũng, tôi đây lấy làm vinh hạnh khi cậu ghé sang đây thăm tôi!" ông Ba hào hứng tiếp đón. "Chỗ tôi với ba cậu là thân thiết, thú thật với cậu tôi... không biết chữ. Mấy năm qua, ba cậu giúp đỡ tôi trong

việc soạn giấy tờ làm ăn rất nhiều, nhờ vậy cơ ngơi tôi mới vững vàng thêm. Nên khi biết cậu trên thành phố về đây, tôi càng thêm vui mừng. Chúng ta như người một nhà vậy"

Dũng mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng không quen được cách làm thân của người dưới quê như vậy. Chẳng lẽ quen thân với cha mình thì bản thân mình thì mình với ông ta sẽ thân sao?

"Để tôi dẫn cậu đi tham quan ruộng nhà tôi" người đàn ông lớn tuổi vui vẻ nài nỉ, chỉ về phía cánh đồng cò bay thẳng cánh trước mắt. Dũng cũng vui vẻ đi theo dù thật tình cách chào đón của người nhà quê kì lạ thật

"Tôi rất vinh dự được cho cậu thấy ruộng lúa nhà tôi. Nói không phải khoe với cậu chứ ruộng nhà tôi ăn đến bảy tám đời còn không hết. Hơn tám phần đất làng này là của tôi rồi."

"Thật sự là mất cân bằng trong sở hữu đất đai mà!" Minh Dũng thầm nghĩ trong đầu khi đất đai một vùng gom về gần như của một người.

"Cậu may mắn lắm đấy, mùa này là mùa gặt nên để tôi dẫn cậu đi tham quan chỗ xay lúa nhà thôi." Ông hội đồng Ba hào hứng dẫn Dũng men theo con đường quanh co rợp bóng cây sứ thơm ngát đến phía sau nhà ông, có hàng chục người dân đang vất vả xay lúa. Đến chỗ đong gạo, một tá điền hớt hải chạy đến trước chân ông Ba khóc lóc:

"Con xin ông thương cho nhà con đang có vợ bệnh nặng. Ông lấy tám phần gạo con không đủ tiền lo cho nhà! Xin ông khất cho con mùa này ạ"

Chẳng nói chẳng rằng, ông Ba đá thẳng một cước vào bụng người tá điền tội nghiệp và nổi giận:

"Trước giờ tao có lấy thêm lấy bớt hột gạo nào của mày không mà giờ mày lại dám năn nỉ tao hả? Mày không cút đi tao kêu gia đinh nọc mày một trận đấy!"

Dũng thấy chuyện bất bình trước mắt vội can ngăn:

"Mong ông Ba bình tĩnh lại, dẫu sao anh tá điền này cũng túng quẫn quá thôi. Ông lấy tận tám phần gạo thế này tôi cũng thấy bất công cho cậu ấy."

Ông Ba nghe đến đến liền cho Dũng một cái liếc mắt khi cậu cũng rùng mình vì khí chất quyền lực tỏa ra từ người lão phú ông trước mặt. Lão rít nhẹ:

"Đây là chuyện nhà tôi, cậu không cần xen vào!"

Một cảm xúc khinh thường kẻ tham lam trước mặt dần lộ rõ trong tâm trí cậu.

"Nhưng tôi thấy vậy thật sự quá bất công."

"Luật này có từ trăm năm ở làng này rồi, nếu cậu không chịu được xin mời cậu đi nơi khác!"

Dũng cảm thấy không nên gây thêm căng thẳng nên đành ậm ừ cho qua. Một phần cậu cũng sợ trước đôi mắt lộ vẻ tàn độc của lão ta. Tuy nhiên, trong lòng vẫn khó chịu vì chưa thể công tác tư tưởng cho ông phú hộ này

Sau khi cùng ông ta tiếp tục tham quan cơ ngơi, dạo quanh hồ nuôi cá, chuồng heo và vườn trái cây rộng lớn cũng đã chiều tối rồi, cơn giận buổi trưa của ông Ba cũng nguôi ngoai phần nào nên mời cậu về nhà của ông ăn bữa cơm rồi nghỉ ngơi lại qua đêm. Chiều tối nơi này không có đèn điện nên e là nguy hiểm khi đi về lại trên xã.

Minh Dũng lần nữa bị choáng ngợp bởi ngôi nhà kiểu cổ bằng gỗ lim mà cậu chưa bao giờ thấy được khi còn ở trên thành phố, nhà của ông Ba

vừa rộng lớn mà gia nhân lại đông, đang kính cẩn nghiêng mình chào ông Ba về lại nhà.

Ông Ba sai người sắp xếp cho người hầu cậu tắm rửa sạch sẽ và mặc đỡ bộ đồ mới. Khi tắm rửa xong, Dũng liếc thấy bộ đồ bà ba quê mùa màu vàng trước mặt vội từ chối trong lòng và lộ rõ vẻ coi thường nên mặc lại bộ đồ cũ. Ông Ba khi thấy cậu bước ra như vậy liền tỏ ý ngạc nhiên:

"Sao cậu không mặc đồ mới vào?"

"Thưa ông, tôi không quen những bộ đồ như vậy ạ. Xin thứ lỗi cho." Ông Ba ra vẻ không vui nhưng cũng đành ậm ừ cho qua

Trong suốt bữa ăn, Minh Dũng chú ý nhiều điểm khiến cậu càng cảm

thấy mình không phù hợp nơi này. Ông Ba mời rượu cậu nhưng là rượu đế thật sự là quá cay khiến cậu không chịu được vì cậu chỉ quen uống rượu Tây. Khi ăn thì ông ta luôn luận về những tư tưởng cổ hủ khi đã

ngà ngà men rượu:


"Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Chỉ tại tôi lo làm ăn

quá độ mà quên lỡ mất việc lấy vợ nhưng giờ chỉ cần tôi vung tiền ra thì biết bao cô gái trẻ quỳ dưới chân tôi xin làm bà hai bà ba!" Vừa nói ông Ba vừa vỗ vào mông cô hầu đang rót rượu cho lão khiến cô gái trẻ giật mình rơi choảng bình rượu ngay dưới chân. Ông Ba nổi cơn nóng giận tát cho cô một cái đau điếng khiến cô ngã rạp xuống nền nhà đầy mảnh vở khiến tay chân cô chảy máu.

"Con khốn này mày làm gì vậy hả? Có rót rượu cũng rót không xong!" Minh Dũng lần này nhịn không được liền lên tiếng:

"Tôi thấy ông mới là người quá đáng đó!"

"Cậu nói cái gì?" Ông hội đồng Ba quắt mắt trừng trừng nhưng Dũng lấy hết sức can đảm nói rõ:

"Tôi thấy ông sàm sỡ cô ấy nên cô ấy mới giật mình làm rớt bình rượu. Đã vậy ông còn tát cô ấy bị thương nữa!"

"Nó chỉ là con đàn bà, còn làm người hầu. Chút việc như vậy cũng không xong thì tao đánh nó chết cũng chẳng quá đáng!"

"Ông không có quyền gì làm vậy cả! Tôi thấy rõ ông là người thiếu văn minh lại còn độc ác, ngang ngược lắm rồi. Ai sống cũng cần có nhân

quyền cả, ông đang vi phạm nhân quyền đó!"

Lần đầu tiền có người dám nói lão ta như vậy khiến lão cũng ngạc nhiên. Sau một khoảng im lặng, lão bình tĩnh nói:

"Được rồi, thưa cậu Dũng. Tôi với cha cậu là chỗ quen biết, tôi không muốn làm lớn chuyện tại đây chỉ vì mấy người hầu cỏn con này. Nếu cậu mệt mỏi cậu có thể về phòng cho khách nghỉ ngơi, sớm mai tôi kêu

người lái xe đưa cậu về nhà. Không cần bận tâm chuyện nhà tôi."

Đến đây Dũng cũng không muốn tăng thêm sự căng thẳng với ông Ba.

Cậu hiểu rõ những người cổ hủ như lão sẽ mãi như vậy. Vốn dĩ cậu không hợp ở đây, nên đi nghỉ sớm và tránh xa nơi này thì hơn.


Tối đó trời khá nóng bức khiến cậu khó ngủ, chưa kể còn bận bộ đồ Tây cứng nhắc nên Minh Dũng quyết định ra hóng gió một chút để dễ ngủ hơn. Đang đi dạo hành lang, cậu đột nhiên nghe tiếng ồn ở đâu đó. Tò mò dẫn cậu đến căn phòng lớn, trông cỏ vẻ là phòng ông hội đồng Ba.

Cậu đưa mắt vào trong thấy một cậu thiếu niên trẻ, hình như cũng là người làm ở đây, đang bị ông Ba sờ soạng:

"Ngoan nào, ông thương con nhé! Ngoan đi qua xóa nợ cho nhà con..."

"Ông ơi con xin ông! Con là con trai, không làm ông hài lòng đâu ạ" Cậu trai trẻ khóc lóc van xin.

"Là đàn ông ta mới thích chứ! Nhất là những người trẻ tuổi như con đó!".

Ông Ba vừa định hôn lên môi cậu thiếu niên ấy trong khi một tay chuẩn bị sờ vào hạ bộ thì Dũng đạp của xông vào ngã xô ông Ba và lôi cậu

nhóc ra.

"Em chạy mau đi!"

Cậu nhóc hoảng hốt vội chạy ra khỏi nơi kinh hoàng này. Dũng chỉ vào mặt ông Ba và nói:

"Tôi thật sự không nhịn nổi sự dâm ô vô đạo đức của ông. Tôi sẽ báo lên chánh quyền tỉnh nhờ người xử lí hành vi bệnh hoạn này của ông!"

Ông Ba từ từ đứng dậy:

"Tao thách mày ra khỏi đây được đó, thằng ranh con!"

Dũng toan ra khỏi phòng thì gia đinh trong nhà đã chắn sẵn ngoài cửa phòng ông Ba cầm sẵn gậy và bắt lấy Dũng. Cậu biết bản thân không thoát được nữa rồi.

Trong đêm tối sáng trăng, Dũng bị trói chặt lại trên thập giá, trong khi vài gia đinh đang đứng canh xung quanh chờ lệnh ông chủ. Ông Ba

trừng mắt nhìn Dũng:

"Mày gan lắm con, tao nể cha mày chỗ quen thân mà mày có ý định tố cáo tao sao?"

"Hạng người như ông xứng đáng bị vậy!" Dũng hét lên. "Đây là nhà tao, tao muốn làm gì là chuyện của tao!"

"Ông dám cưỡng bức trẻ nhỏ, còn là con trai." Dũng phản kháng. "Nội những điều ghê tởm này đủ cho ông đi tù mọt gông rồi! Luật pháp Quốc Gia ghi rõ, đúng là hạng ít học nghĩ ta đây là chúa, thứ ếch ngồi đáy

giếng!"

"Mày chửi hay lắm nhưng tao nói cho mày biết mày đang bị trói ở chỗ tao. Cẩn thận kẻo tao cắt lưỡi mày!"

"Tôi không sợ ông đâu. Ông là một lão già biến thái bệnh hoạn cổ hủ độc ác! Hạng người biến thái như ông nên suốt đời không có con trai nối dõi, cô độc đến già!"

"Mày nói sao, nói lại lần nữa thử xem?" Ông Ba lấy hơi lên giận dữ vì bị chọc trúng chỗ nhột.

"Tôi nói những lão già biến thái như ông không có con trai nối dõi, cô độc đến già, chết cũng chẳng ai chôn!"

Ông Ba chỉ thẳng vào mặt Dũng:

"Mày ăn gan hùm rồi mới dám nói với tao như vậy!"

"Có gì mà không dám, tôi nói chẳng có gì sai cả! Có chết cũng chẳng sợ! Tôi mà ra khỏi được đây tôi báo lên trên liền về hành vi của ông!"

"Được, tốt lắm! Vậy tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Tụi bay kêu lão Quang thiến heo lại đây cho tao!"

Đám gia đinh dạ rõ to rồi mời một ông cụ lưng khòm đến, họ bàn với nhau chuyện gì đó mà Dũng không nghe thấy được rồi bắt đầu soạn những dụng cụ kì quái.

"Ông tính làm gì hả?" Dũng nghi hoặc hỏi ông Ba.

"Mày nói đúng đấy, tao không có con nối dõi lo hương khói nên tao đang cần một đứa con trai đây. Tao nhận mày làm con nuôi nhé!"

"Ông nghĩ tôi đồng ý nhận một kẻ cầm thú như ông là cha sao? Hoang đường! Sảng rồi hả lão già?" Dũng cứng cỏi mỉa mai.

"Tao biết mày sẽ không đồng ý nhưng tao thích thuần hóa những đứa trẻ hư hỏng như mày. Mới tí tuổi lên thành phố học vài cái chữ Tây là nghĩ mình hơn người khác. Tao cần phải dạy lại mày. Bay đâu! Lột quần nó

xuống cho tao!"

Đám gia đinh thuần thục kéo chiếc quần Tây của Dũng xuống làm lộ con cặc to lớn cùng hai hòn dái nặng trĩu. Dũng bất ngờ hoảng hốt:

"Ông tính làm gì tôi?"

"Tao muốn sau này có người hương khói và quản lí cơ ngơi này cho tao.

Mày cũng thông minh có ăn học, tao muốn giữ mày ở bên làm con tao thôi. Nhưng làm con trai của tao thì phải trung thành tuyệt đối, suốt đời

tận tụy bên tao. Chậc chậc, cặc dái mày cũng to đấy nhưng tiếc là... ông Quang, thiến nó cho tao!"

Dũng nghe như sét đánh bên tai, cái gì? Thiến sao? Là thành thái giám sao?

"Không! Không được! Thả tôi ra! Tôi không muốn bị thiến đâu!" Dũng vùng vẫy mong thóa khỏi dây trói trong vô vọng.

"Nãy mày còn gào là lắm mà, sao bây giờ lại sợ sệt rồi! Thiến nó mau đi!"

Lão Quang là một người chuyên thiến heo cho nhà ông Ba, lão vô cùng dày dạn kinh nghiệm nên cũng không ngại việc thiến người. Với đôi mắt nhăn nheo thâm sau, lão hơ dao lam qua lưỡi và "xoẹt", một đường dao điệu nghệ chầm chậm rọc theo bìu dái bìu khiến Dũng ré lên như bị thọc tiết.

"AAAAAAA!"

Ông Ba khoái chí mà cười sảng khoái: "Ha ha ha! Đau lắm sao? Đau cho nhớ mà chừa thói đi dạy đời người lớn nha thằng nhãi ranh! Đất nhà tao rộng lắm, mày có la đến tắt tiếng cũng không ai nghe thấy đâu!"

Lão Quang khéo léo, chầm chậm dùng 2 ngón tay điệu nghệ moi móc ra hai hòn bi tròn trĩnh. Ông Ba hạ lệnh cho lão Quang ngưng một lát rồi

tiến lại gần. Người Dũng lúc này mồ hôi nhễ nhại, run lên bần bật, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú. Thấy ông Ba áp sát mặt mình, Dũng lẩy bậy van vin:

"Ông ơi, xin ông tha cho con. Con chừa rồi, xin ông đừng thiến con! Con là con trai đích tôn duy nhất của dòng họ thôi, ông thiến rồi con không biết sao ăn nói với tổ tiên hết! Làm ơn đi ông!"

"Biết van xin rồi sao? Nhưng muộn rồi, con trai ạ! Cha giờ chỉ muốn "nhận" con làm con nuôi thôi!" Vừa nói khẽ vào lỗ tai Dũng, lão vừa vòng một tay qua người mà sục cặc cho Dũng, lại vừa vò hai quả trứng dài mềm mọng trong tay còn lại. "Để cha giúp con sướng lần cuối nhé con trai! Sau này con không còn làm đàn ông nữa đâu.

Lão bắt đầu lè lưỡi liếm làm lỗ tai khiến Dũng bứt rứt, xong lại hít hà và gặm lấy cổ chàng thanh niên, một tay xoa nắn và giật giật hai hòn dài lòi ra ngoài. Một tay vừa sục vừa xoa đầu cặc cho Dũng, thỉnh thoảng còn chọt ngoáy vào lỗ tiểu cậu.

"Cặc ngon đó, tiếc là sau này không còn xài được rồi!"

Lão sai người xé rách chiếc áo sơ mi ra để lộ hai núm vú hồng hào của Dũng, lão ra sức mút gặm như bú sữa mẹ khiến Dũng rên lên vì sướng mà chủ động nhấp nhô thân dưới để con cặc được lão sục nhanh hơn.

"Ưm ưm... ư..."

Lão biết cậu sướng lắm và sắp ra đến nơi nên sục mạnh và vò hai hòn dài mạnh hơn khiến cậu không nhịn nổi mà bắn tung tóe lên khắp người ông Ba sau đó thở hổn hển. Ông Ba liền ra hiệu cho lão Quang tiếp tục.

Lão Quang vội cúi người xuống, nâng hai hòn dái của Dũng lên và ướm nhẹ dao vào cuống dài. Đường dao lam hết sức sắc ngọt cắt từng hòn dái ra khỏi thân thể. Dũng quằn quại trong đau rát khi bị phế mất hai hòn gia bảo thiêng liêng. Sau đó lão may lại bìu dái cho Dũng gọn gàng. Ông Ba vuốt đầu Dũng và nói:

"Xong rồi con trai! Từ nay ngoan ngoãn ở lại đây nhé. Cha sẽ nuôi con suốt quãng đời còn lại." Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt

chàng thanh niên vì biết giờ đây mình đã là một tên thái giám. Riêng ông Ba thì thỏa mãn vì thấy mình vừa thuần hóa được một con ngựa non háu đá

Rồi ông quay sang với tụi gia đinh: "Chuyện đêm nay không được để đồn ra ngoái, nếu không tao sẽ chặt tay cắt lưỡi tụi bay nhớ đó!"

Ông Ba sai người đem hai hòn dái của Dũng đi ngâm rượu để bồi bổ và xem như nhắc nhở thân phận của Dũng tại nơi đây.

Sáu tháng sau...

Ông Ba tuyên bố với mọi người nhận Dũng làm con nuôi thừa tự khiến gia đình cậu vui mừng không hết vì được một người giàu có nhất vùng nhận nuôi thì đời cậu sau này đỡ vất vả. Từ đó, cậu chuyển sang sống hẳn với ông Ba. Người ngoài nhìn vào thì có phần ganh tị vì số Dũng quá may mắn, nhưng đâu ai biết rằng đó chỉ là lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài

Dũng sau khi bị thiến trở nên trầm tính, bớt sôi nổi hơn xưa, lúc nào cũng cúc cung tận tụy bên ông Ba không dám rời nửa bước như một con chó. Cậu trở nên béo tốt, râu ria trên người rụng dần, phai dần nét phong trần mạnh mẽ ngày trước. Ai cũng lấy làm lạ tại sao cậu không hề thành

gia lập thất mà chỉ ở vậy với ông Ba. Người ngoài không hiểu rằng cậu giờ đây chỉ là một thái giám tuyệt hậu, không thể sinh con đẻ cái được nữa, cậu gần như bị sợ tiếp xúc da thịt với phụ nữa.Dũng giờ đây dưới thân phận con nuôi thực chất là một nô lệ của ông hội đồng Ba. Mỗi khi ông mắc tiểu, cậu sẽ quỳ xuống há họng ra để ông Ba tiểu tiện trực tiếp vào họng cậu những dòng nước đái ấm nóng. Đây là nguyên tắc ông Ba dạy cho cậu như một người nô lệ tại đây. Khi ông đi đại tiện thì cậu cũng phải theo ông vào nhà xí, để ông ngồi trên ghế mà ỉa xuống trong khi cậu ngồi dưới cầm bồ để hứng chất thải của cha nuôi mình. Dù cho có hôi thối cỡ nào cậu cũng phải chịu đựng.

Cậu không còn dám cãi ông Ba khi phải mặc những bộ đồ bà ba quê mùa mà cậu không thích ngày trước nữa. Khi mới dọn về nhà cha nuôi, ông Ba cho người đem đốt hết những quần áo cũ của cậu, những gì cậu được mặc là quần áo ông Ba đã mặc hôm trước. Dù không vừa kích cỡ, khá dơ và nặng mùi đàn ông nhưng cậu vẫn phải mặc vì đó như một cách đánh dấu chủ quyền cậu là tài sản của ông. Ông Ba thỉnh thoảng còn mỉa mai:

"Mặc đồ của cha từng mặc vào người để con tỏa ra được chút mùi đàn ông. Chứ giờ con có khác gì thái giám đâu. Ha ha!


Mỗi bữa ăn thì cậu không được ngồi ăn với ông mà phải đứng bóp vai rồi bóp chân trong khi ông đang thưởng thức đồ ăn. Thỉnh thoảng ông bắt cậu hả họng ra mà nhả thức ăn đang nhai vào miệng bắt cậu nuốt hết. Và đôi khi cao hưng còn bắt cậu quỳ xuống mà bú con cặc già gân cho ông và kèm lời mỉa mai:

"Bú tốt lắm con trai! Ngoan lắm ! Ráng bú đi rồi con sẽ được thưởng uống tinh của cha. Ráng hầu hạ cặc cha nhé! Chứ giờ cặc của con đâu còn là của đàn ông nữa đâu!"

Thật vậy, cặc của Dũng bây giờ mềm oặt, xụi lơ không cứng được nữa, càng lúc nó càng teo héo nhỏ bằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh