XLIII ( Chương 2101-2150 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2101: Trộm Yêu linh đan (2)

Lục Thiếu Du nói, luận bàn với tất ca đệ tử bên trong các sơn môn một phen, đối với tu luyện của Đoan Mộc Hồng Chí cũng có chỗ tốt lớn.

- Lục đại ca, huynh nói thật sao? Đệ có thể tham gia à?

Đoan Mộc Hồng Chí kinh hỉ hỏi, chuyện này hắn đã sớm nghe một ít đệ tử trẻ tuổi trong môn nói qua. Có thể đọ sức cùng các đệ tử trẻ tuổi trong các sơn môn lớn, được thử xem thực lực của mình rốt cuộc đã tới đâu, đây chính là việc mà hắn nằm mơ cũng muốn.

- Đương nhiên là được. Lát nữa ta sẽ sắp xếp thay cho đệ, hai tháng sau đệ sẽ thử sức cùng đệ tử Phi Linh môn. Trước tiên cứ chuẩn bị cho tốt đi.

Lục Thiếu Du nói.

- Lục đại ca, sao huynh cũng tới đây?

Động tĩnh ngoài đình viện cũng kinh động người ở bên trong. Một đạo thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra, nhìn thân ảnh mặc y phục màu xanh bên ngoài đình viện, ánh mắt người này sững sờ, mà ngay cả nhịp tim lúc này cũng đập nhanh hơn một chút.

- Y Y cô nương, ta tới thăm hai người một chút, hai người ở nơi này quen chưa?

Lục Thiếu Du nhìn nữ tử không nhiễm bụi trần trước mắt, nữ tử này thanh tú mà cao quý, tư thế linh lung kia dường như ngày càng mê người, so với lúc trước có thêm một chút vũ mị.

- Nơi này so với Đoan Mộc gia còn tốt hơn, đương nhiên chúng ta rất nhanh quen thuộc.

Đoan Mộc Y Y nói, lúc này đứng trước mặt nam tử áo xanh này nàng lại có chút nghẹn giọng. Mấy năm nay, không biết nàng đã nghĩ tới thân ảnh màu xanh này bao nhiêu lần, thế nhưng lúc này gặp mặt nàng lại không biết nên nói gì cho tốt.

- Vậy là tốt rồi, vốn lúc trước ta định trở về Đông Hải mang hai người các ngươi đi tới Cổ Vực, thế nhưng có một chút việc nên không làm theo dự định ban đầu được. Mong Y Y cô nương thứ lỗi.

Lục Thiếu Du nói, lần trước quả thực hắn không thể nào quay về đón được hai người.

- Lục đại ca nói đùa rồi, Y Y biết rõ Lục đại ca bận rộn, cũng không dám trách móc.

Đoan Mộc Y Y nói.

- Vậy thì tốt, ta còn sợ Y Y cô nương giận dỗi a.

Lục Thiếu Du nói, khóe miệng nhếch lên rồi mỉm cười.

Sau khi tiến vào đình viện trò truyện với hai người một lát, Lục Thiếu Du cùng Đoan Mộc Y Y đi tới đình viện phía hậu sơn. Hiện tại đám người mẫu thân cùng với sư phụ hắn đang ở trong đình viện. Đoan Mộc Y Y nói muốn đi gặp tiểu gia hỏa kia, cho nên cùng nhau đi tới. Còn Đoan Mộc Hồng Chí thì muốn đi tới chỗ lão tổ Đoan Mộc Khung Thiên để tu luyện.

Hai người Lục Thiếu Du, Đoan Mộc Y Y một đường đi về phía trước, cũng nói tới không ít chuyện hiện tại trên Lưu Tô đảo. Hiện tại Đoan Mộc gia đã yên bình, Thiên Vân đảo hiện tại cũng chiếu cố Lưu Tô đảo, công khai ủng hộ Lưu Tô đảo là do Đoan Mộc gia quản lý, thế nhưng đây chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lưu Tô đảo vẫn thuộc về Thiên Vân đảo.

Lục Thiếu Du suy đoán, đây chính là ý tứ của Đạm Đài Tuyết Vi, lúc trước Đạm Đài Tuyết Vi đã đáp ứng qua với hắn, hiện tại còn ngồi lên chức vị đảo chủ Thiên Vân đảo, chiếu cố Đoan Mộc gia là chuyện hiển nhiên. Đối với hành động này của Đạm Đài Tuyết Vi Lục Thiếu Du cũng nhớ trong lòng.

Hai người một đường đi tới, nơi này là hậu sơn cho nên cũng không có ai nhìn thấy. Tối hôm qua Lục Thiếu Du đả thông mạch cho Niếp Phong ở trong Thiên Trụ giới. Tuy rằng bên ngoài chỉ là một đêm thế nhưng bên trong lại là mấy ngày. Lục Thiếu Du dùng mấy ngày này giảng giải kỹ càng việc tu luyện cho Niếp Phong, sau đó để hắn tu luyện trong Thiên Trụ giới.

Còn có hai tháng nữa chính là lần thi đấu của các đệ tử thân truyền trong Phi Linh môn. Trong vòng hai tháng Niếp Phong vừa mới trở thành vũ giả, dưới tình huống bình thường, muốn đi vào top hai mươi đương nhiên khó mà làm được. Cho nên cũng chi có thể để cho Niếp Phong vào trong Thiên Trụ giới tu luyện.

Một lát sau, hai người đi tới bên ngoài đình viện. Vừa mới tới đình viện, Lục Thiếu Du cùng Đoan Mộc Y Y lập tức nghe thấy tiếng quát của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh:

- Tiểu gia hỏa, mau đưa Yêu linh đan ra đây.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, có chút hơi ngạc nhiên, không biết là ai lại dám đoạt yêu linh đan của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh a.

- Ta không lấy. Ta nói rồi, ta không lấy.

Lúc này trong đình viện có một thân anh nhỏ nhanh chóng chạy ra, tốc độ nhìn qua cũng không chậm. Trong tay dường như còn nắm thứ gì đó, che ở trong áo.

- Ngươi còn nói không lấy? Trong tay ngươi là cái gì? Đưa cho ta xem một chút.

Thân ảnh Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lóe lên, lập tức ngăn cản trước người tiểu gia hoa này. Tiểu gia hỏa này sao có thể chạy thoát khỏi tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cơ chứ.

Nhìn thấy Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh ngăn cản trước người, ánh mắt tiểu gia hỏa này đảo liên hồi, thanh âm non nớt lập tức vang vọng:

- Bạch cô cô, lão gia hỏa này lại bắt nạt con, người nhanh tới cứu con a.

Tiếng hét của tiểu gia hỏa này không nhỏ, thanh âm cao vút, vang dội. Tiểu gia hỏa này còn chưa nói xong, lập tức một thân ảnh màu trắng, yểu điệu đã đứng trước người tiểu gia hỏa. Thân ảnh yểu điệu này mở miệng nói:

- Lão gia hỏa, ngươi lại trêu trọc nó sao? Nó còn nhỏ, ngươi đừng có hung dữ như vậy được không?

Người tới chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh quát Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh vài câu, sau đó đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng, bộ dáng dường như có chút đau lòng, nàng nói:

- Bảo Bảo không cần sợ. Có Bạch cô cô ở đây, lão gia hỏa này không dám bắt nạt con nữa đâu.

- Bạch cô cô, lão gia hỏa này hung dữ lắm, hắn thường xuyên bắt nạt Bảo Bảo, hắn là người xấu.

Tiểu gia hoa vừa thấy chỗ dựa xuất hiện tức thì khóc lớn, trong đôi mắt đen lúng liếng cố nặn ra một giọt nước mắt, khóe miệng nở nụ cười tà dị nhìn về phía Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.

- Ta nào có bắt nạt nó a.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh im lặng, tiểu gia hỏa này thực sự biết giả vờ a. Mình trốn nó còn không kịp, như thế nào còn dám chọc vào nó.

- Đông lão, Oánh tỷ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, tất cả mọi chuyện hắn đều thấy rõ cho nên không khỏi vuốt cái chóp mũi mình. Khó trách Nam thúc nói tiểu gia hỏa này vô cùng tinh ranh.

- Ngươi tới vừa lúc, tiểu gia hoa này càng lúc càng không ra sao. Linh đường vừa mới đưa tới mấy bình yêu linh đan, chỉ trong chớp mắt đã mất đi một lọ. Hiện tại đang ở trên người nó, không biết tiểu gia hỏa này cần yêu linh đan này làm gì.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh bất đắc dĩ nói.

- Sao vậy Bảo Bảo?

Nghe thấy tiếng cầu cứu của tiểu gia hỏa, tất cả mọi người trong đình viện đều chạy ra. Không thể nghi ngờ những người này toàn bộ đều là nữ nhân. Đây là đám người La Lan thị, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa còn có Tân Hiểu Kỳ.

Tiểu Long cùng Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Lục Tiểu Bạch, còn có tiểu thư Lưu gia Lưu Uyển cũng ở trong đó. Mọi người đi ra, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh nhìn thấy Lục Thiếu Du đi cùng Đoan Mộc Y Y tới, ánh mắt có chút hơi ngạc nhiên, thế nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài.

Chương 2102: Mọi người như hóa đá (1)

- Lão gia hỏa kia bắt nạt con.

Nhiều bùa hộ mệnh tới như vậy tiểu gia hỏa càng không kiêng kỵ chút nào.

- Làm người thì phải thành thật, ngươi còn dám nói ngươi không cầm, vậy đây là cái gì?

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, đi tới trước người tiểu gia hoa rồi móc một bình ngọc nhỏ trong ngực tiểu gia hỏa này ra. Tiểu gia hỏa này muốn trốn tránh thế nhưng không trốn thoát khỏi tay Lục Thiếu Du.

- Cái này....

Nhân chứng, vật chứng đều có đủ cả, nhất thời tiểu gia hỏa không có lời nào để nói. Nó liếc nhìn mọi người rồi khóc lớn lên, giống như chịu ủy khuất vậy.

- Bản thân ngươi làm sai còn muốn khóc sao?

Lục Thiếu Du nhìn qua tiểu gia hỏa này, ánh mắt lóe lên, đem tiểu gia hỏa từ trong lòng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đặt xuống mặt đất nói:

- Ngươi có nhận sai không?

Nhìn Lục Thiếu Du, tiểu gia hỏa sững sờ, nào có ai dám thẩm vấn nó như vậy. Nó liếc mắt nhìn mọi người, khóc càng to hơn.

- Đến đây, để nãi nãi ôm nào.

La Lan thị nhìn thấy đau lòng, lập tức tiến tới định ôm tiểu gia hỏa kia.

- Mẫu thân, hôm nay nếu tiểu gia hỏa này không nhận sai thì cho dù là ai cũng không được bênh nó. Để xem nó còn dám trộm đồ của người khác nữa hay không.

Lục Thiếu Du vừa nói vừa ngăn cản La Lan thị. Thói quen này của tiểu gia hỏa không tốt, mọi người tuy rằng sủng ái nó, thế nhưng cũng đã làm hư nó.

- Bảo bảo, trộm đồ là không tốt. Nhanh nhận lỗi đi.

La Lan thị do dự một lát, nàng cũng biết nhi tử mình nói có lý cho nên tức thì nói với tiểu gia hỏa.

- Ô Ô...

Nhìn thấy không có ai để ý tới mình, tiểu gia hỏa lau nước mắt vụng trộm liếc mắt nhìn mọi người sau đó lại khóc rống lên.

- Còn dám khóc, trước tiên mau quỳ xuống, quỳ đến khi nào biết sai thì thôi.

Lục Thiếu Du trừng mắt, tiểu gia hỏa này rất tinh ranh. Nếu không làm cho nó biết thân biết phận một chút, sợ rằng sau này khó có thể thành tài. Cho nên lần này hắn cũng phải nghiêm khắc một chút.

- Ta không quỳ.

Tiểu gia hỏa nghe Lục Thiếu Du nói vậy tức thì giật mình, sững sờ. Sau đó lại nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Nam tử hán, đại trượng phu, ta không quỳ.

- Chỉ là một tiểu bất điểm sao có thể được coi là nam tử hán đại trượng phu? Ai nói cho ngươi như vậy?

Lục Thiếu Du sững sờ, tiểu gia hỏa này cũng có chút cốt khí.

- Tiểu Bạch thúc thúc nói.

Tiểu gia hỏa nhìn Lục Tiểu Bạch nói.

Lục Tiểu Bạch lập tức cười rộ lên, đây chính là lời của hắn, không ngờ tiểu gia hỏa này nói ra lại có khí thế như vậy.

Trong lòng Lục Thiếu Du muốn cười, thế nhưng sắc mặt nghiêm túc, nhìn tiểu gia hỏa rồi nói:

- Vậy ngươi có biết nam tử hán đại trượng phu thì có sai phải biết thừa nhận, cũng không thể làlút như vậy. Ngươi làm như vậy sẽ khiến cho người khác xem thường ngươi.

Nhìn Lục Thiếu Du, tiểu gia hỏa dường như chỗ hiểu chỗ không, do dự một lát, lập tức lật đật chạy tới bên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói:

- Đông bá bá, xin lỗi người, yêu linh đan là con trộm. Lần sau con không dám nữa, thế nhưng cũng không phải là con sai, là người không cho con yêu linh đan cho nên con mới trộm.

- Tiểu gia hỏa này, nhận sai là tốt rồi.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:

- Vậy con nói cho ta biết xem con muốn yêu linh đan làm cái gì?

- Con muốn cho Bảo Nhi cùng Bối Nhi, bằng không bọn họ cũng không chơi cùng con.

Tiểu gia hỏa bất đắc dĩ nói, nó trộm yêu linh đan cũng là bị ép, thứ đồ chơi kia hắn cũng không thể ăn dược, cho nên cũng không có hứng thú đi trộm.

- Thì ra là vậy.

Ánh mắt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ đảo, nhìn qua tiểu gia hỏa rồi nói:

- Vậy thì sao không nói thẳng cho ta nghe?

- Con hỏi người thế nhưng người cũng không cho a.

Tiểu gia hỏa nói, đích thực nó đã từng hỏi qua, bằng không nó cũng sẽ không đi trộm.

- Tốt, nhận sai là tốt rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười, tục ngữ nói ba tuổi định tám mươi. Hiện tại chính là thời điểm tiểu gia hoa này cần giáo dục nhất, tính cách sau này không thoát khỏi sự dạy dỗ hiện tại.

Tiểu gia hỏa nhìn qua Lục Thiếu Du, trong lúc vô hình cảm nhận được sự uy nghiêm cho nên thành thành thật thật đứng ở tại chỗ, giống như sợ Lục Thiếu Du lại phạt nó nữa vậy.

- Nói cho ta biết về sau lớn lên ngươi muốn làm gì?

Lục Thiếu Du nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa rồi hỏi.

Tiểu gia hoa nhìn qua Lục Thiếu Du, do dự một chút rồi nghiêm túc nói:

- Về sau ta muốn ăn sung mặc sướng, còn phải lấy bảy thiên kim, đại tiểu thư gì đó. Thứ hai còn chưa nghĩ tới.

- Cái gì?

Nghe tiểu gia hoa nói xong tất cả mọi người hóa đá, cơ hồ tất cả nữ nhân óc mặt ơ đây đều tức cười.

Lục Thiếu Du cũng im lặng, tiểu gia hỏa này mới có mấy tuổi không ngờ lại thành thục như vậy. Sắc mặt hắn nghiêm lại, hỏi:

- Ai dạy ngươi nói như vậy?

- Cũng là Tiêu Bạch thúc thúc dạy ta.

Tiểu gia hỏa nhìn thấy sắc mặt mọi người dường như nó cũng cảm giác được điều không ổn, giống như là chuyện mọi người không hoanh nghênh cho lắm, cho nên lập tức bán đứng kẻ đứng phía sau.

- Lục Tiểu Bạch.

Tát cả mọi người đều dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Lục Tiểu Bạch, đặc biệt là tiểu thư Lưu gia, ánh mắt như phóng ra lửa.

- Đây không phải là ta nói. Là câu mà trước kia công tử dạy ta, công tử quên rồi sao?

Lục Tiểu Bạch dùng vẻ mặt cầu xin nói. Lời này chính là do công tử nói cho hắn nghe, trong lúc vô tình hắn lại nói ra lời này với tiểu gia hỏa, không ngờ chí hướng vĩ đại như vậy tiểu gia hỏa lại nhớ kỹ đến thế.

- Là ta sao? Tại sao có thể là ta được? Ta không phải loại người như vậy, nhân phẩm của ta vô cùng tốt nha.

Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch, trước kia hình như hắn đã từng nói qua những lời này, thế nhưng tiểu tử này cũng không thể nói ra phá hủy hình tượng của hắn hiện tại a.

- Thiếu Du, chàng dạy thật tốt a, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, cũng không vì có mặt nhiều người mà nể tình.

Ha ha.....

Nhìn thấy Lục Thiếu Du kinh ngạc, Bạch Toa Toa, Tân Hiểu Kỳ không nhịn được mà cười phá lên.

- Cái gì gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu?

Tiểu gia hỏa nhìn qua Lục Thiếu Du, có chút hứng thú hỏi.

- Cái này về sau lớn lên ngươi sẽ biết.

Lục Thiếu Du rầu rĩ nói.

Ầm ầm.

Đúng lúc này tong một đình viện phía hậu sơn đột nhiên lay động.

Mọi người lập tức nhìn về phía trên ngọn núi xa xa. Lúc này trên bầu trời đã phong vân biến sắc. Bất tri bất giác đã có một cỗ năng lượng khung bố ngập trời kéo tới, không ngừng khuếch tán ra chung quanh. Người thực lực thấp dưới cỗ khí tức này đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đồng thời, một cỗ năng lượng thiên địa xoay quanh không trung rồi rót xuống dưới ngọn núi kia. Không gian ba động mãnh liệt, một cỗ năng lượng vô hình tong thiên địa giống như một vết nứt trong không gian không ngừng lượn lờ trên không trung.

Chương 2103: Mọi người như hóa đá (2)

Giữa không trung, khí tức bàng bạc dị thường tràn ra khiến cho không ít cường giả trong Phi Linh môn cũng cảm nhận được biến hóa, cả đám bắt đầu dò xét.

- Là Hổ Viêm Thiên Vương đột phá, hắn đã sớm có dấu hiệu, có lẽ lần này sẽ nhất cử mà đột phá.

Nhìn phía trước, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút kích động nói.

- Hổ Viêm Thiên Vương đột phá, Phi Linh môn ta lại có thêm một cường giả Tôn cấp.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

Giữa không trung, năng lượng bàng bạc trong thiên địa ngưng tụ, không ngừng rót vào ngọn núi phía dưới, năng lượng ngày càng cuồng bạo. Trong giây lát dùng xu thế phá không ầm ầm trút xuống. Mà trên ngọn núi kia lúc này cũng đã có một cỗ khí tức mới lạ bắt đầu hóng lên cao mang theo sự nóng bỏng, đây chính là khí tức của Vũ Tôn nhất trọng.

Sưu.

Năng lượng thiên địa đang tụ tập cũng lập tức biến mất không thấy gì nữ. Khi một tia năng lượng trong thiên địa trên ngọn núi biến mất thì một thân ảnh tráng kiện lăng không đứng trên bầu trời hiện lên trước mắt mọi người.

Người này có một đầu tóc đỏ, dáng dấp chừng sáu chục tuổi, vóc người tráng kiện, quanh người tàn ngập một cỗ khí tức nóng bỏng, cỗ khí tức này không ngờ lại khiến cho không gian muốn vặn vẹo. Khí tức này dừng lại ở Vũ Tôn nhất trọng, mà người này cũng chính là Hổ Viêm Thiên Vương.

- Lại thêm một Tôn cấp.

Lục Thiếu Du mỉm cười, hiện tại xét theo tổng thể mà nói, người có tu vi Tôn cấp trong Phi Linh môn cũng không ít. Thế nhưng sợ rằng vẫn còn kém nội tình của mấy sơn môn lớn kia, tăng thêm lần trước Phi Linh môn đối đầu với Linh Vũ giới đã chết không ít cường giả, cho nên cần phải tiếp tục tăng cường thực lực.

- Đông lão, mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?

Hít sâu một hơi, Lục Thiếu Du hỏi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.

- Thiên Vân đảo, Nhật Sát các, Kiền Hiên đảo, Tinh Ngục các còn có Thiên Ưng lâu đã truyền tới tin tức. Khi bắt đầu thi đấu thì bọn họ sẽ hộ tống đệ tử trẻ tuổi tới đây. Vân Dương Tông cùng Linh Thiên môn cũng đã thông báo rồi.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

- Không có động tĩnh gì khác sao?

Lục Thiếu Du hỏi, động tĩnh của tất cả thế lực lớn gần đây Lục Thiếu Du đều phải lưu ý.

- Không có động tĩnh quá lớn. Ám đường đang gia tăng nhân thủ thu thập tin tức.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

- Vất vả cho Đông lão rồi.

Lục Thiếu Du nói.

- Cũng không có gì là vất vả.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhìn qua Lục Thiếu Du, cũng không có lời dư thừa, chỉ hỏi:

- Thương thế của ngươi thế nào rồi? Có còn chỗ nào đáng ngại nữa không?

Lục Thiếu Du mỉm cười, hắn cũng biết tính của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, lão độc vật này vô cùng quan tâm tới hắn, cho nên Lục Thiếu Du nói:

- Hoàn toàn không còn gì đáng ngại. Mạng ta lớn, nói chung không dễ chết như vậy được.

- Đừng ba hoa, lần sau cẩn thận một chút, đừng quá mạo hiểm.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lườm Lục Thiếu Du.

- Được.

Lục Thiếu Du gật đầu, nghe lời này trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.

- Tiểu gia hỏa, ta thu ngươi làm đồ đệ, được không?

Lục Thiếu Du lập tức nhìn tiểu gia hỏa đang thành thật phía trước. Vừa rồi Vân Hồng Lăng cũng dùng một vòng quang tráo bao phủ chung quanh tiểu gia hỏa này.

- Đồ đệ là cái gì?

Tiểu gia hỏa nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Du, nó không có khái niệm về hai chữ này.

- Thì sau khi ngươi làm đồ đệ của ta, ta sẽ dạy cho ngươi bản lĩnh, ngươi có muốn học hay không?

Lục Thiếu Du mim cười, đệ tử thiên phú bực này hắn cũng không thể lãng phí. Còn chưa nói tới đây lại là thân thể Âm Dương Tiên thiên, đây chính là thân thể trời sinh hợp với Âm Dương Linh Vũ Quyết a.

Ánh mắt tiểu gia hỏa đảo liên hồi, nhìn sang Lục Thiếu Du nói:

- Nếu như ngươi có thể dạy ta bãn lĩnh trèo cây không? Mỗi lần Bảo Nhi cùng Bối Nhi làm như vậy ta không thể nào đuổi được bọn họ.

- Cái này..

Lục Thiếu Du im lặng, tiểu gia hỏa này quả thực chỉ có một chút tiền đồ như vậy, hắn bất đắc dĩ nói:

- Đương nhiên là có thể, về sau ta sẽ dạy ngươi bay, giống như sư phụ hiện tại.

Lục Thiếu Du biết rõ nếu muốn thu tên đệ tử này không thể dùng biện pháp tầm thường, chung quy phải có chút hấp dẫn mới được. Chân khí bùng lên, lập tức lăng không đứng thẳng, lơ lửng trên mặt đất.

- Thôi đi.... Tiểu Bạch thúc thúc cũng biết, Đông bá bá và Bạch cô cô cũng biết, bay so với ngươi còn cao hơn.

Tiểu gia hỏa nhìn thấy Lục Thiếu Du bay ở tầng trời thấp lập tức học Lục Thiếu Du đứng chắp tay, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường nói. Nó đã sớm được mọi người mang theo khi bay, chuyện này đối với nó mà nói không có lực hấp dẫn quá lớn.

Nghe vậy Lục Thiếu Du lập tức ủ rũ, vốn hắn muốn lên mặt một phen, không ngờ tiểu gia hỏa này lại không thèm để ý tới như vậy.

Mọi người mỉm cười, trong Phi Linh môn không biết có bao nhiêu người muốn bái chưởng môn làm sư phụ. Cho dù là cả đại lục, hiện tại chỉ cần Linh Vũ Chiến Tôn nói thu đồ đệ, tuyệt đối cửa Phi Linh môn sẽ c một hàng người kéo dài tới Đông Hải, thế nhưng tiểu gia hỏa lại không thèm để vào trong mắt.

- Nếu như ngươi bái ta làm thầy ta có thể dạy cho ngươi bản lĩnh đuổi theo Bảo Nhi cùng Bối Nhi, được không?

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ thu chân khí lại rồi đáp xuống mặt đất, tiếp tục dụ dỗ tiểu gia hỏa.

- Thật sao?

Lúc này tiểu gia hỏa mới có hứng thú, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lục Thiếu Du.

- Đương nhiên.

Lục Thiếu Du gật đầu nói.

- Được rồi, ta đồng ý.

Ánh mắt tiểu gia hỏa đảo quanh, lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net