11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lương tổng, cô vậy mà lại đến trễ."

Người đàn ông trung niên tràn trề sức lực, nét mặt tươi cười kính cẩn lễ phép bắt tay với Lương Thùy Linh, kêu phục vụ dẫn cô đến chỗ ngồi của khách quý.

Tiểu Ngải mới từ căn hộ ven sông lại đây, một mực theo sau Lương Thùy Linh, trên tay ôm theo notebook, nhỏ giọng báo cáo tình hình tài chính quý vừa qua cho cô.

Hôm nay nhà họ Vương tổ chức tiệc mừng thọ, rất nhiều doanh nghiệp muốn hợp tác đều đến dự, Vương Hàng cố ý sắp xếp cho Lương Thùy Linh và các ông bà chủ khác chung một bàn.

Lương Thùy Linh một bên nghe báo cáo, một bên thành thạo điêu luyện giao lưu, đẩy mạnh quan hệ hợp tác với những doanh nghiệp tư nhân khác.

Yến hội diễn ra được nửa chừng, phục vụ bưng lên một món tráng miệng tinh tế. Trên đĩa bày biện một hình nhân đồ chơi, người phục vụ dọn món lên bàn tiệc, sau đó mới đặt nó xuống, một hình nhân công chúa đáng yêu đang ngồi, xung quanh là bánh gato bao bọc che chở.

Lương Thùy Linh nhìn chằm chằm nó vài giây.

Vương Hàng thấy cô mất tập trung, gõ bàn một cái: "Lương tổng?"

Lương Thùy Linh chớp mắt, giấu đi vẻ mặt thất thố, hỏi lại Vương Hàng: "Vương tổng, món đồ chơi này có thể tặng tôi không?"

Vương Hàng xì xì cười tủm tỉm: "Thật không ngờ Lương tổng đối với mấy loại đồ chơi này lại cảm thấy hứng thú."

Lương Thùy Linh dường như không cảm thấy thân phận Chủ tịch của mình vậy mà lại đi xin xỏ đồ chơi có gì không thỏa đáng, ngược lại còn nói: "Anh có cho hay không?"

Vương Hàng gần như không nhịn được cười, đưa tay lấy hình nhân công chúa trên bánh gato xuống, cố ý để trước mặt Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh không đếm xỉa nhiều đến hắn, đem nó bỏ vào túi, tiếp tục bàn công chuyện.

Đến khi tàn tiệc, trời cũng đã khuya.

Có một người bất thình lình xuất hiện.

Khi Lương Thùy Linh đang đi về phía cửa lớn, Đỗ Như Tình cách đó không xa cầm ly rượu sâm panh, mặc một thân váy dài từ từ tiến đến.

Nàng ta đứng trước mặt Lương Thùy Linh, vui vẻ nâng chén: "Lương tổng này, không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây."

Đỗ gia từng trộm cắp tài liệu quan trọng của Lương gia, chuyện này người ngoài không biết, Đỗ Như Tình và Lương Thùy Linh đều rõ ràng trong lòng. Vì thế, cớ gì phải giả bộ khách sáo với nàng ta? Lương Thùy Linh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bước đi.

"Lương tổng."

Đỗ Như Tình nhấp nhẹ ly rượu, không hề sốt ruột: "Tôi vốn cảm thấy cô là một người thông minh, bây giờ xem ra lại là một kẻ ngu xuẩn đến đáng thương."

Lương Thùy Linh bước chân phút chốc dừng lại.

Đỗ Như Tình đắc ý nói tiếp: "Loại bạch nhãn lang* từng cắn cô, bây giờ cô vẫn dám giữ nó lại bên cạnh nhỉ?"

*Bạch nhãn lang (白眼郎): là một cách nói hình tượng hóa của những kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa ác độc, lấy oán báo ân.

Tiểu Ngải tiến một bước, nghiêm túc cảnh cáo: "Mời tiểu thư không cần quá đáng!"

Đỗ Như Tình liếc mắt xem nàng, cố tình phớt lờ, lại nhìn Lương Thùy Linh: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở Lương tổng, không cần tốn công làm ra chuyện ngu ngốc vô ích thuần hóa bạch nhãn lang. Té ngã một chỗ hai lần, không thấy thảm hại à?"

Lương Thùy Linh nghiêng đầu, con ngươi trơn bóng nheo lại nhìn nàng ta, tiếng nói trầm lắng: "Ít nhất, tôi có năng lực gánh chịu hậu quả khi bị cắn."

Trong mắt cô tràn đầy trêu tức: "Tiểu Đỗ tổng, lau sạch mông của mình chưa?"

Đỗ Như Tình đen mặt.

Lương Thùy Linh đang ám chỉ việc lục đục nội bộ trong công ty nhà họ Đỗ.

Ngay khi Lương Thùy Linh vừa định rời đi, Đỗ Như Tình lại cười lạnh: "Đừng ngu ngốc như thế, Đỗ Hà căn bản không yêu cô, mấy năm trước vì chỗ đứng ở nhà họ Đỗ mới lợi dụng cô, bây giờ nó đã bị đuổi khỏi nhà, hết chỗ đi mới tìm đến cô thôi, nó vẫn đang âm thầm lừa gạt cô đấy."

Đỗ Như Tình gằn từng chữ từng câu: "Một ngày nào đó nó sẽ lại bỏ rơi cô, Lương Thùy Linh!"

Lương Thùy Linh không hề để ý.

Bóng lưng đoan chính chậm rãi đi xa, không nhanh không chậm, tựa hồ đối với những câu nói kia chỉ coi như chuyện đùa.

Tiểu Ngải lái chiếc Bentley đen ra khỏi nhà xe, chở Lương Thùy Linh Nguyệt về nhà cũ.

Lương Thùy Linh một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, gió theo khe hở lùa vào trêu chọc làm rối tung mái tóc, chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ bị áp vào gò má.

"Tiểu Ngải."

Trầm mặc đã lâu mới mở miệng: "Đưa tôi đến căn hộ ven sông."

Tiểu Ngải hơi sốt sắng: "Đi đâu ạ?"

Cô kiên nhẫn lặp lại: "Căn hộ ven sông."

Tiểu Ngải bừng tỉnh, mới nhớ đến lời Đỗ Như Tình vừa nói.

- "Một ngày nào đó nó sẽ lại bỏ rơi cô."

Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, vẻ lo lắng vẫn đang bao phủ gương mặt kia, có hơi nhói lòng.

Lương tổng vẫn là để ý đến...

Xe dừng lại dưới nhà, Lương Thùy Linh không gọi Tiểu Ngải theo mà một mình đi lên lầu.

Bước chân ban đầu vẫn dửng dưng như mọi khi, nhưng càng đến gần cửa, trái tim càng thắt lại, không biết từ lúc nào, tay đã vô thức nắm chặt thành quyền.

Lấy ra chìa khóa mở cửa, cô nhẹ nhàng từng bước tới gần phòng ngủ, mỗi bước chân đều như đang đạp đinh, đau đớn từ trong xương cốt râm ran ngứa ngáy.

Cô nhắm mắt lại, tay bóp chặt lấy khóa cửa, chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng mới nhíu mày, mở cửa ra.

Cửa ban công không có đóng, gió thổi tung màn cửa bằng lụa, khiến nó phấp phới bay trong không trung, gió lùa vào làm lay động không gian bên trong.

Ở trong chăn, Đỗ Hà nghiêng người, mái tóc dài và gối quấn chặt lấy nhau, nàng đang ngủ say. Gió thổi đến, mang theo hương thơm ấm áp của đóa sơn chi sau mưa.

Lương Thùy Linh nhìn nàng, lặng im một quãng thời gian rất dài.

Nàng vẫn còn ở đó.

May mắn thay, nàng vẫn còn ở đó.

Lương Thùy Linh buông lỏng, thở dài một hơi, vừa rồi quên hô hấp, ngực đã ứa đến mơ hồ đau nhức.

Cô buông tay nắm cửa, cẩn thận đi tới cạnh giường, muốn lại gần nàng hơn tí nữa.

Đỗ Hà cong lưng, vẫn đang chăm chú ôm lấy cái áo sơmi mà Lương Thùy Linh đưa cho lúc trời mưa, đuôi mắt đỏ ngầu, hẳn là trước khi ngủ đã khóc thật lâu.

Lương Thùy Linh khẽ cúi người, quan sát nàng đang say ngủ, tay theo bản năng muốn duỗi ra xoa nhẹ đôi mắt đã đỏ hoe kia.

Nhưng khi gần chạm đến, đầu ngón tay của cô dừng lại, đình trệ trong chốc lát, vẫn là rút về.

Đỗ Hà cuộn tròn cơ thể gầy yếu trong chăn bông, cổ tay nhỏ yếu, mỏng manh như lớp băng bao bọc bên ngoài của tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy, chỉ cần chạm nhẹ thôi là đã đủ tạo ra một vết nứt.

Cô chợt nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa mình và nàng.

Trong trí nhớ của Đỗ Hà, hai người gặp nhau lần đầu tiên là vào năm năm trước.

Nhưng trên thực tế, Lương Thùy Linh đã gặp nàng ở một buổi tiệc tối rất nhiều năm về trước.

Tối nọ, Đỗ Quốc Thừa dẫn theo Đỗ Như Tình, ba và con gái vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa hợp. Đỗ Quốc Thừa giúp nàng ta lấy bánh gato, kiêu ngạo giới thiệu với những kẻ có tiếng khác đây là con gái đầu lòng của hắn, lại tự tay giúp nàng ta xếp bánh ngọt lên đĩa, chất chồng đủ màu đủ kiểu.

Còn Đỗ Hà lại đứng cách đó rất xa, không có ai bên cạnh nàng, cũng không có ai giúp nàng lấy bánh gato, trên tay nàng chỉ có một cái đĩa trống trơn, ngoan ngoãn yên tĩnh tựa như cùng ba và chị gái là người của hai thế giới.

Nói chung, loại con gái không được yêu thương sủng ái này, trong mắt đều sẽ có đố kị và thù hận.

Nhưng Đỗ Hà lại không có.

Trong mắt nàng chỉ có bình yên, tĩnh lặng như hồ nước tồn đọng.

Mặc dù nàng im lặng như thế, Lương Thùy Linh ở trong đám đông vẫn thấy được nàng, lần đầu tiên trong đời, cô nhìn kỹ một kẻ xa lạ đầy đủ mười giây.

Có lẽ Đỗ Hà không biết dáng vẻ của nàng cỡ nào khiến người khác muốn lại gần bảo vệ.

Muốn đưa cho nàng một khối bánh gato nhỏ.

Muốn bù đắp cho nàng một cuộc sống ngạo nghễ hệt như chị gái mình, điều mà nàng không dám đòi hỏi.

Lương Thùy Linh cúi đầu, lấy ra món hình nhân công chúa mới xin được từ yến hội, cẩn thận đặt vào ngăn kéo của tủ đầu giường, nhẹ nhàng để vào, rồi chậm rãi đóng kín lại.

"Ngủ ngon."

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, ngữ khí ôn nhu như dỗ dành một đứa bé.

"Ngủ ngon, Đỗ Hà."

Rèm cửa sổ lại bị gió thổi tung.

Lương Thùy Linh rời đi, căn phòng lại khôi phục như trước.

Không biết từ lúc nào, bên giường đã không còn bóng dáng của người kia, cũng không có bất kì dấu vết của kẻ lạ mặt nào đến thăm.

Món quà duy nhất mà người kia để lại, chỉ lặng lẽ như thế, ở bên trong góc tối, nằm thật sâu trong ngăn kéo.

* * *

Đêm đã khuya, tại dinh thự Đỗ gia.

Đỗ Như Tình uống đến say mèm, Chung Uyển dìu nàng ta xuống xe, xém tí nữa đã ngã chổng vó. Lâm quản gia vội chạy đến hỗ trợ, gật đầu với Chung Uyển: "Trợ lý Chung, phiền cô rồi."

Chung Uyển lắc đầu: "Không có gì."

Nói xong, nàng lấy một hộp thuốc từ trong túi ra đưa cho Lâm quản gia: "Nếu nửa đêm cậu ấy tỉnh lại, phiền ông đút cho cậu ấy hai viên."

Lâm quản gia khách sáo nhận lấy, lại hỏi: "Hôm nay cô không ở lại với Đại tiểu thư sao?"

Đỗ Như Tình thường xuyên để cho người trợ lý này ở lại qua đêm, Lâm quản gia hiển nhiên cũng biết buổi tối hai người làm chuyện gì. Chẳng phải sao, mỗi lần hành sự đều nhờ hắn mua trước bao ngón tay và đồ bôi trơn còn gì?

Chung Uyển không có vẻ gì là quyến luyến: "Không cần."

Nàng mới định đi, lại nghe giọng nói dị thường tỉnh táo của Đỗ Như Tình vang lên: "Ba tôi lúc chiều gọi điện thoại đến, ông bảo tôi rằng hãy nghĩ cách lấy được bảng báo giá mới nhất của Lương gia."

Một giây trước còn đang quay cuồng ngã vào người Chung Uyển, bây giờ lại đứng thẳng người, cười lạnh nhìn nàng: "Uyển Uyển, cậu đoán thử xem tôi dùng thủ đoạn gì để có được nó?"

Chung Uyển cắn răng, giận dữ nhìn Đỗ Như Tình.

"Đừng nói cậu lại muốn lợi dụng Đỗ Hà? Tốt xấu gì cậu ấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ với cậu! Cậu và ông ta còn muốn thế nào nữa? Hai người đã dùng mẹ của Đỗ Hà để uy hiếp cậu ấy một lần, từ Lương gia trở về nhà, cậu ấy trở thành cái dạng gì cậu còn không nhìn thấy sao? Cậu thật sự muốn đẩy Đỗ Hà đến chỗ chết mới thôi à?!"

Đỗ Như Tình chỉ cười, cười đến vô cùng quyến rũ: "Đau lòng nó?"

Chung Uyển không lên tiếng, nhìn sang chỗ khác.

Ánh mắt của Đỗ Như Tình nheo lại: "Uyển Uyển, tôi sẽ cho cậu chứng kiến, người em gái thân yêu của tôi mà cậu một mực muốn bảo vệ, hết lần này tới lần khác lại phản bội người mình yêu. Chờ cậu thấy rõ rồi, cậu sẽ biết bản thân đau lòng vì một kẻ như thế có bao nhiêu ngu ngốc."

Chung Uyển từng chữ từng câu nói: "Đỗ Hà và cậu không giống nhau."

Đỗ Như Tình chế nhạo nàng: "Ừ, rất không giống nhau. Nó là con gái của kẻ thứ ba, y hệt mẹ nó, đều là một lũ vô cùng thấp hèn."

Chung Uyển trầm mặc một lát, lại bật cười: "E là không thấp hèn bằng tôi đi? Rõ ràng tôi ghét cậu cực kì, lại vì tiền mà một lần lại một lần lên giường với cậu, cậu nói xem, trên đời này còn có ai so với tôi tiện tì hơn?"

Vẻ mặt Đỗ Như Tình đình trệ, đuôi mắt co giật liên hồi: "Cậu thích nó như vậy, không tiếc tự mắng chửi bản thân cũng muốn bảo vệ nó?"

Chung Uyển nghiêm túc, chậm rãi nói: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không thích cậu ấy, tôi chỉ tội nghiệp cho cậu ấy, lúc nào cũng dính líu tới loại người như cậu. Đỗ Như Tình, tin tôi đi, nếu như có thể lựa chọn, Đỗ Hà chắc chắn không muốn làm Nhị tiểu thư của Đỗ gia đâu. Lại nói bản thân tôi, nếu như sớm biết cuộc đời mình bị cậu hủy hoại đến nông nỗi này, lúc tiểu học tôi nhất định sẽ không-"

Lời nói đến đây liền im bặt.

Đỗ Như Tình nghe được hai chữ "tiểu học", ngẩn ngơ, rồi lại giận dữ khinh bỉ: "Thật sao? Vậy cũng tiếc cho cậu quá, số phận của cậu đã không có cách nào sửa lại được nữa. Cậu chắc chắn phải đem nửa sau cuộc đời từ lúc tiểu học bán cho tôi. Nó cũng như vậy, chắc chắn phải dấn thân vào con đường phản bội Lương gia, giống hệt như lần trước."

Trong đáy mắt của Đỗ Như Tình lộ ra hàn ý: "Chúng ta cùng chờ xem."

* * *

Lý do tại sao Chung Uyển bằng tuổi với Đỗ Hà, nhỏ tuổi hơn Đỗ Như Tình nhưng lại xưng "Tôi - cậu" với cả hai, chương 16 mình sẽ giải thích :>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net